Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Tôn nghiêm của thế thân 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor Đậu Nành

Số chữ 2832 (20/09/21)

Giang Noãn nhận được 30 vạn tệ từ một người xa lạ gửi đến. Khoảng tiền này vừa khớp với số tiền mà Giang Noãn đã chi trả cho Dịch Thư Dung bao năm qua, Giang Noãn kêu 404 đi tra thử, quả nhiên người chuyển tiền chính là thư ký của Dịch Thư Dung.

Giang Noãn nhìn đống giấy tờ trước mặt cười nói: "Đạo cụ lần này hơi bị xịn nha!"

404 kỳ quái hỏi: "Đạo cụ gì cơ?"

Giang Noãn dùng ngón tay kẹp tờ giấy giao dịch ngân hàng nói: "Đi thôi, chúng ta đi giúp Vưu Thi Kết nổi danh khắp mạng xã hội."

Nhìn khu căn hộ cao cấp người người ra vào nhộn nhịp, 404 lo lắng nói: "Ký chủ có cách khiến Vưu Thi Kết nổi danh khắp mạng xã hội thiệt hả?"

"Tất nhiên rồi!" Nơi này là khu nhà của Vưu Thi Kết và Dịch Thư Dung, Giang Noãn đang đứng đây chờ hai người họ.

"Nhưng mà chẳng phải chúng ta đang đi gặp tra nam hay sao, không đụng độ Vưu Thi Kết vậy làm sao chơi cô ta được chứ?"

Giang Noãn nhìn Dịch Thư Dung đang được thư ký đẩy xe lăn hướng về phía này, trong lòng nói với 404: "Cho nên hôm nay Vưu Thi Kết có khiến cư dân mạng náo loạn hay không còn phụ thuộc vào sự lựa chọn của cô ta nha. Cưng nói là hôm nay Dịch Thư Dung đi gặp bác sĩ tâm lý đúng không! Chị đã tính toán kỹ rồi, một chút nữa là Vưu Thi Kết sẽ trở về. Với lại có rất nhiều minh tinh đang sống ở khu này, cưng tra xem có phải xung quanh đây có không ít chó săn đang núp lùm đúng không?"

404 vỗ bộ ngực nhỏ xíu của nó nói: "Đúng vậy ó." Nó mà ra tay kiểm tra thì chỉ có chuẩn không cần chỉnh.

Giang Noãn tiếp tục nói: "Chính vì vậy, hiện giờ chị sẽ dọn sẵn thức ăn ra và chỉ còn chờ con mồi cắn câu nữa thôi. Để chị xem Vưu Thi Kết sẽ hành động ra sao, liệu cô ta có cắn răng chịu đựng khi thấy Dịch Thư Dung và chị vẫn tiếp tục gặp nhau hay không nha?"

Dịch Thư Dung cũng cực kỳ khiếp sợ khi nhìn thấy Giang Noãn xuất hiện ở chỗ này, anh ra hiệu cho thư ký dừng lại. Giang Noãn nhìn Dịch Thư Dung, Dịch Thư Dung cũng nhìn Giang Noãn. Hai người cứ nhìn nhau một lúc, giống như là tình cũ không rũ cũng tới vậy.

"Giang Noãn, sao em lại tới đây?" Dịch Thư Dung hỏi.

Mấy năm nay, Dịch Thư Dung vẫn luôn gọi cô là Giang Noãn, còn không thân thiết bằng cách gọi của Vệ Lập Uẩn, người mới quen cô có vài ngày! Mà phải công nhận tên đó đúng là không biết xấu hổ, vừa gặp nhau có mấy ngày liền gọi cô là Noãn Noãn.

Đương nhiên, Giang Noãn cũng chẳng thèm quan tâm Dịch Thư Dung gọi cô là gì, cô nói: "Em đến để gặp anh." Giang Noãn ngẩng đầu liếc mắt nhìn thư ký, lộ ra vẻ mặt đầy thắc mắc.

Lúc này Dịch Thư Dung mới nhận ra điều bất thường, hắn quay đầu lại nhìn Trịnh Vinh, thuộc hạ đã kề cận bên hắn bao lâu nay, sau đó quay đầu lại nói với Giang Noãn: "Đây là bạn của anh."

Giang Noãn lúc này mới tỏ vẻ hiểu ra vấn đề, cô lấy ra tờ giấy giao dịch ngân hàng, duỗi tay đưa đến trước mặt Dịch Thư Dung hỏi: "Cho nên anh đã vay tiền của bạn anh?"

Dịch Thư Dung khó hiểu nhận lấy, nhìn thoáng qua thì nhận ra đây là tờ giấy xác nhận tài khoản của cô nhận được 30 vạn mà hồi sáng hắn nhờ Trịnh Vinh chuyển cho cô. Vì không muốn để cho Giang Noãn biết là do hắn gửi nên hắn đã thẻ ngân hàng của Trịnh Vinh.

