Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48: Gà mờ chơi game 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor Đậu Nành

Số chữ 5310

Bắt 404 học cách lập trình trước, Giang Noãn với kỹ năng photoshop thượng thừa nộp đơn phỏng vấn xin việc. Dù sao đợi 404 học xong, đến khi cần làm việc thì cứ vứt hết cho nó là được, người máy học chắc hẳn phải nhanh hơn con người nhỉ.

Kỳ thật hồi còn học đại học, cá chép nhỏ đã chọn chuyên ngành là thiết kế chuyên nghiệp, tuy nhiên thời điểm hai năm đầu thầy cô dạy môn chuyên ngành, cô ấy mải mê chơi game không tập trung học hành. Chính vì vậy, cá chép nhỏ gần như chẳng có tí kiến thức gì về mấy môn chuyên ngành.

Hai năm cuối đại học, cá chép nhỏ không còn chơi game nữa, nhưng so với mấy cái phần mềm khác mà cô ấy đang học, thì cá chép nhỏ chỉ có hứng thú với mỗi phần mềm photoshop. Đơn giản là vì phần mềm này có thể giúp cô ấy chỉnh sửa ảnh trông ốm đi rất nhiều, càng ngày cá chép nhỏ càng đam mê photoshop không lối thoát.

Sau khi cá chép nhỏ tốt nghiệp, tuy rằng ở công ty trước cô ấy chỉ làm trợ lý. Nhưng cấp trên của cô ấy luôn đẩy hết việc lên đầu cô ấy. Mấy việc như chỉnh sửa ảnh chụp sản phẩm, điều chỉnh màu sắc cho phù hợp, bọn họ lười làm nên giao hết cho cô ấy, thế là cô ấy làm việc trên phần mềm này cũng được 2 năm liên tục.

Cá chép nhỏ sử dụng phần mềm photoshop ngày một chuyên nghiệp hơn, ngược lại cô ấy chẳng học thêm được gì về mấy phần mềm khác. Ban đầu đã không biết, thời gian dài còn không đụng tới, dẫn đến cá chép nhỏ càng ngày càng xa lạ với chính ngành nghề của bản thân, đi làm không những không tích lũy được kinh nghiệm, mà ngược lại còn ngày càng trở nên vô dụng.

Ba ngày sau, Giang Noãn tràn đầy tự tin đi đến công ty phỏng vấn, 404 nhìn ngứa cả mắt, nó hỏi cô: "Chị dựa vào cái gì mà tự tin thế?"

Giang Noãn đắc ý trả lời: "Dựa vào da mặt dày!"

404: "..."

Ngày hôm đó sau khi Giang Noãn bàn xong với 404 về nhiệm vụ lần này, cô bước vào phòng tắm soi gương, cô phát hiện ra cá chép nhỏ hiện tại ốm hơn một chút so với thời điểm cô ấy học đại học, có thể nói là đẹp hơn, à không, đúng ra phải nói là trông đáng yêu hơn trước, cô ấy vẫn cao 1m65 nhưng cân nặng chỉ còn 110 cân*.

*110 cân = 55 ký, đối với tiêu chuẩn bên Trung thì nặng trên 50 ký đã bị gọi là mập rồi.

Cặp má trên mặt núng nính, nhìn còn tưởng là má của em bé. Chắc là do lúc trước cô ấy mập, cho nên bây giờ dù có ốm đi thì vẫn có cảm giác đẫy đà.

Gu thời trang của Giang Noãn so với cá chép nhỏ tốt hơn rất nhiều, cô nhanh chóng tìm thấy phòng để quần áo trên tầng hai. Khi Giang Noãn còn ở thế giới của mình, dù gì cô cũng là tiểu thư nhà giàu, cách ăn mặc và trang điểm của cô cũng không quá tệ.

Thế giới thứ nhất cô vẫn luôn ngây ngốc không muốn làm gì, đến thế giới thứ hai lại có Lăng Ca nâng như trứng, hứng như hoa, điều kiện sinh hoạt tốt hơn trước kia cả trăm lần. Giang Noãn liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được bộ quần áo nào thích hợp với thân thể này, còn bộ nào thì không.

Giang Noãn gom hết đống quần áo không hợp ném vào ngăn tủ dưới cùng, sau đó cô đem những quần áo hợp gu phối lại thành từng bộ.

