Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.Bạn trai giáo bá của tui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Chí đi theo chủ nhiệm lớp tương lai của anh trên hành lang, thỉnh thoảng trả lời thầy vài vấn đề, theo thầy đến lớp học mới.

Lưu Thăng nhìn thiếu niên trầm tĩnh bên người, nhịn không được gật đầu liên tục, trên mặt cười như đóa hoa không ai cản nổi, dù ông đều đối xử bình đẳng với học sinh, nhưng ai lại không hy vọng trong lớp mình có thêm một đại học bá đâu chứ.

Tranh thủ còn có một phút mới vào giờ, Lưu Thăng mang Lâm Chí đi đến lớp trước, nghe âm thanh ríu rít bên trong, bước vào phòng học duy trì trật tự.

Ông đứng ở bục giảng,ho nhẹ hai tiếng: "Các em, yên lặng một chút"

"Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển tới, bạn ấy đến từ trường ở Giang Thành, các em giúp đỡ bạn nhé ..."

Nữ sinh ngồi gần cửa trộm đánh giá thiếu niên trước mặt này, nhịn không được lặng lẽ nói với bạn cùng bàn: "Trần Thúc Ngư, cậu nhìn kìa, học sinh chuyển trường mới đến đẹp trai dã man."

Trần Thúc Ngư đang vùi đầu làm bài thi, chịu không nổi bạn cùng bàn hóng hớt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhận xét một chút: "Đúng là bảnh trai thật."

Thiếu niên thanh thanh sảng sảng đứng nơi đó, lập tức khiến người ta có ấn tượng tốt với anh, bộ đồng phục xanh biển và trắng anh mặc trên người đẹp nói không nên lời.

Nói xong, cô lại cúi đầu, chiến đấu tiếp với bài thi trên bàn.

Lưu Thăng đứng ở bục giảng nước miếng bay tứ tung nói nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra mình không phải vai chính, quay sang Lâm Chí đang đứng bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Lâm Chí à, em lại đây tự giới thiệu với các bạn đi."

Có nam sinh phía dưới chịu không được đáp lại: "Thầy ơi, thầy miêu tả kỹ càng tỉ mỉ hết rồi, cậu ấy còn gì để giới thiệu nữa ạ."

Nghe vậy,các nam sinh khác cũng ồn ào theo: "Đúng vậy, thầy Lưu Thăng, chúng em vẫn là học sinh của thầy đó, sao không thấy thầy khen chúng em như thế?"

Lại có mấy bạn khác cười vang lên, ríu rít nói cười thành một đoàn.

Lưu Thăng vỗ cái bàn trước bục giảng, hơi hơi đề cao âm lượng: "Đều yên lặng hết đi"

Quay đầu vẫy tay với Lâm Chí, ý bảo anh lại đây.

Lưu Thăng tuy là chủ nhiệm lớp, nhưng tính ông hiền, không làm giá, đôi lúc cũng nói chêm vào chọc cười với học sinh, cả lớp đều không sợ ông, nhưng cũng nể tình nên dần dần im lặng.

Lâm Chí nhẹ nhàng đi lên phía trước, mở miệng nói: "Chào các bạn, tớ là Lâm Chí, về sau hy vọng các bạn chiếu cố nhiều hơn."

Lưu Thăng gật gật đầu, chỉ vào hàng phía sau vị trí duy nhất không có ai,nói: "Trước em tạm thời ngồi ở chỗ đó đi."

Lâm Chí " Vâng" một tiếng tỏ vẻ đã biết, liền đi đến chỗ ngồi mới ngồi xuống.

Trên bục giảng Lưu Thăng điều chỉnh lại cảm xúc liền bắt đầu giảng bài. Ông là chủ nhiệm kiêm thầy dạy ngữ văn, nên giảng đầy hứng khởi, phấn chấn đến nỗi nước miếng tung bay.