Giọng Giang Noãn cực kỳ bất đắc dĩ: "Anh không cần trả tiền cho em, là em tự nguyện mà. Những năm qua em không hề hối hận vì đã chiếu cố anh. Những khoản tiền đó, em đều cam tâm tình nguyện chi ra vì anh, cho nên bây giờ em cũng không muốn nhận khoản tiền này. Anh không cần phải làm như vậy, điều này chỉ khiến em càng trở nên đáng thương vô dụng trong mắt anh mà thôi."

Trong lòng Dịch Thư Dung luôn cảm thấy áy náy với Giang Noãn, luôn thấy mình nợ ân tình với cô. Hắn bỏ đi quyết liệt, sau đó còn sống cùng Vưu Thi Kết, hồi trước khi sống cùng cô cũng không đối xử tốt với cô. Cho nên bây giờ hắn muốn bồi thường lại cho cô. Nhưng mà hắn không dám đưa cô quá nhiều tiền, một phần vì sợ Tiểu Thi biết chuyện sẽ không vui, phần khác là do hắn sợ... sợ Giang Noãn sẽ hỏi hắn khoản tiền này ở đâu mà hắn có.

Giang Noãn nhìn về phía Trịnh Vinh nói: "Khoản tiền này sau khi về nhà tôi sẽ chuyển trả lại cho anh, từ nay về sau nếu như anh ấy mượn anh bao nhiêu để gửi tôi, tôi sẽ chuyển trả anh đủ bấy nhiêu tiền, yên tâm một đồng tôi cũng không thiếu. Nếu anh ấy có viết giấy nợ phiền anh xóa bỏ nó giúp tôi."

Ánh mắt Trịnh Vinh khó xử, cuối thấp đầu xuống.

Giang Noãn nhìn về phía Dịch Thư Dung: "Từ giờ trở đi anh không cần gửi em tiền, em biết anh cũng không dư giả gì, cho nên, nếu như anh vẫn tiếp tục gửi tiền cho em chắc chắn là anh đi vay mượn bạn bè, em sẽ chuyển trả lại cho bạn anh."

"404, Vưu Thi Kết về tới chưa?" Giang Noãn sắp không câu giờ được nữa rồi, hỏi 404 trong lòng.

404 giám sát một chút rồi trả lời: "Về tới rồi kìa, cô ta đang ở trong xe đó!"

Giang Noãn đang vỗ tay tung hô bản thân canh giờ quá chuẩn ở trong lòng, ngoài mặt cô thâm tình nhìn Dịch Thư Dung hỏi: "Thư Dung, anh có thể ôm tạm biệt em một cái không? Chúng ta ở bên nhau bao năm nay, anh chưa từng ôm em dù chỉ là một lần."

Dịch Thư Dung gật đầu, hắn duỗi tay kéo Giang Noãn vào lòng, Giang Noãn còn chưa kịp chuẩn bị ổn thỏa đã bị hắn kéo khiến cô té thẳng vào lòng ngực hắn. Dịch Thư Dung ôm Giang Noãn, hắn ôm cực kỳ chặt nói: "Thật sự xin lỗi em, Giang Noãn." Kiếp sau... kiếp sau anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt.

"Các người đang làm cái trò gì vậy hả???" Cuối cùng Vưu Thi Kết cũng không nhịn nỗi nữa, trực tiếp kéo cửa xe bước xuống, vừa xuống xe vừa hô to với Dịch Thư Dung và Giang Noãn.

Đám chó săn núp trong bóng tối lập tức tranh thủ chụp lấy chụp để, thậm chí còn có tên kích động bước ra khỏi bụi cỏ để chụp cận cảnh. Vì muốn được là người đưa tin đầu tiên nên ai cũng tranh thủ thời gian. Vừa chụp xong liền gọi điện cho tòa soạn tranh thủ thời gian biên tập kịch bản để đăng tin.

Mặc dù cùng nhau núp một chỗ nhưng bọn họ cũng không cùng tòa soạn. Có người mục đích đến đây để săn tinh minh tinh khác nhưng mà không ngờ lại gặp Vưu Thi Kết! Tin tức nóng hổi dâng tới tận miệng, ai ngu mới bỏ qua nha.

Lão Trần không kịp giữ Vưu Thi Kết lại, trơ mắt nhìn Vưu Thi Kết tiến đến hung hăng trừng mắt với bọn họ, sau đó duỗi tay định tát Giang Noãn một cái thật mạnh. Nhưng Giang Noãn nhanh tay đỡ kịp, cô nhìn Vưu Thi Kết hỏi: "Cô dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?"

Vưu Thi Kết cười lạnh nói: "Dựa vào việc cô dám đến nhà tôi câu dẫn người đàn ông của tôi, cô còn mặt dày hỏi vì sao tôi đánh cô hả?"