Hôm nay đi phỏng vấn, Giang Noãn mặc áo sơ mi trắng, tay ngắn cổ sen, kết hợp cùng chân váy đen ngang đầu gối. Toàn thân toát ra sự tinh xảo chuyên nghiệp nhưng vẫn mang theo nét đáng yêu đặc trưng, Giang Noãn ngồi một góc trong văn phòng chờ đến lượt mình vào phỏng vấn.

Thật ra không phải Giang Noãn vội vàng chạy đi làm nhiệm vụ, mà là tất cả công ty trong nước chỉ thông báo tuyển dụng vào đúng tháng 8 hằng năm. Mà năm nay vừa đúng lúc đến mùa tuyển dụng, những người đi xin việc có người đã có kinh nghiệm làm việc nhiều năm, cũng có người vừa tốt nghiệp đại học, nếu hôm nay Giang Noãn không đến phỏng vấn, vậy thì... cô chỉ có thể chờ đến năm sau.

Trước sau gì cũng phải phỏng vấn xin việc, năm nay không nộp thì năm sau cũng phải nộp, vậy thì năm nay cô đến phỏng vấn thử xem sao?

Giang Noãn suy nghĩ kỹ rồi quyết định ăn mặc chỉnh chu, trang điểm nhẹ nhàng, làm tóc gọn gàng sau đó liền đi đến đây để phỏng vấn.

Húc Nhật là công ty đứng đầu cả nước về lĩnh vực Internet, những người đến đây phỏng vấn đều là tinh anh trong ngành, Giang Noãn bị lu mờ khi đứng giữa bọn họ.

Công ty Húc Nhật tuyển rất nhiều vị trí, Giang Noãn nộp lý lịch xin ứng tuyển vị trí thiết kế trò chơi. Hôm nay cũng có rất nhiều người đến phỏng vấn vị trí này, cá chép nhỏ từ bé đã mập mạp, chỉ thích vẽ tranh. Vẽ tranh giúp cá chép nhỏ vượt qua quãng thời gian nhạt nhẽo, giúp cuộc sống cô ấy trở nên phong phú hơn.

Cho nên Giang Noãn đã lựa chọn vị trí vẽ và thiết kế trò chơi, vị trí này yêu cầu sử dụng thành thục pts, mà pts cũng chính là kỹ năng Giang Noãn tự tin nhất. Hơn nữa, những phần mềm được yêu cầu phải biết sử dụng như paint cô có thể từ từ học cách dùng. Vẽ trên bảng điện tử cũng có thể chậm rãi thích ứng.

Chỉ cần người phỏng vấn chịu đồng ý cho cô thời gian để thích ứng và học tập ...

"Ký chủ, tôi thấy hôm nay chị chẳng có điểm gì hấp dẫn nhà tuyển dụng cả." 404 ở trong đầu Giang Noãn đả kích cô.

Giang Noãn liền đáp trả: "Nhóc đang tự chửi mình hả?"

404 học ba ngày mà vẫn không thể nào hiểu rõ cái đống trò chơi này, cho nên nó cực kỳ xấu hổ cúi đầu.

"Ngại quá, lúc nãy có chút việc gấp nên tôi phải ra ngoài xử lý." Người phỏng vấn bước vào phòng.

Giang Noãn tự nhiên lắc đầu nói: "Không sao."

Người phỏng vấn là một người đàn ông mập mạp đeo kính, mặc áo sơ mi trắng và quần tây, áo sơ mi được đóng thùng một cách tiêu chuẩn làm lộ ra cái bụng bự của ông ấy.

Để có thể tham gia phỏng vấn, Giang Noãn phải được duyệt lý lịch trước, cho nên cô đã gửi mail lý lịch của bản thân cho công ty. Kết quả chỉ sau một ngày 404 đã thông báo với Giang Noãn rằng lý lịch của cô bị Húc Nhật đánh rớt, Giang Noãn cực kỳ bình tĩnh kêu 404 đem lý lịch của cô đặt vào đống được duyệt.

Bởi vậy, Giang Noãn qua được vòng sơ tuyển đầu tiên là nhờ vào gian lận.

Hiện giờ đến vòng phỏng vấn là tuyển dụng trực tiếp. Giang Noãn biết rõ đến cả vòng sơ tuyển cô còn rớt thì dễ gì đậu được vòng phỏng vấn, nhưng cô vẫn muốn tới thử vận may.

Dù sao nếu phỏng vấn rớt thì cũng không ảnh hưởng, cô với 404 vẫn yên tâm thoải mái ru rú trong nhà một năm, chuyện còn lại sang năm rồi tính tiếp.