Lâm Chí một tay chống cằm, một tay viết, đôi mắt chuyên chú nhìn thầy giáo trên bục, một công đôi việc ở trong đầu nhớ lại nhiệm vụ của mình ở thế giới này.

Lần này là văn vườn trường rất đơn giản, anh chỉ cần ở thời khắc mấu chốt phụ trách đảm đương công cụ hình người, trợ giúp cho tuyến tình cảm của nam nữ chính, giống như ——

Lúc nam nữ chính quan hệ tình cảm còn đang mông lung thì thổ lộ với nữ chính, làm nam chính hiểu rõ tâm ý của mình, bắt đầu theo đuổi nữ chính mãnh liệt.

Giống như ——

Lúc nữ chính vẫn do dự thì tạo ra mẫu thuẫn, nam nữ chính sau khi cùng nhau giải quyết vấn đế, tình cảm lại tiến lên một bước.

Lâm Chí trong lòng cảm khái, nhiệm vụ lần này đơn giản quá trời,anh chỉ cần ra mặt hai lần sau khi cốt truyện bắt đầu, thời gian còn lại anh có thể tự do tiêu xài, quả thực so với nghỉ phép sướng hơn nhiều.

Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc,tiền thưởng cũng đủ để anh xa xỉ một thời gian.

Anh bên này còn đang vui vẻ tưởng tượng, Lưu Thăng đứng phía trước dừng bài diễn thuyết thao thao bất tuyệt kia, ho nhẹ hai tiếng nói: "Được rồi, hôm nay tiết học đến đây thôi"

Quay đầu nói với một cô nữ sinh: "Lớp trưởng, mấy hôm nay em dẫn bạn học mới làm quen với trường."

Lại nói cùng Lâm Chí: "Đây là lớp trưởng lớp chúng ta Trần Thúc Ngư, cái gì không hiểu em có thể hỏi bạn ấy."

Cô gái vẫn luôn đấu tranh với bài thi rốt cuộc dừng bút, cô nhìn Lưu Thăng trước mắt lại xoay người nhìn Lâm Chí đằng sau, gật đầu đáp ứng "Vâng ạ."

Vừa dứt lời, chuông tan học vang lên, trong phòng học âm thanh như cái chợ vỡ, có vài nam sinh mới nghe tiếng chuông đã tức tốc phi ra ngoài luôn.

Lưu Thăng lắc đầu với đám học sinh này, cảm khái hai câu tuổi trẻ thích thật, thu thập giáo án cũng đi ra phòng học.

Lâm Chí chuyển hướng nhìn nữ sinh phía trước, ngưng thần đánh giá một lúc lâu, thật không hổ danh nữ chính, một gương mặt tinh tế, trắng nõn khiến người khác không dời mắt được, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản mà cũng thanh thuần như vậy.

Đang lúc Lâm Chí nhìn đến xuất thần, phía sau truyền đến, Chu Nịnh một tay choàng cổ, đáp ngay vai anh, cười tủm tỉm ghé lại người anh nói: "Đại học bá, đang ngắm lớp trưởng hả?"

Lâm Chí giơ tay đẩy cái đầu đang tiến lại gần mình ra, đánh giá thiếu niên trước mặt, mang theo ý tứ hoài nghi.

"Cậu có việc gì?"

Chu Nịnh cũng không thèm để ý, vẫn thao thao bất tuyệt nói: "Lớp trưởng chúng ta thoạt nhìn văn tĩnh vậy thôi chứ, cô ấy chính là con cọp mẹ đó, cậu đừng dại dột chọc vào."

Tốt nhất tránh xa một chút, Chu Nịnh thầm nghĩ, tên mới tới này lớn lên cũng đẹp trai, gần bằng hắn rồi. Chẳng may Trần Thúc Ngư cầm lòng không được thì làm sao bây giờ, hắn cần phải đem manh mối tiếp xúc của hai người nọ bóp chết ở trong nôi.

Lâm Chí có chút cạn lời, cha này đang cảnh cáo anh hả?

