Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Nơi trút giận trong lớp 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor Đậu Nành

Số chữ 4676 (26/12/21)

Chắc là áp lực của 23.000 tệ lớn quá nên chủ nhiệm Lý nhanh chân đuổi thầy thể dục và đám người Giang Noãn ra khỏi văn phòng.

Chính vì thế thầy thể dục dắt Giang Noãn và Bành Trạch Ngôn quay về lớp với nét mặt ngu ngơ như con bò đeo nơ, từ nãy tới giờ Lăng Ca luôn dùng ánh mắt mê muội nhìn Giang Noãn.

Noãn Noãn nhà cậu tuyệt vời ông mặt trời! Nhìn xem lúc cô tức giận khí thế trấn áp đối phương, dọa sợ tất cả bạn học, không chỉ vậy cô còn tùy ý đổi trắng thay đen, đến chủ nhiệm Lý còn không dám quản cô, Noãn Noãn nhà cậu là tuyệt nhất!!!

Về đến lớp học, các bạn học đều im lặng quay đầu nhìn bọn họ. Mọi người đều nghĩ rằng Giang Noãn sẽ bị mắng và nghe giáo huấn nhưng cô quay về lớp với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, thong thả đi phía sau thầy thể dục, ngược lại nạn nhân Bành Trạch Ngôn vừa bị uy hiếp bằng dao thì đang ngoan ngoãn đi phía sau cô.

Giang Noãn đi đến bàn học của mình, cầm lấy quyển tập mà sáng sớm nay Bành Trạch Ngôn đã quăng lên bàn cô, sau đó đi tới trước mặt Bành Trạch Ngôn, cầm tay cậu ta lên và đem tập đặt lên tay cậu ta.

Giang Noãn không quên nhìn Bành Trạch Ngôn thắm thía nói: "Người anh em, cố gắng học tập, mỗi ngày đều phải hướng về phía trước." Nói xong cô còn vỗ cánh tay Bành Trạch Ngôn giống như đang cổ vũ cậu ta.

Bành Trạch Ngôn: "..." Ha ha ha.

Bành Trạch Ngôn cũng lười so đo với Giang Noãn, cậu cầm tập quay lưng bước về chỗ. Thầy thể dục cạn lời, chỉ biết nói với Giang Noãn: "Em mau đưa con dao cho thầy."

Giang Noãn bĩu môi, đưa con dao cho ông ấy.

Thầy thể dục dựa theo yêu cầu của chủ nhiệm Lý, giải thích với cả lớp: "Chuyện hôm nay, ban đầu là do bạn học Bành Trạch Ngôn không đúng, nhờ bạn bè chép bài là sai. Nhưng mà bạn học Giang Noãn dùng dao uy hiếp bạn học cùng lớp, việc làm này càng nghiêm trọng hơn. Cho nên thầy nghiêm khắc phê bình bạn học Giang Noãn trước lớp và tịch thu con dao. Sẵn đây thầy cũng muốn nhắc nhở các bạn đừng có học theo Giang Noãn đem dao đến trường."

Cả lớp đồng thanh dạ vâng, Giang Noãn cũng ủ rũ nói: "Em biết sai rồi."

Sau đó mọi người đều an tĩnh trở lại, tiếp tục làm bài.

Giờ nghỉ trưa, Lăng Ca lôi kéo Giang Noãn nói: "Noãn Noãn, để tớ bao cậu ăn cơm trưa! Tớ có nhiều tiền lắm!"

Giang Noãn nhìn cậu nói: "Không cần đâu, tớ cũng có tiền."

Lăng Ca vui vẻ đáp lời: "Vậy thì cậu bao tớ được không?"

Giang Noãn lại nhìn cậu với vẻ mặt cạn lời: "Tớ không có đủ tiền."

Lăng Ca cực kỳ vui vẻ nói tiếp: "Vậy thì cậu để tớ bao cậu! Tớ có nhiều tiền lắm!"

Giang Noãn: "..."

