Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Thế giới thứ nhất: Người thừa kế mỹ thực (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Kiến Lâm thông qua các biện pháp khác nhau, chỉ trích Lục Cảnh Ngọc không có nhân tính, không có lương tâm, bất nhân bất nghĩa, người ủng hộ ông liền có dấu hiệu gia tăng. Nhưng Cảnh Dương vẫn như cũ không dao động, chỉ lo làm việc của mình, sống cuộc sống của chính mình, cũng không ra mặt vì chính mình mà giải thích.

Cha con Trịnh thị thấy áp lực dư luận không có tác dụng, lại không cam lòng liền cứ như vậy bị đuổi ra khỏi Lục gia, muốn đem Lục gia từ trong tay Cảnh Dương đoạt lại, chỉ có thể thông qua thủ đoạn khác.

Trịnh Tuấn Minh trong khoảng thời gian này đều không nhìn thấy Tiền Tường, chuyện bọn họ bị đuổi ra khỏi Lục gia nháo lớn như vậy, Tiền Tường cũng không có xuất hiện nói muốn giúp gã, gã đành phải chủ động đi đến chỗ ở của Tiền Tường để tìm hắn.

Tiền Tường trong khoảng thời gian này vẫn luôn dưỡng thương, hắn thiếu chút nữa bị biểu ca cùng Cảnh Dương hai người đánh, thiếu chút nữa thì bị phế, cố tình còn là nội thương, từ bên ngoài nhìn đều không thấy gì? Mấy ngày hôm trước hắn đều ở trong bệnh viện, hôm qua mới về nhà.

Trịnh Tuấn Minh cùng Tiền Tường nói mấy câu, thấy hắn thường thường dùng tay cầm ngực, lo lắng nhìn hắn hỏi “Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

“Không có việc gì, ở nhà không cẩn thận té ngã một cái, không có trở ngại gì.” Hắn không có mặt mũi để nói chính mình bị biểu ca cùng Lục Cảnh Ngọc đánh một trận, hắn dù sao cũng lớn như vậy, cũng muốn thể diện, những việc này sao có thể nói ra thành lời được.

“Ta cùng ba mẹ ta bị Lục Cảnh Ngọc đuổi ra ngoài, việc này ngươi biết không?” Trịnh Tuấn Minh hỏi.

“Biết.” Chuyện này nháo lớn đến như vậy, truyền thông còn đưa tin mỗi ngày, hắn sao có thể không biết.

“Ngươi có thể hay không giúp ta suy nghĩ ra một chút biện pháp……,” Trịnh Tuấn Minh muốn nói lại thôi nói “Ta đã sớm không muốn ở lại Lục gia, nhưng ba ta vì Lục gia trả giá nhiều năm như vậy, cứ như thế liền bị đuổi ra, trong lòng ông khẳng định không thoải mái, trên mặt cũng nhìn ra được. Ba của ta kỳ thật cũng không phải là muốn chỗ bất động sản kia, ông chỉ là muốn có một lý do có thể thuyết phục chính mình, muốn chứng minh mấy năm nay ông vất vả trả giá là đáng.”

“Yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý, ta sẽ làm cho Lục Cảnh Ngọc không còn biện pháp đối nghịch với các ngươi!” Tiền Tường đem chuyện Trịnh Tuấn Minh bị đuổi ra, còn có hắn bị đánh, chuyện này, hắn nhất định sẽ tính rõ ràng.

“Ngươi cũng không cần làm hắn quá khó xử, chỉ cần để hắn có thể khách khách khí khí đem ba ta thỉnh trở về là được.” Trịnh Tuấn Minh thở dài nói “Lại nói, hắn cũng rất đáng thương.”

“Hắn có cái gì đáng thương?” Tiền Tường khinh thường bĩu môi.

“Hắn tận mắt nhìn thấy mẹ tự sát, cũng đã rất đáng thương.” Trịnh Tuấn Minh nỗ lực làm ra biểu tình đồng cảm.

“Người kia đáng thương tất có chỗ đáng giận, lại nói mẹ hắn tự sát cùng ngươi có quan hệ gì, hắn dựa vào cái gì luôn cùng ngươi đối nghịch, bắt ngươi trút giận.”

