Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với con số 40% này, Lăng Sơ Nam không cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Trong câu chuyện này, nguyên nhân hàng đầu gây nên cái chết của nhân vật phản diện chính là chuyện cậu từng đâm xe của nam chính rơi xuống sườn núi này, hiện giờ nam chính mất đi ác cảm đối với cậu, tự nhiên tỉ lệ sống sót của nhân vật phản diện sẽ gia tăng, cũng chính là giá trị nghịch tập trong nhiệm vụ này.

Lăng Sơ Nam mở to mắt chớp chớp, tựa như còn chưa tỉnh táo lại, cậu nhìn về phía nam chính, ánh mắt có chút mờ mịt, "Ưm?"

Thiếu niên ở trước mắt xinh đẹp mười phần, tóc đen mềm mềm rũ trên trán, ánh mắt đen bóng, trong ánh mắt tràn đầy ngây thơ, như một loài động vật nhỏ vô hại, hoặc là bởi vì mới vừa tỉnh lại, trong thanh âm mang theo giọng mũi thật nặng, có vẻ mê người hết sức. Tần Hạo Nguyên cảm thấy tim hắn giống như bị đánh trúng ngay lập tức, không khỏi nhẹ giọng lại một chút, "Cậu ngã xuống từ trên núi đúng không? Hiện tại chúng ta bị kẹt ở dưới chân núi, cậu có di động không?"

Đương nhiên, hai người đều không có mang di động, cuối cùng vẫn là nam chính đỡ Lăng Sơ Nam "suy yếu" rời khỏi.

Nói đến cũng khéo, tên khối thân thể hiện tại này của Lăng Sơ Nam cũng là Lăng Sơ Nam, bộ dạng cậu cũng được hệ thống trợ giúp xem qua giống với cậu đời trước, nghe nói là nền tảng của thế giới, phúc lợi newbie?

Trong lúc biết được hai người sắp vào cùng một trường đại học, giá trị nghịch tập lại tăng 5%, điều này làm cho 098 không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Nó mang quá nhiều kí chủ như vậy rồi nhưng chưa từng gặp gỡ người nào khôn lỏi như vậy, nhìn thân thể lung lay sắp đổ kia, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vừa thấy liền khiến người thương xót kia, thiết định nhân vật phản diện bệnh xà tinh* bị cưỡng chế bẻ thành một tên bạch liên hoa!

"098, không có quy định cấm thay đổi nhân thiết* đi?" Lăng Sơ Nam tựa như đoán được 098 đang suy nghĩ gì.

"Thưa kí chủ, chỉ cần có thể hoàn thành xong nhiệm vụ, bẻ cái gì cũng có thể." 098 nghĩ nghĩ, bổ sung: "Chỉ cần ngài không ăn thịt người là được." Đương nhiên, mèo cũng không được.

"Tao vừa mới thử qua, thịt nam chính không thể ăn." Lăng Sơ Nam nhìn nam chính một cách ghét bỏ, lại liếc nhìn cổ tay bản thân đã được băng bó đàng hoàng, trong ánh mắt lần thứ hai lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi.

098: "..." Cho nên ngài lại định ăn chính mình?

Tần Hạo Nguyên không nhìn thấy được thần sắc trong mắt Lăng Sơ Nam, lau mồ hôi trên mặt, gương mặt đẹp trai hướng về phía cậu, cong môi tươi cười, "A Nam, xuống núi là nhà tớ rồi, còn đi nổi không?"

Cuối cùng Lăng Sơ Nam cũng không đến nhà Tần Hạo Nguyên, mà là được người nhà họ Lăng đúng lúc đến tìm người mang đi, mang theo giá trị nghịch tập 45%, Lăng Sơ Nam cùng nam chính lưu luyến không rời nói tạm biệt.

Sau đó xoay người, vẻ mặt ghét bỏ.

098: kí chủ, ngài không thể bởi vì thịt nam chính khó ăn liền ghét bỏ người ta, trên người hắn bây giờ còn in dấu răng của ngài đó.

Hai tháng sau.

Đại học Thịnh Thanh là trường học quý tộc nổi tiếng toàn quốc, hàng năm chiêu sinh cũng chỉ mấy ngàn người, đều là con cái của nhà giàu có, chọn ra ngẫu nhiên mười người thì đã có tám phú nhị đại, hai người còn lại là người thừa kế của gia tộc lớn.

