Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: Gà mờ chơi game 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor Đậu Nành

Số chữ 4836

Thượng Việt Quang chuyển ánh mắt lên trên người cậu ta hỏi ngược lại: "Công bằng?" Thượng Việt Quang đứng dậy. Anh đi về bàn làm việc, anh hỏi tất cả những người đang ngồi trước mặt: "Lâm Đông nói đúng lắm, khi đó chúng ta biết rõ Phong Thơ Lâm không có kiến thức gì về trò chơi cả. Vậy thì Phong Thơ Lâm tôi hỏi cô, nếu như cô chưa từng chơi game, vậy vì lý do gì mà Giang Noãn còn muốn thuê cô luyện cấp? Đã vậy cô ấy còn tình nguyện trả cho cô một cái giá cao ngất ngưỡng, hơn nữa cô ấy còn không quan tâm đến thời gian giao trả tài khoản?"

Phong Thơ Lâm: "..." quả nhiên con tiện nhân đó đã kể hết tất cả mọi chuyện.

Lâm Đông giật mình, Thượng Việt Quang cười nhạo nói tiếp: "Bởi vì cô ấy muốn giúp cô." Thượng Việt Quang xoay người nhìn Lâm Đông hỏi: "Một người toàn tâm toàn ý chỉ muốn giúp đỡ bạn bè, vậy mà cậu còn đi nghi ngờ khi đó Giang Noãn có mục đích khác?"

Lâm Đông lắp bắp vài tiếng, cậu nhỏ giọng nói: "Em... em không có ý đó..." Em thật sự không có ý đó, em chỉ là... thì ra khi đó bé mập chỉ có duy nhất một tâm tư giúp bạn!

Thượng Việt Quang tiếp tục hỏi Lâm Đông: "Cậu đã từng xin lỗi cô ấy chưa? Cô ấy đã từng phải đau khổ như thế nào sau khi bị các người truy sát, khi tôi nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay cô ấy, cô ấy chỉ cười rồi xấu hổ che nó đi. Lâm Đông tôi hỏi cậu, sau khi biết mọi chuyện cậu có cảm thấy bản thân nợ cô ấy một lời xin lỗi không?"

Không chỉ có Lâm Đông, mà ngay cả Hình Văn Minh và Nguyên Hàn Tự đều cúi đầu, bởi vì bị vạch trần cho nên bọn họ mới biết thì ra lúc đó bọn họ đã vô tình như thế nào.

Thượng Việt Quang trở lại vị trí của mình, anh nói tiếp: "Chúng ta không lương thiện được như vậy, thế mà còn tự cho mình là thông minh, đi nghi ngờ lòng tốt của người khác. Lúc trước Giang Noãn không hề biết tính toán giống như bây giờ, thời điểm cô ấy ngốc nghếch không có ai quý trọng, cho nên tự cô ấy phải thông minh lên."

Con người phải trải qua khó khăn thì mới trưởng thành, chỉ có bị tổn thương, mới biết được có những chuyện bản thân không nên làm.

Trời sinh cá chép nhỏ nhát gan, lá gan của cô ấy chẳng to gì cho cam. Nhưng tấm lòng nhỏ ấy được ba mẹ bao bọc nên tràn đầy sự lương thiện, chưa từng gặp phải chuyện xấu. Nhưng xã hội tàn khốc này sẽ dạy cô ấy, trái tim cô ấy chỉ nên có một nửa là lương thiện, một nửa còn lại cô ấy phải biết giữ khoảng cách với mọi người, không được tin tưởng ai hoàn toàn, thậm chí đôi lúc cần phải tỏ ra giận dữ, buồn bã, tuyệt vọng, và thậm chí là ích kỷ.

Cá chép... cô ấy cũng muốn buông bỏ mọi chuyện. Nhưng cuối cùng cô ấy làm tất cả chỉ vì muốn lấy lại công bằng cho bản thân, nghe được một câu "Rất xin lỗi" mà những người ở đây thiếu cô ấy.

