Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Nơi trút giận trong lớp 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor Đậu Nành

Số chữ 5223 (22/02/22)

Trước ngày thi đại học 3 ngày, cuối cùng Lục Chi Ngữ cũng hạ quyết tâm, cô ta không rõ điều gì đã thôi thúc cô ta, nhưng cô ta không thể để cho Giang Noãn vượt trội hơn mình được. Tuyệt đối không được!

Giang Noãn cũng không gấp gáp trở về nhà, mà cô ở lại ăn bữa tiệc chia tay cùng với cả lớp. Có bạn học ngoan ngoãn mang theo cả va li để đem hết sách giáo khoa về ký túc xá, một quyển cũng không dám vứt. Ngược lại cũng có vài bạn học cuối cùng cũng chờ được tới ngày kết thúc 12 năm học đầy gian khổ, nên bọn họ đã xé nát sách giáo khoa để ăn mừng. Giang Noãn ngồi ngây người một lúc lâu sau mới thơ thẩn cầm hết sách vở về ký túc xá. Bạn cùng phòng của cô đã về nhà hết rồi chỉ còn lại mình Giang Noãn, cô nằm trên giường đăm chiêu.

"Ký chủ, chị bị làm sao thế?"

Giang Noãn nhẹ nhàng trả lời: "18 tuổi."

"Ồ."

"Chị vẫn nhớ rõ, 18 tuổi năm đó, chị chỉ còn một mình." Giang Noãn nói.

404 liền hiểu ra Giang Noãn đang nhớ tới ba mẹ đã qua đời của cô, nó an ủi nói: "Sống chết vốn có số."

Giang Noãn nở một nụ cười nhẹ nhàng nói: "Nhưng bản thân chị luôn canh cánh, năm đó bọn họ đã gặp phải chuyện gì mà lại xảy ra tai nạn giao thông mà qua đời chứ?"

404 cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Nó chỉ biết đây là định mệnh của bọn họ, có người không sống được tới tuổi đôi mươi, mà có người lại sống lâu trăm tuổi, loại chuyện này không ai có thể giải đáp được vì sao lại bất công như vậy.

"Ký chủ có cần tôi bật chút nhạc để giải sầu không?" 404 hỏi cô.

Giang Noãn liền lắc đầu trả lời: "Không cần, chị muốn được yên tĩnh."

"Người đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ giết chết con tim!" 404 hát một câu để đáp trả Giang Noãn, một năm qua nó rất bắt trend trên mạng xã hội đấy.

Thời điểm Lăng Ca tới tìm Giang Noãn, lúc ấy cô đang nằm ngủ trong ký túc xá. Nắng chiều mùa hè nhẹ nhàng dễ chịu, không hề gây gắt hay oi bức như lúc trưa.

Giang Noãn nằm ngủ trên giường của cô, những giường khác đều được dọn trống không, sàn nhà được quét dọn sạch sẽ, cửa sổ cũng sáng bóng. Do nhà trường đã yêu cầu học sinh quét dọn gọn gàng trước khi dọn ra khỏi ký túc xá.

8 người cùng ở chung với nhau trong một phòng tất nhiên không thể thoát được cảnh phải sống chen chúc, hai người một chiếc giường tầng cũ và một cái tủ sắt rỉ sét để đựng đồ. Cửa sổ là loại cửa gỗ lỗi thời hơn 20 năm, sàn nhà là loại gạch nhám, sơn trên tường bong tróc đủ chỗ. Đem đi so sánh với khu giảng dạy trang hoàng hiện đại trông cực kỳ kệch cỡm, lý do đơn giản là vì tài chính không đủ để tu sửa nên học sinh phải ở ký túc xá cũ kỹ.

Bởi vậy, chỗ ký túc xá ánh nắng không tới, cách nhiệt không tốt, hoàn cảnh xung quanh tệ, nhưng học sinh cấp ba như bọn họ cũng không để ý lắm đến những vấn đề này. Thành tích tốt mới là vấn đề quan trọng nhất, giường của Giang Noãn sát góc tường, đầu giường là nhà vệ sinh.

Lăng Ca bước vào phòng Giang Noãn, mà cô vẫn đang ngủ say nên không phát hiện ra trong phòng có người.

