Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Gà mờ chơi game 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor Đậu Nành

Số chữ 4753

Thượng Việt Quang ngẩng đầu lên, anh thấy Giang Noãn đang mỉm cười, hai mắt cô cong lên như vầng trăng non.

"Nếu như anh thật sư thích em như anh đã nói, vậy thì anh có thể theo đuổi em." Giọng nói của Giang Noãn nhẹ nhàng như nước, giúp cho trái tim luôn treo lơ lửng nãy giờ của anh trở nên ổn định lại.

Anh vẫn luôn sợ hãi, kể từ khi anh cảm nhận được cuộc sống của bản thân, anh vẫn luôn sợ, anh sợ mất đi cũng sợ bản thân không có được.

"Phải rồi, nếu em mập lên thì anh có còn thích em không?" Giang Noãn quay trở lại ghế sô pha, cô duỗi tay cầm bịch bánh snack lên, cơ thể cá chép nhỏ có thể chất dễ mập, đúng rồi đó, là cực kỳ dễ mập.

Thượng Việt Quang: "..." anh vừa mới khóc xong, em đúng là sát thủ phá hoại bầu không khí!

"Không ngờ anh vậy mà lại để ý chuyện em mập." Giang Noãn vừa ngậm lát khoai tây vừa bất mãn lên tiếng.

Thượng Việt Quang điên cuồng lắc đầu, anh oan ức nói: "Anh không để ý mà, béo một chút cũng tốt." Ôm vào sẽ rất thích, há há!

Giang Noãn nhét thêm một miếng khoai vào miệng rồi nói: "Chẳng phải vừa rồi anh đã mất đến 8 giây đắn đo suy nghĩ còn gì, có thể thấy được anh để ý. Cho nên, em cảm thấy tạm thời bản thân không suy xét đến chuyện có cho anh theo đuổi em hay không."

What the fuck!

Thượng Việt Quang không ngờ đến bản thân lại bị từ chối vì lý do hết sức củ chuối như vậy, anh cảm giác bản thân giống như vừa bị sét đánh bảy bảy bốn chín lần, toàn thân hóa thành tro bụi trong tíc tắc.

"Không phải, không phải, lúc đó anh, anh... sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?" Thượng Việt Quang sắp xếp từ ngữ một lúc lâu cũng không thể giải thích được tâm tình của mình, cuối cùng ảnh chỉ đành cảm thán một câu.

Giang Noãn cầm ly nước chanh lên uống một ngụm, cô nhìn anh nói: "Cũng có sao đâu! Em không chấp nhận anh, anh vẫn có thể tiếp tục theo đuổi em mà! Không lẽ... anh không có ý định theo đuổi em nữa?"

"Theo đuổi chứ." Thượng Việt Quang đứng dậy nắm chặt tay nói: "Anh theo đuổi, nhất quyết không bỏ cuộc, nếu như không theo đuổi được em vậy thì đời này anh sẽ đi tu làm hòa thượng."

"Quao!" Giang Noãn cuối đầu gặm miếng khoai tây trông y hệt con sóc.

Thượng Việt Quang: "..." hình như căn bản cô không để ý lắm đến chuyện anh có theo đuổi cô hay không.

Ngày hôm sau, thời điểm Lâm Đông đi làm, cậu thấy Thượng Việt Quang đang ngồi cười ngây ngô ngay bàn làm việc.

Lâm Đông: "..." từ ngày lão đại trở nên khác thường, cậu luôn cảm thấy mọi chuyện cứ phát triển theo hướng kỳ quái.

Mà cái hướng phát triển này càng đi càng thấy sai.

"Lão đại, nhân viên thử nghiệm đã bắt đầu chơi khảo sát "huyền huyễn giang hồ", anh có muốn đăng nhập vào game để xem qua không?" Dù sao thì bọn họ cũng từng giành nhiệt huyết cho trò chơi này, nó cũng là đoạn hồi ức thanh xuân của bọn họ, hai ngày nay cậu cũng định đăng nhập vào game.