Lúc này Lâm Đông chẳng dám nói gì nữa, Thượng Việt Quang gõ ngón tay trên mặt bàn, anh lạnh lùng nói: "Tôi đứng ra bảo vệ Giang Noãn, tất nhiên bởi vì tôi biết cô ấy và thích cô ấy. Tôi không phải là người xen vào chuyện của người khác, nhưng bởi vì tôi quan tâm cô ấy, cho nên tôi đau lòng."

"Thế nhưng..." Thượng Việt Quang dừng một nhịp: "Cho dù tôi không ra mặt vì cô ấy, thì cái gì đúng vẫn là đúng, cái gì sai thì phải sửa. Chỉ là việc này đúng hay sai đối với mấy cậu chẳng có gì quan trọng. Bởi vì mấy cậu đang đứng ở vị trí cao hơn người ta, cho nên đâu có biết được rằng hành động của chính mình đã từng làm tổn thương người khác sâu sắc, đương nhiên, các cậu cũng không hiểu được nỗi đau của cô ấy, thậm chí các cậu còn chẳng nhớ cô ấy."

Nói tới đây, Thượng Việt Quang mới quay về chủ đề ban đầu, anh quay đầu lại nhìn Lâm Đông: "Cậu cảm thấy tôi thiên vị cô ấy? Đó là bởi vì các cậu nhìn nhận được chuyện này, cũng đã ý thức bản thân mình làm sai. Nếu lời Giang Noãn nói một chữ tôi cũng không tin, chỉ tin lời các cậu kể, vậy cậu có cảm thấy rằng tôi sẽ thiên vị các cậu hay không?

Lâm Đông: "..." Đúng vậy, đương nhiên là không.

Hình Văn Minh: "..." Tất nhiên là không.

Nguyên Hàn Tự: "..." Chắc chắn là... không.

"Em sẽ đi xin lỗi." Lâm Đông đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Thượng Việt Quang gật đầu, anh cầm tài liệu nói: "Mấy cậu cũng là người chơi lâu năm của huyền huyễn giang hồ, nếu như không có việc gì quan trọng thì có thể vào game chơi thử xem có chỗ nào cần cải cách hay chỉnh sửa không." Anh cũng không có ý định cứ truy hỏi việc này tới cùng, nhưng đã nói sẽ đi xin lỗi, chứng minh bọn họ cũng đã suy nghĩ cẩn thận.

Về phần Phong Thơ Lâm? Những chuyện đã xảy ra hôm nay, cũng đủ để mọi người hiểu rõ, cô ta không có đơn thuần như bọn họ nghĩ.

Cô ta đã khiến cho Giang Noãn bị cười nhạo suốt hai năm ở đại học, bây giờ, Giang Noãn ở công ty đã xé bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cô ta trước mặt mọi người.

Nói thật, ngay cả Thượng Việt Quang sau khi biết chuyện cũng cảm thấy khó tin. Tất nhiên sau này anh sẽ không đời nào giao những tài liệu quan trọng trong công ty cho cô ta, còn những người khác ở trong lòng nghĩ như thế nào? Thượng Việt Quang cảm thấy bọn họ cũng cùng suy nghĩ với anh. Anh nghĩ đây có thể xem như là sự trả thù của Giang Noãn đối với cô ta!

Trên thực tế, bởi vì Giang Noãn vạch trần Phong Thơ Lâm, trong công việc Thượng Việt Quang không hề tín nhiệm cô ta, cuối cùng cô ta lựa chọn nhảy việc.

Đương nhiên, hôm nay mọi chuyện vẫn chưa diễn ra. Sau khi mọi người trao đổi với nhau một ít công việc khác, thì đều lần lượt lui ra ngoài.

Thượng Việt Quang chờ bọn họ rời đi, anh nhanh chân chạy lên trò chơi tìm Giang Noãn.

Giang Noãn vừa mới hái thảo dược xong, cô đang giao nhiệm vụ. Cô thêm bạn với Thượng Việt Quang, hai người chỉ cần nhìn vào danh sách bạn bè sẽ biết được đối phương đang ở đâu. Giang Noãn có thể nhanh chóng thấy được Quang Vị cưỡi rồng bay đến, người chơi đứng dưới mặt đất đều tản ra, trên đầu xuất hiện khung chat đầy kích động: [Là Quang Vị.]