Đồng Hiểu Hiểu là sinh viên duy nhất lấy thành tích đặc biệt gần như tối đa để nhập học, mặt cô có chút tròn tròn của trẻ con, đôi mắt to, dáng vẻ rất thanh thuần xinh đẹp, thế nhưng lúc bấy giờ cô đang dùng vẻ mặt đây là đâu tôi là ai đi lại trong rừng cây của trường học.

Cô không tìm được đường đến kí túc xá.

Đi lung tung không mục đích hồi lâu, Đồng Hiểu Hiểu vẫn chưa nhìn thấy một người nào, thấy sắc trời càng ngày càng tối, cô không khỏi càng ngày càng sốt ruột, tại sao rừng cây của trường học này lớn như vậy chứ? Nếu biết vậy đã để học trưởng Cố đưa cô về ký túc xá.

Lúc này, Đồng Hiểu Hiểu đột nhiên nghe được phía trước có tiếng động truyền đến, trong lòng không khỏi cả kinh, ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy mặt trời còn chưa lặn xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, bước về hướng nơi có tiếng động một cách thật cẩn thận.

"Kí chủ, xin chú ý, nữ chính cách 20m."

"Biết rồi." Lăng Sơ Nam lưu luyến liếm liếm vết máu trên cổ tay.

Đồng Hiểu Hiểu nhìn thấy thiếu niên phía trước, cậu đang ngồi trên một băng ghế đá trong rừng, cúi đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp, từ hướng của cô nhìn qua có thể thấy góc nghiêng thanh thuần của thiếu niên.

Đồng Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra, bước lên hai bước, nhịn không được đã mở miệng, "Chào, chào cậu. Xin hỏi cậu biết làm sao để đi ra ngoài không? Tôi bị lạc đường..." Sau đó trong phút chốc thiếu niên xoay đầu nhìn về phía mình, cô thét chói tai, bỏ chạy.

Lăng Sơ Nam lau lau vết máu bên môi, ánh mắt rạng rỡ lên, nói với 098: "Cô ta thật thú vị."

098: "..." Kí chủ ngài dọa người như vậy, trong thể loại truyện thần quái chắc chắn sẽ bị đạo sĩ bắt đi.

Có điều cứ như vậy, trừ phi có ham mê đặc biệt, nữ chính chắc chắn sẽ không nảy sinh bất cứ thiện cảm nào đối với kí chủ. Trong nguyên tác cũng là tại nữ chính có một chút thiện cảm đối nhân vật phản diện, khiến cậu ta càng ưa thích đi tìm đường chết, cuối cùng mới bị nam chính cho ăn hành thảm như vậy.

"Giá trị nghịch tập +5%, giá trị nghịch tập hiện tại là 50%." Kí chủ thật là lợi hại! ... Mặc dù có hơi biến thái.

Đồng Hiểu Hiểu bị dọa sợ, thế nhưng bỏ chạy khỏi phạm vi rừng cây rất nhanh, mà lại còn tìm được đường về kí túc xá.

Bạn cùng phòng của cô là cô con gái nhan sắc bình thường của một thương gia giàu có, có gặp qua vào buổi sáng sau khi phân ký túc xá, ấn tượng của hai người về nhau đều không tệ lắm, thấy Đồng Hiểu Hiểu vẻ mặt trắng bệch trở về, quan tâm hỏi: "Hiểu Hiểu, sao vậy?"

"Trường, trường học của chúng ta có quỷ! Ngay phía, phía trong rừng cây nhỏ."

"..."

Sáng ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam lần thứ hai gặp được Đồng Hiểu Hiểu, cô đang đứng ở cửa quầy gọi một chén cháo và hai cái bánh bao rồi đi đến phía bàn ăn, mà Lăng Sơ Nam đang đứng trên đường cô đang đi.

Thấy cô nhìn về phía mình, Lăng Sơ Nam xoay người, nhe răng mỉm cười với cô.

"Loảng xoảng!"

Một tiếng vang thật lớn, tất cả tầm mắt của mọi người đều dừng trên người Đồng Hiểu Hiểu.

Lăng Sơ Nam liếc nhìn ống quần bị lấm bẩn, nói với hệ thống: "Cô ta quả nhiên rất thú vị."