"Noãn Noãn." Lăng Ca nhỏ giọng gọi cô, lúc nãy cậu dọn sách vở mang xuống đưa cho tài xế, khi quay lại lớp học thì không thấy Giang Noãn đâu.

Cậu biết hôm nay ba mẹ cô không tới đây giúp cô thu dọn hành lý, cậu định đưa cô về nhà. Giang Noãn dọn hết đồ đạc vào hai va li, một cái đựng sách vở, cái còn lại đựng quần áo, một mình cô mang hai cái va li ngồi xe buýt có hơi bất tiện.

Bởi vì Lăng Ca không nghe Giang Noãn trả lời, nên cậu tiến lên hai bước thì thấy Giang Noãn đang nhắm mắt ngủ, cậu bị hình ảnh này hấp dẫn đến nỗi thất thần.

Thật ra Lăng Ca không có bất kỳ cảm xúc gì về cuộc sống trước khi bị hôn mê của mình, tuy rằng cậu vẫn nhớ rõ mọi việc lúc trước, nhưng những ký ức đó giống như bị quấn nhiều lớp băng gạc, dù cậu nhớ rõ ràng mọi thứ nhưng nó giống như không thuộc về cậu. Bản thân cậu khi vừa tỉnh lại cũng có cảm giác giống như vậy, khi ấy những ký ức trong đầu cậu luôn mơ hồ không rõ.

Chính vì thế, cậu nghi ngờ mọi thứ xung quanh và sợ hãi thế giới đầy xa lạ này, cậu luôn phải đối mặt với cảm giác cuộc sống trước đây thật xa lạ, thậm chí đến cả ba mẹ cậu cũng thấy xa cách, những việc này khiến cậu luôn muốn rời đi.

Mãi cho đến khi cậu đi học trở lại, cậu đã gặp được cô.

Có lẽ Giang Noãn không biết được rằng cô đã cứu rỗi Lăng Ca như thế nào. Mọi người luôn thắc mắc, vì cái gì mà Lăng Ca lại liên tục đối xử đặc biệt với cô đến vậy. Đến chính bản thân Lăng Ca cũng không có câu trả lời, tại sao mà Giang Noãn luôn đặc biệt đối với cậu.

Cậu vĩnh viễn cảm thấy thế giới này thật mông lung, Giang Noãn là người duy nhất mà cậu cảm thấy quen thuộc, là người đã giúp cậu có động lực tiếp tục sống cuộc sống đầy xa lạ, là người duy nhất khiến cậu muốn nỗ lực.

Cô là điều quen thuộc nhất đối với cậu trong thế giới mông lung này, khoảnh khắc cậu nhìn thấy Giang Noãn trong lòng cậu đã nhận thấy rõ – cô là duy nhất.

Cậu không hề biết lý do tại sao bản thân lại vừa gặp đã yêu cô, nhưng cậu biết rõ, cậu luôn muốn được tiến gần hơn với cô, cậu sẵn sàng làm mọi thứ vì cô. Cho dù phải thay đổi cậu cũng chấp nhận, cậu vẫn luôn cố gắng trở thành kiểu người mà cô thích.

Cậu nhìn chăm chú Giang Noãn lúc đang ngủ, sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ không còn là học sinh nữa.

Đến tận hôm nay Giang Noãn vẫn chưa cho cậu câu trả lời. Cô đã từng nói cô cần thời gian suy nghĩ, từ lúc đó đến nay cô đã suy nghĩ được một năm rồi.

Cậu chưa từng hối cô phải trả lời, cũng không hề hỏi qua cô về vấn đề này, cậu không muốn tạo áp lực cho cô.

Nhưng cũng không sao, dù sao Lăng Ca đã suy xét kỹ, cậu vẫn còn sống được rất lâu. Dù cho Giang Noãn muốn suy nghĩ bao lâu đi nữa cậu cũng sẽ mãi chờ cô.

Tuy nhiên, cảm giác ngay bây giờ cậu lại là không muốn đánh mất cô một lần nữa.

Tâm lý hiện giờ của Lăng Ca ngọt đắng lẫn lộn, rõ ràng cậu rất thích Giang Noãn nhưng lại không dám cầu mong gì nhiều. Đôi lúc bực bội vì bản thân nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn không có cách nào dám tiếp nhận sự thật nếu như bị cô từ chối.

Cô thật xinh đẹp tuyệt trần!

