Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Thế giới thứ nhất: Người thừa kế mỹ thực (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Dương nguyên bản không muốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy, liền mở nhiều tiệm chi nhánh như vậy, Triệu Bác Thừa giúp hắn đem tất cả các cửa hàng nguyên bản thuộc về Lục gia toàn bộ đều lấy về, bất quá hắn vẫn không thích mở cửa hàng ở đoạn đường phồn hoa.

Những đồ đệ trước kia của Lục Đức Viễn bị Trịnh Kiến Lâm bức rời đi, biết Chính Đức Ký không còn, Lục Đức Ký lại lần nữa khai trương, đều lại đây đầu nhập vào Cảnh Dương, muốn tiếp tục ở Lục Đức Ký làm đầu bếp.

Có người đã tự mở tiệm cơm kiếm lời không ít, vì tới đầu nhập vào chỗ của hắn, tiệm cơm đều chuyển ra ngoài. Những người này có tài nấu ăn, lại có cảm tình với Lục Đức Ký, dù sao Cảnh Dương cũng cần nhân lực, lưu lại bọn họ cũng coi như là đôi bên cùng có lợi.

Vì thế Cảnh Dương bán những cửa tiệm ở các đoạn đường phồn hoa, ở các thành thị khác nhau, chọn mười mấy chỗ thanh tĩnh lại có tình thú, liên tiếp mở mười mấy tiệm chi nhánh.

Cảnh Dương cùng Triệu Bác Thừa ở chung đã hơn một năm, bất quá hai ba năm này Cảnh Dương đặc biệt vội, thời gian có thể ở bên nhau rất ít, Triệu Bác Thừa đối với việc này rất có ý kiến, an bài hai người qua giúp hắn, không cho hắn tự tay làm mọi việc.

Toàn bộ chi nhánh buôn bán đều đi vào quỹ đạo, quản lý có Trần Duệ cùng người mà Triệu Bác Thừa an bài, phòng bếp có những đồ đệ của Lục Đức Viễn, Cảnh Dương nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không cần lại chạy tới chạy lui giữa các chi nhánh, liền có càng nhiều thời giờ cùng Triệu Bác Thừa bồi dưỡng cảm tình.

Cảnh Dương ngẫu nhiên sẽ về sớm, làm bữa tối chờ Triệu Bác Thừa trở về cùng nhau ăn. Mỗi khi Triệu Bác Thừa trở về chỗ ở của mình, nhìn thấy Cảnh Dương vừa lúc đem đồ ăn bưng lên bàn, trong lòng liền cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

Y trước kia vẫn luôn cảm thấy y sinh ra là vì Triệu gia, vì sự nghiệp, chưa từng nghĩ tới, việc ở chung với người bình thường như thế này, sẽ làm y cảm thấy thực hạnh phúc.

Hiện tại y mới biết được, cùng người mình yêu ở bên nhau, càng là bình phàm ấm áp ở chung, càng có thể làm người ta cảm nhận được hạnh phúc, đây là cảm giác mà y muốn.

Cảnh Dương sau khi rửa mặt thì dựa vào trên giường đọc sách, Triệu Bác Thừa từ phòng tắm đi ra, lên giường ôm lấy hắn, nâng cằm hắn lên cho hắn một nụ hôn sâu. Cảnh Dương rất phối hợp với y, đem sách ném sang một bên, ôm cổ y hôn lại.

Cả đêm chỉ làm một lần tuyệt đối không thể thỏa mãn được Triệu Bác Thừa, lần đầu tiên thông thường chỉ là món khai vị, sau đó mới là món chính, canh, sau đó là điểm tâm.

Có đôi khi Cảnh Dương bị y làm rất tàn nhẫn, trong lúc tạm nghỉ sẽ nhịn không được cắn y cho hết giận, nhưng cơ bắp y quá rắn chắc, vị quá cũng, cắn nhiều không tốt cho răng, hơn nữa tác dụng cũng không lớn.

Cảnh Dương chỉ có thể thay đổi sách lược, khi hắn không muốn, thì làm nũng xin tha, kêu mệt kêu đau dùng được nhất, đem y kêu đến mềm lòng, y liền không đành lòng lăn lộn với hắn.

Tình cảm mãnh liệt sau cao trào còn chưa hết, Cảnh Dương vô lực ghé vào ngực của Triệu Bác Thừa, Triệu Bác Thừa nói một câu, làm hắn đột nhiên ngẩng đầu, cho rằng chính mình nghe lầm “Anh nói cái gì?”

“Tháng sau ông nội của anh đại thọ 80, anh muốn mang em cùng nhau trở về.”

“Để em cùng anh cùng nhau trở về chúc thọ gia gia của anh? Anh đây là ý định không cho lão nhân gia một bữa sinh nhật tốt sao?” Quan hệ của hắn cùng Triệu Bác Thừa, người Triệu gia trên cơ bản đều đã biết, bọn họ tuy rằng không có công khai, nhưng cũng không có cố tình giấu giếm, chuyện này không tính là bí mật gì.