098 không khỏi có chút thông cảm cô nữ chính nhát gan này, với lại, kí chủ ngài dọa một cô bé như vậy, đáng sợ không chứ?

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ bên cạnh, "Làm bẩn quần áo người khác , không giải thích?"

"Tôi, tôi không cố ý, vị bạn học này, xin, xin lỗi." Trong khi nói, Đồng Hiểu Hiểu không dám nhìn Lăng Sơ Nam một lần nào, sau khi nói xong sắc mặt đã trắng bệch rồi đột nhiên xông ra ngoài.

Đối với chuyện nam chính sẽ xuất hiện tại nơi này, Lăng Sơ Nam cũng không bất ngờ. Trong truyện vốn dĩ là nam chính gặp nữ chính tại căng tin ngay sau ngày khai giảng, cảnh tượng lúc ấy cũng không khác bây giờ là bao, chỉ có điều là người khác cố ý va vào nữ chính, làm đổ cơm của cô ta, sau đó nam chính ra mặt vì nữ chính, rồi thì nữ chính cảm ơn hắn, thường xuyên qua lại, hai người dần dà có thiện cảm.

Nhưng mà bây giờ màn gặp gỡ đẹp đẽ giữa hai người đã bị một nụ cười của Lăng Sơ Nam ngăn chặn, cũng thành công khiến nam chính nảy sinh một chút ác cảm đối nữ chính.

Cô gái thảo mai dối trá này —— không cần đoán Lăng Sơ Nam cũng biết đánh giá trong lòng của nam chính hiện tại đối với nữ chính.

"A Nam, không phải tôi đã cho cậu số điện thoại nhà ư? Vậy mà hai tháng nay cậu không gọi cho tôi." Thấy nữ chính đi xa, biểu cảm Tần Hạo Nguyên dịu lại, giọng có chút ấm ức.

Lăng Sơ Nam cảm thấy nam chính này hơi kỳ quái, bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau một lần, cứ cho là mình đã rửa sạch mối hiềm nghi mình cố ý hại hắn, nhưng thái độ quen thuộc này từ đâu mà có vậy ta? Có điều trong lòng tuy nghĩ như vậy, Lăng Sơ Nam vẫn cười một cách áy náy "Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt cho lắm."

"Kí chủ, ngài rõ ràng là nhớ rõ." 098 ngay thẳng nhắc nhở một câu, mới mấy ngày trước nó còn nghe kí chủ nhắc qua số điện thoại nam chính và chuyện liên lạc.

"Tao nói quên thì là quên." Lăng Sơ Nam cũng không giận, "Mày đừng có đột nhiên nhảy ra hù dọa."

098: "..." Nó sai.

Mà nam chính rõ là cho rằng Lăng Sơ Nam quên số điện thoại của hắn, lại nghĩ trong cái loại tình huống như ngày hôm đó vậy mà mình lại bảo người ta nhớ số điện thoại của mình, thật sự có hơi làm khó người ta, trong lòng không khỏi sinh ra một ít áy náy, "Không sao, lần sau chúng ta lại trao đổi số điện thoại."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, cúi đầu nhìn vết bẩn trên ống quần, "Tôi muốn trở về thay đồ khác."

"Tôi đi cùng với cậu nhé." Nam chính nói.

Định luật cần thiết dành cho kẻ nghịch tập:

Một, nam nữ chính không thể sát hại.

Hai, cố gắng hết sức để xây dựng mối quan hệ tốt.

Ba, không thể bại lộ thân phận của mình.

Bốn, không thể lưu luyến thế giới của nhiệm vụ.

Tuy rằng nói nên tạo mối quan hệ tốt, nhưng Lăng Sơ Nam vừa nghĩ tới thịt nam chính cực kì khó ăn đã nhịn không được ghét bỏ, cho nên cậu từ chối, "Tôi về một mình là được rồi." Thấy nam chính còn muốn nói gì đó, cậu bổ sung: "Cậu đến để ăn mà nhỉ, đi ăn trước đi, lát nữa gặp."

Trùng hợp làm sao, Lăng Sơ Nam, Đồng Hiểu Hiểu, còn có Tần Hạo Nguyên đều chung lớp, cho nên Lăng Sơ Nam nói như vậy cũng không sai.