Lăng Ca không rõ người khác nghĩ gì, nhưng cậu luôn cảm thấy không hiểu tại sao người khác có thể nghĩ rằng trên đời này có người nào đẹp hơn Giang Noãn chứ?

Trong mắt cậu thì Giang Noãn luôn là người xinh đẹp nhất.

"Noãn Noãn?" Lăng Ca nhỏ giọng hết sức có thể, cậu ngồi bên cạnh Giang Noãn, nệm cô nằm là loại cứng ngắt trường cấp sẵn. Tóc cô đen óng, mềm mại xõa tung trên gối. Đôi tay Giang Noãn đặt trên bụng, hôm nay cô mặc một bộ đầm đỏ.

Hình ảnh này vô thức khiến tim Lăng Ca nhói lên. Cậu cảm nhận được mình đã bắt gặp hình ảnh cô giống như vậy ở đâu đó rồi, cậu không thích cô nằm bất động như vậy.

Đương nhiên Giang Noãn vẫn không tỉnh dậy. Bỗng nhiên, Lăng Ca nảy ra ý đồ xấu, cậu to gan đến gần Giang Noãn thử kêu tên cô: "Noãn Noãn?"

Giang Noãn vẫn như cũ không bị đánh thức.

Đột nhiên Lăng Ca nở một nụ cười tươi rói, cậu nghĩ nếu bây giờ hôn lén cô thì sẽ không bị phát hiện.

Lăng Ca tự nhủ bản thân mình rằng không sao, cậu ghé mặt sát lại gần cô, tựa như muốn tiến vào tim cô.

Sau đó, Lăng Ca chợt giật thót tim, cậu cảm nhận được sự mềm mại từ môi cô truyền đến. Cậu nhắm mắt lại, cả gan tiến tới thêm một lần nữa, trong lòng luôn tự nhủ cô sẽ không biết.

Gió mùa hè khẽ thổi qua tán cây liễu khiến cho nhánh hoa đung đưa nhẹ.

Cơn gió mang theo một chút oi bức của mùa hè và sự tươi mát của đầu mùa thu thổi vào phòng, Lăng Ca giật mình mở mắt ra.

Cậu nhìn thấy đôi môi đỏ hồng trước mắt, trong lòng bỗng nhiên chột dạ. Lăng Ca nhanh chóng ngẩng đầu, cậu nhìn thấy đôi mắt đen nhánh to tròn như quả nho của Giang Noãn đang mở và nhìn chằm chằm mình, Lăng Ca lắp bắp nói: "Chuyện... chuyện này... cậu... cậu nghe tớ giải thích được không."

Giang Noãn chớp mắt hai cái rồi gật đầu: "Cậu nói đi!"

Lăng Ca tiếp tục lắp bắp, suy nghĩ một lúc lâu mới nghẹn ngào nói được một câu: "Tớ thích cậu."

Giang Noãn vẫn nhìn cậu chăm chú, Lăng Ca biết câu này vẫn không đủ thuyết phục, cậu định tìm thêm lý do gì hợp lý. Lúc này Giang Noãn lại lên tiếng: "Khéo thật đấy, tớ cũng có chút thích cậu, hay là chúng ta thử quen nhau đi!"

Gió mùa hè thổi qua khiến chuông gió quanh đó vang lên nhẹ nhàng, trong lòng Lăng Ca cũng vang lên từng hồi chuông.

Cậu mở to hai mắt, vẫn không dám tin vào những gì mình vừa nghe, cậu a lên một tiếng rồi nói: "Cậu nói thật à?"

Giang Noãn đột nhiên bật cười, cô nhìn Lăng Ca cười nói: "Thật, cho nên ở trước mặt tớ cậu không cần phải giả bộ nữa."

Lăng Ca sửng sốt, cậu dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó nhưng lại quên ngay lập tức. Cậu nói: "Tớ cho rằng cậu thích kiểu người như vậy, tớ nghĩ... cậu thích người yếu đuối và hơi nhu nhược." Giống như tính cách của tên kia, em đã từng vì hắn... vì hắn mà...

Không hiểu sao Lăng Ca lại nghĩ như vậy, nhưng cậu mãi vẫn không nghĩ ra được tên kia là ai, Giang Noãn đã từng vì hắn mà làm cái gì?