404: "..."

"Em giới thiệu về bản thân đi."

"Em tên là Giang Noãn, em tốt nghiệp học viện mỹ thuật quốc gia chuyên ngành thiết kế chuyên nghiệp." Giang Noãn không thèm để ý đến tên nhóc 404 đang cạn lời, cô nghiêm túc trả lời câu hỏi của ban tuyển dụng.

Mấy người tuyển dụng gật đầu nói: "Mặc dù em tốt nghiệp trường học danh tiếng, nhưng công ty chúng tôi coi trọng năng lực hơn bằng cấp."

Giang Noãn gật đầu trả lời: "Vâng, em biết ngành thiết kế luôn đặt nặng thực lực hơn bằng cấp, dù sao đây cũng là đặc thù của cái nghề này. Mọi người yên tâm, em đã có 2 năm kinh nghiệm trong công việc này, bản thân em cũng hiểu rõ tính chất công việc thiết kế này cần thực lực cao ra sao."

Ban tuyển dụng vừa lòng gật đầu nói: "Đúng vậy, công việc này không thể nhìn vào bằng cấp mà đánh giá năng lực được, dù học đại học gì cũng không ảnh hưởng đến tư duy sáng tạo của các em. Ở công ty chúng tôi không phải cứ tốt nghiệp đại học danh tiếng thì sẽ được tuyển dụng như những công ty khác."

Giang Noãn gật đầu đồng ý với nhà tuyển dụng, còn trong lòng cô đang thảo luận chuyện phỏng vấn với 404.

404 nói với cô: "Sao chị có thể trả lời chuyên nghiệp được hay vậy?"

Giang Noãn giải thích: "Năng lực của chị không đủ mạnh để khiến bọn họ chú ý, cho nên chị quyết định dựa vào quan điểm của bọn họ mà điều chỉnh câu trả lời của bản thân cho hợp lý."

404: "... đâu phải thử vai đâu mà sao chị diễn dữ vậy..."

Ban tuyển dụng nghiêm túc nhìn sơ yếu lý lịch của Giang Noãn, sau đó bọn họ ngạc nhiên nói: "Lạ nhỉ, sao hồ sơ này lại được gọi đến phỏng vấn vậy?"

Tuy rằng bọn họ chỉ hỏi vu vơ, nhưng đối với những người đi cửa sau mà nói, ít nhiều vẫn sẽ thấy xấu hổ. Nhưng Giang Noãn hoàn toàn không hề hổ thẹn, cô nói dối mà mặt vẫn không đỏ, giọng nói cũng cực kỳ rõ ràng mạch lạc: "Chắc là trong hồ sơ của em có ưu điểm gì đấy đã khiến tiền bối ấn tượng đó ạ."

Người đàn ông tuyển dụng mập mạp cũng không nói thẳng mặt với cô rằng nhìn lý lịch của cô chẳng đào ra được cái ưu điểm gì khiến người ta ấn tượng cả, trong lòng anh ta cho rằng chắc là hồ sơ của cô khi kiểm duyệt bị xót. Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn tiếp tục vui vẻ phỏng vấn: "Em có tác phẩm gì không?"

Giang Noãn đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, cá chép nhỏ thích vẽ tranh, trong nhà có không ít tác phẩm tốt gây ấn tượng. Giang Noãn đã tổng hợp và để trong một tệp văn kiện, vừa nghe bọn họ hỏi đến vấn đề này, cô liền nhanh chóng cầm tệp văn kiện đưa cho bọn họ.

Ban tuyển dụng nhận lấy sau đó mở ra xem. Biểu cảm trên mặt họ cực kỳ kinh ngạc, bọn họ không tin vào mắt mình mà phải ngẩng đầu nhìn Giang Noãn thêm một lúc lâu, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem các tác phẩm của cô rồi nói: "Em vẽ rất tốt, em biết dùng photoshop không?"

Giang Noãn lại lấy ra một số tác phẩm mà cá chép nhỏ đã làm khi còn ở công ty cũ đưa cho anh ta nói: "Những poster này đều được em dùng photoshop để vẽ."

"Lưu Vĩnh Minh, tổng giám đốc Thượng tìm anh."