Trịnh Tuấn Minh nói “Ta khi còn nhỏ tuy rằng ở Lục gia không tốt, bị mẹ hắn khi dễ không ít, nhưng ba ba ta tận lực bồi thường ta. Ta trước kia rất hận Lục gia, nếu không phải do người nhà bọn họ, ba mẹ ta cũng sẽ không thể không ở bên nhau, ta cũng sẽ không gánh trên lưng danh con riêng ngoài giá thú. Sau đó ngẫm lại, người đều đã chết, còn có gì đáng giận đâu? Ta cảm thấy Lục Cảnh Ngọc một ngày nào đó cũng sẽ minh bạch, khi nhân tâm có thiện niệm, cuộc sống cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.”

“Ngươi a……” Tiền Tường vỗ vỗ tay gã nói “Ngươi chính là tâm địa quá thiện lương quá sạch sẽ, bất quá cũng hảo, ngươi cứ tiếp tục duy trì như vậy, chuyện khác ta sẽ giúp ngươi làm.”

Đoạn đối thoại của hai người nếu như bị Cảnh Dương nghe được, nhất định sẽ cảm thấy phi thường buồn cười, Trịnh Tuấn Minh cư nhiên nói gã khi còn nhỏ ở Lục gia không tốt, sau khi Trịnh Kiến Lâm đem gã về Lục gia, thái độ của ông cùng phương thức nuôi dưỡng gã, hoàn toàn đem Trịnh Tuấn Minh coi như người thừa kế của Lục gia để đối đãi.

Người chịu đựng hết sắc mặt của người kia, là Lục Cảnh Ngọc, Trịnh Kiến Lâm chưa từng coi hắn là con ruột của mình, làm hắn từ nhỏ liền để lại trong lòng bóng ma, sau khi lớn lên mới có thể còn sợ Trịnh Kiến Lâm như vậy.

Cảnh Dương trong khoảng thời gian này đều lái xe của mình ra ngoài, không để bảo tiêu đi theo, hôm nay sau khi hắn đi ra ngoài, hắn liền cảm thấy được có một chiếc xe vẫn luôn đi theo hắn, hắn nhìn kính chiếu hậu cười cười, rốt cuộc cũng tới sao?

Chiếc xe kia tăng tốc về phía hắn, sau khi lung lay vài cái bên cạnh xe của hắn, vượt qua hắn nửa thân xe……

Cảnh Dương trước kia từng là tay đua xe, căn bản không đem chút kỹ thuật lái xe này của đối phương để vào mắt, đoạn đường này xe rất ít, hắn liền bồi đối phương chơi một chút, trước khi tới đoạn đường đông xe, thì đem đối phương giải quyết xong.

Hai chiếc xe ở trên đường cái ngươi tới ta đi, ngẫu nhiên có vài chiếc xe đi qua, cũng đều bị hai chiếc xe này dọa đến khẩn cấp phanh lại.

Ở một chỗ quẹo vào, Cảnh Dương hất đuôi một cái rồi phiêu đi, hai chiếc xe cọ xát vào nhau. Cảnh Dương đột nhiên phanh lại, chiếc xe kia đụng vào đầu xe của hắn, xoay tròn bị văng ra rất xa, thẳng đến khi đâm vào một thân cây dày, mới ngừng lại được. (Chả hiểu mô tê gì hết trơn. Ai đi đua xe rồi giải thích dùm mình cái coi???)

Bất quá va chạm này, người bên trong khẳng định bị thương không nhẹ.

Cảnh Dương lấy di động ra bấm số của Triệu Bác Thừa, dùng giọng nói có hơi chút hoảng loạn nói “Em ở chỗ này xảy ra tai nạn xe, anh có thể qua đây một chút không?”

“Em ở đâu?” Triệu Bác Thừa lập tức hỏi.

Cảnh Dương nói địa chỉ, sau khi cúp điện thoại, vẫn luôn ngồi ở trong xe chờ.

Triệu Bác Thừa rất nhanh liền dẫn người chạy tới đây, sắc mặt có chút nôn nóng kéo Cảnh Dương ra khỏi xe, nhìn khắp người hắn “Em bị thương sao?”

“Em không có bị thương.” Cảnh Dương chỉ chỉ vào chiếc xe đụng vào trên cây “Người trên chiếc xe kia chắc là sẽ bị thương.”