[Mẹ ơi, Quang Vị!]

[Buổi sáng ly hôn rầm rộ, buổi chiều liền nhìn thấy một trong hai nhân vật chính.]

Quang Vị đứng trên rồng hỏa vân nhảy xuống, anh đi đến trước mặt Giang Noãn nói: [Anh đã cắt đứt tình duyên rồi.]

Rạng Sáng đi xung quanh anh một vòng rồi nói: [Em có thấy thông báo.]

[Vậy bây giờ em có thể kết tình duyên lữ với anh được không?] Quang Vị hỏi.

Bởi vì cả hai không có trò chuyện riêng, Quang Vị cầu hôn toàn bộ người chơi đều có thể nhìn thấy. Tất nhiên, Thượng Việt Quang cũng không cảm thấy việc anh cầu hôn có gì đáng xấu hổ cả, đương nhiên anh muốn quang minh chính đại mà cầu hôn cô, anh muốn cho tất cả mọi người biết anh đang cầu hôn.

Rạng Sáng đứng im lặng một lúc, Thượng Việt Quang cảm thấy trong lòng cực kỳ khẩn trương, trái tim đập kịch liệt. Giang Noãn sẽ nhận lời anh chứ? Sao cô vẫn chưa nhắn trả lời?

Thượng Việt Quang ở ngoài đời đang khẩn trương đến mức run rẩy chân, tại sao cô không nói gì hết? Thượng Việt Quang chuẩn bị đứng dậy đi qua văn phòng bên cạnh, lúc này anh mới thấy Rạng Sáng đứng trong game trên đầu hiện lên khung chat nhỏ, chỉ có duy nhất một chữ.

Thượng Việt Quang đột nhiên che mặt cười, anh cảm thấy mình đã thành công rồi, anh đã nắm được Noãn Noãn trong tay rồi. Noãn Noãn thật tốt, cô ấy cũng không do dự, thậm chí đến dấu câu cô ấy cũng lười đánh, chỉ gửi đúng một chữ - "Được".

Thượng Việt Quang không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, anh gửi cho Giang Noãn lời mời đi cùng nhau.

Giang Noãn tò mò địa điểm anh sẽ dẫn cô đi nên chấp nhận lời mời, ngay sau đó cô nhìn thấy Quang Vị nắm tay Rạng Sáng leo lên lưng rồng. Giang Noãn nhìn hai nhân vật trong game đang dính sát vào nhau, cô hơi xấu hổ đỏ mặt, không hiểu sao cô có cảm giác giống như bản thân đang thật sự dựa vào ngực Thượng Việt Quang, cảm nhận được nhịp tim của anh.

Vệ Lập Uẩn, chúng ta phải sống thật hạnh phúc nhé.

Hai người bay thẳng đến nơi ở của Nguyệt Lão, Thượng Việt Quang bước đến thao tác với Nguyệt Lão, anh nộp tiền, vẫn là 24 bạc như cũ, sau đó anh và Giang Noãn xin kết tình duyên lữ.

Đột nhiên toàn cảnh xuất hiện một cơn mưa hoa hồng. Giang Noãn nhìn nhân vật Rạng Sáng trong máy tính được đã được thay một bộ váy cưới đỏ thẫm, và được đưa vào trong kiệu hoa.

Trên đầu Quang Vị xuất hiện khung chat [Em đừng sợ, hệ thống đang dắt chúng ta đi một vòng kinh đô.]

Quang Vị cũng được thay đồ cưới, cưỡi ngựa trắng, cài một bông hoa lớn trước ngực. Nhóm NPC* đang khiêng kiệu đi theo phía sau lưng chú rể.

*NPC (non-player character): Nhân vật trong trò chơi được lập trình sẵn và được máy tính điều khiển.

