Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Nơi trút giận trong lớp 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor Đậu Nành

Số chữ 4967 (26/12/21)

"Chủ nhiệm Lý." Cô Dư gọi điện báo cho ông nãy giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhiệm Lý đang vội vàng chạy tới.

Trên đường chủ nhiệm Lý đến lớp học, ông thật sự lo lắng Giang Noãn cãi tay đôi với trưởng bối, tới hiện trường ông phát hiện sự việc vẫn chưa tới mức mất kiểm soát, lúc này ông mới yên tâm thở phào. Trong lòng bắt đầu oán trách nhóm phụ huynh gây chuyện, đã nói gặp nhau ở phòng họp nhưng lại kéo tới đây.

Ông đã xin sử dụng phòng họp từ trước, trà bánh cũng chuẩn bị đầy đủ. Kết quả chờ mòn con mắt từ tiết một đến lúc tan học cũng không thấy bóng dáng ai. Ông còn cho rằng bọn họ bận việc không tới, còn định gọi điện hỏi thăm một chút, không ngờ lại nhận được điện thoại của cô Dư báo rằng có một nhóm phụ huynh trực tiếp bước vào lớp cô.

Chủ nhiệm Lý được bổ nhiệm lên chức này, đương nhiên bản thân ông cũng phải có chút năng lực. Vừa nghe nói các vị phụ huynh trực tiếp đến tận lớp tìm Giang Noãn, ông liền biết bọn họ không hề có ý định đến đây để nói chuyện tử tế. Mà bọn họ đang muốn ra oai phủ đầu, tuy nhiên dù gì ông cũng đã làm phụ huynh nên cũng hiểu được tâm trạng của bọn họ.

Rốt cuộc thì để được dự thi đại học, không có vị phụ huynh nào muốn con mình liên lụy đến kiện tụng cả. Huống chi, một khi bị tòa án phán có tội, vậy thì không chỉ nhận trừng phạt mà sơ yếu lý lịch sẽ bị để lại vết nhơ. Ở xã hội ngày càng coi trọng lý lịch tư pháp trong sạch như ngày nay, ai cũng không muốn con mình bị lưu lại tai họa ngầm như vậy cả.

Nhưng bọn họ cũng không thể trực tiếp tìm đương sự kiếm chuyện như vậy chứ! Ông không chỉ gọi bọn họ đến mà còn gọi cả Giang Noãn đến cùng, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau nói chuyện đàng hoàng có phải hơn không? Sao các người mẹ nó không biết điều trực tiếp chạy lên đây tìm người, đây không phải là chuẩn bị đe dọa con bé sao? Đến lúc đó, sợ rằng Giang Noãn sẽ trực tiếp phán án tử cho con mấy người, đem vụ việc từ tranh cãi dân sự kiện thành vụ án hình sự, rồi vui vẻ cả làng luôn!!!

Trong lòng chủ nhiệm Lý có vô vàng sự bất mãn, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười ha hả bước tới chào hỏi Trịnh Yến: "Chào Tôn phu nhân, sao ngài không đến văn phòng tìm tôi?"

Trịnh Yến cười lạnh nhạt: "Thầy gọi điện cho tôi, trong lời nói đều có ý rằng nếu tôi không bồi thường tiền thì liền tố cáo con gái của tôi. Trịnh Yến tôi cũng không thiếu vài đồng bạc lẻ đấy, nhưng nếu tôi đưa tiền vậy khác gì nói con gái tôi là người có tội. Không phải là tôi không muốn đưa tiền, nếu bạn nữ này bị bệnh không đủ tiền khám chữa vậy tôi sẵn sàng cho cô bé ít tiền. Dù sao tôi cũng rất hay làm từ thiện tích ít công đức. Nhưng nếu cô bé cứ muốn tố cáo con gái tôi, vậy thì tôi cũng muốn đến tận lớp nhìn xem, con gái tôi không làm chuyện ác gì nhưng bạn học cứ một mực muốn đổ tội cho nó."