Triệu Bác Thừa đem Cảnh Dương từ trong xe đỡ ra, động tác rất cẩn thận, ấn ấn vài chỗ trên thân thể Cảnh Dương, xác nhận hắn trông không giống bị thương, gắt gao đem hắn ôm vào trong lồng ngực.

Cảnh Dương tầm mắt lướt qua vai Triệu Bác Thừa, nhìn thấy người của Triệu Bác Thừa đã bao vây chiếc xe, trong đó hai người đang gọi điện thoại liên hệ cho ai đó.

Triệu Bác Thừa đưa Cảnh Dương tới xe của mình, lái xe rời đi, Cảnh Dương hỏi “Nơi này không cần phải xen vào sao? Em không cần ở lại chờ cảnh sát tới sao?”

“Bọn họ sẽ xử lý, em trước cùng anh đi bệnh viện.” Triệu Bác Thừa mặt vẫn luôn căng, không có hòa hoãn.

“Không cần đi bệnh viện, em thật sự không có bị thương……” Cảnh Dương thấy Triệu Bác Thừa không để ý tới hắn, vẫn lái xe về hướng bệnh viện, đành phải thay đổi đề tài “Chiếc xe kia từ lúc em vừa ra khỏi cửa liền đi theo ta, đụng phải em vài lần, kết quả em khẩn trương dẫm phanh lại, hắn tự mình đâm vào cây. Mục đích của hắn rõ ràng chính là em, anh giúp em tra xem là ai sai khiến hắn.”

“Yên tâm, mặc kệ là ai sai khiến, anh nhất định sẽ làm hắn trả giá lớn.” Trên đường đến đây, Triệu Bác Thừa cảm nhận được, sự khẩn trương mà y chưa từng trải qua, y thậm chí còn không dám nghĩ đến hình ảnh người bên cạnh mình bị thương.

Cảnh Dương được đưa tới bệnh viện tư nhân của tập đoàn Triệu thị, làm kiểm tra toàn thân thể, xác định không có bất kỳ chuyện gì, mới rốt cuộc có thể rời khỏi bệnh viện, bị Triệu Bác Thừa đưa đến cửa hàng chính của Lục Đức Ký.

Triệu Bác Thừa phi thường nghiêm túc nói với Cảnh Dương, về sau tuyệt đối không được ra ngoài một mình, mặc kệ là đi chỗ nào, đều nhất định phải mang theo bảo tiêu, còn kêu hắn cho các bảo tiêu cũ đều từ chức, y sẽ lập tức an bài bảo tiêu mới lại đây.

Cảnh Dương không có cự tuyệt sự an bài của Triệu Bác Thừa, bảo tiêu của Triệu gia, khẳng định tốt hơn nhiều so với bảo tiêu  hắn mời. Hắn sau khi nhờ Triệu Bác Thừa điều tra ra là ai sai khiến người tới đâm hắn, nhất định phải nói cho hắn.

Ngày hôm sau Triệu Bác Thừa tới gặp hắn, Cảnh Dương liền biết y đã tra ra là ai sai khiến, thế lực Triệu gia quả nhiên cường đại, này bất quá mới chỉ có một ngày.

Cảnh Dương đã bồi y uống trà nửa ngày, cũng không nghe thấy y nói chuyện, liền hỏi “Anh chẳng lẽ không tính nói cho em, là ai muốn mạng của em sao?”

Triệu Bác Thừa nhìn hắn, vẫn không nói gì.

“Anh không nói em cũng biết.” Cảnh Dương nụ cười hơi cay đắngnói “Em ngày hôm qua nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ Trịnh Kiến Lâm cùng Trịnh Tuấn Minh, sẽ không có người khác muốn mạng của ta. Nếu là Trịnh Tuấn Minh, gã nhất định sẽ tìm Tiền Tường hỗ trợ, cho nên người đâm em, là do Tiền Tường sai khiến, đúng không?”

“Là Tiền Tường.” Triệu Bác Thừa nhìn hắn nói.

“Cho nên chuyện này, chỉ có thể không giải quyết gì hay sao?” Cảnh Dương ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, mặt vô biểu tình, giống như nói về chuyện của người khác “Hắn là biểu để của Triệu Bác Thừa anh, em bị đâm chết là xứng đáng, em không bị đâm chết là vận khí tốt, chẳng qua lần sau vận khí có tốt như vậy hay không, liền khó nói.”