Hệ thống thông báo trên kênh thế giới: Người chơi Quang Vị và người chơi Rạng Sáng yêu nhau say đắm, tâm đầu ý hợp, nguyện yêu nhau suốt kiếp. Chúc mừng đám cưới của hai vị, cầu chúc cả hai sống với nhau đến khi răng long đầu bạc.

"Nhất định." Thượng Việt Quang nhìn hai nhân vật trong máy tính, trong lòng yên lặng trở lại.

Thượng Việt Quang thấy đội ngũ bắt đầu khiêng kiệu đi du ngoạn khắp nơi, anh nhanh chóng soạn tin nhắn, Thượng Việt Quang ngồi trên con ngựa trắng phát loa lên lên kênh thế giới: [Hôm nay là ngày tôi – Quang Vị kết hôn với Rạng Sáng, những ai đến quảng trường kinh đô tham dự lễ cưới của chúng tôi đều sẽ được nhận bao lì xì.]

Kênh thế giới ngay lập tức nhốn nháo loạn xì ngầu.

[Buổi sáng ly hôn, buổi chiều kết hôn, quả nhiên xứng danh huyền thoại.]

[Lưu Li Thuỷ Sắc đáng thương quá đi mất, đây rõ ràng bị tiểu tam chen chân mà.]

[Quản chuyện nhà người ta làm gì, có tiền là được, mấy người không đi thì để đó tôi đi.]

Hôm nay, huyền huyễn giang hồ náo nhiệt hơn hẳn. Hôn lễ vừa kết thúc, Giang Noãn liền nghe 404 báo cáo: "Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ."

Giang Noãn bất ngờ, cô dở khóc dở cười nói: "Cá chép nhỏ thật đúng là... Cô ấy chỉ muốn phá mối tình trong game của Phong Thơ Lâm, thậm chí là cướp lấy đoạn tình cảm này? Cô ấy muốn trả thù chính là như vậy?"

404 nhìn nhiệm vụ đã được hoàn thành, nó cũng không chắc chắn: "Chắc là vậy đó! Dù sao đi nữa thì chị cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ chỉ cần xong nhiệm vụ phụ 'đạt cấp cao nhất' nữa là được."

Thời điểm đám Lâm Đông biết được tin này, Thượng Việt Quang đã phát xong bao lì xì, hai vợ chồng đang đứng trên sườn núi tựa sát vào nhau ngắm mặt trời lặn.

"Vãi chưởng, lão đại kết hôn sao không báo với tụi em? Tụi em cũng muốn tham dự." Lâm Đông vội vội vàng vàng vọt vào văn phòng anh.

Thượng Việt Quang bởi vì quá vui mừng nên lúc đó chẳng còn nhớ được gì, anh chỉ muốn kết hôn ngay lập tức nên quên mời bọn họ, vậy mà giờ lại nói dối không chớp mắt: "Cậu vẫn chưa nói xin lỗi cô ấy, vậy mà còn muốn tham dự hôn lễ của cô ấy, còn ra thể thống gì nữa. Cậu mau đi ra ngoài, tôi phải làm việc."

Lâm Đông: "Sao anh lại có thể phũ phàng như vậy chứ? Em chỉ muốn tham dự hôn lễ của lão đại mà thôi!"

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi." Thượng Việt Quang phất tay.

Lâm Đông: "..." Tại sao ở ngoài đời mà anh cũng xua đuổi cậu vậy? Có phải từ nay về sau anh không còn cần mấy người anh em bọn họ nữa hay không?

Lâm Đông càng nghĩ càng sợ, vì thế cậu nhanh chân chạy đi tìm Hình Văn Minh kể khổ: "Tôi kể cậu nghe, lão đại kết hôn với chị dâu, nhưng lại không mang theo đám tụi mình. Anh ấy nói là do chúng ta vẫn chưa đi xin lỗi, có phải anh ấy không cần chúng ta nữa, muốn cắt đứt quan hệ với tụi mình không?"

Hình Văn Minh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Tôi chắc chắn là do lão đại quên mất."

Lâm Đông sửng sốt: "Sao cậu biết?"