“Anh đã cùng ông nội của anh nói qua, ông cũng đã đồng ý.” Cha mẹ của Triệu Bác Thừa mất sớm, y thân là cháu đích tôn của Triệu gia, là gia gia của y tự mình giáo dưỡng y lớn lên. Làm  người thừa kế Triệu gia, tập đoàn Triệu thị sớm đã nằm trong quyền kiểm soát của y, gia gia của y hiện tại bất quá chỉ là chủ tịch trên danh nghĩa, trên thực tế đã sớm mặc kệ chuyện trong công ty, cũng quản không được chuyện của y.

“Đồng ý?” Cảnh Dương nghi hoặc nói “Đồng ý cái gì? Là đồng ý em cùng anh trở về chúc thọ, hay là đồng ý chuyện chúng ta ở bên nhau?”

“Đều đồng ý.” Triệu Bác Thừa xoa tóc của hắn.

“Sao có thể?” Cảnh Dương ánh mắt kinh ngạc nhìn y, bọn họ hai người đều là nam nhân, một ông lão gần 80 tuổi, nào có dễ dàng tiếp thu mối quan hệ này như vậy.

“Có cái gì không có khả năng, anh tự nhiên là có biện pháp.”

“Anh sẽ không phải là cùng ông làm giao dịch gì đó đi?” Cảnh Dương suy đoán nói “Tỷ như anh vẫn sẽ kết hôn sinh con, cùng em bảo trì mối quan hệ như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến tập đoàn Triệu thị và những thỏa thuận khác.”

“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Triệu Bác Thừa ở trên mông hắn vỗ một cái, đè hắn ra hôn.

Cảnh Dương đem y đẩy ra một chút “Em trước nói rõ ràng, anh nếu đi kết hôn sinh con, em tuyệt đối sẽ không cùng anh tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại, anh cũng đừng mong đến tìm em. Nếu anh cùng người khác có quan hệ, còn nghĩ muốn tiếp tục dây dưa với em, em sẽ không tiếc bất cứ giá nào để thoát khỏi anh, cho dù là rời khỏi thế giới này.”

“Anh sẽ không cho em cơ hội này!” Triệu Bác Thừa dùng sức lấp kín miệng hắn.

Khi Cảnh Dương cùng Triệu Bác Thừa trở về Triệu gia, nhà họ Triệu đều cư xử rất bình thường, vào ngày sinh nhật của Triệu lão gia tử, Triệu Bác Thừa vẫn luôn đem hắn mang theo bên người, các tân khách đều cảm nhận được thái độ của Triệu Bác Thừa, tuy rằng trong lòng rất kinh ngạc, nhưng ngoài mặt đều là thái độ nịnh hót.

Cuộc sống của Cảnh Dương trôi qua thật nhẹ nhàng thích ý, mọi việc đều có Triệu Bác Thừa giúp hắn chống đỡ, phiền toái tự nhiên sẽ không tìm đến hắn.

Ngày nọ nhàn đến nhàm chán ở trên phố đi lang thang, một đám bảo tiêu mặc y phục thường không xa không gần theo ở phía sau. Ở ven đường, hắn thấy một gương mặt quen thuộc, liền dừng bước, nhìn người đàn ông đang bận rộn ở chiếc xe đẩy nhỏ.

Trịnh Tuấn Minh vừa ngẩng đầu lên, cũng vừa lúc nhìn thấy Cảnh Dương, gã hoảng loạn muốn đem khẩu trang treo trên lỗ tai mang lên, nhưng đã bị phát hiện, mang khẩu trang lên cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể sững sờ ở nơi đó nhìn thẳng hắn.

Cảnh Dương mấy năm nay sống quá tốt, tình cảm cùng Triệu Bác Thừa cũng càng ngày càng bền chặt, cơ hồ sắp quên hai cha con họ Trịnh này. Trịnh Kiến Lâm ở trong ngục giam, bị Triệu Bác Thừa “Chiếu cố”, cuộc sống khẳng định không quá tốt. Trịnh Tuấn Minh này thế nhưng lại ở ven đường mua bánh rán, chỉ sợ là cũng không tìm được việc làm.

Bọn họ một nhà ba người hiện tại thế nào, cùng hắn nửa điểm quan hệ đều không có, hắn đã giúp Lục Cảnh Ngọc hoàn thành tâm nguyện, lại tìm thấy tình yêu của chính mình, chỉ cần tình cảm của hắn cùng Triệu Bác Thừa không có xuất hiện biến hóa gì, thì hắn đời này liền tính là rất viên mãn, những người khác thế nào cùng hắn không quan hệ.

Một chiếc xe màu đen dài hơn xe hơi dừng lại ở ven đường, bảo tiêu ngồi ở phía trước bước xuống xe mở cửa, Triệu Bác Thừa từ trên xe đi xuống “Đứng ở chỗ này làm gì?”

Cảnh Dương quay đầu lại “Sao anh lại tới đây? Anh không phải ở công ty họp sao?”