So với anh - chiếc công cụ hình người, bị cố ý nhét vào giữa chừng này khác nhau, Chu Nịnh chính là vai nam tám, ba người này tình cảm từ cao trung rối rắm lên tới đại học.

Anh sau khi tỏ tình với Trần Thúc Ngư, không chỉ kích thích nam chính, mà còn động đến thanh mai trúc mã của nữ chính, Chu Nịnh.

Quả nhiên trúc mã so ra cũng kém với chân ái trời giáng, Lâm Chí nhìn thiếu niên trong mắt hơi chút đồng tình.

"...Biểu tình này của cậu là sao hả?"

"..."

Chu Nịnh giơ tay vỗ vai Lâm Chí, "Tớ là Chu Nịnh, nếu cậu đã ngồi trước tớ, chứng tỏ chúng ta có duyên phận, về sau anh đây sẽ phụ trách che chở cậu."

Chú ý cậu, tốt nhất làm cậu cách xa Trần Thúc Ngư một chút.

Lâm Chí nhìn ánh mắt mơ hồ của tên này, đột nhiên cũng get được ý tứ của hắn. Nghĩ nghĩ, nhiệm vụ của anh là tỏ tình cùng nữ chính, chứ có phải cùng cô ấy bồi dưỡng tình cảm đâu. Thế nên cũng cười nói: "Được rồi, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn, bạn học Chu."

Chu Nịnh yên lặng bưng ngực, tên này cười rộ lên lực sát thương lớn quá.

Dù sao toàn bạn bè bằng tuổi, chỉ mất một ngày, Lâm Chí đã cùng cả lớp quen mặt. Đương nhiên, chủ yếu do Chu Nịnh bên cạnh ồn ào giới thiệu.

Chạng vạng, Lâm Chí một mình về nhà, mở cửa, không có gì bất ngờ xảy ra, trong nhà yên tĩnh lạnh băng. Lâm Chí quen cửa quen nẻo mở tủ lạnh chuẩn bị đồ ăn cho mình.

Nguyên chủ cha mẹ ở thành phố P làm ăn, đang ở thời kỳ quan trọng của sự nghiệp bọn họ, nguyên chủ lại chào đời. Bố mẹ Lâm không có thời gian chăm sóc, liền đưa nguyên chủ về quê ở Giang Thành, nhờ bà ngoại chăm hộ, một mình bà nuôi nấng lực bất tòng tâm, dẫn tới nguyên chủ năm 6 tuổi bị tai nạn xe nên qua đời, Lâm Chí cũng tiếp nhận thân thể nguyên chủ lúc đó.

Trong thế giới hư ảo dựa vào tuyến tình cảm của nam nữ chính mà sinh ra này, nguyên chủ chính là người quan trọng thúc đẩy cốt truyện. Sau khi hắn mất, cốt truyện không có cách nào tiến triển thuận lợi được, tuyến tình cảm của nữ chính xuất hiện chỗ trống, khả năng dẫn tới thế giới giả thuyết này không thể hoạt động bình thường. Cho nên, Lâm Chí tới bổ sung vị trí, thay thế nguyên chủ hoàn thành nhiệm vụ.

Ngày hôm sau Lâm Chí đến phòng học vừa mới ngồi xuống, liền nghe một giọng nữ gần cửa truyền đến: "Lâm Chí, cậu ra đây một chút."

Lâm Chí ngẩng đầu quét mắt một cái, thấy ngoài cửa là Trần Thúc Ngư, anh buông đồ trong tay lên tiếng đáp lại, rồi theo ra cửa.

Trần Thúc Ngư đi phía trước, mở miệng thay anh giải đáp hoang mang:" Thầy Lưu bảo tớ kêu cậu qua."

Lâm Chí gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại hỏi thêm một câu "Tìm tớ có chuyện gì sao?"

Tự nhiên thấy trên mặt Trần Thúc Ngư xuất hiện ý cười, quay đầu nhìn Lâm Chí một cái, trả lời: "À... Cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."