Ban tuyển dụng còn chưa kịp xem hết tác phẩm của Giang Noãn, bỗng nhiên cửa phòng phỏng vấn bị mở ra. Một người đàn ông trông cực kỳ đẹp trai lịch lãm bước vào, Giang Noãn liếc mắt một cái liền nhận ra người này chính là Lâm Đông.

Buổi gặp mặt offline hồi đó, có rất nhiều trai xinh gái đẹp, khi bọn họ tự giới thiệu bản thân, cá chép nhỏ rất chú ý nên vẫn còn nhớ rõ từng người. Người đàn ông ngồi đối diện xéo cô chính là anh ta, Giang Noãn nhìn anh ta cười mỉm.

Lâm Đông ngạc nhiên hỏi: "Mọi người đang phỏng vấn à?"

Người đàn ông tên Lưu Vĩnh Minh đứng dậy chào hỏi: "Vâng! Chào Lâm tổng, không biết Thượng tổng tìm tôi có việc gì?"

Lâm Đông nhìn Lưu Vĩnh Minh nói: "Thượng tổng nói hôm nay Phong tiểu thư về nước, cô ấy yêu cầu một người trợ lý, anh lên gặp để xem cô ấy dặn dò cần tìm người như thế nào."

"Ồ, Phong tiểu thư đã về rồi à?" Lưu Vĩnh Minh nhiệt tình nở một nụ cười tươi rói: "Vậy là từ nay về sau không phải thấy Thượng tổng mặt lạnh như băng nữa rồi."

Lâm Đông trừng mắt liếc anh ta nói: "Đừng có mà mừng vội, trời sinh Thượng tổng đã mặt lạnh như vậy rồi."

Chờ Lâm Đông rời đi, Lưu Vĩnh Minh liền thấy khó xử, anh ta nhìn lý lịch của Giang Noãn, sau đó lại nhìn đống tác phẩm của cô, cuối cùng khẽ cắn môi nói: "Em có suy xét việc bắt đầu làm từ chức trợ lý đi lên không?"

Lý lịch của Giang Noãn không tốt lắm, tuy rằng bằng cấp không tệ. Nhưng công ty lại rất coi trọng năng lực cá nhân, có kinh nghiệm vẫn tốt hơn nhiều so với có bằng cấp cao. Hơn nữa tuy Giang Noãn đã từng có kinh nghiệm hai năm nhưng công ty cô đã từng làm việc không hề đáng tin cậy, huống chi cô chỉ là một trợ lý nhỏ trong công ty đó.

Nói đi cũng phải nói lại, nhìn tác phẩm của cô quả thực không tồi. Thiết kế đồ họa vốn yêu cầu năng lực vẽ tranh phải tốt, kỹ thuật photoshop nhìn sơ qua cũng không tệ, quả thật có thể suy xét. Tuy rằng mỗi năm vẫn sẽ tuyển dụng sinh viên vừa tốt nghiệp, nhưng yêu cầu của công ty Húc Nhật rất cao, cho dù là sinh viên tốt nghiệp nhưng không chỉ xem thành tích mà còn xem xét cả kinh nghiệm thực tập. Chỉ có những sinh viên tiềm năng mới được công ty giữ lại đào tạo.

Cũng có vài bộ phận, công ty Húc Nhật chỉ suy xét tuyển dụng nhân viên đã có nhiều năm kinh nghiệm.

Giang Noãn không phải là sinh viên vừa tốt nghiệp, đã lăn lộn trong nghề hai năm nhưng vẫn không tạo ra được tác phẩm có tên tuổi, đúng ra công ty sẽ gạt bỏ hồ sơ cô ngay từ đầu. Nhưng xem qua tác phẩm của Giang Noãn mới biết, cô rất có tài năng về hội họa, cách phối màu cũng cực kỳ ấn tượng.

Lưu Vĩnh Minh đánh giá Giang Noãn là một hạt giống tốt.

Chỉ tiếc là năng lực cá nhân của cô vẫn chưa đủ để được tuyển vào phòng thiết kế đồ họa, cô cần phải được bồi dưỡng thêm.

"Được ạ, em sẽ nỗ lực làm việc." Giang Noãn đứng dậy, cô khom lưng nói cảm ơn.

404: "Cái lùm mía, vậy mà cũng được hả."

Chắc là do thái độ của Giang Noãn khá tốt, nên Lưu Vĩnh Minh vui vẻ đứng dậy nói: "Em đi với tôi lên lầu trên! Chúng ta đi gặp Phong tiểu thư cũng chính là người thiết kế đồ họa chính trong công ty, cô ấy vừa trở về sau một năm đi du học. Em làm trợ lý cho cô ấy sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của em sau này."