“Anh sẽ phải lập tức xuất ngoại bành chuyện làm ăn, em đi cùng anh.” Triệu Bác Thừa nắm tay Cảnh Dương đi lên xe.

Tính chiếm hữu của Triệu Bác Thừa càng ngày càng lớn, hận không thể thời thời khắc khắc đem hắn mang theo bên người, này cũng không phải là lần đầu tiên hắn cùng y xuất ngoại, đều đã quen rồi, cũng lười phản kháng.

Trịnh Tuấn Minh nhìn hai người nắm tay lên xe rời đi, trong lòng rất là rất là cay đắng, một người là người gã đã từng hận, một người thì là người gã đã từng rất nỗ lực muốn tới gần, hiện tại hai người này cử chỉ thân mật, vừa thấy liền biết quan hệ không bình thường.

Lục Cảnh Ngọc có được mọi thứ mà hắn, còn gã lại trở nên nghèo túng như thế. Gã đau khổ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vì cái gì thế giới này đối với gã không công bằng như thế, vì cái gì để gã đi vào thế giới này.

Cảnh Dương trước đây đều không bao giờ tin, sẽ có một tình yêu cả đời đều bất biến, một đời này Triệu Bác Thừa đối với hắn rất tốt, phi thường tốt, bọn họ thực yêu nhau, nhưng hắn vẫn cảm thấy, đoạn tình yêu này sẽ theo thời gian trôi qua mà chậm rãi biến mất.

Thẳng đến khi hai người dần già đi, tình yêu trong lòng bọn họ giành cho nhau vẫn như cũ, Cảnh Dương mới tin rằng, có tình yêu, là sẽ không bởi vì thời gian trôi qua mà mất đi.

Cho dù Triệu Bác Thừa biến thành một lão nhân soái khí, vẫn bá đạo cường thế như cũ, Cảnh Dương yên tâm thoải mái trốn dưới cánh chim của y, năm tháng cơ hồ không có lưu lại dấu vết ở trên mặt hắn.

Cả đời này, Triệu Bác Thừa rất ít khi hứa hẹn với Cảnh Dương điều gì, nhưng lại dùng hành động thực tế, cùng thời gian cả đời chứng minh y yêu Cảnh Dương.

Thân thể phàm nhân sẽ có một ngày sinh mệnh mất đi, Cảnh Dương cảm nhận được sinh mệnh của hắn đã muốn hết, đây là lần đầu tiên hắn luyến tiếc rời đi.

Cảnh Dương từng có một phỏng đoán, thế giới này có lẽ không chỉ có một mình hắn là linh hồn ngoại lai. Hắn dùng rất nhiều loại biện pháp thí nghiệm lên Triệu Bác Thừa, nhưng sự thật chứng minh Triệu Bác Thừa không có bất luật ký ức gì ngoài kiếp này, hắn vô pháp chứng minh phỏng đoán của mình có chính xác hay không, càng vô pháp xác định kiếp sau còn có thể gặp được y hay không.

Cảnh Dương dựa vào lòng ngực của Triệu Bác Thừa, hơi thở yếu ớt, lưu luyến nói “Em luyến tiếc anh…….” Đây là kiếp đầu tiên mà hắn cảm thấy cô đơn, kiếp đầu tiên cảm nhận được tình yêu cùng được yêu, loại cảm giác này một khi trải qua, liền làm người ta vô pháp vứt bỏ.

Hắn không muốn tiếp tục một đời lại một đời cô đơn, không muốn chỉ còn lại hoài niệm, hắn thật vất vả mới yêu một người, sợ là không bao giờ sẽ yêu người khác nữa.

“Không cần lo lắng.” Triệu Bác Thừa cúi đầu hôn lên đôi mắt hắn, động tác này y đã làm vô số lần, mỗi một lần đều sẽ làm hắn cảm thấy tâm động, giống như hôn lên linh hồn của hắn “Liền tính là thời không cũng vô pháp đem chúng ta tách ra, kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm được em. ”

Cảnh Dương cười, đôi mắt lại ướt át “Anh phải nhớ kỹ lời anh nói, không thể gạt em.”

“Tuyệt không lừa em.”

Linh hồn của Cảnh Dương cùng hệ thống đồng thời rút khỏi thân thể cùng thế giới này, trong nháy mắt kia, hắn cảm giác được một cỗ năng lượng rót vào trong linh hồn của hắn, nhưng cổ năng lượng này rất nhanh đã bị hệ thống hấp thu, hệ thống tựa hồ càng cường đại hơn, nhưng hắn vẫn như cũ.

Diêm Vương nói, chỉ cần hắn mỗi một đời đều viên mãn, là có thể thăng cấp trở thành thần, nhưng năng lượng nhận được hắn lại không thể sở hữu, hắn bắt đầu có điểm hoài nghi tính chân thật của lời này.

Trước khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, hắn vô pháp trở về Minh giới, cũng không thể nhìn thấy Diêm Vương, không có cách nào chính miệng chất vấn hắn đây là có chuyện gì, chỉ có thể tiếp tục đến thế giới tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top