404: "Ký chủ à, ngốc bạch ngọt là vô địch thiên hạ đó!"

404 xuất hiện trở lại, nó bị sang chấn bởi cái logic nhảm nhí của Lăng Ca, nhất thời nó cũng không biết lời nói của Lăng Ca sai ở đâu? Mặc dù Giang Noãn bị Lăng Ca gài, nhưng cô cũng không muốn tranh cãi với cậu ấm ngốc bạch ngọt siêu cấp nhiều tiền này, vì thế cô dắt Lăng Ca đi đến nhà ăn.

Lăng Ca rất có tiền, cực kỳ có tiền, siêu cấp có tiền. Từ nhỏ thân thể cậu luôn ốm yếu không khỏe, nên ba mẹ rất cưng chiều cậu. Cậu muốn gì có đó, từ bé đã được người khác phục vụ, cơm bưng nước rót tận nơi, chính vì thế, bọn họ vô tình chiều chuộng cậu thành một đứa trẻ ngốc bạch ngọt ngây thơ.

Chuyện này không ít người trong trường đều biết tới. Đương nhiên, nguyên nhân chính không phải vì nhà cậu có tiền, mà bởi vì Lăng Ca đặc biệt ngu ngơ. Hồi ở trường cũ, những chiến tích huy hoàng của Lăng Ca khiến cậu vinh hạnh nhận được danh hiệu "Con thỏ nhỏ ngu ngốc lắm tiền".

Con thỏ nhỏ lắm tiền lớn lên giống hệt thư sinh yếu đuối, chẳng khác gì đám cỏ đuôi chó mọc ở góc tường. Ai cũng có thể dẫm đạp, đương nhiên, bọn họ cũng không dám bắt nạt con thỏ nhỏ giống như Giang Noãn, chỉ cần không vui liền ra tay đánh đập. Dù sao, Giang Noãn bị đánh có chạy về mách ba thì ba cô ta cũng chỉ biết tới trường vâng vâng dạ dạ. Nhưng con thỏ nhỏ Lăng Ca thì khác! Nếu ai dám động tay với cậu ta sẽ lập tức nghênh đón cơn thịnh nộ từ người ba uy phong như "sói đuôi to" của con thỏ nhỏ.

Cho nên, mọi người chưa bao giờ dám đánh con thỏ nhỏ, nhưng bọn họ hùa nhau lừa tiền cậu. Hơn nữa còn lừa rất nhiều tiền, dần dần con thỏ nhỏ bị lừa vô số lần đã vang danh khắp nơi – con thỏ nhỏ ngu ngốc lắm tiền.

Nghe nói hôm nay con thỏ nhỏ đã đi học trở lại, đám học tra trong trường xoa tay kích động, nóng lòng muốn trải nghiệm. Sáng sớm bọn họ đã đi dò hỏi và canh me ở đây, nhìn thấy con thỏ nhỏ đang đi sau lưng Giang Noãn, quả thực là một tên ngốc ngu ngơ. Bọn họ nhớ đến lời kể từ đám học cùng trường cũ với cậu ta, mỗi lần lừa con thỏ Lăng Ca này, lừa được một hai ngàn là ít, lừa được một hai vạn là chuyện bình thường.

Trong nháy mắt, trong lòng đám học tra xấu xa nổi lên ngọn lửa hừng hực, giống như đã tìm được chân lý cuộc đời, nghênh đón cuộc đời sung sướng phía trước.

Một đám người chắn ở cửa nhà ăn, nhìn chằm chằm vào con người được ghi danh trong giang hồ về giá trị vũ lực âm vô cực, nhưng trang bị là loại mãn cấp có mơ cũng không được.

Giang Noãn vừa dắt Lăng Ca đến nhà ăn thì nhìn thấy một đám học sinh đang ngồi chầu ở cửa. Có tên ăn mặc tùy ý, có đứa xăm kín người, trên đầu thì đủ loại màu sắc.