Chủ nhiệm Lý nhìn Giang Noãn không lên tiếng trả lời, ông nhanh chóng nói: "Tôn phu nhân bình tĩnh, chuyện gì cũng từ từ giải quyết! Chúng ta đến văn phòng tôi rồi nói tiếp."

Trịnh Yến không di chuyển nói: "Hôm nay tôi tìm đến tận lớp học, thì đã không ngại làm lớn chuyện này rồi. Con nít con nôi cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện thường ngày. Vậy mà dám nói bị đánh tới mức gan tổn thương? Vu không cũng không chịu nhìn kỹ xem vóc dáng con gái tôi nhỏ nhắn gầy yếu như vậy, thầy nói xem làm sao nó có thể đánh Giang Noãn ra nông nỗi như vậy chứ?" Nói xong Trịnh Yến liền khều nhẹ con gái mình lên tiếng phản bác chủ nhiệm Lý, những vị phụ huynh phía sau Trịnh Yến cũng ồn ào lên tiếng chất vấn.

Chủ nhiệm Lý cũng chưa từng tận mắt chứng kiến hiện trường đánh nhau, ông cũng không biết tình huống thực tế như thế nào. Nhưng chuyện Giang Noãn bị bắt nạt, toàn trường đều biết, nếu Trịnh Yến khăng khăng không nhận, vậy thì xung quanh đầy nhân chứng bác bỏ lời của bà. Nhưng nếu Trịnh Yến nói là do con mình đùa giỡn với bạn học, không hề có chuyện đánh tới mức trọng thương, vậy thì ông cũng không thể tìm được chứng cứ chứng mình Giang Noãn bị thương là do bị bạn học đánh.

Nhất thời, chủ nhiệm Lý cực kỳ đau đầu, bọn họ không nhận, bên trường học bắt ông phải tìm ra chứng cứ, nhưng ông đâu biết phải làm thế nào mới chứng minh được Giang Noãn bị thương là do bạn học gây ra?

Mà Giang Noãn vẫn luôn im lặng đứng một bên rốt cuộc cũng chịu đáp lời, cô nhếch mép cười nhạo một cái.

"Vừa rồi chẳng phải cô hỏi con rằng có phải cô không đủ tuổi để dạy dỗ con đúng không?" Giang Noãn lạ lùng hỏi ngược Trịnh Yến, sau đó cười đáp lời: "Con không biết cô nghĩ gì, nhưng nếu như cô thật sự không biết chuyện gì, vậy thì để con nói cho cô biết. Đúng là cô lớn hơn con chục tuổi thật, nhưng cô cũng chưa có tư cách để dạy con. Trên con có cha mẹ cô dì chú bác, dưới con có em trai em gái, cô lấy quan hệ gì để dạy con, cô có đẻ ra con không?"

Trịnh Yến sửng sốt, không nghĩ tới Giang Noãn này nãy giờ không nói không rằng, vừa lên tiếng liền nhanh mồm dẻo miệng.

Nhưng Trịnh Yến cũng không bị chuyện nhỏ này làm cho rối rắm, mục đích hôm nay bà tới đây mới là quan trọng nhất, bà trực tiếp hỏi vào trọng điểm: "Con nói con gái cô đánh con nội thương, vậy con có chứng cứ không?"

Thường ngày Giang Noãn không thích gây chuyện nhưng không có nghĩa là cô không biết cách đấu đá với người khác.

Nếu Trịnh Yến muốn đi thẳng vào vấn đề, vậy thì cô sẽ dắt bà ta đi vòng vòng!

Giang Noãn trực tiếp ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Trịnh Yến nói: "Nếu cô tự tin như vậy thì cô cứ trở về nhà đi! Con biết trong lòng cô đoán chắc rằng con không có chứng cứ, dù sao nhiều người ra tay như vậy con cũng không có cách nào tra xét được nguyên nhân chính khiến con trọng thương. Nếu con có tố cáo thì cũng chỉ tố cáo được vụ việc học sinh đánh nhau, còn chuyện bị đánh đến nội thương thì có chút bất khả thi."