Giang Noãn nở một nụ cười mỉa mai nói: "Thật vinh hạnh ạ."

Không biết gió ở đâu thổi vào mà Lưu Vĩnh Minh cứ thấy ớn lạnh. Tuy rằng văn phòng này được dựng lên tạm để phỏng vấn, nhưng cũng đâu tới nỗi sập xệ. Không lẽ do trong phòng có ít đồ đạc quá nên cứ thấy lạnh? Hai cái ghế và một cái bàn, quả thật nhìn hơi hiu quạnh.

Giang Noãn không quan tâm đến Lưu Vĩnh Minh đang hoài nghi nhân sinh, cô với 404 đang vui vẻ ca hát ở trong lòng bài "cuối cùng cũng chờ được anh".

"Cuối cùng cũng chờ được anh

May là em không từ bỏ

Hạnh phúc đến thật vất vả

Mới khiến người ta quý trọng

Rốt cuộc cũng chờ được anh

Mém chút nữa đã bỏ lỡ anh

Ở tuổi đẹp nhất gặp được anh

Rốt cuộc cũng chờ được anh

..."

Hai người bọn họ kẻ tung người hứng vừa ca hát vui vẻ vừa đi đến tầng cao nhất, muốn đi lên trên đó cần phải sử dụng thang máy chuyên dụng. Thang máy này so với thang máy Giang Noãn đã dùng khi lên văn phòng phỏng vấn xa hoa hơn rất nhiều, bề mặt thang máy được trải thảm dày, vừa bước vào thang máy đập vào mắt chính là một bức tranh sơn dầu đầy giá trị.

Cửa thang máy mở ra, cả hành lang uy nga tráng lệ hiện ra, Giang Noãn nhịn không nổi phải chửi thầm "Công ty gì mà nhìn y chang cái khách sạn cao cấp vậy trời."

Trước khi Lưu Vĩnh Minh gõ cửa phòng tổng giám đốc, anh ta quay đầu dặn dò Giang Noãn: "Đi vào đó nhớ đừng có nhìn loạn khắp nơi."

Giang Noãn gật đầu, lúc này anh ta mới gõ cửa, một giọng nữ thanh thoát từ bên trong vọng ra: "Vào đi!"

Lưu Vĩnh Minh mở cửa bước vào, chỉ thấy bên trong là một văn phòng làm việc cực kỳ rộng lớn. Lớn đến nỗi mang đến cho người ta cảm giác trống rỗng, bởi vì bàn làm việc quá lớn nên Giang Noãn còn tưởng tượng cả việc cô có thể trải chăn bông ngủ trên đó còn được. Ngoài cái bàn gỗ lớn giữa văn phòng, một bên tường là kệ đựng tài liệu, bên tường còn lại treo những tác phẩm nghệ thuật mà Giang Noãn xem không hiểu lắm, bên cạnh là hành lang dài không biết hướng ra đâu.

Có một người đàn ông ngồi ngay giữa bàn làm việc, khí thế mạnh mẽ khiến người đối diện không dám lộn xộn. Giang Noãn liếc sơ đã nhận ra ngay người này chính là đại thần đứng đầu bảng trong game "huyền huyễn giang hồ" năm đó – Quang Vị. Tên thật ngoài đời là Thượng Việt Quang, anh ta cùng bạn cùng phòng thời đại học khởi nghiệp, sáng lập công ty khoa học kỹ thuật Húc Nhật, chỉ vài năm ngắn ngủi mà công ty đã vươn lên trở thành công ty lớn có tầm ảnh hưởng.

Cũng chính người đàn ông lợi hại này đã giúp đỡ Phong Thơ Lâm, từ một cô lọ lem nghèo khó trở thành một nàng công chúa.

Chính vì vậy, Giang Noãn nhịn không được phải nhìn Thượng Việt Quang thêm hai cái.

"Chào Thượng tổng, chào Phong tiểu thư."

Giọng nói của Lưu Vĩnh Minh vang lên khiến cho Giang Noãn chú ý tới Phong Thơ Lâm đứng bên kia, lúc này Phong Thơ Lâm không còn là cô gái ngày đêm kiếm tiền đóng học phí nữa, lúc ấy Phong Thơ Lâm đã làm tận bốn công việc trong một ngày.

