Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Thế giới thứ nhất: Người thừa kế mỹ thực (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: Queen Min
Beta by : Hàn Tử Yên

---------------

Mấy vị lão nhân ăn đến hài lòng, lúc rời đi, các phóng viên tập trung vây quanh họ lại, bọn họ cũng rất hào phóng tiếp nhận phỏng vấn, cho lời nhận xét từ các phương diện màu sắc và hương vị của các món ăn hôm nay.

Tổng kết lại, đồ ăn làm tương đối mỹ vị, không làm cho bọn họ thất vọng, hơn nữa bọn họ đều đã đặt phòng riêng một năm luôn rồi, cũng là bởi vì nhiều nhất chỉ có thể đặt một năm.

Các thực khách bên cạnh nghe được lời này, lại chạy đi tìm người phục vụ tranh luận, vì sao bọn họ nhiều nhất có thể đặt một năm, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đặt trong một tuần, khác biệt này cũng quá lớn đi.

Trần Duệ đành phải ra giải thích, bởi vì các vị lão nhân này là hội viên cao cấp đầu tiên của tiệm cơm, cho nên mới có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt như vậy.

Sau đó khách nhân không có rời đi mà bắt đầu yêu cầu làm thẻ hội viên, nhưng Trần Duệ rất muốn nói, đây kỳ thật cũng chỉ là một cái cớ, các ngươi dù có làm thẻ hội viên thì ta cũng không có cách nào cho các ngươi đặt phòng một năm a, chỉ có thể lại chạy tới cùng Cảnh Dương thương lượng xem phải làm sao bây giờ.

Cảnh Dương nói, đem hội viên chia làm ba cấp bậc, cấp bậc khác nhau thời gian có thể đặt bàn dài ngắn bất đồng, đương nhiên khoản tiền nạp phí cũng bất đồng, hơn nữa còn muốn đặt ra các loại điều khoản quy định, không phải nói trở thành hội viên, là có thể muốn khi nào tới ăn là tới.

Cho dù phí nạp ba cấp bậc hội viên đều tương đối cao, nhưng vẫn không ngừng có người muốn, về sau, Cảnh Dương mở hơn hai mươi chi nhánh, đều trở thành tiệm cơm chuyên môn chiêu đãi hội viên, đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Các phóng viên ngoại trừ phỏng vấn vài vị lão nhân, cũng phỏng vấn mấy thực khách khác, kết quả đều là nhất trí khen ngợi, đều nói hương vị rất tốt, phi thường mỹ vị, nhất định sẽ đến lần nữa.

Để cho người kinh ngạc chính là, người thừa kế tập đoàn Triệu thị Triệu Bác Thừa cũng tiếp nhận phỏng vấn và cho đánh giá tương đối cao.

Những phóng viên và nhà phê bình ẩm thực được cha con Trịnh gia phái tới, thấy tình huống khác với những gì bọn họ mong đợi, đều có chút không biết nên làm thế nào cho phải. Đồ ăn bọn họ cũng ăn, xác thật phi thường ngon, hơn nữa ăn ngon vượt qua mức độ nhất định.

Bọn họ nhận tiền làm việc, không để ý mà che dấu lương tâm nói chuyện, nhưng hiện tại những người khác đều nói tốt, ngay cả vài vị lão nhân danh vọng rất cao, cùng người thừa kế tập đoàn Triệu thị đều nói tốt, chỉ có bọn họ nói không tốt, cũng quá rõ ràng.

Sau khi truyền thông đưa tin, nhóm cư dân mạng phát hiện kết quả so với những gì bọn họ nghĩ đến hoàn toàn không giống nhau, rất nhiều người đều không tin đây là sự thật, cảm thấy nhất định là Lục Cảnh Ngọc tiêu tiền mua các nhà truyền thông lớn cùng phóng viên, cho nên mới có thể như vậy.

Sau đó thì có nhóm bạn hữu trên mạng có đi Lục Đức Ký ăn cơm thấy thế liền bất bình thay cho Lục Cảnh Ngọc, hơn nữa phản bác những người còn đang nói xấu hắn.