Đám bọn họ vừa nói chuyện cười cợt, vừa uống rượu, đã vậy còn đạp lên lan can ung dung hút thuốc. Nhìn thấy Lăng Ca, tên đại ca đem mẩu thuốc lá ném xuống đất, dùng chân nghiền nát nó. Sau đó bỏ tay vào túi quần hiên ngang đi tới trước mặt Lăng Ca, Lăng Ca liếc mắt nhìn hắn một cái, kéo Giang Noãn ra phía sau lưng cậu.

Noãn Noãn, tớ sẽ bảo vệ cậu.

"Này, mày tên Lăng Ca đúng không?" Tên đó nhìn Lăng Ca, trên mặt là nụ cười nham hiểm.

Giang Noãn thăm dò nhìn Lăng Ca, chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cậu. Khuôn mặt luôn cười ngây ngô, lúc nào cũng khả ái nhìn cô, lúc này đã biến mất hoàn toàn.

Tên đó không được Lăng Ca đáp lời, cũng không thèm để ý hỏi tiếp: "Gần đây tao hơi kẹt tiền, mày coi có tiền thì..."

Tên đó nói lấp lửng, chỉ chờ Lăng Ca tự mình nộp tiền cho hắn. Đáng tiếc, Lăng Ca vẫn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, đôi tay vòng ra phía sau bảo vệ Giang Noãn.

Tuy ngoài mặt Lăng Ca rất bình tĩnh, nhưng nội tâm đang gào thét bắt bản thân phải uy phong. Dùng sức gồng lên, Noãn Noãn đang ở phía sau cậu, cậu phải biểu hiện cho tốt mới được.

Phải xóa bỏ hình tượng yếu đuối trong truyền thuyết! Cậu phải xoay chuyển hình tượng đầu trọc này, Tiểu Noãn Noãn mau đến xem cậu đại chiến 500 hiệp với tư thế oai hùng.

Lúc này ngoài mặt biểu cảm của Lăng Ca vẫn lạnh nhạt như cũ, tuy rằng cậu có giả vờ làm ngốc bạch ngọt, nhưng trừ những lúc ở bên cạnh Giang Noãn, đối với những người còn lại cậu lười, không có tâm tình diễn nét mặt ngây ngô với bọn họ.

Tên đại ca chờ mãi vẫn không nhận được tiền như ý mình muốn nên rất tức giận, cả đám đệ tử chậm rãi đứng lên vây quanh hắn. Tên cầm đầu thân hình cao to, cánh tay cơ bắp rắn chắc, xăm kín cánh tay hình một con mãnh hổ lớn. Nhìn sơ cũng thấy hắn cực kỳ hung ác, tàn nhẫn. Mấy tên lâu la tuy không cao to bằng tên đại ca nhưng có béo có gầy đầy đủ. Nói gì thì nói nhiều người chính là ưu thế, tuy rằng cô không sợ chết nhưng Giang Noãn vẫn không muốn chết một cách lãng nhách như vậy, cô chớp mắt rất muốn hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?"

Nhưng hiển nhiên Lăng Ca không để cho cô có cơ hội hỏi. Lăng Ca vẫn luôn yên lặng nãy giờ đột nhiên cười lạnh nhạt, nhìn tên cầm đầu nói: "Muốn tiền? Mày có đủ năng lực đánh thắng tao đi rồi nói."

Giọng nói uy phong khí phách, khiến đối phương khiếp sợ, không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt.

Đáng tiếc nội tâm Lăng Ca đang kêu gào là Noãn Noãn có thấy cậu ngầu không? Cậu nói rất hay đúng không? Cô có thấy thích không?

"Tên đầu trọc kia, mày vừa nói cái gì???"

Khí thế nãy giờ của Lăng Ca bị câu nói mỉa mai là đầu trọc đánh tan tành mây khói. Đầu cậu trọc thì sao chứ?

Đỉnh đầu Lăng Ca lúc nào cũng sáng chói, cậu xoay người nhìn Giang Noãn sau đó đảm bảo nói: "Tóc của tớ sẽ mọc lại nhanh thôi."