Lâm Chí bị nữ chủ cười làm đầu óc không thông, trong thời gian này vẫn giữ nguyên cốt truyện mà hẳn là không có suất diễn của anh đâu ?

Trần Thúc Ngư dẫn anh đi đến cửa văn phòng, gõ gõ, nghe được bên trong nói "Vào đi", liền đẩy cửa đi vào.

Trường trung học Đông Hoa ở P thị là một ngôi trường tư thục, không chỉ có đội ngũ giáo viên đông đảo, phương tiện dạy học đầy đủ, văn phòng của mỗi giáo viên cũng độc lập với nhau.

Lúc này trong phòng có không ít người, khi anh cùng Trần Thúc Ngư đi vào liền bị tầm mắt một đám người nhìn qua.

Lâm Chí một chút cũng không chịu ảnh hưởng, trầm giọng hỏi: "Thầy tìm em có việc gì không ạ ?"

Lưu Thăng vẫy tay với Lâm Chí, lại xoay người nói với một người đàn ông tây trang giày da ở giữa phòng: "Nghiêm tổng, em học sinh này, từ trường số một Giang Thành chuyển tới, năm nào cũng đứng đầu trường, thành tích rất ưu tú." Trong lời nói lộ ra chút kiêu ngạo, như là học sinh ông dạy dỗ ra vậy.

Xong quay ra nhìn Lâm Chí giải thích: "Lâm Chí à, vị này là Nghiêm tổng của tập đoàn Á Cùng..."

Tập đoàn Á Cùng... Lâm Chí nhớ lại một chút, đây không phải sản nghiệp của nhà nam chính sao? Trung học Đông Hoa cũng là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Á Cùng. Chỗ này được gọi là Nghiêm tổng, chẳn hẳn là bố của nam chủ, Nghiêm Duệ Hòa.

Lưu Thăng sắc mặt rối rắm, làm như ngượng ngùng mở miệng, quay đầu nhìn về một phía, ho nhẹ hai tiếng nói: "Còn bạn học này là Nghiêm Tinh Tự."

Lâm Chí rốt cuộc lên tinh thần, cũng quay qua nhìn, nghĩ nghĩ một chút, nam chủ lên sân khấu rồi à?

Trước đó mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, hệ thống đều tự động phát tư liệu ngắn gọn của nhân vật trọng yếu trong cốt truyện, là phương tiện giúp bọn họ tiến hành công tác.

Nam chủ ngồi ở ghế sô pha, bị thân hình của mấy người lớn chắn mất, khó trách khi anh đi vào không chú ý.

Lưu Thăng nói tiếp: "Bạn học Nghiêm do vài nguyên nhân đặc thù,mấy học kỳ vừa rồi không tới trường học được, thầy hy vọng có người có thể giúp phụ đạo một chút chương trình học cho bạn Nghiêm."

Lâm Chí hơi ngạc nhiên, anh biết đoạn cốt truyện này, dưới danh nghĩa học bổ túc, nam nữ chính làm quen với nhau.

Chủ nhiệm lớp sao không nhờ nữ chính đại học bá nhận nhiệm vụ này, tìm anh làm cái gì?

Anh nhớ rõ ràng đoạn cốt truyện này anh đã lên sân khấu đâu, nữ chủ cũng đồng ý ý tưởng giúp đỡ bạn học này, chỉ hơi do dự nhưng cũng đáp ứng rồi.

Anh xoay người nhìn Trần Thúc Ngư, mà cô lại chớp chớp mắt với Lâm Chí, trộm liếc mắt Nghiêm Tinh Tự đang ngồi kia một cái.

Lâm Chí cảm thấy mình get được ý tứ nữ chủ rồi, té ra cô này không giúp nam chủ vì hắn là học tra sao?

Thấy Lâm Chí sắc mặt nghiêm túc, Lưu Thăng lại vội vàng bổ sung: "Đương nhiên, em không cần áp lực quá, nếu em..." Không đồng ý cũng không sao mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top