—— “Nói Lục Cảnh Ngọc có thể mua được phóng viên, chẳng lẽ mấy vị lão nhân đức cao vọng trọng ở các giới, cùng người thừa kế của tập đoàn Triệu thị hắn cũng có thể mua được sao? Vậy hắn cũng quá có tiền đi, không biết người thừa kế của tập đoàn Triệu thị phí lên sân khấu là bao nhiêu?”

——” rốt cuộc ăn ngon hay không, các ngươi chính mình đi ăn một lần chẳng phải là sẽ biết sao, bản thân các ngươi đều không có đi ăn thử, liền dựa vào suy đoán cùng vọng tưởng mà đi nhận xét, ngốc nghếch bình xịt chỉ chính là những người như các ngươi.”

—— “Ta làm nhà phê bình ẩm thực mười mấy năm, nếu không phải ta chính miệng nếm qua đồ ăn, ta là tuyệt đối sẽ không đưa ra bất cứ đánh giá gì, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất. Lục Đức Ký ta đã đi ăn, cho nên ta có thể vỗ lương tâm nói, tuy rằng ta đã bình phẩm rất nhiều món, nhưng tuyệt đối đây là món ăn ngon nhất ta đã ăn trong hơn ba mươi năm qua, tin hay không tùy các người, dù sao ta không chấp nhận những người không có đi ăn mà phản bác.”

Trên mạng bình luận không hề nghiêng về một phía, rất nhiều cư dân mạng tỏ vẻ sẽ tự mình đi ăn thử xem, sau đó lại đến đánh giá.

Nhưng Cảnh Dương thật ra không có dự đoán được Triệu Bác Thừa sẽ đứng ra giúp mình nói chuyện, không biết y đến tột cùng là nghĩ gì, bất quá cũng nhờ có y ra mặt, không có một nhà truyền thông nào dám cố ý bôi đen hắn.

Hai cha con Trịnh gia, đối mặt với kết quả như vậy, tâm tình liền không thể nào tốt được.

Trịnh Kiến Lâm chưa từng dạy Lục Cảnh Ngọc nấu ăn, trước nay cũng không biết hắn cư nhiên biết nấu ăn, vốn tưởng rằng lần trước không hố được hắn, lần này chính hắn đào cái hố nhảy xuống, bọn họ chỉ cần lấp hố lại là được, chỉ là nước bọt của cư dân mạng cũng là có thể đem hắn nhấn chìm.

Nhưng Trịnh Kiến Lâm không ngờ rằng, kết quả lại là như vậy, những người có thân phận địa vị rất cao, đều đứng ra vì Lục Cảnh Ngọc nói chuyện, hắn rốt cuộc đem những người đó thu mua khi nào, lại rốt cuộc là như thế nào làm được?

Ông cảm thấy chuyện này khẳng định điểm có kỳ lạ, ngay cả khi Lục Cảnh Ngọc nấu ăn, cũng không có khả năng ngon như những lời những người đó nói.

Tâm tình Trịnh Tuấn Minh cũng phi thường phức tạp, một bên gã không thể tin Lục Cảnh Ngọc có thể làm đồ ăn ngon, mặt khác gã không dám tin tưởng, Triệu Bác Thừa thật sự sẽ cho Lục Cảnh Ngọc đánh giá cao như vậy.

Bởi vì Tiền Tường là biểu đệ của Triệu Bác Thừa, lúc trước gã cũng từng có cơ hội nấu ăn cho Triệu Bác Thừa, lúc ấy gã vì đem đồ ăn làm tốt, trước tiên thật lâu liền bắt đầu chuẩn bị, mỗi ngày đều lặp lại vài lần coi như luyện tập, nhưng sau khi Triệu Bác Thừa ăn, một câu đánh giá đều không có, biểu tình cũng như cũ là một bộ dạng lạnh lùng.

Gã từ nhỏ đến lớn khổ luyện trù nghệ, mà Lục Cảnh Ngọc từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn uống vui chơi, tất cả mọi người đều nói gã ở phương diện trù nghệ có thiên phú, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng so với rất nhiều đầu bếp có tay nghề vài thập niên đều giỏi hơn, đồ ăn Lục Cảnh Ngọc làm sao có thể so với gã làm tốt hơn, hắn dựa vào cái gì mà được đánh giá cao như vậy.