Giang Noãn: "..." Cho nên, đến cùng thì chuyện này đâu có liên quan gì tới cô?

Đúng lúc đám Bành Trạch Ngôn cũng đi ngang qua, nhìn thấy tên cầm đầu đang giận dữ, giơ cao cánh tay cường tráng định đánh Lăng Ca. Bành Trạch Ngôn nhíu mày nhìn đám người đó nói: "Mấy tên này dám đánh Lăng Ca, ba của cậu ta có thể khiến bọn chúng què giò."

Bạn bè Bành Trạch Ngôn liền hỏi: "Liệu Lăng Ca có đánh trả không?"

Bành Trạch Ngôn nhìn Lăng Ca nhỏ con nói: "Cậu ta làm gì có khả năng đánh trả."

Lời nói của Bành Trạch Ngôn vừa dứt, liền nghe thấy phía đối diện vang lên âm thanh chấn động.

Tên cầm đầu cao to lực lưỡng, thân hình cường tráng lúc nãy đứng trước mặt Lăng Ca bây giờ đã bị quăng xa 3 mét, ngã lăn quay trên mặt đất.

Bành Trạch Ngôn: "..."

Đám bạn bè bên cạnh Bành Trạch Ngôn hỏi: "Sao mày nói là nó không có khả năng đánh trả mà?"

Bành Trạch Ngôn: "..." Mẹ kiếp, có quỷ mới biết tại sao thân hình cậu ta như cây xiên tre mà có thể đá bay tên mập kia cơ chứ.

Mà vẻ mặt Lăng Ca lúc này cực kỳ lạnh nhạt vô cảm, mang theo khí chất vương giả miệt thị kẻ hèn. Cậu tiến lên phía trước, đẩy dám lâu la tùy tùng đang vây xung quanh, bước tới trước mặt tên đại ca đang nằm bẹp dưới đất.

Lăng Ca từ trên cao nhìn xuống, mang theo khí thế lấn át mọi thứ, cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm tên cầm đầu, sau đó dùng giọng nói lạnh băng hỏi: "Mày vừa gọi tao là cái gì?" Đầu trọc là để mày kêu hả? Đầu trọc ăn hết của nhà mày hả? Đầu trọc thì làm sao? Giá trị nhan sắc của tao cao như vậy, có trọc thì cũng là một soái ca trọc đầu đấy, ý kiến gì không?

Giang Noãn: "..." 404 hồi nãy mi nói cái gì cơ? Ngốc bạch ngọt ư?

404: "... Ký chủ, chị chờ tôi một chút, tôi đi tra liền đây." Chỉ trong chốt lát, 404 đã quay về, nó nói: "Sau khi tôi tra xét kỹ lưỡng thì cậu ta là một con thỏ che giấu giá trị vũ lực." Sau đó, 404 lại thấy lạ lùng mà tự hỏi: "Nhưng lúc trước tôi tra rõ ràng không có vụ này mà?"

Cuối cùng nó tự thuyết phục bản thân, vui vẻ nói: "Nhất định lúc đó tôi đọc không kỹ! Ha ha ha... thì ra người máy cũng có lúc đọc xót, ha ha ha..."

Giang Noãn: "..." Cười cái đầu mi! Chuyện này thì có gì đáng cười chứ.

Tên đại ca lúc này chỉ biết ôm bụng rên rỉ, hắn nhìn Lăng Ca bước tới gần, trong mắt hắn hiện lên sự sợ hãi. Chẳng phải tụi nó đều truyền tai nhau rằng con thỏ nhỏ này không bao giờ đánh nhau sao. Vậy cú đá một chân vừa rồi, chẳng lẽ là quỷ nhập vào đá hả? Lúc nãy hắn bị đá cực kỳ tàn nhẫn, chuẩn xác nhắm trúng điểm yếu, giá trị vũ lực vô cùng cao. Bằng không lấy thân hình nhỏ con của con thỏ ấy mà có thể đá hắn văng xa mấy mét là điều bất khả thi!