Thượng Việt Quang gật đầu nói: "Được."

Thượng Việt Quang có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, anh không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy, giống như một cơn gió. Tuy rằng Noãn Noãn của anh chưa đáp lại lời tỏ tình, nhưng cô đã đồng ý cho anh một cơ hội.

Thượng Việt Quang cảm thấy anh phải biểu hiện tốt hơn nữa, anh đăng nhập vào trò chơi, tìm kiếm khắp trấn nhỏ, rất nhanh đã tìm thấy Rạng Sáng đang đứng bên cạnh thác nước.

Anh lấy tên Rạng Sáng là vì nó hợp với tên của anh Quang Vị*. Ánh sáng mặt trời xuất hiện giống như bầu trời lúc rạng sáng vậy.

*Quang Vị: còn có nghĩa là ánh sáng mặt trời. Lúc đầu mình tưởng Thượng Việt Quang lấy tên Rạng Sáng là chơi chữ với tên Lăng Ca nhưng không ngờ là mang ý nghĩa đôi với tên trong game của anh.

Lúc này Rạng Sáng đã lên tới cấp 19, lên thêm một cấp nữa là cô có thể đi vào huyện, hơn thế nữa cô còn có thể đi đánh phó bản đầu tiên. Nhìn thấy Quang Vị đến gần, Rạng Sáng cũng không dừng thao tác, cô vẫn hì hục không ngừng vung rìu.

Thượng Việt Quang điều khiển rồng bay về phía cô nhắn: [Noãn Noãn.] Bây giờ anh đã có thể gọi cô một cách thân mật, thật là hạnh phúc quá đi, ngọt ngào giống như ăn kẹo bông gòn vậy.

Nhân vật trong game bỗng dừng thao tác, trên đầu cô hiện lên khung chat: [Thượng tổng? Σ(っ°Д °;)っ]

Thượng Việt Quang ngạc nhiên, anh nhìn biểu cảm một lúc cũng không tài nào tin được Giang Noãn sẽ nhắn tin kiểu như vậy.

[Ừ, anh giúp em giết quái, em tạo tổ đội với anh đi.]

Giang Noãn cướp lại quyền nhắn tin, cô hỏi: [Tạo tổ đội như thế nào?]

Thêm bạn hay sao?

Thượng Việt Quang sửng người một nhịp, anh bắt đầu nhận thức được trình độ của Giang Noãn nằm ở mức nào.

[Thôi được rồi, để đó anh tạo tổ đội cho em.]

Rất nhanh sau đó Giang Noãn bấm chấp nhận lời mời gia nhập tổ đội, Thượng Việt Quang bắt đầu giết sói.

[Em cần giết mấy con?] Thượng Việt Quang hỏi Giang Noãn.

Khung chat trên đầu Rạng Sáng nhảy lên: [88 con.]

Thượng Việt Quang liền cầm tử vân kiếm bắt đầu chém, bây giờ Thượng Việt Quang đã là nhân vật cấp cao nhất game, chưa kể trang bị vẫn được coi là cực phẩm, thậm chí anh không cần ra tay, mấy con sói cấp 18 này tới gần anh đều sẽ tự động mất máu mà chết. Nhưng vì để rút gọn thời gian, anh dùng kiếm chém sói, thường thì một chiêu sẽ giết được một con sói nhưng vì kiếm của anh tỏa ra sát thương xung quanh khiến cho những con sói đứng gần đó vẫn ảnh hưởng. Một chiêu giết 6 con là chuyện bình thường, giết 88 con chỉ cần vài phút là xong.

Toàn bộ quá trình Giang Noãn chỉ cặm cụi đi theo sau Thượng Việt Quang nhặt xác, Thượng Việt Quang nhìn Rạng Sáng đang theo đuôi đằng sau, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác thỏa mãn khi dắt theo bà xã đi đánh quái luyện cấp. Tuy rằng anh vẫn chưa theo đuổi thành công, nhưng mà...

Bà xã của anh thật sự đáng yêu chết đi được!