Trịnh Tuấn Minh nghĩ đến một khả năng, gã nói với Trịnh Kiến Lâm : “Ba, ta nghe nói Lục Cảnh Ngọc đem đồ đệ của ông ngoại hắn tìm về để hỗ trợ, có thể hay không những đồ ăn đó kỳ thật là bọn họ làm, căn bản không phải là Lục Cảnh Ngọc tự mình làm.”

Trịnh Kiến Lâm tự hỏi trong chốc lát sau đó gật đầu nói: “Rất có thể chính là có chuyện như vậy, muốn nấu ăn tốt không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được, còn làm đặc biệt tốt, yêu cầu thời gian học tập cùng tôi luyện càng dài, hắn không có khả năng đột nhiên liền trở nên rất biết nấu ăn.”

“Chúng ta phải làm như thế nào đây?” Trịnh Tuấn Minh nhìn Trịnh Kiến Lâm hỏi.

“Đem chuyện này tản ra ngoài, còn phải công khai rộng rãi mới được, bằng không thật sự chờ Lục Đức Ký bị mọi người tiếp thu, Chính Đức Ký liền sẽ chậm rãi trở nên không có nơi đặt chân, nhất định phải làm cho Lục Đức Ký suy sụp.”

Trịnh Kiến Lâm ông khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, chính là vì đem đồ ăn Trịnh gia phát dương quang đại, đem đồ ăn Lục gia biến thành Trịnh gia, đem Lục gia tiệm cơm biến thành Trịnh gia tiệm cơm.

Edit: V** cả phát dương quang đại, Lục gia có làm gì Trịnh gia à mà đi cướp gia sản của người ta còn nói như thế mà không biết ngượng mồm. ( ̄へ  ̄ 凸

Mắt thấy mục đích của ông đều sắp đạt được, sao có thể ở ngay lúc này, thua trên tay nhi tử ông vẫn luôn chướng mắt được.

Từ ngày Lục Đức Ký bắt đầu khai trương, mỗi ngày đều trong trạng thái đầy ngập khách, trên mạng người mắng hắn càng ngày càng ít, chỉ có một bộ phận fan não tàn của Trịnh Tuấn Minh là còn kiên trì công kích hắn, cũng tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không đi Lục Đức Ký ăn cơm, kêu gọi những người khác cùng nhau chống lại Lục Đức Ký.

Mà những người khác tỏ vẻ, các ngươi không đi là các ngươi không có lộc ăn, chúng ta cùng món ăn ngon lại không có thù, tại sao lại phải chống lại người ta.

Lục Đức Ký sinh ý bạo hot, hai đồ đệ kia của Lục Đức Viễn kia tuy rằng bận rộn, nhưng cũng từ đáy lòng cảm thấy cao hứng, Cảnh Dương cùng bọn họ nói, có hai tiệm chi nhánh không bao lâu cũng sẽ khai trương, bọn họ phảng phất như thấy được sư phụ khi còn trên đời, cảnh tượng tiệm cơm Lục Đức Ký náo nhiệt.

Vốn dĩ Cảnh Dương mời bọn họ tới, bọn họ cũng chỉ đáp ứng tới giúp một đoạn thời gian liền rời đi, nhưng hiện tại bọn họ đều không muốn đi, muốn ở lại giúp Lục Cảnh Ngọc chấn hưng Lục Đức Ký cùng đồ ăn Lục gia chân chính.

“Cảnh Ngọc a, nếu ngươi không chê cả hai chúng ta đều là người tàn tật, chúng ta về sau đều lưu lại nơi này làm.”

Quách Long cùng Vương Dũng năm đó là đồ đệ Lục Đức Viễn coi trọng nhất, Lục Đức Viễn thậm chí còn nghĩ tới cho Quách Long làm con rể của mình.

Sau khi Lục Đức Viễn qua đời, Trịnh Kiến Lâm đều đem đồ đệ lúc trước của Lục Đức Viễn bức rời đi, ngay cả hai người này thuộc loại khó đối phó nhất, đối với ông uy hiếp cũng lớn nhất, vì thế ông dùng thủ đoạn hèn hạ, làm hai người, một người què một chân, một người mù một con mắt, cuối cùng chỉ có thể đi xa tha hương, trốn đến địa phương xa xôi tiếp tục nấu ăn, bất quá cũng dạy ra không ít đồ đệ.