Nghe Giang Noãn nói như vậy, ngược lại Trịnh Yến cảm thấy có chút bất an, bà hỏi ngược Giang Noãn: "Chẳng lẽ không đúng sao?" Bà đã nhờ luật sư tư vấn, nếu Giang Noãn không thể cung cấp chứng cứ, vậy thì đâu ai chứng minh được ai mới là người thật sự có tội. Nếu Giang Noãn muốn kiện cáo tới cùng, chưa chắc nó có thể thắng kiện. Huống chi cái loại bị đánh hội đồng như này, những ai đã tham gia, dùng lực mạnh hay yếu căn bản không dễ dàng tra ra được. Trường học lại không có camera theo dõi, căn bản không đủ bằng chứng buộc tội.

Giang Noãn chống tay lên bàn, nhìn Trịnh Yến cười nói: "Cô nói nó đúng thì cứ coi như nó đúng đi! Vậy thì cô cứ yên tâm trở về đi! Nếu cô không hề có ý định đàm phán vui vẻ, vậy thì khỏi cần giảng hòa làm gì cho mệt." Giang Noãn nhìn Trịnh Yến siết chặt tay, cô cười khẽ nói: "Đến lúc đó, con nổi hứng tố cáo, tự động sẽ có thư của tòa án gửi đến tận nhà cho cô. Bất quá, con cũng muốn hỏi rõ cô một vấn đề, cô thật sự chắc rằng... con không có chứng cứ ư?"

Trịnh Yến sửng sốt, Giang Noãn nhìn Tôn Bình cười, sau đó nói với Trịnh Yến: "Rốt cuộc là ai nói với cô rằng con không có chứng cứ vậy?"

Giang Noãn lại nhìn về phía các vị phụ huynh phía sau Trịnh Yến nói: "Các cô chú có từng nghĩ, vì sao con có thể kể rõ ràng tỉ mỉ từng chi tiết mỗi một lần con bị đánh đập một cho thầy cô nghe hay không? Làm sao con có thể nhớ rõ mọi chuyện, dù sao chuyện này cũng kéo dài hơn mười tháng nay rồi còn gì? Cũng có thể trí nhớ con tốt, tất nhiên, các cô chú cũng có thể suy đoán rằng có khi nào là do trong tay con có chứng cứ để con dựa vào đó mà nhớ rõ mọi chuyện không?"

Các vị trưởng bối phía sau Trịnh Yến ngạc nhiên ra mặt, Giang Noãn tiếp tục nói: "Sau 17 tuổi đã đủ tuổi phải chịu trách nhiệm hình sự, nếu con thắng kiện, vậy thì lý lịch tư pháp của bọn họ sẽ bị lưu lại án tích. À đúng rồi..." Giang Noãn ngẩng đầu nhìn Trịnh Yến, dùng vẻ mặt khờ dại hỏi: "Cô có biết nếu bị để lại án tích thì không có cách nào xóa bỏ được hay không? Con nghe nói chuyện này không chỉ đơn giản có tiền là giải quyết được đâu, luật sư của cô có nói với cô chưa?"

Trịnh Yến: "..." Ngàn lần cảm ơn vì đã nhắc nhở!

"Ha ha ha..." chủ nhiệm Lý cười mấy tiếng, trừng mắt nhìn Giang Noãn một cái rồi nói với Trịnh Yến: "Tôn phu nhân, chúng ta đến văn phòng rồi nói tiếp nhé!"

Rốt cuộc, nhóm người lúc nãy khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ sau khi bị Giang Noãn đả thương bằng lời nói chỉ có thể cuối đầu, cun cút đi theo chủ nhiệm Lý đến phòng họp.

Chờ đám người trưởng bối rời đi, Giang Noãn đứng dậy nhìn Tôn Bình lùn hơn mình vài cm, lạnh giọng nói: "Tôi đã nói cho cậu nghe chưa nhỉ? Sáng hôm đó tôi có quay phim lại."

404 đúng là có ích thật! Công nghệ cao quả nhiên vẫn là nhất!