Tần Hạo Nguyên hiển nhiên cũng nghĩ đến lớp này, mặc dù có chút thất vọng, nhưng không cố chấp đi theo.

Lăng Sơ Nam về tới ký túc xá, bên giường bạn cùng phòng của cậu đã được dọn xong, hẳn là đã đến rồi lại đi. Cậu lấy một bộ quần áo ra từ trong tủ đồ, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đi tắm trước đã.

"Kí chủ, sắp đến thời gian vào lớp." Thấy Lăng Sơ Nam nhàn nhã như vậy, 098 không khỏi nhắc nhở.

Lăng Sơ Nam lên tiếng, sau đó tiếp tục chậm rãi tắm cho xong, lau khô nước trên người, quấn thêm vài lớp băng gạc trên miệng vết thương có vẻ đáng sợ vì cứ cứa đi cứa lại, sau đó quấn khăn tắm lên người, mở cửa phòng tắm ra.

Đang lúc Lăng Sơ Nam mới vừa mặc quần, tay xỏ áo, cửa phòng ngủ "kẹt" một tiếng, mở ra.

Kí túc xá trường họ là một phòng hai người, bởi vì phần lớn là sinh viên giàu, đa số người đều sẽ dọn dẹp kí túc xá qua một lần trước cho tiện, đặt sẵn vài bộ quần áo để tạm nghỉ lại hoặc ứng phó với tình huống đột xuất, đương nhiên, buổi tối phần lớn người đều sẽ chọn về nhà, Lăng Sơ Nam chính là một loại này.

Về phần bạn cùng phòng của mình, Lăng Sơ Nam còn chưa từng thấy qua.

Có điều hiện tại cậu đến ngược lại là có chút đúng dịp.

Lăng Sơ Nam hơi hơi nhướng mày, sau đó trước mặt người vừa vào, tiếp tục không nhanh không chậm cầm quần áo tròng lên người.

Thân hình thiếu niên thon thả, làn da trắng nõn xinh đẹp, nhưng chẳng biết tại sao thiếu đi sự hồng hào, đứng từ cửa nhìn sang, có thể nhìn thấy các múi cơ đẹp đẽ sau lưng cậu, cặp mông cong vểnh bị cái quần chướng mắt che khuất, nhưng chỉ cần đường cong mỹ lệ kia thôi cũng đủ để khiến người ta trào máu mũi.

Ngũ gia chưa từng ham mê sắc đẹp trong truyền thuyết, sau khi nhìn thấy bóng lưng bạn cùng phòng của cháu mình, lại nhất kiến chung tình.

Lăng Sơ Nam mặc quần áo tử tế, quay đầu nhìn về phía người tới.

Thực rõ ràng, đứng ở cửa cũng không phải bạn cùng phòng của cậu, mà là một người đàn ông trưởng thành. Hắn khoảng chừng trên ba mươi tuổi, có một gương mặt tuấn mỹ mang tính xâm lược rất mạnh, cao hơn Lăng Sơ Nam khoảng một cái đầu. Lăng Sơ Nam hiện tại 1m78, người đàn ông này lại khoảng gần 1m9, khí thế của hắn rất mạnh, chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng đã khiến cho người ta có cảm giác khó thở.

Cảm giác ánh mắt đối phương truyền đến nóng rực, mười phần áp bách, Lăng Sơ Nam nở nụ cười với hắn, "Chào ngài, xin hỏi ngài là?" Cùng lúc đó, cậu ở trong lòng nhanh chóng kêu gọi 098, "098, ra đây! Tao có chuyện muốn hỏi."

"Kí chủ cứ hỏi."

"Quy định chỉ nói không thể lưu luyến thế giới trong nhiệm vụ, vậy chính là đại diện cho ý, dưới tiền đề này tao có thể tìm bạn giường mình thích, phải không?"

Chú thích:

- Bệnh xà tinh: ngôn ngữ mạng, ý chỉ "bệnh thần kinh", tính trêu chọc cao hơn nhưng không có nhiều ác ý. (Theo Baike)

- Nhân thiết: Thiết định nhân vật. Bao gồm tạo hình, tỉ lệ dáng người, hình thức trang phục, ánh mắt, biểu tình, ngoại hình, tính cách của nhân vật... (Theo Baike)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top