"Cậu cứ làm chính mình là đủ rồi, tớ vẫn thích cậu." Vào một ngày cuối hè, Lăng Ca đã nghe được những lời nói chân thành từ Giang Noãn.

"Giang Noãn, cậu thích bản thân tớ thật sao?" Bên ngoài ký túc xá, tất cả mọi người đều đang bận rộn dọn đồ rời đi, ban đầu rất đông đúc nhộn nhịp nhưng dần dần sân ký túc xá chậm rãi trở nên trống vắng yên tĩnh, Giang Noãn trả lời cậu: "Tớ không bao giờ khiến bản thân chịu uất ức, cậu cũng không cần phải làm vậy." Nếu thật sự không thích thì cô đã không đồng ý ở bên cạnh cậu.

Lăng Ca cười ra tiếng, cậu ôm chặt Giang Noãn nói: "Tớ không sợ bị uất ức." Chỉ cần được ở bên cạnh cô, dù cho phải chịu đựng nhiều sự uất ức hơn nữa cậu cũng không sợ.

Từ lúc rời khỏi ký túc xá, đống hành lý lớn nhỏ của cô đều do Lăng Ca xách. Giang Noãn đeo ba lô quay đầu nhìn cậu hỏi lại thêm lần nữa: "Cậu không cần tớ giúp thật à?"

Đầu Lăng Ca đầy mồ hôi nhưng cậu vẫn xua tay nói: "Thật sự không cần, tớ có thể xách được."

Giang Noãn đứng ở phía trước chờ cậu đi tới, sau đó không nhịn được nói: "Thật ra... tớ không có yếu đuối tới vậy đâu, tớ có thể xách được mà."

"Không được." Lăng Ca lắc đầu từ chối thẳng thừng: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, vào ngày quan trọng như vậy sao tớ có thể bắt bạn gái tớ làm việc gì nặng nhọc chứ."

Giang Noãn nhìn cậu rất kiên định, cũng không muốn đả kích lòng tự trọng của cậu nên cuối cùng cô vẫn để cậu tự mình xách hết đống hành lý.

Chờ Giang Noãn xoay người lại, biểu cảm của Lăng Ca không còn kiểu cố gắng hết sức, cậu chỉ nở một nụ cười ôn nhu. Cậu rất lợi hại, cơ thể cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng mấy cái đó đều không quan trọng, cô thích mới là quan trọng nhất.

Lục Chi Ngữ cũng dọn đồ về nhà, do người nhà không hề coi trọng cô cho nên chẳng một ai tới đón cô. Bởi vì có quá nhiều đồ cần mang về mà cô lại không thể mang hết cho nên cô chỉ có thể vứt bớt vài thứ. Ký túc xá của cô ở lầu 3, cô vứt hết đống sách cũ và mấy cái khăn trải giường, cuối cùng soạn ra một cái va li lớn cùng một túi xách to không kém đựng quần áo sách vở.

Lục Chi Ngữ đặt túi xách lên va li, sau đó đeo cặp lên và xách đống đồ đi ra ngoài, lúc cô bước ra khỏi phòng, sân ký túc xá đã vắng người.

Không còn nghe mấy tiếng ồn ào đùa giỡn nữa, cô đang khiên đồ xuống lầu thì nghe thấy giọng nói của Giang Noãn.

"Tớ sẽ thi vào trường đại học giỏi nhất." Giọng nói của Giang Noãn cực kỳ bình tĩnh, giống như chuyện này là chuyện đơn giản. Hoàn toàn không nghe ra vẻ kích động hay mất mát, sự tự tin hiện lên rõ ràng.

Lục Chi Ngữ cười nhạo một tiếng, với thành tích thi thử tháng trước của Giang Noãn thì dư sức thi vào đại học thủ đô.

"Và tớ sẽ giành danh hiệu thủ khoa."

Giang Noãn vừa dứt lời thì tim Lục Chi Ngữ run lên, làm sao cô có thể để chuyện đó xảy ra được? Cô nhất định không để cho Giang Noãn cướp lấy danh hiệu thủ khoa.

"Noãn Noãn nhất định sẽ làm được, cậu thi vào đại học thủ đô vậy tớ cũng sẽ thi vào đó." Giọng nói của Lăng Ca truyền tới, giọng của cậu so với mấy bạn nam khác có điểm gì đó rất đặc trưng, nghe thì nhẹ nhàng ấm áp nhưng lại không hề nhu nhược dễ bắt nạt.