Phong Thơ Lâm tóc dài ngang eo, mặc chiếc váy đen bó sát cơ thể, phối cùng chiếc áo cardigan đỏ rực, dáng người quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện. Cả người tỏa ra khí chất tiểu thư, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn và đặc biệt nhất chính là đôi môi đỏ ao. Cô ta đang ngồi nghiêng đôi chân sang một bên giúp cho đôi chân trông dài hơn.

Cô ta cười hỏi Lưu Vĩnh Minh: "Anh Lưu đang dẫn dắt người mới à?"

Lưu Vĩnh Minh cười đáp lời: "Hôm nay anh vừa phỏng vấn cô ấy, năng lực cũng không tồi, vừa đúng lúc Lâm tổng nói em cần một người trợ lý nên anh dẫn cô ấy đến cho em xem thử."

Phong Thơ Lâm hào phóng nói: "Em hoàn toàn tin tưởng vào ánh mắt của anh Lưu..." Cô ta quay đầu nhìn Thượng Việt Quang, nghịch ngợm chớp mắt hỏi: "Việt Quang, anh thấy sao?"

Thượng Việt Quang vẫn duy trì ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lưu Vĩnh Minh và Phong Thơ Lâm nói: "Tự em quyết định đi!" Nói xong anh vẫn không nhúc nhích, chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người bọn họ, ánh mắt mang theo sự trang nghiêm, toàn thân luôn toát ra khí thế cao cao tại thượng.

Phong Thơ Lâm cười nói với anh: "Vâng."  Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Giang Noãn hỏi: "Cô tên là gì?"

Giang Noãn bước sang một bên, nãy giờ cô nép sau bóng lưng to lớn của Lưu Vĩnh Minh, Giang Noãn chậm rãi xuất hiện trước mặt Phong Thơ Lâm, cô nở một nụ cười khéo léo, nói: "Chào cậu, tôi là Giang Noãn. Đã lâu không gặp cậu, Phong tiểu thư."

Phong Thơ Lâm đang mỉm cười nhưng khi nghe đến hai chữ "Giang Noãn", trong nháy mắt cô ta liền khựng lại, cô ta nhíu mày nhìn Giang Noãn. Không khí trong văn phòng bỗng nhiên trầm xuống, nhưng Phong Thơ Lâm nhanh chóng tươi cười trở lại, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Giang Noãn nói: "Thì ra là Giang Noãn à? Đã lâu không gặp, sao cậu lại đến đây vậy?"

Giang Noãn cũng vui vẻ cười nói: "Tôi thất nghiệp, nên đến đây phỏng vấn xin việc."

Phong Thơ Lâm liền vỗ vai cô nói: "Thì ra là vậy."

Giang Noãn chớp mắt hỏi cô ta: "Lúc nãy anh Lưu có nói là tuyển tôi vào làm trợ lý cho cậu, cậu thấy tôi thế nào?"

Lưu Vĩnh Minh vừa nhìn thấy hai người quen biết nhau liền cười nói: "Thì ra cả hai quen nhau à? Vậy thì càng tốt rồi..."

Phong Thơ Lâm cắt lời anh ta, cô ta nhìn Giang Noãn do dự nói: "Nhưng mà trợ lý mà tôi muốn tuyển cần phải có kinh nghiệm thiết kế đồ họa, tôi nhớ không lầm thì cậu khá giỏi về mảng đồ họa đúng không?"

Thật ra Phong Thơ Lâm không hề nhớ Giang Noãn giỏi cái gì? Chẳng qua bọn họ từng học chung lớp chuyên ngành, cô ta vẫn nhớ năm hai Giang Noãn đã rớt môn này. Giang Noãn dùng photoshop rất tốt, nghe nói sau khi tốt nghiệp được nhận vào một công ty thiết kế quảng cáo, thiết kế đồ họa đối với cô mà nói thì khá xa vời.

Giang Noãn cười đáp: "Tôi không giỏi đồ họa! Nhưng tôi vẽ tranh rất giỏi."

Phong Thơ Lâm tươi cười nhưng có vẻ hơi bất đắc dĩ, Lưu Vĩnh Minh nhìn biểu cảm của Phong Thơ Lâm liền nhận ra cô ấy không hề muốn tuyển dụng Giang Noãn! Tuy rằng anh ta không biết giữa Phong Thơ Lâm và Giang Noãn có mối quan hệ sâu xa như thế nào, nhưng Lưu Vĩnh Minh không muốn đắc tội Phong Thơ Lâm. Trong công ty ai cũng biết chuyện Phong Thơ Lâm chính là bà xã của Thượng tổng ở trong game!