[Mấy cái này cũng không dùng tới, em không cần nhặt.] Thượng Việt Quang sợ Giang Noãn nhặt nhiều mệt nên anh nhắn tin nhắc cô có thể nghỉ tay.

Giang Noãn vẫn tiếp tục nhặt đồ rất nghiêm túc, trên đầu cô hiện lên khung chat: [Nhặt xong có thể đem đi bán cho người bán rong.]

Thượng Việt Quang: [... bán cũng không được bao nhiêu.]

[Không thành vấn đề.] Nhặt đồ chính là thú vui của cô.

Giang Noãn vẫn như cũ, bám dính lấy anh nhặt sạch thi thể, Thượng Việt Quang thở dài, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Có Thượng Việt Quang hỗ trợ, Giang Noãn lên cấp rất nhanh, chỉ trong một ngày đã lên được tới cấp 45.

[Thì ra đánh phó bản có thể thăng cấp nhanh như vậy!] Trong ký ức của Giang Noãn cá chép nhỏ một mình một cõi làm nhiệm vụ từ từ lên cấp, giống như trò chơi cá nhân vậy.

Cá chép nhỏ không làm nhiệm vụ chính, thì làm nhiệm vụ phụ, hoặc là mấy nhiệm vụ hằng ngày, còn không thì chạy đi bán đồ và đăng ký môn phái. Sau khi cô ấy lên được tới cấp 45 liền một thân một mình đi đánh phó bản cấp 20, lần đầu tiên hoàn thành phó bản cá chép nhỏ vui đến nỗi tự thưởng cho bản thân một bữa ăn uống thả ga.

Bởi vậy, Giang Noãn dựa vào kinh nghiệm trong trí nhớ mà luyện cấp, cô không biết đánh phó bản lại tích được nhiều kinh nghiệm đến vậy, một ngày chỉ cần vượt vài cái phó bản vậy là cô có thể lên cấp chóng mặt rồi.

[Lão đại.] Bỗng nhiên một nhân vật nam chạy đến, đỉnh đầu hiện tên là "Băng Chỉ rất ôn nhu"

Thế giới hai người bị quấy rầy, Thượng Việt Quang tức giận đập bàn mắng: "Sao nơi nào cũng có mặt tên đó?"

Mà Lâm Đông lúc này đang ở trong văn phòng của chính mình ớn lạnh run người, cậu nhìn máy lạnh thắc mắc hình như hôm nay lạnh hơn bình thường?

Giang Noãn ngừng thao tác nhìn Băng Chỉ rất ôn nhu hỏi: [Ai vậy?]

Băng Chỉ rất ôn nhu: [Em là Đông Đông nè!]

Rạng Sáng chạy đi chỗ khác, Băng Chỉ rất ôn nhu liền chạy theo phía sau hỏi: [Chị dâu đi đâu vậy?]

Rạng Sáng đứng lại, nãy giờ cô vẫn luôn đi theo Thượng Việt Quang đánh phó bản thăng cấp, không có làm tuyến nhiệm vụ chính nữa, cho nên quần áo đang bận trên người vẫn là bộ đồ không có tí tính năng nào của hệ thống tặng. Hiệu ứng đồ họa rất tốt, nhân vật Rạng Sáng đột nhiên dừng lại, quần áo cũng theo đó mà phấp phới mấy cái.

[Cần bao lâu thì tôi mới giết được anh?]

Băng Chỉ rất ôn nhu: [???]

Băng Chỉ rất ôn nhu vừa mới nhắn trả lời ba dấu chấm hỏi xong, ngay lập tức cậu bị Quang Vị bắn một ngàn mũi tên xuyên qua thân thể, thanh máu tuột hẳn 2/3. Nhân vật của cậu là một trong những nhân vật tấn công tầm xa rất yếu, Băng Chỉ rất ôn nhu đang muốn nhắn tin mắng người, nhưng chưa kịp làm gì thì cậu đã ngủm củ tỏi nằm một đống trên mặt đất.