Lăng Ca thể hiện cực kỳ ngầu, trong lòng đang vô cùng thỏa mãn, cậu xoay người, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Giang Noãn.

Khen tớ, khen tớ, mau khen tớ đi. Noãn Noãn, tớ sẽ không bao giờ để người khác khi dễ cậu, đã vậy tớ còn có rất nhiều tiền!

Giang Noãn chớp mắt, trong lòng cảm thán: Quào~ Không biết chủ nhiệm Lý nhìn thấy cảnh này thì sẽ nói gì nữa.

Chủ nhiệm Lý sẽ nói gì?

Thời điểm ông chạy đến hiện trường, chỉ biết bực bội quát to.

"Sao lại có mặt em nữa? Em dính dáng gì tới chuyện này hả?" Sau khi ông ra lệnh cả đám giải tán, liền quay sang nhìn Giang Noãn đang bày ra vẻ mặt vô tội, chủ nhiệm Lý rất muốn lôi cô ra đánh một trận cho hả dạ.

Lần này Giang Noãn thật sự vô tội!

"Em chỉ là quần chúng ăn dưa mà thôi, bộ em đứng đây để hóng chuyện là sai sao? Đối tượng từng bị bắt nạt không được đứng xem đánh nhau sao thầy?" Giọng nói của Giang Noãn ngập tràn sự bất bình.

Chủ nhiệm Lý nghe xong liền chột dạ, có ai bị bắt nạt mà kiêu ngạo như em không?

Lăng Ca gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, Noãn Noãn chỉ đứng bên cạnh xem thôi, người là do em chọc, hắn bị thương là do em đánh, Noãn Noãn không liên quan gì tới chuyện này cả."

Vì thế buổi sáng thứ sáu hôm sau, Giang Noãn đến trễ nên không nghe được thông báo phê bình Lăng Ca trước toàn trường.

Thời điểm chủ nhiệm Lý báo cáo chuyện này lên hiệu trưởng, hiệu trưởng cực kỳ tức giận nói: "Ghi tội bọn chúng cho tôi."

Chủ nhiệm Lý liền nói: "Người đánh nhau chính là Lăng Ca đó thầy."

Hiệu trưởng: "... Phê bình một chút vào giờ thể dục toàn trường sáng mai là được!"

Sau khi bị phê bình, danh tiếng của Lăng Ca cũng nhờ đó mà vang xa vạn dặm, con thỏ nhỏ đã vùng lên đánh người! Con thỏ yếu đuối đã mặc áo giáp sắt, giơ cao cây đao. Mặc dù thân hình gầy yếu nhưng trang bị toàn là cực phẩm, cho nên đã giành chiến thắng áp đảo!

Nói tóm lại nếu không có việc gì thì đừng có mà đi chọc nó.

Giờ học bù thứ bảy, cô Dư tường thuật tỉ mỉ vụ đánh nhau lần này trước lớp. Sau đó nặng lời phê bình Giang Noãn: "Rõ ràng lúc đó em đứng ngay bên cạnh, nhưng lại không biết khuyên can bạn học. Trong vụ này lỗi của em rất lớn."

Giang Noãn ồ một tiếng rồi hỏi: "Vậy theo cô em phải khuyên cái gì? Có phải em nên nói với bạn học Lăng là không nên đánh nhau, đánh nhau là vi phạm nội quy, cùng lắm thì cậu cứ để cho bọn chúng đánh chết, dù sao cậu mà chết thì người phạm pháp cũng là bọn chúng chứ không phải là cậu? Em phải nói như vậy mới không có lỗi đúng không cô?"

Cô Dư: "..." Con nhỏ chết tiệt này đáng ghét thật sự.

Lục Chi Ngữ trợn mắt nhìn lên trần nhà, từ ngày Giang Noãn bùng nổ, ở trong lớp ai mà đụng chạm cô ta thì cô ta cãi lại đôm đốp, đúng là một khối u ác tính mà.