Tôn Bình nhìn Giang Noãn, Giang Noãn tiếp tục nói: "Chuyện các người đánh tôi, tôi đều nhớ rõ. Những ai đã đánh tôi, đánh ở đâu, đánh như thế nào, tôi đều nhớ cặn kẽ. Tôi có quay lại hay không, các người cứ việc suy đoán. Đương nhiên mấy người cũng có thể cho rằng tôi chỉ đang nói suông dọa dẫm mà thôi."

Cô Dư không dám tin hỏi: "Em thật sự có đoạn phim quay lại?"

"Cô đoán xem?" Giang Noãn không đưa ra đáp án rõ ràng.

Cô Dư nghe câu trả lời thiếu chút phun ra một ngụm máu mà chết tức tưởi, nhưng lại không dám mắng Giang Noãn nữa.

Đêm hôm đó, Giang Noãn liền nhận được một khoản tiền chuyển từ tài khoản của chủ nhiệm Lý đến. Tổng cộng 23658 nhân dân tệ, một đồng cũng không thiếu.

"Thầy đã chuyển đủ số tiền thuốc men để em chi trả cho bệnh viện rồi đó. Còn về khoản tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, bởi vì không có một định mức cụ thể nào. Cho nên tạm thời khó mà truy cứu nhiều hay ít, thầy sẽ cố gắng đòi nhiều nhất có thể cho em. Còn có, sau khi tan học Tôn Bình đã tìm mẹ bạn ấy nói rằng trong tay em có giữ đoạn phim làm bằng chứng?" Chủ nhiệm Lý thấy kỳ quái nên nỏi, một người nếu có đủ can đảm quay phim lại, vì cái gì còn nhịn nhục hơn 10 tháng qua? Nếu không có đủ dũng khí vậy thì đã không dám cài máy quay rồi. Dù sao nếu bị phát hiện chỉ có thể bị đánh nhiều hơn mà thôi.

Chủ nhiệm Lý nhìn Giang Noãn, ông cảm thấy hiện giờ chuyện gì Giang Noãn cũng có thể làm ra được. Nhất thời, chính ông cũng không nhìn thấu được rốt cuộc Giang Noãn có quay phim lại hay không, bởi vậy chỉ có thể tự mình đi hỏi Giang Noãn để xác minh.

Giang Noãn cười xán lạn nói với chủ nhiệm Lý: "Thầy đoán xem?"

Chủ nhiệm Lý: "..." Ông ghét nhất câu trả lời kiểu này.

Chủ nhiệm Lý trợn mắt nhìn lên trời, sau đó lấy ra một phần văn kiện đưa cho Giang Noãn: "Đây là giấy xác nhận em đã nhận được tiền viện phí, em ký tên ở đây giúp thầy."

Giang Noãn ký xác nhận sau đó cô cười nói với chủ nhiệm Lý: "Thầy đòi giúp em tiền bồi thường thiệt hại, em sẽ nói cho thầy biết em có quay lại hay không."

Thời điểm Giang Noãn cầm tiền bước ra cổng trường, Lăng Ca đã ngồi sẵn trên xe chờ nãy giờ, thấy cô cậu bước xuống xe, giúp Giang Noãn cất hành lý vào cốp xe. Sau đó mở cửa xe cho Giang Noãn, chờ cô ổn định ngồi vào, cậu mới đỏ mặt ngồi cạnh.

"Noãn Noãn, tớ đã chuẩn bị giúp cậu rồi."

Giang Noãn lạ lùng nhìn cậu, Lăng Ca cực kỳ tích cực nói: "Vụ kiện cáo đó!"

Giang Noãn liền nói: "Không cần đâu, có thắng kiện cũng chắc gì được phán bồi thường nhiều tiền? Tớ đòi bọn họ một khoản tiền lớn là vì muốn bọn họ đau khổ bỏ tiền ra. Giống như tớ đã từng bị đau do con cái bọn họ đánh tớ, nếu không đòi được..." Giang Noãn nở nụ cười tinh quái nói: "Tớ đã tính tới việc sẽ tung toàn bộ bằng chứng lên mạng."