Lục Chi Ngữ siết chặt tay, rốt cuộc Giang Noãn dựa vào cái gì mà lại nhận được nhiều thứ như vậy? Nhan sắc hai người bọn họ ngang nhau, mà khí chất cô ta thua xa cô, vậy thì lấy đâu ra tự tin mà dám khẳng định như thế, đã vậy bạn cùng bàn cao phú soái Lăng Ca suốt ngày cứ đeo theo cô ta.

Tôi sẽ khiến cô mất hết tất cả, những vinh quang đó vốn phải thuộc về tôi!!!

"Tiểu Noãn, con đi cẩn thận nhé." Giang Thành đứng trước cửa nhìn Giang Noãn một lúc vẫn không yên tâm, ông đành hỏi lại: "Con không cần ba chở thật à?"

"Không cần đâu ba, Lăng Ca đang đứng dưới lầu chờ con, con sẽ đi cùng với cậu ấy." Giang Noãn mang giày và cầm theo tệp văn kiện trong suốt đựng bút viết và giấy tờ thi đại học. Cô xoay người vẫy tay nói với Giang Thành: "Ba cứ yên tâm đi làm đi!"

Ngày hôm qua, Giang Noãn dẫn Lăng Ca về nhà giới thiệu với Giang Thành: "Bạn nam này là bạn trai của con." Sau đó Giang Thành chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng con gái mình yêu sớm.

Vốn dĩ ban đầu ông định làm khó dễ Lăng Ca một chút, nhưng sau đó ông lại phát hiện tên này lớn lên đẹp trai, tính cách cũng tốt, gia thế thì khỏi bàn, đầu óc thông minh, thậm chí đối xử với con gái mình vô cùng tốt.

Giang Thành lập tức đồng ý, Giang Noãn đã phải chịu đựng bạo lực học đường suốt thời gian dài, chuyện này luôn là cái gai trong lòng ông, cũng vì vậy mà ông tự biết bản thân mình cũng không có quyền dùng thân phận người làm ba mà ngăn cản con gái bất cứ chuyện gì. Bây giờ, điều duy nhất ông có thể làm là cho con gái một hậu phương vững chắc để nếu con gặp chuyện gì cũng còn có ông bên cạnh nó.

Sau khi Giang Dương đi tù, Vu Lệ Mai cũng chấp nhận sự thật. Một lòng muốn bù đắp tình cảm với con gái, nhưng lúc này bà mới phát hiện ra, mối quan hệ giữa bà với con gái cực kỳ khách sáo. Nhất thời lòng bà cảm thấy mất mát, nhưng bà cũng không nháo loạn vì chuyện này.

Lăng Ca đứng dưới lầu chờ Giang Noãn, hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng xắn cổ tay lên cao cùng với quần âu, cô mang đôi giày trắng tinh, cột tóc mái lên, trong tràn ngập hương vị thanh xuân.

"Noãn Noãn, cậu thật đẹp." Lăng Ca vui vẻ khen cô, đương nhiên đây là lời khen thật lòng của cậu.

Giang Noãn cuối đầu nhìn bản thân, cô nói: "Thật à? Tớ còn đang nghĩ bận như vậy có hơi đơn giản, trông không có gì đặc sắc lắm."

Ánh mắt Lăng Ca lấp lánh nói: "Không hề! Trông rất đẹp!"

Giang Noãn đột nhiên vuốt cằm nói: "Miệng ngọt như vậy, gần đây cậu hay ăn kẹo lắm đúng không?"

Lăng Ca không trả lời mà tươi cười nhìn cô. Giang Noãn vốn chỉ hỏi cho vui chứ cũng không cần cậu trả lời, hai người chọc nhau xong liền ngồi lên xe để đi thi.

Ban đầu cả hai ngồi xe nhà Lăng Ca đến khu vực thi rồi xuống xe đi bộ vào trường thi. Do tránh kẹt xe nên người ta đã cấm xe hơi từ đầu đường, tất nhiên xe máy và xe đạp vẫn được lưu thông như bình thường.

Lăng Ca đi bên cạnh Giang Noãn, cậu vừa đi vừa hỏi cô: "Tối qua cậu có ôn bài không?"