Lăng Ca nhanh chân ngắt lời: "Noãn Noãn đừng lo, tớ đánh bọn chúng bởi vì bọn chúng mắng tớ, không liên quan tới cậu."

Cô Dư nhìn Lăng Ca, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Bởi vì không nuốt trôi cục tức nên ngày hôm đó cô Dư cố tình chọn bài kiểm tra tiếng Anh cực khó và bắt cả lớp làm.

Trưa hôm đó, cô Dư tiếp tục đứng trước lớp phê bình Giang Noãn, đúng là tìm đủ mọi lý do. Tất nhiên cô Dư không hề cảm thấy rằng mình đang vạch lá tìm sâu bắt bẻ Giang Noãn, mà chỉ cảm thấy do Giang Noãn đáng bị chửi.

"Lần này kiểm tra em ngồi bên cạnh bạn học, tôi hỏi em, em nhìn điểm mà không cảm thấy xấu hổ với lương tâm của mình sao?" Nói xong cô Dư cầm bài thi của Giang Noãn, chỉ thẳng vào ô điểm lớn tiếng hỏi.

Giang Noãn nhìn điểm thi của chính mình, cực kỳ xấu hổ nói: "Thật ra thì em cũng thấy có chút mất mặt."

Cô Dư cười lạnh nhạt: "Mất mặt ra sao em nói thử tôi xem?"

Giang Noãn nhìn thoáng qua điểm số một lần nữa, mơ hồ hỏi lại: "Vì dưới trung bình?"

Cô Dư: "..."

"Tổng điểm tới 150 mà em chỉ được có 84 điểm, đúng là hơi kém thật. Lần sau em sẽ cố gắng hơn!" Giang Noãn tỉnh bơ nói tiếp, cô học tiếng Anh không được giỏi cho lắm. 84 điểm này phần lớn đều đoán mò làm đại, điểm còn không được trên 90, vẫn dưới trung bình. Thân là một người đã tốt nghiệp đại học, ngồi trên ghế nhà trường nhiều năm như vậy mà làm kiểm tra tuần lại dưới trung bình, công nhận cảm thấy xấu hổ thật.

Cô Dư cảm giác bản thân vừa bị chơi một vố, đem bài thi ném mạnh xuống bàn học của cô, lớn tiếng mắng: "Vấn đề ở đây không nằm ở chỗ trên trung bình hay dưới trung bình, mà ở chỗ với sức học của em mà lại có thể được trên 80 điểm?"

404 ở trong lòng Giang Noãn lập tức hô lên: "Ký chủ, phụ huynh đám người bắt nạt đang lại đây."

Giang Noãn gật đầu, sau đó nhìn về phía cô Dư nói: "Thưa cô, cô dựa vào đâu mà nói em gian lận chứ?"

Cô Dư cười lạnh lùng: "Chẳng phải rõ ràng trước mắt còn gì? Trước kia khi em ngồi một mình thì thành tích luôn yếu kém. Sau khi đổi chỗ điểm thi lập tức cao lên hẳn, rõ ràng có vấn đề. Tôi không hề nhắm vào em, việc này dù là bất cứ ai thì thái độ của tôi vẫn như thế."

Giang Noãn cũng không thèm để ý, chỉ nói: "Nếu cô đã nói như vậy, em cũng mong cô có thể nhanh chóng tìm được chứng cứ. Chúng ta dựa vào chứng cứ rồi nói chuyện tiếp! Nói như cô vậy sao cô không nghĩ rằng do em hên lụi trúng nhiều đáp án đúng?"

Cô Dư: "..."

Bên trái Giang Noãn là Lăng Ca, bên phải là một bạn học nữ. Người bạn học này ngày thường luôn im lặng khép mình, không khi dễ Giang Noãn, cũng không xa lánh cô, nhưng cũng không hề có ý định giúp đỡ cô.