Triệu Bác Thừa đặt chén trà, nghiêm túc nói “Em không cần phải nói những lời này với amh, chuyện này anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích, chỉ cần là uy hiếp đến an toàn của em, dù hắn có là biểu đệ của anh, anh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Cảnh Dương chống cằm nói “Tiền Tường lần này không có thể lấy mạng của em, em không tin hắn sẽ bỏ qua như vậy, hắn khẳng định sẽ an bài lại. Em không muốn luôn sống trong nguy hiểm, nếu anh không đối phó với hắn được, vậy em tự mình làm, mặc kệ dùng biện pháp gì, cho dù là cùng hắn đồng quy vu tận, em cũng không muốn sống trong nơm nớp lo sợ như vậy.”

“Anh đã nói là sẽ cho em công đạo.” Triệu Bác Thừa nghiêm túc nhìn hắn, cảnh cáo nói “Em không cần nói năng xằng bậy như vậy, bằng không anh liền đem em nhốt lại.” (Vậy là sẽ có SM phải hơm ta)

Sau khi Triệu Bác Thừa rời đi, liên tục mấy ngày đều không có xuất hiện, Cảnh Dương cũng không nóng nảy, cũng không chủ động cùng y liên hệ, cứ như vậy chờ, xem y sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Nếu chỉ là cầm thật mạnh, rồi nhẹ nhàng buông, giáo huấn Tiền Tường một lần liền xong, thì hắn liền phải đành tự mình động thủ, và mối quan hệ với Triệu Bác Thừa, cũng phải suy xét lại một lần nữa mới được.

Vài ngày sau, Cảnh Dương nhận được tin tức, Tiền Tường bị tai nạn xe cộ, mất đi đôi chân, người được khẩn cấp đưa ra nước ngoài để điều trị.

Buổi tối Cảnh Dương không có về nhà cũ Lục gia, liền ngủ trên chiếc giường gỗ to trong phòng nghỉ. Bảo tiêu đi theo bên người hắn đều đổi thành người mà Triệu Bác Thừa an bài, hành tung của hắn Triệu Bác Thừa tự nhiên biết rất rõ ràng.

Quen cửa quen nẻo tiến vào trong phòng nghỉ, Triệu Bác Thừa cởi quần áo bên ngoài, xốc chăn lên nằm xuống, đem người ôm vào trong lòng ngực, tay thăm dò vào trong quần hắn nhẹ vuốt ve.

“Ân ~” Cảnh Dương không ngăn cản cũng không phản kháng, hưởng thụ y vỗ về chơi đùa.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, mơ hồ có thể thấy được trên chiếc giường gỗ lớn kia, nơi chăn phồng lên đang nhanh chóng đong đưa. Thường thường truyền ra tiếng rên rỉ khó chịu, khiến người ta phân biệt không rõ, người phát ra âm thanh, đến tột cùng là thống khổ hay là vui sướng.

Cảnh Dương nằm trên ngực Triệu Bác Thừa, thật vất vả chờ cho hô hấp trở lại bình thường, hỏi “Anh đem Tiền Tường ra nước ngoài?”

“Ân, hắn vĩnh viễn đều sẽ không có cơ hội trở về nước, em có thể yên tâm.” Triệu Bác Thừa vuốt ve hắn lưng.

“Vĩnh viễn sẽ không về? Cha mẹ hắn có thể đồng ý sao?”

“Tiền Tường là người thừa kế duy nhất của Tiền gia, đối với cha mẹ hắn mà nói, Tiền Tường so với công ty quan trọng hơn nhiều, cha mẹ hắn rất nhanh sẽ qua chăm sóc hắn, một nhà bọn họ đều sẽ không trở lại nữa.”

Nếu Triệu Bác Thừa nói bọn họ một nhà đều sẽ không trở về nước nữa, tự nhiên y sẽ có biện pháp để làm được, trực tiếp đem Tiền Tường mất đi đôi chân, thủ đoạn này cũng là đủ tàn nhẫn.

Cảnh Dương cảm thấy, với tính cách của Tiền Tường, không có đôi chân, nửa đời sau hắn đều sẽ sống trong thống khổ, này so với trực tiếp muốn mạng của hắn còn tàn nhẫn hơn.

Bất quá đối với kết quả này, hắn rất vừa lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top