Lão nương có 404 trong tay, nếu làm cô phật lòng, cô sẽ kêu nó tung hết tất cả đoạn phim lên mạng, đến lúc đó không cần cô phải ra tay. Chỉ cần thu hút sự chú ý của xã hội, bọn họ sẽ tự động bị trừng phạt thích đáng.

Lăng Ca: "..." nhân lúc tớ không chú ý cậu đã biến thành nữ tổng tài bá đạo rồi?

Lăng Ca yên lặng chấp nhận sự thật, cảm giác bản thân vô dụng không có chỗ dùng, cậu cực kỳ thương tâm. Nhưng cậu vui vẻ trở lại rất nhanh. Cậu có thể đưa đón Noãn Noãn đi học!

Chở Giang Noãn về đến tận nhà, Lăng Ca tự hoan hô trong lòng. Nhìn xem, cậu đã biết được địa chỉ nhà của Noãn Noãn rồi!

Thời điểm Giang Noãn đem 2 vạn hơn về nhà, Giang Thành vẫn chưa tan làm, còn Giang Dương vừa từ lớp bổ túc trở về. Nó nằm trên sô pha la làng: "Mẹ ơi, con đói bụng."

Vu Lệ Mai ở trong phòng bếp tươi cười với vẻ mặt mẹ hiền nói: "Để mẹ nấu cơm liền. Tiểu Dương con làm bài tập trước đi, tối nay mẹ có nấu món thịt kho tàu mà con thích nhất đó."

Giang Dương trợn mắt nhìn lên trời, bĩu môi đứng dậy đi lấy cặp sách. Đúng lúc đó, Giang Noãn đẩy cửa tiến vào, cô liếc nhìn Giang Dương khiến nó sợ run lên.

Nhìn thấy trên tay Giang Noãn cầm xấp phong bì dày, Giang Dương tò mò hỏi: "Chị cầm cái gì thế?"

Giang Noãn trợn mắt liếc nó: "Gọi chị họ."

Giang Dương uất ức nhìn cô, sau đó lớn tiếng mách lẻo: "Mẹ, chị bắt con kêu là chị họ."

Vu Lệ Mai đang xào rau nghe xong liền cầm cái vá đi từ phòng bếp ra nhìn Giang Noãn nói: "Sao con vừa về là kiếm chuyện với em vậy hả?"

Giang Noãn quay đầu nhìn bà nói: "Con nhớ con có nói qua rồi, nó không phải em ruột con. Nó chỉ là em họ mà thôi, mẹ nhận nó làm con nuôi là chuyện của mẹ. Còn con không nhận nó làm em, từ giờ về sau nó phải kêu con là chị họ."

Vu Lệ Mai nghe xong nóng máu! Ôm ngực mắng: "Sao con nói cái kiểu đó được hả? Bộ con không phải con của mẹ hay gì?"

Lúc này Giang Noãn mới cười hỏi: "Mẹ vẫn còn nhớ bản thân có một người con gái cơ đấy?"

Vu Lệ Mai lớn lên ở một vùng nông thôn hẻo lánh, bà bị ảnh hưởng bởi cái tư tưởng cổ hủ con gái gả chồng như bát nước đổ đi. Cả cuộc đời bà luôn theo đuổi lối sống xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử*. Người nào mà không sinh được con trai, sau này về già sẽ không có nơi dựa vào mà an hưởng.

*Tại gia tòng phụ (在家從父): người phụ nữ khi còn ở nhà phải nghe theo cha. Xuất giá tòng phu (出嫁從夫): lúc lấy chồng phải nghe theo chồng. Phu tử tòng tử (夫死從子): nếu chồng qua đời phải nghe theo con trai.

Cho nên bà chưa bao giờ coi trọng Giang Noãn, ý định ban đầu của bà chỉ cần cho một mình Giang Dương đến thành phố học là được, nhưng Giang Thành cứ một mực khăng khăng muốn Giang Noãn được học hành đến nơi đến chốn.

Rốt cuộc, sau này về già bọn họ còn phải dựa vào Giang Dương để dưỡng già, cho nên để Giang Dương có được tiền đồ chính là chuyện quan trọng. Đến thành phố học, được tiếp xúc với thành phố lớn, về sau mới có thể phát triển sự nghiệp được.