Bạn học nữ họ Lãnh, tên đầy đủ là Lãnh Tình. Hôm đó khi Giang Noãn tự ý chuyển chỗ sang bên cạnh ngồi, cô nàng cũng chỉ yên lặng nhìn, không hề phản đối, cũng không thấy phản cảm. Cho nên chỗ ngồi cứ thế giải quyết xong, cô nhìn vào bài kiểm tra trên tay mình rồi nhìn sang bài của Giang Noãn.

Giang Noãn cũng nhìn sang bài thi của cô nàng, chỉ biết câm nín hỏi cô giáo: "Điểm của Lãnh Tình còn kém hơn cả em còn gì?"

Lãnh Tình: "..." Lãnh Tình chỉ được 52 điểm, lặng lẽ gấp bài kiểm tra lại. Thân phận Lãnh Tình tương đối đặc thù, cha của cô nàng vừa mới ra tù, kết quả không biết kinh doanh cái gì mà lên như diều gặp gió. Sau đó, ông ấy gửi tặng chủ nhiệm lớp rất nhiều quà cáp phong bì, cho nên Lãnh Tình luôn được ngồi ở vị trí tốt nhất lớp giống như những học sinh có thành tích đứng đầu.

Lúc này, cô Dư mới sực nhớ đúng thật là điểm của Lãnh Tình không cao, nhưng điểm của Lăng Ca thì cực kỳ cao! Cô Dư đang muốn phản bác lại, nhưng chưa kịp lên tiếng thì thấy một đám người đang đứng trước cửa lớp.

"Tới rồi."

Theo như lời nhắc nhở của 404, Giang Noãn nhìn thấy một đám người bước đến cửa lớp.

Trong nhóm người có già có trẻ, có người ăn mặc quý phái, cũng có người quần áo luộm thuộm. Bọn họ đang đứng trước cửa lớp, nhiều bạn học hết hồn vì thấy người thân xuất hiện ở đây.

Bọn họ đều là cha mẹ học sinh, còn không thì cũng là anh chị hoặc ông bà cô cậu gì đấy. Nói tóm lại chính là những bậc phụ huynh.

Cô Dư nhìn thấy những người đấy, việc đầu tiên là nhíu mày sau đó mới lên tiếng chào hỏi: "Sao các vị lại tới đây? Hôm nay đâu phải ngày họp phụ huynh đâu, những chuyện quan trọng tôi đã nhắn nhủ các em về thông báo cho phụ huynh rồi mà."

Dẫn đầu đoàn người là một vị phu nhân bận váy đỏ sang trọng, tay đeo vòng kim cương, xách một chiếc túi da hàng hiệu đắt tiền. Bà để tóc ngắn nhuộm màu đỏ rượu, đứng dưới ánh mặt trời trông rực rỡ xinh đẹp.

Bà nhìn cô Dư cười nói: "Hai ngày trước chủ nhiệm Lý có gọi điện bảo tôi rằng đứa trẻ nhà tôi ở trường đánh nhau với bạn học. Tôi bận quá không có thời gian rảnh, đúng lúc hôm nay thứ bảy nên tranh thủ dành ra ít thời gian để đến trường giải quyết chuyện này. Vừa vặn ở cổng trường tôi gặp những vị phụ huynh cùng lớp với con tôi, mọi người liền cùng nhau đi lên đây."

Nói là tình cờ gặp mặt, nhưng thật ra bọn họ đã hẹn nhau từ trước. Làm gì có chuyện tất cả mọi người đều tình cờ đụng mặt ở cổng trường chứ? Chỉ có thể là sau khi nhận được điện thoại thông báo sự việc, một vị phụ huynh nào đó đã đứng ra liên hệ mọi người, hẹn nhau thời gian rảnh cùng nhau đến trường học.