Giang Noãn lắc đầu trả lời: "Không có."

Hai người bọn họ vẫn còn là học sinh cho nên nội dung cuộc đối thoại toàn là những vấn đề muôn thuở nhàm chán như là "Mấy giờ cậu ngủ?", "Cậu dậy lúc mấy giờ?", "Sáng nay cậu ăn gì?", "Có ngon không?"

Nhưng cả hai vừa xác định mối quan hệ yêu đương, cho nên mấy câu hỏi đó đều không làm bọn họ thấy chán.

Địa điểm thi của Lăng Ca nằm ở cuối đường, còn địa điểm thi của Giang Noãn thì phải quẹo qua sườn núi mới tới. Thời điểm cả hai tách nhau ra, Lăng Ca còn vẫy tay nói với Giang Noãn: "Thi xong tớ sẽ đứng đây chờ cậu."

Giang Noãn gật đầu, sau đó cô quay lưng vừa bước đi vừa giơ tay vẫy mấy cái tạm biệt Lăng Ca.

Lăng Ca không nỡ quay lưng nên cậu đứng ở ngã rẽ nhìn theo bóng lưng Giang Noãn, mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cậu mới thôi.

Con đường bọc quanh chân núi rất dài, hai bên đường toàn là cửa hàng, đa số bán văn phòng phẩm, có vài tiệm bán sách và đồ ăn vặt. Do gần trường học nên tiệm net và quán bar đều bị cấm mở cửa quanh đây. Giang Noãn nhìn thấy cổng trường ở tít đằng xa, thật ra cô cũng không nhìn rõ được cổng trường mà cô nhìn thấy phụ huynh đứng đầy xung quanh cho nên cô đoán rằng trường thi cách đó không xa.

"Ký chủ, phát hiện bạch liên hoa đang tới gần."

Giang Noãn nở một nụ cười tàn nhẫn nói: "Nhóc cứ để cho cô ta đến đây! Chị muốn biết đời trước cá chép nhỏ bị đụng xe là tai nạn hay cố ý."

Xe máy của Lục Chi Ngữ cách Giang Noãn tầm 100 mét, vì sợ hôm nay sẽ kẹt xe nên cô ta đã lái xe điện đi thi.

Giang Noãn quay đầu lại liếc mắt nhìn chiếc xe điện của cô ta một cái, sau đó cô bước lên lề, đời trước cá chép nhỏ bị đụng ở giữa đường. Nếu đời trước tai nạn đấy là vô tình, vậy thì bây giờ Giang Noãn đã đi vào khu vực dành cho người đi bộ, cô ta sẽ chạy vượt mặt cô. Còn nếu đời trước cô ta cố ý, vậy thì đời này cô ta sẽ tiếp tục cố ý đâm thẳng lên lề.

Chiếc xe điện đang chạy thẳng trên đường lớn đột nhiên bẻ lái hướng thẳng về phía Giang Noãn mà tăng tốc. Giang Noãn cũng không lập tức tránh né. Cô sẽ cho Lục Chi Ngữ một cơ hội cuối cùng...

"404 phá hư xe cô ta đi." Quả nhiên từ đầu Lục Chi Ngữ đã ấp ủ ý định đụng cô, Lục Chi Ngữ tươi cười như trút được gánh nặng trên vai.

404 vẫn chưa kịp huy động điện năng để phá xe, thì chiếc xe đang phóng tới gần Giang Noãn đột nhiên bị trật bánh, đồng thời Giang Noãn cũng được một người nào đó kéo đi, cô ngã vào lồng ngực ấm áp quen thuộc. Cô kinh ngạc ngước lên nhìn, quả nhiên thấy được Lăng Ca đang dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn kỹ cô.

Mà phía bên kia, Lục Chi Ngữ té xe nằm ngã trên đường lớn, chiếc xe điện đã bị cô ta động tay động chân chỉnh sửa từ ban đầu, đợi lúc cảnh sát tới hỏi thì chỉ cần nói là do xe hư. Như vậy cô ta sẽ không phải chịu trách nhiệm về tai nạn này. Mà hiện tại cô ta lại đang vội đi thi đại học, cho nên dù có chuyện gì cũng sẽ để cô ta thi xong mới xử lý tiếp. Nhưng nếu Giang Noãn bị đâm, vậy thì cô không thể dự thi đại học được.