"Vãi chưởng, sao lão đại lại giết em? Chết một lần là rớt một cấp đó!" Lâm Đông mạnh tay gõ bàn phím, cậu đang nổi giận đùng đùng, cậu nhìn thấy nhân vật Quang Vị bước đến bên cạnh nhân vật Rạng Sáng, sau đó trên đầu anh hiện ra khung chat lấy lòng cô: [Vợ ơi, để anh giúp em giết cậu ta.]

Mẹ nó!!! Lâm Đông mở miệng chửi: "Có vợ liền trở nên vô nhân tính, cái này thật sự là... không, nể, tình, anh, em, mà!"

Lâm Đông không hồi sinh ngay lập tức cũng không đi đến địa ngục, cậu cứ để xác mình nằm la liệt trên mặt đất, dùng góc nhìn của thi thể mà nhìn xem lão đại mất nhân tính nhà cậu.

Rạng sáng đi đến bên cạnh thi thể Băng Chỉ rất ôn nhu, cô bấm vào động tác nhảy nhót trong trò chơi.

Sau đó Lâm Đông cạn lời đen mặt nhìn chị dâu đứng nhảy qua nhảy lại thi thể của cậu.

Đạp xác?

[Chị dâu, em làm cái gì sai chứ???] Lâm Đông không phục, cậu nhanh tay nhắn tin hỏi.

Chỉ trong chốt lát, đỉnh đầu Rạng Sáng đã hiển thị khung chat trả lời: [Anh đã từng dùng tiền thuê người giết tôi, bây giờ tôi trả thù.]

Lâm Đông: "..." Như vậy mà cô ấy cũng nói được, cộng thêm lão đại hành động khác thường, các người quả thật là xứng đôi vừa lứa mà!

[Trẻ con.] Đỉnh đầu Quang Vị hiện lên khung chat.

Rạng Sáng dừng thao tác, Lâm Đông cảm động rưng rưng nước mắt, lão đại nhà cậu vẫn còn rất đáng tin cậy.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp quá trình nịnh nọt của lão đại rồi, khi anh vừa nhìn thấy cô dừng thao tác, Thượng Việt Quang lập tức đổ mồ hôi lạnh nhắn tiếp: [Bọn họ thật trẻ con mà.]

Lâm Đông: "..."

Rạng Sáng đứng bên cạnh thi thể Băng Chỉ rất ôn nhu nói: [Lúc ấy khi bọn họ truy giết em, em thật sự rất tổn thương.]

Rất nhanh sau đó, khung chat nhỏ trên đầu Quang Vị lập tức được phóng to: [Bọn họ đúng là đáng tội chết, không thể tha thứ. Noãn Noãn không cần sợ, anh báo thù cho em.]

Lâm Đông: "..."

Vì vậy không lâu sau đó Lâm Đông liền nhìn thấy lão đại dùng 20 đồng hồi sinh Băng Chỉ rất ôn nhu, sau đó ra tay giết chết cậu. Sau đó lại tiếp tục hồi sinh xong rồi tiếp tục giết.

Lâm Đông bày ra vẻ mặt chết lặng nghĩ thầm: Hiện tại tiền hồi sinh này sẽ vào tài khoản công ty cũ hay là công ty chúng ta vậy?

Lâm Đông thậm chí không kịp thao tác đi đến địa ngục, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão đại cực kỳ ân cần giết chết nhân vật của cậu, mà nhân vật Rạng Sáng của Giang Noãn đang ngồi bên cạnh xem. Cậu rớt một cấp đỉnh đầu Giang Noãn liền nhảy lên một con số.

[99] , [98] , [97] ...

Mãi cho đến khi cậu rớt 68 cấp, Rạng Sáng mới lên tiếng nói [Đủ rồi.]

Thượng Việt Quang liền dừng động tác, Lâm Đông nước mắt lưng tròng nhìn nhân vật của mình đang từ cấp cao nhất trở thành nhân vật cấp 62, cậu thiếu chút nữa là khóc ngập nhà.