Vị phu nhân kia quét mắt khắp phòng học, ở cuối lớp có một bạn nữ sinh đang tươi cười nhìn vị phu nhân. Phu nhân nhìn cô nàng rồi gật đầu, sau đó nhíu mày nhìn cô Dư nói: "Đứa trẻ nhà tôi tui rằng học hành chẳng ra gì thật, nhưng dù gì cũng là học sinh trường điểm. Cô bắt con tôi ngồi ở bàn cuối là có ý gì? Nó cao có 1m58, so với bạn nữ nào cũng lùn hơn một khúc, vậy mà cô đem con tôi xuống cuối lớp, vậy làm sao thành tích nó có thể tiến bộ được chứ?"

Cô Dư bị giáo huấn, trong lòng bực bội, nhưng ngoài mặt chỉ có thể đáp ứng: "Tôi sẽ xem xét lại."

Phu nhân không thèm nhìn cô Dư nữa, dù sao mục đích hôm nay bà tới đây cũng không phải chuyện chỗ ngồi. Lý do thật sự thành tích của đứa con gái nhà mình tệ như vậy bà biết rõ hơn ai hết.

Bà quay đầu nhìn đám học sinh trong lớp, mở miệng nhẹ nhàng hỏi: "Bạn nào là Giang Noãn thế?"

Lăng Ca nhíu mày nhìn vị phu nhân, đang định đứng dậy, Giang Noãn ngăn cậu lại, thấp giọng nói: "Là con."

Sau đó cô đứng dậy nhìn vị phu nhân nói: "Con chính là Giang Noãn."

Phu nhân duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cô Dư sang một bên, sau đó bà bước chân vào lớp. Những vị trưởng bối phía sau bà cũng lần lượt bước vào, đi theo vị phu nhân đến trước bàn học của Giang Noãn, tuy nhiên chưa kịp bước đến trước mặt Giang Noãn thì bà phát hiện lối đi nhỏ bị bàn học của Lăng Ca chắn đường, bà chỉ nhíu mày, cũng không nói gì.

Bà nhìn chằm chằm Giang Noãn một lúc, Giang Noãn cũng không sợ, cứ để yên cho bà nhìn, cuối cùng phu nhân hỏi: "Con là người đã tố cáo con gái của cô?"

Giang Noãn nở nụ cười tươi, gật đầu với bà rồi nói: "Đúng vậy, con chính là người đó."

Ánh mắt phu nhân chậm rãi hiện lên vẻ miệt thị, bà quét mắt nhìn Giang Noãn từ trên xuống dưới hỏi: "Con cũng đâu còn nhỏ tuổi, coi vậy mà lòng dạ cũng hung ác thật."

Giang Noãn không trả lời bà, chỉ đứng nhìn. Phu nhân đương nhiên cho rằng Giang Noãn không dám trả lời, bà nhìn về phía con gái rồi vẫy tay, đứa con gái của vị phu nhân này cũng chính là nữ sinh đã đạp Giang Noãn vào ngày cô đi đến thế giới này.

Bạn học nữ họ Tôn, tên Tôn Bình. Mặt Tôn Bình trông hơi gian xảo, đôi mắt hồ ly, cằm nhọn, để tóc uốn gợn sóng, dài qua vai, cô nàng dùng thun cột tóc hai bên.

Mẹ của cô nàng tên Trịnh Yến, lúc này bà vỗ vai Tôn Bình hỏi cô nàng: "Con đánh bạn ấy à?"

Tôn Bình tất nhiên chối không nhận, cô nàng lắc đầu nói: "Con không có đánh bạn ấy."

Trịnh Yến cười hài lòng, nhìn Giang Noãn nói: "Con cô nói nó không có đánh con."

Giang Noãn nhìn hai mẹ con họ, cười nhẹ, vẫn như cũ không thèm trả lời.

Nụ cười trên mặt Trịnh Yến cũng dần biến mất, bà nhìn Giang Noãn hỏi: "Con còn nhỏ vậy mà tâm tư lại xảo trá thế. Hỏi con thì con không nói cũng chẳng rằng. Giờ con muốn sao, con cho rằng cô không đủ lớn tuổi nên không có tư cách dạy dỗ con?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top