Tuy rằng trong thế giới thực, cả hai không công khai yêu đương, nhưng trong công ty đồn đại khắp nơi rằng hai người bọn họ đã sống chung với nhau.

Lưu Vĩnh Minh vẫn còn muốn giữ lại công việc này nên chẳng dại gì đắc tội Phong Thơ Lâm cả. Anh ta liền quay đầu nói với Giang Noãn: "Trình độ của em vẫn còn thiếu xót, nếu không thì để tôi sắp xếp cho em công việc khác. Về phần trợ lý của Phong tiểu thư tôi sẽ tuyển người khác thích hợp hơn!"

Phong Thơ Lâm nhìn Lưu Vĩnh Minh mỉm cười gật đầu, Lưu Vĩnh Minh liền chào Thượng Việt Quang một tiếng, sau đó chuẩn bị dắt Giang Noãn đi ra ngoài.

"Em chơi game có giỏi không?"

Đột nhiên, Thượng Việt Quang nãy giờ vẫn luôn im lặng lại lên tiếng, Phong Thơ Lâm ngay lập tức quay đầu nhìn anh.

Thượng Việt Quang không thèm nhìn Phong Thơ Lâm dù chỉ là một lần, anh chỉ nhìn chằm chằm Giang Noãn hỏi: "Anh đang thiếu một nhân viên chơi thử nghiệm cho game mới, em có hứng thú không?"

Trong phút chốc, mọi người trong văn phòng đều hoang mang, không ai nghĩ rằng Thượng Việt Quang lại lên tiếng.

Sắc mặt Phong Thơ Lâm trở nên khó coi, bản thân cô ta có thể gặp gỡ được Thượng Việt Quang cũng nhờ Giang Noãn. Hiện giờ, Giang Noãn lại xuất hiện ở đây, Thượng Việt Quang còn mời cô đến công ty làm việc, điều này khiến cô ta trở nên chột dạ.

Phong Thơ Lâm đang định lỡ miệng nói ra vụ Giang Noãn từng là gà mờ trong trò chơi online, nhưng chưa kịp nói thì cô ta đã nghe thấy Giang Noãn trả lời: "Tôi không có hứng thú."

Sắc mặt Phong Thơ Lâm càng trở nên khó coi hơn nữa, cô ta cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu.

Lưu Vĩnh Minh hết hồn chửi thầm một tiếng, anh ta nhẹ nhàng đẩy Giang Noãn, rồi nói nhỏ với cô: "Trả lời uyển chuyển một chút."

Giang Noãn nhìn anh ta sau đó quay đầu nhìn Thượng Việt Quang trước mặt nói: "Tạm thời tôi không có hứng thú lắm."

Lưu Vĩnh Minh: "..." Sao cô không trả lời là "Tôi sẽ suy xét lời đề nghị của anh" vậy, bộ khó nghĩ ra câu này lắm hả?

Thượng Việt Quang chỉ nhíu mày không nói gì.

Lưu Vĩnh Minh lập tức pha trò: "Thượng tổng, cô ấy ứng tuyển thiết kế đồ họa nên có lẽ không có hứng thú với công việc thử nghiệm trò chơi. Lúc nãy tôi có phỏng vấn hai người vị trí này, tôi gọi họ lên cho anh gặp nhé."

Thượng Việt Quang xua tay, xoay người đưa lưng về phía bọn họ, anh nhẹ giọng nói: "Không cần."

Lưu Vĩnh Minh: "..." Mẹ ơi, không cần là có ý gì? Anh làm ơn đừng khiến người khác suy nghĩ miên man có được không?

Anh ta trộm nhìn sắc mặt Phong Thơ Lâm, quả nhiên mặt cô ấy đã đen như đáy nồi.

Lưu Vĩnh Minh xoay người định dắt Giang Noãn đi ra ngoài, cửa còn chưa kịp mở cửa đã nghe Thượng Việt Quang dùng giọng nói đầy đau thương hỏi: "Tại sao em không có hứng thú vậy?"

Quao! Mau mau giải thích đi chứ!

Lưu Vĩnh Minh điên cuồng triển khai chiêu thức nháy mắt thần chưởng với Giang Noãn, Giang Noãn vô cùng bình tĩnh đáp lời: "Tiền lương thấp, đã vậy cường độ công việc cao."