[Lúc đó anh cũng đã giết tôi rớt 68 cấp, hiện tại tôi trả lại hết cho anh.]

Lâm Đông oán giận nói: [Chị dâu, cái đó đâu có giống nhau đâu??? Lúc ấy chị chỉ vừa mới đạt được cấp tối đa mà thôi, chị còn chưa có luyện tuyệt chiêu mà! Còn em đã luyện xong tuyệt chiêu rồi! Rớt cấp như thế này ảnh hưởng rất lớn đó, muốn luyện lại tuyệt chiêu cũ cần tốn rất nhiều công sức.]

Đáng tiếc Noãn Noãn không biết xấu hổ nhắn: [Là tôi thiệt thòi mới đúng.]

Lâm Đông: [???]

[Năm đó thời điển mấy người giết tôi, là tôi từ cấp tối đa 100 rớt xuống cấp 62. Nhưng bây giờ cấp tối đa là 150 lận, vậy chẳng phải tôi quá thiệt thòi sao.]

Lâm Đông không thể tin vào lỗ tai của chính mình, nhưng những gì Giang Noãn nói cũng là sự thật. Cậu còn chưa kịp biện minh liền phát hiện bản thân đã chết ngắt.

Lâm Đông: "..." Lão đại giết em đến nghiện rồi hả?

Quang Vị: [Đúng là thiệt thòi cho em rồi Noãn Noãn, để anh giúp em giết cậu ta thêm mấy cấp nữa.]

Lâm Đông: "..." Anh không còn là lão đại của chúng tôi nữa.

Chỉ vào trò chơi một lúc mà Lâm Đông bị dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng cậu bị giết đến cấp 45 giống như Giang Noãn mới được Quang Vị tha cho. Quang trọng nhất là trước khi cậu thoát trò chơi, cậu còn nhìn thấy lão đại đang đứng bên cạnh Giang Noãn nhắn tin hỏi: [Em có thấy vui không?]

Lâm Đông: ...

Thời điểm ăn trưa, Lâm Đông nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam tâm. Cậu không dám động đến lão đại, nhưng kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, cậu sẽ lôi kéo người khác bị tổn thương giống cậu.

Cậu xách theo hộp cơm trưa đi tìm Nguyên Hàn Tự, Nguyên Hàn Tự thấy cậu đi đến rất tò mò hỏi: "Sao hôm nay lại muốn ăn cơm trưa với tôi vậy?"

Lâm Đông cười ha hả nói: "Dù sao đi nữa chúng ta cũng là anh em tốt. Quen biết cũng chục năm chứ có ít ỏi gì, tôi tìm cậu ăn cơm chung có gì lạ chứ."

Nguyên Hàn Tự cũng không nghi ngờ gì, hai người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Lâm Đông liền hỏi: "Cậu vào game huyền huyễn giang hồ chưa?"

Nguyên Hàn Tự lắc đầu, Lâm Đông liền nói tiếp: "Lúc nãy tôi vừa vào game đã nhìn thấy lão đại dẫn theo Giang Noãn đi luyện cấp đó!"

Nguyên Hàn Tự cạn lời thầm nghĩ: "Còn nói cái gì mà tôi phải chuyên tâm vào công việc, vậy mà giờ anh ấy lại dẫn người đi luyện cấp... Căn bản không thèm điều hành cái công ty này nữa mà?"

Lâm Đông suýt xoa một tiếng nói tiếp: "Mà chuyện đó có là gì, cả công ty này đều là của anh ấy, tiền lương của Giang Noãn cũng do anh ấy trả, ăn cũng ăn của anh ấy, ở cũng ở của anh ấy, đâu có liên quan gì đến chúng ta? Nhưng cái chính là hai người bọn họ khoe khoang tình cảm! Tôi còn không tin vào mắt mình nữa, đầu gỗ như lão đại vậy mà cũng nói ra được những câu sến súa như vậy!"

Lão đại đã nói những câu nào thì Lâm Đông không nói rõ, cậu nói mơ hồ rồi nhìn Nguyên Hàn Tự không chớp mắt.