Hình Văn Minh cười nói: "Dựa vào sự coi trọng của anh ấy đối với chị dâu, cậu cảm thấy anh ấy có khả năng sẽ tuỳ tiện tổ chức hôn lễ hay không? Thời điểm anh ấy không có tiền, chuyện đó còn không thể xảy ra. Huống chi hiện giờ anh ấy có tiền, cả trò chơi là của anh ấy, làm sao anh ấy có thể không tổ chức một hôn lễ xa hoa cho cô ấy chứ?"

"Trên thực tế lão đại không hề làm vậy!" Lâm Đông buông lỏng tay.

Hình Văn Minh liền cười: "Vậy thì có thể khẳng định là bởi vì khi cầu hôn thành công anh ấy quá hưng phấn, trực tiếp dắt cô ấy đi kết hôn, những chuyện khác đều quên sạch."

Lâm Đông: "... Anh ấy hưng phấn đến mức như vậy luôn hả?"

Sau khúc nhạc đệm này, Lâm Đông vẫn ngoan ngoãn đi gõ cửa văn phòng Giang Noãn. Nghe được bên trong kêu mời vào, cậu mới mở cửa đi vào.

Giang Noãn đang ngồi ở bàn làm việc nỗ lực "làm việc", Lâm Đông nhìn cái bàn y hệt của lão đại, vừa nở nụ cười sượng trân vừa nghĩ thầm: Cậu đảm bảo khi đó lão đại ủ mưu từ lâu, người vẫn chưa nhìn thấy, vậy mà đã chuẩn bị bàn làm việc xong hết cả rồi.

"Anh có chuyện gì thế?" Giang Noãn cũng bớt một ít thời gian rời mắt khỏi máy tính, cô hỏi thăm dò.

Lâm Đồng ngượng ngùng xoắn xít một lúc lâu, thời điểm thiếu chút nữa đã bị Giang Noãn đuổi ra ngoài, cậu mới chịu nói: "Thực sự rất xin lỗi em, năm đó anh quá ngây thơ và ngu ngốc. Em có thể đừng giận những chuyện anh đã làm được không?"

Giang Noãn ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như dao nhưng giọng nói cô lại cực kỳ thản nhiên: "Đây là cách anh đi xin lỗi người khác?"

Trong nháy mắt Lâm Đông cảm giác bản thân đã bị thu phục, chị dâu đáng sợ thật sự!!!

Cậu lập tức khom lưng nói: "Rất xin lỗi, lúc đó anh đã làm nhiều chuyện tồi tệ và ngu ngốc, mong em tha thứ cho anh. Em có thể bắt anh làm bất cứ chuyện gì miễn là anh có thể chuộc lỗi với em!!!"

"Ha ha ha..." Tiếng cười của Giang Noãn vang lên khắp phòng, âm thanh của cô vốn đã dễ nghe, đương nhiên tiếng cười cũng rất êm tai.

Lâm Đông đứng thẳng người nhìn cô, cậu chỉ thấy Giang Noãn nhìn mình cười nói: "Tha thứ cho anh đó."

Lâm Đông không ngờ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, lần họp mắt năm đó là do cậu đề xuất, người cũng là do cậu mời, tổn thương cũng do cậu gây ra. "Tha thứ cho anh đó." Đơn giản như vậy liền được tha thứ.

Giang Noãn nhìn cậu nói: "Tôi đã chờ câu "rất xin lỗi" nhiều năm qua, đặc biệt là vào thời điểm tôi tuyên bố bỏ game, tôi đã hy vọng mấy anh có thể tìm tôi để nói câu này. Tuy rằng đã trôi qua nhiều năm, nhưng năm đó nếu tôi đã lựa chọn không trách tội mấy anh, vậy hiện tại tôi cũng sẽ không truy cứu."

Lâm Đông được tha thứ, trong lòng cũng được thả lỏng, cậu trở nên cực kỳ tôn sùng chị dâu. Có tên phản diện Lâm Đông dẫn đầu, Hình Văn Minh và Nguyên Hàn Tự đương nhiên cũng lần lượt đi tạ lỗi và nhận được sự tha thứ.