“Quách thúc Vương thúc, các thúc cũng biết, ta hiện tại bên người có thể sử dụng lại đáng tín nhiệm không nhiều lắm, nếu các thúc nguyện ý lưu lại giúp ta, với ta mà nói là cầu còn không được, ta như thế nào lại sẽ ghét bỏ đâu?”

Quách Long nói : “Chúng ta cũng không nghĩ tới a, trù nghệ của ngươi so với chúng ta hai người còn muốn cao hơn nhiều, rất có phong thái ông ngoại ngươi năm đó, nếu có thể giúp ngươi chấn hưng Lục Đức Ký cùng Lục gia đồ ăn, làm tiểu nhân Trịnh Kiến Lâm kia suy sụp, chúng ta về sau cũng có mặt mũi đi gặp sư phụ.”

“Đúng vậy.” Vương Dũng gật đầu.

Chuyện cửa hàng chính Cảnh Dương liền giao cho Quách Vương hai vị, hắn còn phải vội vàng đem hai tiệm chi nhánh khai trương.

Cảnh Dương đang ngồi ở trong phòng sửa chữa bản vẽ thiết kế, Trần Duệ ôm laptop, vội vàng đi vào tới nói : “Ngươi mau nhìn xem.”

“Nhìn cái gì?” Cảnh Dương ngẩng đầu, đem bản vẽ thu lại để qua một bên.

“Trên mạng có người nói ngươi làm giả lừa gạt công chúng, nói những đồ ăn đó căn bản không phải chính ngươi làm, mà là đồ đệ của ông ngoại ngươi làm, nhưng ngươi lại nói thành là chính ngươi làm, nói ngươi quả thực chính là không biết xấu hổ.”

Cảnh Dương cẩn thận nhìn toàn bộ nội dung, sau đó cười cười.

“Làm sao bây giờ?” Trần Duệ có chút lo lắng nói : “Ngươi có muốn ra mặt giải thích một chút hay không, đám fan não tàn của Trịnh Tuấn Minh càng nói càng quá phận, chuyện này nếu không nhanh làm sáng tỏ, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến danh dự cá nhân của ngươi, còn có danh dự của tiệm cơm.”

“Cứ để cho bọn họ nói, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc.” Cảnh Dương không sao cả nói.

“Những người khác trên mạng nói cái gì đều tin lại thích cùng theo số đông,
sẽ không quản ngươi rốt cuộc là đúng hay sai, ngươi nếu là không ra mặt giải thích, chứng minh bọn họ nói không phải thật sự, thời gian dài, người tin tưởng bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Yên tâm đi, thời gian dài không được, rất nhanh sẽ có một cơ hội cho ta chứng minh, cho nên hiện tại ta giải thích hay không, đều không quá quan trọng.”

Trần Duệ nghi hoặc nhìn hắn, đang muốn hỏi là cơ hội gì, người phục vụ gõ cửa tiến vào nói : “Lão bản, Triệu Bác Thừa tiên sinh nói muốn gặp người.”

“Triệu Bác Thừa?” Cảnh Dương ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn người phục vụ kia.

“Đúng vậy, chính là vị thừa kế tập đoàn Triệu thị, Triệu Bác Thừa tiên sinh, y đang ở trong phòng riêng y đặt chờ người tới.”

Cảnh Dương trong lòng tuy rằng nghi hoặc người này vì cái gì muốn gặp mình, nhưng vẫn quyết định đi gặp y, rốt cuộc hắn hiện tại, vẫn không thể dễ dàng đắc tội vị cơ hồ là nhân vật đại Boss này được.

------------------

Edit đến chương này đột nhiên nghĩ tại sao mình lại dịch là "tiệm cơm" mà không phải là "nhà hàng"? Rõ ràng tiệm cơm nhỏ hơn rất nhiều so với miêu tả, mà thui kệ, lỡ rồi (´◦ω◦')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top