Trước khi Giang Noãn nộp đơn phỏng vấn, cô đã nhờ 404 tra tư liệu tất cả vị trí thích hợp trong công ty, cô định tìm xem có việc nào phù hợp với bản thân không, vị trí nào không yêu cầu quá cao cô đều xem qua.

Trong đó, công việc nhất quyết không được làm chính là thử nghiệm trò chơi. Giang Noãn kêu 404 cho cô xem thêm thông tin về công việc này, sau đó cô mới biết cái nghề này nghe thì có vẻ sung sướng nhưng công việc cần phải làm nhiều như núi.

Nhân viên thử nghiệm trò chơi mới được yêu cầu mỗi ngày tìm xem có nhiệm vụ nào hay phó bản nào bất khả thi không, sau đó tiến hành chơi thử từng phó bản và nhiệm vụ. Trong quá trình đó còn phải không ngừng tìm kiếm bug* trong game, đã vậy còn phải vừa chơi vừa viết báo cáo.

*bug (ngôn ngữ game): lỗi

Đó là mới chỉ kể đến phần chơi thử thôi! Còn phải xem xét thị trường! Cân nhắc sở thích và trình độ người chơi! Sau đó phân tích kỹ trò chơi đang thử nghiệm. Trò chơi có rất nhiều thể loại khác nhau, sở thích của mỗi người đều không giống nhau, có người thích có người ghét, không thể dùng ý kiến số đông mà đánh đồng cho tất cả. Cho nên mỗi ngày bọn họ đều phải tự hỏi người chơi thích trải nghiệm những gì để mà nâng cấp.

Hơn thế nữa, bọn họ không chỉ chơi game không biết ngày đêm, mà mỗi ngày đều buồn chán lập lại giống nhau, lương thấp lè tè, còn phải thường xuyên tăng ca. Nghĩ kỹ thì cái nghề này chẳng có ưu điểm gì. Ngày ngày phải thức dậy sớm hơn gà, làm nhiều hơn lừa, ngủ trễ hơn chó, ăn cơm vội như heo. Nhìn xem, cuộc sống này đã quá mệt mỏi rồi, Giang Noãn tính cuộc đời này cô sẽ vừa làm vừa chơi, đừng hòng cô đâm đầu vào công việc như thử nghiệm trò chơi, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Thượng Việt Quang lúc này mới quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Giang Noãn nói: "Em xem thường công ty anh thế? Làm nhân viên thử nghiệm trò chơi trong công ty anh lương khởi điểm ít nhất cũng 3 vạn tệ."

Giang Noãn: "..." đời này Giang Noãn đã tính đến việc sẽ xin nghỉ phép đi du lịch đây đó, đừng có mơ cô chịu làm công việc này, nhưng nói đi cũng phải nói lại suy xét kỹ một chút thì tiền lương...

Phong Thơ Lâm lập tức lên tiếng chặn họng Giang Noãn: "Thượng tổng chắc vẫn chưa biết, kỹ thuật chơi game của cô ấy..."

Giang Noãn cũng trả lời: "Đúng vậy, tôi chính là gà mờ chơi game, hơn nữa, tôi không thích bị bắt buộc phải chơi game như thế nào, nhạt nhẽo chả có gì thú vị cả."

Lưu Vĩnh Minh rất muốn hét với cô rằng "Con nhóc kia, cô có biết cô đang nói chuyện với ai không hả!!!" Tất nhiên mấy lời này anh ta chỉ dám nghĩ trong thầm lòng.

Khuôn mặt Thượng Việt Quang lộ ra một nụ cười lạnh lùng, trông giống hệt tổng tài bá đạo trên phim, anh nói: "Làm nhân viên thử nghiệm trò chơi cho anh sao có thể giống với công ty khác được chứ?" Anh đi đến trước mặt Giang Noãn nhìn cô, đôi mắt sâu hút nóng rực khiến cho Giang Noãn cảm thấy quen thuộc, anh nói: "Điều kiện làm việc tốt nhất cả nước, công việc nhẹ nhàng thoải mái, tiền lương cao, bao ăn ở. Dù sao công ty khoa học kỹ thuật Húc Nhật do một tay anh sáng lập, nhân viên thử nghiệm trò chơi của mấy công ty khác làm gì có cửa mà so với nhân viên công ty anh?"

Giang Noãn có thể nhìn thấy được sự kiêu ngạo trong ánh mắt của anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top