Trong phút chốc, ấn tượng trong lòng của cả ba đối với Giang Noãn đã có sự thay đổi lớn. Giống như lão đại đã từng nói, cô ấy cực kỳ tốt bụng, nói thẳng ra thì cô ấy ngốc nghếch, ngây thơ, nhưng tâm lại vô cùng lương thiện.

Sau đó, Thượng Việt Quang liền dắt Giang Noãn đi khắp nơi đánh quái thăng cấp, không lâu sau Giang Noãn đã đạt tới cấp 80. Từ cấp 80 trở lên, muốn lên cấp cũng không dễ dàng gì nữa, nhưng dù sao trò chơi cũng không có ý định chôn người chơi ở một cấp. Cho nên Quang Vị lại tiếp tục mang Giang Noãn thêm vào trong môn phái, mỗi ngày đều làm nhiệm vụ môn phái để nhận kinh nghiệm, rất nhanh sau đó Giang Noãn đã lên tới cấp 120, lúc này Quang Vị cũng đạt được cấp cao nhất. Đám Lâm Đông bận rộn nhiều ngày cuối cùng cũng có thời gian rảnh để đăng nhập vào trò chơi. Trong khoảng thời gian vừa rồi, bọn họ đã thuê người luyện cấp, cho nên khi trở lại, bọn họ đã đạt tới cấp cao nhất.

Xuất phát từ sự áy náy sau những chuyện đã qua, bọn Lâm Đông sau khi vào trò chơi cũng theo chân Thượng Việt Quang và Giang Noãn phụ cô đánh quái thăng cấp. Tài khoản Rạng Sáng rất nhanh sau đó đã đạt tới cấp cao nhất.

Cả bọn cũng từ từ làm quen với cô, dần dà bọn họ cũng hiểu rõ tính cách của Giang Noãn. Cũng vì thế mà bọn họ càng thêm áy náy đối với chuyện năm xưa đã trông mặt mà bắt hình dong cô.

Trong khoảng thời gian này, Phong Thơ Lâm không chịu được việc bản thân học cao từ nước ngoài trở về nhưng lại không được thăng tiến hay giữ chức vụ quan trọng nào, cô ta nghi ngờ là do Giang Noãn đã nói ra nói vào. Nếu thật sự là như thế, vậy thì những ngày sau cô ta sẽ không thể sống yên ổn, cho nên cô ta mang theo một ít tài liệu của công ty Húc Nhật và gia nhập công ty đối thủ.

Mấy người Lâm Đông đối với quyết định của Phong Thơ Lâm thì cảm thấy mất mát một khoảng thời gian, Thượng Việt Quang thì không để tâm đến, anh chỉ quan tâm từ lúc Giang Noãn đạt cấp cao nhất đến nay, đột nhiên không thấy cô đi theo chơi cùng bọn họ nữa, cũng không cho bọn họ đi tìm cô.

Mỗi ngày Thượng Việt Quang lên trò chơi đều không tìm thấy Giang Noãn, giờ nghỉ trưa cũng không thấy cô bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi. Cho nên anh chỉ có thể ăn không ngồi rồi, đi làm phiền đám Lâm Đông mỗi ngày.

Rốt cuộc đến một ngày nọ, cả đám bọn họ không chịu nổi nữa, bèn đề nghị: "Chúng ta đi tìm chị dâu đi!"

Thượng Việt Quang khịt mũi cười nhạt: "Cậu không đọc tin chị dâu cậu đã nhắn hả? Gần đây em rất bận, không có việc gì quan trọng thì đừng tìm em."

Hình Văn Minh chán việc ngày nào cũng phải nhìn vẻ mặt đau khổ của lão đại nên cậu ta nói tiếp: "Chúng ta đâu có đi tìm chỉ là 'vô tình bắt gặp' thôi."

Thượng Việt Quang ngẩng đầu nhìn cậu ta, bày ra vẻ lạnh nhạt nói: "Tôi đã đáp ứng không đi tìm cô ấy, đàn ông con trai nói được thì phải làm được, đã đồng ý rồi thì phải làm theo."