Nhưng Giang Noãn thì không giống vậy, cô là con gái, lớn lên sẽ gả chồng. Có đi học hay không cũng không có gì quan trọng, gả được mối trong thôn càng tốt, về sau cần giúp đỡ chỉ cần kêu một tiếng là có thể chạy sang liền. Gả tít thành phố thì bọn họ có được nhờ gì đâu?

Bởi vậy, khi nghe Giang Noãn chất vấn, bà cũng không rõ rốt cuộc bản thân sai ở đâu, chỉ cảm thấy Giang Noãn đang gây sự vô cớ. Bà thấy phong thư trên tay Giang Noãn liền hỏi: "Con cầm cái gì đấy?"

Giang Noãn nhìn thoáng qua nói: "Tiền."

Vu Lệ Mai mở to hai mắt vui vẻ nói: "Con thật sự đòi được tiền? Vậy thì tốt quá rồi, vừa đúng lúc mẹ định mua cho Tiểu Dương chiếc xe đạp điện, để sau này khi em con đậu vào trường cấp ba trọng điểm không cần phải tốn sức đạp xe mỗi ngày nữa. Chiếc xe đạp em nó không dùng nữa còn có thể đưa cho con xài, ngày thường con đạp xe đến trường hoặc cuối tuần đạp về nhà cũng tiện, có thể tiết kiệm được 10 tệ tiền xe."

Giang Dương lập tức vui vẻ hoan hô: "Tốt quá! Tốt quá! Mẹ mua liền trong năm nay nha! Trường của con nằm ngay dốc núi, mỗi lần con đạp lên mệt muốn chết luôn."

Vu Lệ Mai vui mừng nhìn Giang Dương nói: "Được, chiều con hết. Dù sao mua sớm mua trễ gì cũng là mua, mua sớm cho con một chút không thành vấn đề. Noãn Noãn con đem tiền để vào phòng của mẹ đi!"

Giang Noãn cũng không nói lời nào, đem tiền đi cất theo lời bà.

Buổi tối chờ Giang Thành trở về, Giang Noãn liền nói với ông: "Hôm trước con có trao đổi vấn đề tiền thuốc men với thầy chủ nhiệm Lý, hôm nay thầy đưa tiền bồi thường cho con. Tổng cộng là 2 vạn 3658 tệ, con để hết vào phòng ba đó ạ."

Giang Thành gật đầu vui mừng nhìn Giang Noãn nói: "Quả nhiên Tiểu Noãn nhà ba lợi hại nhất, có thể đòi được tiền bồi thường."

Vu Lệ Mai cũng gật đầu, đang định mở miệng nói chuyện mua xe đạp điện nhưng lại bị Giang Noãn ngắt lời, cô nhìn Giang Thành nói tiếp: "Con muốn mua điện thoại, hiện tại khi học bài con có rất nhiều thứ cần tra bằng điện thoại. Mua mấy cái máy hỗ trợ học tập vừa mắc lại không xài được lâu dài. Chưa kể sang năm con lên đại học cũng cần dùng tới điện thoại, dù sao mua sớm mua trễ gì cũng là mua, vậy thì mua sớm một chút còn có thể tranh thủ ôn thi đại học, ba thấy có được không ạ?" Giang Noãn lập lại từng câu từng chữ mà hồi chiều Vu Lệ Mai đã nói, khiến bà tức tới mức thiếu chút nữa là hộc máu ngay tại chỗ.

Giang Thành vẫn luôn áy náy không biết phải bồi thường cho con gái cái gì, lần trước khi dắt con gái về ký túc xá ông mới phát hiện con gái mình không có điện thoại. Giang Dương còn có một cái điện thoại đời mới đã qua sử dụng, còn con gái ông đến cái điện thoại cùi bắp cũng không có.