Nguyên Hàn Tự mở to mắt hỏi: "Thật hả?" Cái người mà có thể dùng hành động tuyệt nhiên sẽ không mở miệng ra nói, vậy mà giờ nói mấy câu sến súa hả?

Quả thật là không thể tưởng tượng nỗi!!!

Anh ấy đã nói cái gì thế? Anh ấy đã nói cái gì thế?

"Noãn Noãn thân mến, em thật đẹp?" Hay là "Anh yêu em, không có em anh không thể sống nổi?" Mấy câu đại loại như vậy à?

Lâm Đông cười ra vẻ thần bí, cậu cầm hộp cơm trốn đi, trước khi đi còn không quên nói một câu công kích đầy thiện ý: "Bọn họ bây giờ chắc là đang ở thổ địa hoàng ngưu đánh quái đó."

Sau khi Lâm Đông chạy đi, Nguyên Hàn Tự nhanh chóng giải quyết cơm trưa, sau đó buông đũa mở máy tải huyền huyễn giang hồ về.

Không lâu sau đó, thời điểm Nguyên Hàn Tự nhìn nhân vật "Nhớ em" nằm trên mặt đất, chỉ có thể mở miệng mắng to: [Băng Chỉ rất ôn nhu, tôi nguyền rủa cả nhà cậu # $%]

Mà lão đại của bọn họ đang chân chó nịnh nọt Giang Noãn đứng bên cạnh: [Noãn Noãn, anh giúp em giết cậu ta tới cấp 45 rồi.]

Nhìn anh ấy vui vẻ, không thèm đếm xỉa đến tình cảm anh em mấy năm qua, quả thực thảm không nỡ nhìn.

Mà Giang Noãn thì sao? Cô ấy nhắn trả lời một cách thờ ơ: [Vâng.]

Nguyên Hàn Tự: ...

Chết thảm như vậy, thật là tổn thương.

Mà loại tổn thương này, không thể trải qua một mình được.

Vì vậy, sáng sớm hôm say, Nguyên Hàn Tự liền gõ cửa phòng Hình Văn Minh.

Hình Văn Minh vừa xem tài liệu vừa nhẹ giọng hỏi: "Qua đây làm gì?"

Nguyên Hàn Tự xoa tay đút vào túi quần, nhìn khắp nơi trong văn phòng của Hình Văn Minh, sau đó lại sờ cái cây cảnh rồi hỏi: "À thì bữa giờ cậu có vào huyền huyễn giang hồ chưa?"

Hình Văn Minh ngước đầu lên nhìn cậu ta nói: "Tôi làm gì có thời gian mà vào game?"

Nguyên Hàn Tự liền nói: "Ngày hôm qua lúc tôi vào game thấy lão đại đang dắt Giang Noãn đi luyện cấp ở thổ địa hoàng ngưu, không phải sắp tới Thất Tịch còn gì? Hai ngày trước lão đại còn kêu Phong Thơ Lâm vào hủy hôn, chắc là định kết tình duyên lữ với Giang Noãn đó? Chắc là anh ấy cũng muốn chúng ta cùng tham gia?"

Lúc này Hình Văn Minh mới buông bút xuống nói: "Tham gia như thế nào, nói gì đi nữa thì hôn lễ của lão đại cũng rất quan trọng, dù là trong trò chơi nhưng chúng ta vẫn phải giữ mặt mũi cho anh ấy."

Vừa dứt lời Hình Văn Minh đã duỗi tay mở máy tính trên bàn và bấm vào biểu tượng huyền huyễn giang hồ, sau đó còn thuận miệng hỏi: "Bọn họ đang luyện cấp ở đâu thế?"

"Bây giờ chắc là đang ở chùa hoàng giác miếu đấy!" Nguyên Hàn Tự tiện tay cầm một trái kiwi trên bàn sau đó đứng dậy rời đi. Vừa ra khỏi cửa vẫn không quên gửi lời nhắn cho Hình Văn Minh: "Sẵn tiện nhớ hỏi lão đại xem ngày nào tổ chức hôn lễ, để tôi còn đi thông báo cho mọi người."