Cả đám Hình Văn Minh và Lâm Đông bị dạy dỗ một hồi, chỉ biết bày ra vẻ mặt buồn bực rồi rời đi.

Bọn họ vừa rời khỏi, Thượng Việt Quang liền nhanh chóng mở máy tính lên rình mò vị trí của Giang Noãn, sau đó anh nhận một nhiệm vụ gần đó rồi anh cưỡi ngựa trắng thong thả đi về hướng bên đó.

Anh không biết gần đây rốt cuộc Giang Noãn đang làm cái gì, cô không cho bọn họ tìm cô. Nên Thượng Việt Quang đoán chắc là Giang Noãn đang thực hiện việc lớn nào đó.

Kết quả khi anh đến đạo quán thì nhìn thấy cảnh Rạng Sáng đang giơ búa lên giết đạo sĩ, mà bên cạnh còn có một tài khoản tên Hoa Nở Xuân Về đang ngồi trên mặt đất nhìn cô làm việc.

Thượng Việt Quang nóng cả đầu, bảo bối anh yêu thương cưng chiều đặt trong lòng bàn tay, vậy mà giờ lại phải đi làm việc cực nhọc cho người khác hưởng công?

Mặc dù trong lòng Thượng Việt Quang vô cùng tức giận, chỉ hận không thể nhào lên chém một phát cho tên Hoa Nở Xuân Về chầu ông bà, nhưng mà cuối cùng anh vẫn nhịn xuống tiến lên giúp Rạng Sáng đánh quái.

Mà mấy người Lâm Đông bên kia cũng quyết định đi tìm Giang Noãn hỏi xem cô đang làm cái gì, kết quả thời điểm cả ba người dắt tay nhau đi đến đạo quán, thì nhìn thấy cảnh tượng Thượng Việt Quang dắt theo một chú chó chăn cừu cỡ lớn lẽo đẽo theo Giang Noãn đánh quái.

Lâm Đông: "..." Cái tên kiêu ngạo này.

Hình Văn Minh: "..." Cái tên miệng nói một đằng tay làm một nẻo này.

Nguyên Hàn Tự: "..." Cái tên không nhịn được quá 2 phút này.

Tức nổ phổi!!!

Giang Noãn thao tác Rạng Sáng đi giết quái xong xuôi mới quay đầu hỏi Thượng Việt Quang: [Sao anh lại tới đây?]

Thượng Việt Quang tỏ vẻ kiêu ngạo! Anh hướng lỗ mũi lên trời nói: [Anh làm nhiệm vụ ở gần đây, vô tình đi ngang qua.]

[Trùng hợp vậy sao? Cả bốn người đều đang làm nhiệm vụ ở gần đây?] Đỉnh đầu Rạng Sáng hiển thị khung chat đầy thắc mắc.

Lúc này Thượng Việt Quang mới chú ý đến ba tên bạn cùng phòng của mình, nhất thời không biết phải nói cái gì: "..." Quả nhiên rất trùng hợp!

Băng Chỉ rất ôn nhu liếc mắt về phía Hoa Nở Xuân Về nói: [Chị dâu, người này là ai vậy?]

Trên đầu Rạng Sáng hiện lên câu trả lời: [Đây là người rất quan trọng với tôi.]

Thượng Việt Quang bất ngờ, anh ghen ghét hỏi: [Ai mà quan trọng dữ vậy?]

[Long trọng giới thiệu một chút, bạn nữ Hoa Nở Xuân Về này...] Rạng Sáng nói.

Lâm Đông: "..." Vãi chưởng, chị ấy đánh máy mà còn dùng dấu ba chấm làm gì? Sao không gõ hết trong một lần luôn?

Hình Văn Minh: "..."

Nguyên Hàn Tự: "..." Tốt lắm, chị dâu, chị đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.

[Chính là tài, khoản, game, đầu, tiên, trong cuộc đời của tôi.] Rạng Sáng giải thích.