Nếu tai nạn không khiến Giang Noãn bị thương nặng, vậy ít nhất cũng dọa cô lo lắng, tâm trạng không ổn vậy thì lúc thi Giang Noãn không thể làm bài hết khả năng. Thế thì danh hiệu thủ khoa chắc chắn không thể nào thuộc về Giang Noãn được.

Nhưng cô ta không ngờ tới, Lăng Ca từ bên kia đường xông đến kéo Giang Noãn ra chỗ khác, chiếc xe điện cũng tự phanh lại khiến cô ta té ngã ra đường.

Lục Chi Ngữ cảm giác được vai phải đột nhiên đau nhức, sau đó theo quán tính cô ta còn lăn vài vòng, xương cốt như gãy thành từng mảnh, khắp người đều bị trầy da, tay phải mất hẳn cảm giác, còn tay trái thì đang chảy máu không ngừng.

Không không không, không!!! Hôm nay là ngày cực kỳ quan trọng đối với cô ta, là ngày duy nhất cô ta có thể thay đổi cuộc đời này, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện được, tuyệt đối không thể!!!

"Cậu có sao không?" Lăng Ca cẩn thận kiểm tra toàn thân Giang Noãn.

"Sao cậu lại ở đây?" Giang Noãn nhíu mày hỏi cậu.

Chính Lăng Ca cũng không rõ lý do tại sao bản thân lại chạy qua đây, cậu đành trả lời qua loa: "Tớ thấy không yên tâm nên đến xem thử." Thời điểm bọn họ tách nhau ra, cậu có hẹn Giang Noãn chiều gặp.

Nhưng cậu cảm nhận được đây không phải lần đầu tiên cậu nói câu này với Giang Noãn, mà lần trước cô không có thực hiện lời hứa này.

Càng nghĩ cậu lại càng thấy bất an. Cậu nhanh chân chạy đến trường thi của cô thì thấy có một chiếc xe máy đang lao nhanh tới Giang Noãn, tim Lăng Ca đập loạn xạ, cổ họng nghẹn lại, cô sẽ bỏ cậu lại... Cậu sẽ đánh mất cô, không, cậu tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.

Lăng Ca không nhớ lúc đó bản thân mình đã nghĩ cái gì, nhưng thân thể cậu phản ứng theo bản năng chạy tới bảo vệ cô.

Đương nhiên, rất may mắn Giang Noãn không bị thương ở đâu cả, còn chủ xe thì bị ngã văng ra xa. Lúc này Lăng Ca mới nhìn thoáng qua Lục Chi Ngữ, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Chết rồi... cậu không nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng nhỉ? Liệu Noãn Noãn có cho rằng cậu như vậy là quá vô cảm hay không?

Lăng Ca nhìn trộm Giang Noãn, sau đó cậu ho khan một cái. Giang Noãn cười nói với cậu: "Cậu mau về trường thi đi! Không đi nhanh là trễ đó."

Lăng Ca không yên tâm bỏ cô ở lại: "Nhưng mà..."

Cuối cùng cậu cũng không muốn làm trái ý Giang Noãn nên đành phải quay về trường thi. Giang Noãn bước đến gần nhìn Lục Chi Ngữ nói: "Tôi sẽ gọi xe cứu thương giúp cậu."

Nói xong Giang Noãn không hề lưu luyến, lập tức xoay người rời khỏi hiện trường.

"Giang Noãn!!!" Lục Chi Ngữ nằm trên mặt đất la to: "Là cô, tất cả đều là âm mưu của cô có đúng không."

Giang Noãn quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: "Tôi chỉ là người đi đường vô tội mà thôi, chuyện cậu té xe không liên quan đến tôi, bây giờ tôi còn phải dự thi đại học. Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu báo công an, hy vọng cậu có thể kịp tham gia kỳ thi đại học."

Mặc kệ Lục Chi Ngữ có la làng làm ầm ĩ cỡ nào đi nữa cũng chẳng ai quan tâm, chủ cửa hàng hai bên đường đều tận mắt chứng kiến sự cố này. Bạn học nữ đó đúng là không hề liên quan gì đến tai nạn xe cả! Ngược lại thiếu chút nữa bạn học nữ đấy còn bị tông phải! Đương nhiên cảnh sát sẽ không đưa cô về đồn mà bọn họ chỉ hỏi cô hai câu theo thủ tục.