Hình Văn Minh không thèm ngẩng đầu mà chỉ ra dấu ok, sau đó nhập tên nhân vật và mật khẩu tiến vào trò chơi, hướng thẳng một đường đến chùa hoàng giác miếu.

Không lâu sau, Hình Văn Minh nhìn nhân vật "Lá Phong" của bản thân nhảy từ cấp 100 xuống cấp 45, chỉ biết đơ mặt chớp mắt: "..."

Anh em bọn họ hại nhau một vòng, thời điểm buổi chiều tụ tập ở phòng Thượng Việt Quang để họp, Hình Văn Minh chỉ thẳng mặt Nguyên Hàn Tự chửi cậu ta sống không để phước đức cho con cháu.

Nguyên Hàn Tự oan ức nói: "Tôi học theo Lâm Đông đó, cậu ta gạt tôi vào chịu chết trước."

Lương Tinh Hương, Thư Tử Tình và Phong Thơ Lâm nhìn mấy người trước mặt, bọn họ đều không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Thượng Việt Quang bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn ba người bạn cùng phòng hồi xưa của anh, toàn thân tản ra ánh sáng của Bồ Tát, hiện rõ vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Lâm Đông cũng rất oan ức! Cậu la làng: "Tôi cũng chỉ định vào xem thử huyền huyễn giang hồ đã thay đổi ra sao, ai mà có ngờ bị lão đại đè đầu ra chém, tôi cũng rất oan ức nè!"

"Không có gì là oan ức cả." Khóe miệng Thượng Việt Quang nở nụ cười, nhưng giọng nói của anh cực kỳ kiên định.

Lâm Đông im lặng chớp mắt, cậu nhìn Thượng Việt Quang nói: "Lão đại, anh chém em nhiều nhát như vậy, chị dâu có khen thưởng gì cho anh không?"

Thượng Việt Quang mơ mộng tưởng tượng ra viễn cảnh: Khen thưởng hả! Anh muốn Noãn Noãn ôm anh một cái.

Vì đang nghĩ đến cảnh đó mà anh không kìm được nở một nụ cười ngây thơ.

Lâm Đông: "..." Anh đang suy nghĩ đến cảnh tượng cấm trẻ con nhìn hả.

Nghe được hai chữ chị dâu, mặt mày của Thư Tử Tình và Phong Thơ Lâm đều trở nên xanh lét, cả hai vẫn không tin được bản thân thua bởi một đứa béo.

Phong Thơ Lâm và Giang Noãn là bạn thời đại học, cô đương nhiên biết chuyện của Giang Noãn. Cô đối với việc Thượng Việt Quang lựa chọn Giang Noãn mà không lựa chọn mình luôn cảm thấy vô lý và không phục, cho nên giọng cô không khỏi mang theo cảm xúc cáo trạng với anh: "Thời còn đi học Giang Noãn cũng rất mê game huyền huyễn giang hồ, còn thường xuyên trốn học."

Thượng Việt Quang vừa nghe thấy lời này, anh bị lôi trở về thực tại, anh dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Phong Thơ Lâm

Trong lòng Phong Thơ Lâm căng thẳng, Thư Tử Tình đứng bên cạnh liền che miệng cười nhạo hỏi cô: "Thời còn đi học có phải là thời điểm cô ta còn béo ú và tham gia buổi tụ họp đúng không?"

Phong Thơ Lâm cười ha hả, trộm nhìn Thượng Việt Quang một cái, chỉ thấy anh đang bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn cô.

Phong Thơ Lâm uyển chuyển trả lời: "Hồi đó đúng là cô ấy có hơi béo một chút, tôi nhớ không lầm hình như có lúc cô ấy mập đến tận 68 kí thì phải!"

"Trời ơi!" Lương Tinh Hương che miệng cười nhạo nói: "Vậy tướng cô ấy chắc là mập lắm nhỉ?"