Trong chốc lát, toàn bộ những người có mặt ở đây đều rơi vào trong khoảng lặng, Thượng Việt Quang bấm vào xem thông tin tài khoản Hoa Nở Xuân Về, sau đó anh cũng cạn lời.

Băng Chỉ rất ôn nhu không nhịn được liền hỏi: [Chị dâu, lúc trước thời điểm thêm thuộc tính... Sao chị lại chọn thêm kháng sát thương vậy?]

Chúng ta là cung thủ, thanh máu yếu như vậy, dù có thêm toàn bộ kĩ năng là kháng sát thương thì cũng không giúp ích được gì cả?

Cậu vừa dứt lời đã bị Quang Vị bắn một vạn mũi tên xiên thẳng qua người, chết trong tức tưởi.

[Mẹ ơi, lão đại em vừa mới lên được mãn cấp đó!] Băng Chỉ rất ôn nhu nằm trên mặt đất, không quên uất ức nhắn tin kháng nghị.

Quang Vị ngay lập tức thả ra khung chat lớn [Ai bảo cậu hỏi nhiều? Chị dâu của cậu có làm gì thì cũng tính hết cả rồi.]

Giang Noãn nhìn thi thể Lâm Đông bằng cặp mắt cá chết nói: [Đúng vậy! Giống như bây giờ chẳng hạn, ít ra tôi có thể kháng nhiều hơn một đao so với cậu.]

Quang Vị: [Chính xác.]

Băng Chỉ rất ôn nhu: [...] kháng nhiều hơn một đao thì cũng chết ngay lập tức, có ý nghĩa gì không?

Nguyên Hàn Tự cũng không nhịn nổi phải nhắn tin hỏi: [Chị dâu, bộ trang phục này chắc là hệ thống tặng khi chị đạt cấp 59 có đúng không? Bây giờ chị đã cấp 71 rồi sao vẫn mặc nó vậy.]

Không ngờ tới Rạng Sáng trả lời bằng lời lẽ vô cùng chính đáng: [Bởi vì trang phục từ cấp 60 trở đi đều phải tốn tiền mua nha! Cho nên tôi mặc trang phục cấp 59.]

Hai ngày qua, Giang Noãn dắt tài khoản cũ của cô đi luyện cấp, đánh không lại thì dùng tài khoản Rạng Sáng đã đạt max cấp đánh phụ, chỉ trong hai ngày đã lên được mấy chục cấp, nhưng từ trước đến nay cô đều không có ý định đổi quần áo cho Hoa Nở Xuân Về.

Hình Văn Minh quả thực cạn lời với logic của Giang Noãn, cậu không nhịn được phải lên tiếng hỏi [Chị dâu rất giàu mà?]

Lúc này người trả lời biến thành Hoa Nở Xuân Về, cô đứng dậy, trên người từ trên xuống dưới đều mặc trang phục xấu xí của hệ thống tặng.

Hoa Nở Xuân Về: [Đúng rồi! Nhưng tại sao tôi lại phải bỏ tiền thật để mua quần áo giả chứ?]

Băng Chỉ rất ôn nhu đang nằm chết tươi: [!!!]

Tài khoản Lá Phong của Hình Văn Minh xuất hiện khung chat: [... Tôi thấy chị dâu nói có lý phết?]

Nguyên Hàn Tự cũng nhắn [...] diễn tả tâm tình lúc này của cậu.

Quang Vị đi một vòng quanh Hoa Nở Xuân Về, sau đó trên đỉnh đầu anh xuất hiện hội thoại: [Noãn Noãn, để anh mua quần áo mới cho em! Đảm bảo cực kỳ xinh đẹp.]

[Dạ được!] Hoa Nở Xuân Về không từ chối.

Thượng Việt Quang vô cùng kiêu ngạo sau khi thành công lấy lòng vợ mình. Lâm Đông cạn lời chỉ biết hỏi Giang Noãn: [Vậy sao lúc trước chị không chịu mua?]

[Loại chuyện tốn tiền xàm này để người khác làm có phải tốt hơn không, tại sao tôi phải tự làm chứ?] Giang Noãn hỏi lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top