"Tiểu Thi em hiểu lầm rồi." Dịch Thư Dung mở miệng muốn giải thích.

"Anh câm miệng!" Vưu Thi Kết quay đầu hét lớn vào mặt hắn, sau đó quay lại nhìn Giang Noãn nói: "Giang Noãn, cô không cần khinh người quá đáng."

Lão Trần chạy ra giữ chặt Vưu Thi Kết lại, Vưu Thi Kết nhìn về phía lão Trần. Ánh mắt sắc bén liền biến mất thay vào đó hai mắt lập tức dại ra. Lúc này mới bình tĩnh khôi phục lý trí, liền nhận ra mình đã bị trúng kế của Giang Noãn.

Lúc này cô ta đã không thể quay đầu được nữa, chỉ có thể xác nhận công khai bạn trai, nhưng mà...

Vưu Thi Kết nhìn về phía Giang Noãn, cô ta khóc lóc nói: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Chuyện trước đây còn chưa đủ hay sao? Hiện tại vẫn cứ quấn lấy Thư Dung không buông là sao."

Vưu Thi Kết tiến lên kéo Giang Noãn ra, sau đó cô ta nhảy vào lòng Dịch Thư Dung khóc lớn. Dịch Thư Dung đau lòng ôm cô ta, lại khó xử nhìn Giang Noãn. Giang Noãn liền bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, ở trong lòng nói với 404: "Nước cờ này quả nhiên y hệt dự đoán của chị..." Cá chép nhỏ, nếu như tôi thành công cô cũng đừng có cao hứng quá nha!

"Tôi... tôi không hề câu dẫn anh ấy. Anh... anh ấy mượn 30 vạn để chuyển cho tôi. Tôi đến đây vì muốn trả lại tiền cho anh ấy." Giang Noãn đứng dậy, sợ hãi nói.

Cả người Vưu Thi Kết cứng đờ, nhưng cô ta vẫn ráng nhịn xuống. Không hổ danh là diễn viên, cô ta đứng dậy cười nói với Giang Noãn: "Cô mau đi đi!"

Sau đó Giang Noãn liền xoay người, hồn bay phách lạc rời đi.

Vưu Thi Kết: "???" Hả? Vậy mà rời đi thật hả? Vưu Thi Kết liền nghẹn một bụng tức giận ở trong lòng, thiếu chút nữa chết vì tức.

Chờ Giang Noãn đi rồi, Vưu Thi Kết tự mình đẩy Dịch Thư Dung trở về nhà. Trịnh Vinh và lão Trần đi phía sau hai người, cô giựt lấy tờ giấy giao dịch ngân hàng trong tay Dịch Thư Dung, nhìn thoáng qua, bực bội xé nát rồi hét lớn: "Dịch Thư Dung!!! Anh xem em là người chết đúng không? Vậy mà anh dám đi mượn 30 vạn để chuyển cho cô ta?"

Dịch Thư Dung nhìn thấy cô tức giận như vậy, đành xuống nước trấn an cô nói: "Tiền này không phải anh đi mượn."

"Anh còn cãi hả." Cô quay đầu nhìn về phía Trịnh Vinh nói: "Anh là bạn của anh ấy đúng không? Tiền này có phải anh ấy mượn anh đúng không?"

Trịnh Vinh nhìn về phía Dịch Thư Dung, Dịch Thư Dung thở dài gật đầu. Trịnh Vinh đi theo hắn nhiều năm, đương nhiên hiểu ý hắn, không giấu giếm mọi chuyện nữa.

Bởi vậy, Trịnh Vinh nhẹ nhàng khom lưng nói: "Tôi là thư ký của Dịch tổng, 30 vạn này là tiền của Dịch tổng."

Vưu Thi Kết cầm đống hóa đơn nát vụn trong tay sửng sốt, ngây ngốc quay đầu về phía Trịnh Vinh hỏi: "Dịch tổng?"

"Đúng vậy, tổng giám đốc của tập đoàn khoa học kỹ thuật Tiêu Hoán khu vực Châu Á chính là Dịch Thư Dung tiên sinh." Biểu cảm của Trịnh Vinh vẫn vô cảm như cũ, giọng nói không hề phập phồng, giống như chuyện vừa nói ra là chuyện thường ở huyện vậy.

Nếu như không phải cô biết rõ, tập đoàn khoa học kỹ thuật Tiêu Hoán mấy năm nay ở trong nước cực kỳ lớn mạnh. Cô còn tưởng anh ta đang nói tới công ty nhỏ tiểu tốt vô danh không đó!

Vưu Thi Kết ngơ ngác nhìn về phía Dịch Thư Dung hỏi: "Những gì anh ta vừa nói đều là thật hả?"

