Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 2: Ngoại truyện (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      (1) Quân Thuỵ

    Alpha và Omega ở thế giới của cảnh chủ Hạ Khuynh Xuyên có một đặc điểm chung ngoài tuyến thể chứa pheromone: đó chính là kì mẫn cảm. Kì mẫn cảm sẽ xuất hiện 4-5 lần một năm, mỗi lần kéo dài từ 3-5 ngày tuỳ từng người. Vào kì mẫn cảm, dù là Alpha hay Omega đều sẽ yếu ớt hơn bình thường, nhu cầu tình dục cũng tăng cao, lúc nào cũng đòi hỏi phải có bạn đời bên cạnh chăm sóc. Mạc Thanh Thành đang rơi vào tình cảnh như này. Tất nhiên không phải là kì mẫn cảm của chính y mà là của 4 Alpha của y.

        Ánh nắng ban mai nhè nhẹ hắt qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt diễm lệ của Mạc Thanh Thành, khiến cho y thức giấc. Mạc Thanh Thành ngước nhìn đồng hồ: 8h sáng. Y nhẹ nhàng cựa quậy, gỡ cái tay đang vắt ngang eo mình của Quân Thuỵ ra, chầm chậm vươn người định trèo xuống giường. Chân còn chưa chạm đất thì eo đã bị một cánh tay rắn chắc khoá lại. Quân Thuỵ vừa dụi đầu vào lưng Mạc Thanh Thành vừa hỏi: 

       "Vợ ơi em đi đâu thế?"

      "Em đi tắm, anh ngủ thêm chút nữa đi." 

       "Để anh bế em." 

       "Không cần đâu, em đi một mình được mà."

      Mạc Thanh Thành thấy Quân Thuỵ tỉnh rồi thì cũng không chậm chạp lề mề nữa. Y gỡ hai cái râu bạch tuộc đang quấn lấy mình ra, vừa bước xuống đất mặc được cái áo ngủ bị vứt lăn lóc tối hôm qua lên thì đã ngửi thấy pheromone tủi thân lan tràn khắp phòng. Mạc Thanh Thành nghi hoặc quay đầu lại thì thấy Alpha cao lớn đang uỷ khuất nhìn mình, vẻ mặt y như chú chó lớn bị bỏ rơi. Y ngập ngừng hỏi: 

       "Sao...Sao thế?"

      "Vợ không thương anh." Chó ngốc Quân Thuỵ ôm chăn, đáng thương hề hề trả lời Mạc Thanh Thành, diễn xuất xứng đáng đạt giải Oscar.

     Mạc Thanh Thành đỡ trán, suýt nữa thì phì cười: "Ôi... Em có thương anh mà?"

    "Em không." 

     "Sao em không thương?"

    "Em không cho anh đi tắm cùng, còn không cho bế!"

    "Em lớn rồi, có phải con nít đâu..."

    "Em lại không thương anh!"

    "... Rồi, em thương được chưa nào? Đây, bế đi. Tắm cùng thì cũng được thôi, nhưng mà chỉ là tắm thôi đấy nhé."

     "Em bảo chỉ là tắm thôi mà?"
     "Nhưng mà vợ ơi, anh khó chịu..."

     "Bỏ tay ra nào, tối qua còn chưa đủ hay sao? Em mệt mà."

     "Nhưng mà anh khó chịu vợ ơi... Hức... Vợ ơi em thương anh đi mà..."

     "Vợ ơi..."

==============================================================

      (2) Hoài Du   

          Vì Mạc Thanh Thành đã thắt tuyến nên không thể phóng thích pheromone trấn an các Alpha của mình, điều này khiến cho các Alpha của y hết sức khó nhịn, càng ngày càng dính người. Mạc Thanh Thành lại chỉ có một, nên y phải cho các Alpha nhà mình dùng thuốc ức chế. Đó là phương hướng, còn việc làm thế nào để các con hàng kia ngoan ngoãn uống thuốc lại là một câu chuyện khác.

       "Hoài Du, đến giờ uống thuốc rồi." Sau khi dùng xong bữa sáng, Mạc Thanh Thành lấy thuốc từ trong tủ ra, bắt đầu một nhiệm vụ lớn lao và mệt nhọc chỉ đứng sau nhiệm vụ thoả mãn mấy con hàng đang trong kì mẫn cảm này.

        "Anh không uống thuốc đâu." Hoài Du vừa nói vừa ra sức cọ vào gáy Mạc Thanh Thành, hít hà hương pheromone êm dịu trên đó.

        "Sao lại không uống? Hôm qua anh hứa sẽ ngoan cơ mà?" Mạc Thanh Thành đẩy Hoài Du ra, sau đó nhéo má hắn.

        "Hôm qua là hôm qua, hôm nay anh muốn hư." Hoài Du để mặc cho vợ nhéo má mình, vừa vuốt tóc Mạc Thanh Thành vừa nói.

         "Anh đã hứa với em rồi, làm một quân nhân thì không được thất hứa đâu đúng không? Nào, uống thuốc đi, nuốt một cái là xong mà?" Mạc Thanh Thành thấy Hoài Du không xi nhê, đành đổi biện pháp sang dỗ dành.

         "Anh hong uống thuốc đâu, khó chịu nhắm." Hoài Du không hổ là một quân nhân xuất sắc, thấy chiêu tiếp chiêu, trực tiếp chuyển từ bá đạo sang làm nũng.

        Mạc Thanh Thành bị hắn moe cho mềm nhũn, tí nữa thì bại trận trước sự moe này. May sao ngay giây phút phòng tuyến cuối cùng sắp sụp đổ thì lại lấy lại được lí trí, y vỗ về khuôn mặt điển trai không góc chết của Hoài Du, dịu dàng cưng nựng: "Ngoan nào, em biết anh khó chịu rồi. Nhưng em cũng mệt mà? Chồng không thương em sao?"

      Chồng...

     Chồng.......

     Chồng!!!

     Đù moá em ấy gọi mình là chồng kìa!

     Chời ơi, vợ con gọi con là chồng rồi làng nước ơi!!!

    Muahahahhahahahahahah!!!!!

    Mặt Hoài Du không biểu tình nhưng hai tai lại lặng lẽ nóng lên. Hắn biết mình đang bại trận đến nơi rồi, vội vội vàng vàng vùi đầu vào cổ Mạc Thanh Thành, ý đồ vớt vát lại chút thể diện, không thể để thua không còn manh giáp nào được! Nếu thế thì còn gì là Alpha nữa!
     "Vợ ơi anh hông uống thuốc đâu. Em cho anh ôm ôm là được mà? Vợ ơi, uống thuốc anh khó chịu lém ớ, anh mún vợ cơ~"

     Mạc Thanh Thành nhìn vành tai đỏ chót của Hoài Du, thấy vừa thương vừa buồn cười. Y xấu xa cúi đầu, thì thầm vào tai Hoài Du:

     "Dị ó hở? Dị là chồng hong thương em òi."

      Hoài Du: O(≧▽≦)0     (=′∇'=)

      Thanh máu của Hoài Du cạn sạch, thua chẳng còn manh giáp.



    






       


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top