Phong Thơ Lâm cười cười đáp: "Ừ thì cũng đúng! Đại khái là vậy đó! Có thời gian cô ấy ăn ở ngoài liên tục, chưa kể vóc dáng của cô ấy là kiểu chân thô, tôi nhớ không lầm khoảng thời gian cô ấy 68 kí, mua quần ở cửa hàng đều không có size!"

Nói đến đây, cả ba cô nàng đều cười phá lên, mấy người Lâm Đông không dám cười, nhưng trong lòng vẫn không thể tưởng tượng nổi một cô nữ sinh mà béo đến nỗi mua quần không có size, vậy thì khó coi đến cỡ nào chứ?

"Buồn cười lắm à?" Thượng Việt Quang thấp giọng hỏi, mặt anh vẫn vô cảm như cũ, lạnh nhạt nhìn ba cô nàng trước mặt.

Lương Tinh Hương nhìn thấy sắc mặt Thượng Việt Quang không tốt, cô ngưng cười nói: "Sao thế ạ, chúng em đang tâm sự với nhau thôi. Chúng em không được nói chuyện tâm sự với nhau hay sao ạ? Nếu là như vậy thì lão đại độc đoán quá rồi."

"Tâm sự?" Ánh mắt Thượng Việt Quang càng thêm lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm Lương Tinh Hương.

Trong lòng Lương Tinh Hương lo sợ, cô biết Thượng Việt Quang tức giận thật rồi, vì thế cô không dám cãi lại nữa.

Thượng Việt Quang nhìn ba cô nàng một lượt, anh lạnh giọng nói: "Tôi không muốn nghe thêm một lần nào nữa."

Một câu vô cùng đơn giản, nhưng làm cho cả đám Lương Tinh Hương sợ hãi run rẩy, cực kỳ uất ức gật đầu.

"Mọi người làm sao vậy?" Giang Noãn gõ cửa tiến vào, cô đem báo cáo trò chơi hôm nay đưa cho Thượng Việt Quang.

Thượng Việt Quang không muốn Giang Noãn không vui, đối với anh mà nói, không cần biết tương lai có ra sao, anh chỉ cần Giang Noãn luôn vui vẻ là được, hy vọng cô có thể luôn nở nụ cười tươi tắn xán lạn dưới ánh mặt trời. Cho nên chuyện hôm nay, anh nghĩ không nên để cho cô biết.

Phong Thơ Lâm giật khóe môi trả lời cô: "Vừa tâm sự vài chuyện thời đại học ấy mà."

Giang Noãn gật đầu, Phong Thơ Lâm thấy cô rời đi, cô ta đứng dậy hỏi cô: "Tớ nhớ rõ thời đại học cậu yêu thầm đàn anh Tạ đúng không? Hôm nay lúc tớ đi ngoài đường có bắt gặp anh ấy."

Phong Thơ Lâm vừa dứt câu, Thượng Việt Quang đột nhiên ngồi ngay ngắn. yêu thầm?

Mấy người Lâm Đông không dám tin trừng lớn hai mắt nhìn bọn họ, Thư Tử Tình cười trộm, đây đúng là hiện trường đẫm máu sau cuộc tai nạn xe mà! Không ngờ tới cô gái mập này yêu thầm người khác.

Giang Noãn đứng ở cửa im lặng hai giây, sau đó cô xoay người nhìn Phong Thơ Lâm hỏi: "Cậu đang nói đến đàn anh Tạ Nhâm?"

Khóe mắt Phong Thơ Lâm trộm liếc về phía Thượng Việt Quang, thông qua hành vi của anh, cô ta biết Thượng Việt Quang thích Giang Noãn, nói đúng hơn là cực kỳ thích.

Nhưng, nếu như anh biết Giang Noãn thích người con trai khác, liệu anh còn thích cô nhiều như vậy nữa không?

Liệu sau này các người có thể ở bên cạnh nhau mà không hề có khúc mắt gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top