Dịch Thư Dung cười khổ: "Anh cũng không muốn gạt em."

Vưu Thi Kết ngây người vui sướng vì đã đạt được ước mơ bấy lâu nay, cô đã tới tuổi lấy chồng nhưng cô không có ý định lấy người trong giới giải trí. Mà cô luôn hướng tới gả vào hào môn, nhưng để được trở thành phu nhân giàu có một cách đường đường chính chính là chuyện không thể. Đám công tử cô gặp nếu như không phải loại người xấu xí khờ khạo thì cũng là loại đểu cáng chỉ muốn cô làm tiểu tam. Nhưng mà điều không ngờ tới nhất chính là bên cạnh cô đã có sẵn một cái mỏ vàng cực phẩm!

Vưu Thi Kết yêu đương, bạn trai của Vưu Thi Kết là người tàn tật, bạn trai của Vưu Thi Kết chính là người yêu cũ của Giang Noãn, vân vân mây mây...

Vưu Thi Kết lại lên hot search, lần này lên hẳn hạng nhất, trở thành đề tài cực nóng. Người khóc lóc cũng nhiều mà người chúc phúc cũng không ít.

Đồng thời, chuyện Giang Noãn làm tiểu tam kiếm chuyện với chính thất Vưu Thi Kết cũng bị đào lên, Giang Noãn theo đó mà leo lên hot search chung với Vưu Thi Kết. Đương nhiên đám cư dân mạng mắng cô thậm tệ. Giang Noãn không những không đáp trả mà còn không thèm khóa bình luận.

Vương Nhất cầm điện thoại, thở ngắn than dài nhìn Giang Noãn nói: "Cháu mau nhìn cháu xem, náo qua náo lại sao giờ thành người thứ ba luôn rồi? Bộ phim này là tâm huyết của chú đó! Cháu nói xem lỡ nó vì cháu mà bị cấm chiếu thì cả đoàn phim phải làm sao bây giờ?"

Giang Noãn nằm xoài trên ghế dài, sờ cằm nói: "Chú cứ yên tâm quay phim tiếp đi! Cháu khẳng định sẽ tẩy trắng sạch sẽ không khiến chú phải lo lắng đâu."

Vương Nhất hoài nghi nhìn về phía cô hỏi: "Cháu định làm gì?"

Lúc này Giang Noãn giống như đang cố gắng nâng mí mắt lên nói: "Cháu định làm gì à? Chú cứ yên tâm. Cháu chỉ đem chân tướng sự thật công bố lên mạng thôi." Sau đó lộ ra một nụ cười ma quái.

Vương Nhất run sợ nói: "Cháu có chắc là muốn chú tiếp tục quay bộ phim này không, lỡ xảy ra chuyện rồi ai chịu trách nhiệm đây?"

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Vệ Lập Uẩn đứng ở sau lưng Vương Nhất, lãnh đạm lên tiếng.

Vương Nhất hết hồn, đứng dậy chào hỏi Vệ Lập Uẩn: "Chào Vệ tổng."

Vệ Lập Uẩn gật đầu, anh nhìn về phía Giang Noãn, nhẹ nhàng thở ra, trông cô không có gì là bị ảnh hưởng bởi tin tức này lắm. Lúc này Vệ Lập Uẩn mới yên tâm hỏi: "Em không sao chứ? Có chắc là không cần anh ra tay không?"

Giang Noãn xua tay nói: "Chuyện của mình phải tự mình làm mới vui. Anh yên tâm! Anh dựa vào tôi để ăn cơm mà! Nếu như tôi không đối phó nổi, chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại mà nhờ anh."

Lúc này Vệ Lập Uẩn mới gật đầu nói: "Em không cần phải khách khí, dù sao em cũng là người của anh. Chỉ cần em yêu cầu, chuyện gì anh cũng có thể giúp em được, kể cả chuyện đuổi việc Dịch Thư Dung."

"Í anh ngàn vạn lần không được đuổi hắn đâu đó." Giang Noãn dặn dò lại lần nữa, anh đuổi hắn rồi, Vưu Thi Kết làm sao mà chịu gả cho hắn nữa!

Vệ Lập Uẩn gật đầu nói: "Anh nghe em."

Vương Nhất ở bên này nghe Giang Noãn và Vệ Lập Uẩn trò chuyện tình cảm, nhịn không nổi nữa liền hỏi: "Hai người..." hình như hai người hơi bị quang minh chính đại công khai tình cảm luôn đó, vậy còn gọi là kim chủ làm gì? Hơn nữa Vệ tổng dựa vào Giang Noãn để ăn cơm là sao?

Giang Noãn chớp mắt nói: "Chú nhỏ giọng xíu nha, cũng không phải chuyện tốt gì."

Vương Nhất: "..."

Vệ Lập Uẩn: "..." Anh có chỗ nào không tốt chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top