Tất nhiên Lục Chi Ngữ không thể nào đi thi đại học được, tay phải cô ta bị gãy xương, kỳ thi đại học năm nay cô ta không có khả năng tham dự được. Mà ba mẹ cô ta lại cực kỳ trọng nam khinh nữ cho nên không bao giờ có chuyện họ chịu cho cô ta học lại thêm một năm, Lục Chi Ngữ nằm trên giường bệnh, vẻ mặt cô ta trắng bệch. Thời điểm cảnh sát hỏi tới tai nạn, cô ta cứ khăng khăng do Giang Noãn hãm hại, nhưng nhân chứng tại hiện trường lại nói rằng tự chiếc xe điện có vấn đề, kết qua điều tra cũng cho thấy Giang Noãn hoàn toàn vô can.

Lục Chi Ngữ nghe kết quả điều tra xong hoàn toàn phát điên lên, cô ta không ngừng la hét bảo Giang Noãn là hung thủ, tất cả mọi chuyện đều do Giang Noãn gây ra. Nhưng không một ai tin tưởng cô ta, tất cả mọi người đều cho rằng cô ta không được thi đại học nên tâm trí bị ảnh hưởng trở nên điên loạn.

Cuối cùng Lục Chi Ngữ học lại thêm một năm, cô ta nghe thầy cô trong trường truyền miệng nhau, năm đó Giang Noãn là thủ khoa khối tự nhiên, đậu vào trường đại học thủ đô với số điểm tuyệt đối.

Thậm chí ngày tựu trường có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn. Khi điền nguyện vọng Giang Noãn chỉ điền duy nhất một trường đại học thủ đô. Mấy anh chị phóng viên hỏi cô cảm nhận ba năm học cấp ba, cô lên án thầy cô và toàn bộ bạn học cùng lớp.

"Cảm nhận của em? Em đã phải trải qua ba năm cấp ba rác rưởi trong cuộc đời, sau này em mới nhận ra rằng thật ra bọn họ mới là rác rưởi!" Vẻ mặt Giang Noãn tươi cười nhắc lại chuyện cũ, vụ đó lại leo lên đầu bảng tin tức, chuyện bạo lực học đường một lần nữa lại trở thành tiêu điểm.

Lục Chi Ngữ bị ánh hào quang của Giang Noãn trấn áp, cho nên thành tích học tập mãi vẫn không thể tốt như xưa, cuối cùng cô ta chỉ đậu vào một trường đại học hạng trung.

Sau này khi đi làm, Lục Chi Ngữ nghe đồng nghiệp kể rằng Lăng Ca chính là con trai độc nhất của gia tộc giàu nhất Trung Quốc. Mà hôn lễ của cậu ta và Giang Noãn năm đó cực kỳ long trọng, khiến cho mọi người ai nấy đều cảm thấy hâm mộ.

Ngày nào Lục Chi Ngữ cũng nguyền rủa hai người bọn họ ly hôn, nhưng đến khi cô ta ly hôn với chồng, thì tin tức Giang Noãn và Lăng Ca ngọt ngào ân ái với nhau vẫn luôn là đề tài yêu thích của mọi người.

Năm 60 tuổi Giang Noãn rời khỏi thế gian, Lục Chi Ngữ ăn mừng 3 ngày 3 đêm, rốt cuộc cô ta cũng chờ được ngày con tiện nhân này chết đi, ha ha ha ha...

Lăng Ca nhìn Giang Noãn nằm trên giường bệnh, cậu thấy Giang Noãn đang dần mất đi ý thức, cậu liền nói: "Noãn Noãn, thế giới tiếp theo, anh vẫn sẽ tìm được em."

P.s: do ham mê ăn tết nên mình có bỏ bê truyện nhưng mà mình KHÔNG DROP, KHÔNG DROP, KHÔNG BAO GIỜ DROP. Chuyện quan trọng cần phải nói 3 lần cho mọi người hiểu ^^. Do những chương về sau dài và mình thì vừa lười lại vừa thầu 3 bộ solo nên không thể ra chương liên tục theo lịch được nữa. Rất vui vì các bạn vẫn ủng hộ truyện và theo dõi mình, hẹn gặp các bạn ở thế giới sau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top