Lúc này khi ông nghe ý kiến của Giang Noãn, ông cũng không thấy gì vô lý, mà còn vui vẻ đập bàn nói: "Vẫn là Tiểu Noãn nhà chúng ta thông minh, ba sẽ mua cho con, vừa đúng lúc con đòi được khoản tiền bồi thường, chúng ta cứ lấy tiền đó mà mua. Ba sẽ mua cái tốt nhất cho con, không thể để thua kém người khác được. Ba nghe nói điện thoại trái táo đang được hoan nghênh nhất, hai hôm trước ba có ghé cửa hàng xem thử, dòng mới nhất cũng chỉ có 6333 tệ mà thôi. Nghe số tiền đã thấy may mắn rồi, chúng ta mua mẫu đó nhé."

Giang Noãn mỉm cười gật đầu, Vu Lệ Mai nghe xong ngu người, bà nhìn Giang Thành hỏi: "Ông nói nó bao nhiêu tiền cơ?"

Giang Thành nhíu mày nói: "6333 tệ, tôi hỏi qua rồi, là bản mới nhất nên không được giảm giá."

Vu Lệ Mai nghe xong muốn khóc, bà chỉ Giang Dương nói: "Tiểu Dương mua điện thoại ở tiệm 95 Thành Tân chuyên bán điện thoại đã qua sử dụng cũng chỉ tốn có 2100 tệ, bây giờ ông vừa mở miệng liền mua cái điện thoại 6333 tệ, tiền đó mua được tận 3 cái điện thoại cho Tiểu Dương đó!"

Giang Dương cũng lộ ra ánh mắt mất mát, đáng tiếc Giang Thành lại dùng vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?"

Vu Lệ Mai nghe xong muốn chết ngay tại chỗ, bà lắc đầu nói: "Tôi không đồng ý, mua cái tầm 1000 tệ là được rồi. Chúng ta cũng đâu phải gia đình giàu có gì, mua điện thoại gì mà tới tận 6333 tệ chứ? Đào đâu ra tiền mà mua?"

Giang Noãn cười hì hì đáp: "Con vừa mới được trả 23000 tệ."

Vu Lệ Mai: "... Chẳng lẻ con định dùng hết số tiền đó hả?"

Giang Noãn tiếp tục nói: "Từ đầu ba mẹ còn không có ý định đi đòi lại số tiền này còn gì! Con nói đúng mà, đúng không ba?"

Giang Thành gật đầu nói: "Đúng vậy! Ban đầu còn tưởng rằng không thể đòi được số tiền này, giờ tiền về tay đều do công lao của Tiểu Noãn. Mua điện thoại xong vẫn còn dư được 13000 tệ, không thành vấn đề."

Vu Lệ Mai lại ngu người hỏi: "Tại sao chỉ dư 13000 tệ? Phải là 17000 tệ hơn chứ?"

Giang Thành liền nhìn bà trách móc: "Sao bà lạ thế nhỉ? Bà làm mẹ kiểu gì thế? Bà không thấy thời gian qua Tiểu Noãn phải chịu bao nhiêu ấm ức hả, số tiền lẻ còn dư ra đương nhiên phải đưa cho Tiểu Noãn làm tiền tiêu vặt chứ."

Vu Lệ Mai tức muốn phun máu, toàn bộ quá trình Giang Dương chỉ có thể bày ra vẻ mặt bực bội. Đúng ra là nó sẽ được mua xe nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng cái gì cũng không có. Nó nhìn Vu Lệ Mai không dám cãi lời Giang Thành, sau đó nhìn sang Giang Thành đang dùng vẻ mặt cha hiền nhìn chăm chú Giang Noãn đang ăn cơm. Trong lòng Giang Dương chậm rãi ý thức được nguy cơ...

Chủ nhật, Giang Thành dắt Giang Noãn ra cửa hàng điện thoại. Bởi vì phải chi một số tiền lớn để mua điện thoại cho Giang Noãn, Vu Lệ Mai không còn cách nào khác ngoài việc trì hoãn việc mua xe đạp điện cho Giang Dương, chỉ có thể bắt Giang Dương tiếp tục đạp xe đến trường như trước đây, bà còn cho nó 200 tệ xem như an ủi, Giang Dương mới không làm loạn.

Thời điểm Giang Noãn trở lại trường học, Lăng Ca đã để một hộp bánh ngọt trên bàn Giang Noãn. Bên trong chứa các loại bánh ngọt đủ màu sắc khác nhau, Giang Noãn nhìn đống bánh ngọt, cảm nhận được một đống ánh mắt không hề thân thiện phía sau lưng.

Lăng Ca ngồi bên cạnh Giang Noãn ríu tít không ngừng: "Bánh này do chính tay mẹ tớ làm đấy, bà ấy nghe nói cậu là bạn cùng bàn với tớ, bà ấy rất thích cậu, một hai bắt tớ phải đem bánh tới lớp mời cậu."

Giang Noãn: "..." Tôi cũng không phải minh tinh, mẹ cậu làm sao biết tôi được chứ?

Lăng Ca tiếp tục nói: "Quyển đề cương ôn tập này là ba tớ mua tặng cậu, ông nghe nói cậu là bạn cùng bàn với tớ, ông vô cùng vui mừng. Vừa nghe xong liền chạy đi mua hai bộ đề cương ôn thi đại học cho chúng ta, ôn rất sát đề thi đó."

Giang Noãn: "..." Cho nên, cuối cùng là làm sao ba mẹ cậu lại biết tôi hay vậy?

Lục Chi Ngữ ngồi bên cạnh nghe Lăng Ca nói, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, chỉ có mỗi Giang Noãn là bạn cùng bàn với cậu ta hay gì, bộ cô không phải hả? Cô với Giang Noãn đều là bạn cùng bàn với cậu ta, mỗi người ngồi một bên, có khác gì nhau đâu? Cô lớn lên trông xinh đẹp hơn Giang Noãn, thành thích học tập cũng khá hơn, nhân duyên không cần so cũng biết tốt hơn, tính tình cũng nhu thuận hơn nhiều, đúng là mắt chó của tên phú nhị đại này mù nặng mà.

Giang Noãn nói cảm ơn, sau đó lấy điện thoại ra lướt tin tức. Lăng Ca bên cạnh nhìn thấy há mồm khen ngay lập tức: "Quao, Noãn Noãn cậu thật lợi hại. Cậu còn trẻ như vậy mà đã có thể dùng điện thoại trái táo. Điện thoại của cậu đẹp thật đó, nhìn cái cấu hình này mà xem, nhìn cái màn hình này nữa, ôi còn có cả gương phản chiếu sau lưng này. Thật là lợi hại quá đi! Noãn Noãn, cái điện thoại này mắc lắm đúng không?"

Giang Noãn nhìn cậu một lời khó nói hết cảm xúc trong lòng, đồng tình nói: "Đúng là mắc thật." Giang Noãn cũng là người nghèo, một cái điện thoại giá 7000 tệ, cô nghe giá cũng thấy choáng.

Vì thế, Lăng Ca bên cạnh vỗ tay nói: "Quả nhiên rất đắt!"

404: "Ký chủ, tôi cực kỳ hoài nghi con thỏ bạo lực này là nhân viên bán hàng đa cấp trá hình, cậu ta vô cùng phù hợp với hình tượng bán hàng đa cấp mà tôi vừa tra trên mạng xong."

Giang Noãn không thèm nói lý với 404, cô mở hộp bánh ra, nắp hộp tách rời với thân hộp. Cầm trên tay khá nặng, Giang Noãn không có nhiều kiến thức về gỗ cho lắm, nhưng cô đoán đây hẳn là gỗ nguyên chất xa hoa. Mặt trên hoa văn uốn lượn như dòng nước chảy rất xinh đẹp, hộp được phủ một lớp sơn mỏng, dùng hộp gỗ đựng bánh ngọt càng tôn lên vẻ sang trọng của món ăn. Có tổng cộng tám cái bánh khác nhau, mỗi một cái đều được lót giấy cẩn thận, hộp đồ bánh tỏa ra vẻ đắt tiền.

404: "Trông ngon ghê, ăn chắc ngon lắm."

"Nhóc chỉ ăn được điện thì kích động làm gì chứ?" Giang Noãn lạnh lùng đập tan ảo tưởng của nó.

404: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top