Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tiểu Hầu Phu Có Chút Ngoan (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ thân Lục Hạ nhìn hai người rất lâu, một lát sau ông liền bảo mệt muốn nghỉ ngơi , Hắc Linh nhanh chân đứng dậy đỡ ông nằm lên giường, Lục Hạ đi đến đắp chăn cho ông sau đó cả hai nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại

Lục Hạ sau khi đóng cửa lại thì không nói gì cúi đầu đi về trước ,Hắc Linh đứng nhìn một lát cũng bước đi theo, trên đường đi cả hai người vô cùng im lặng, ngựa một sừng cũng biết điều không hề đi theo Hắc Linh, nó bay đến ngồi lên một thân cây to nhìn về phía xa

Cả hai đi một lúc thì đến một câu cầy nhỏ, cây cầu được bắt qua một cái hồ , ở giữa hồ có một ngôi nhà nhỏ, những tấm rèm nhung được thả xuống bay phất phơ, ở phía dưới hồ những bông hoa sen nở rộ cả mặt hồ

Lục Hạ đi lại vén những tấm rèm nhung đó lên đi vào bên trong Hắc Linh cũng đi vào theo, Hắc Linh ngồi xuống ghế nắm lấy tay hắn, Lục Hạ vẫn đang đứng , Hắc Linh ngước lên nhìn người nãy giờ vẫn luôn cúi đầu , nhìn thấy hai mắt có hắn đỏ hoe, trên má vẫn còn ướt. Hắc Linh biết trên đường đi có lẽ Lục Hạ đã khóc, Hắc Linh muốn an ủi hắn nhưng cô không biết cách phải làm sao, Hắc Linh đưa tay lên nhẹ lau nước trên má Lục Hạ tay kia nắm chặt lấy hai tay hắn

Nhưng hành động đó càng làm cho những ứ nghẹn trên Lục Hạ vỡ òa, nước mắt thi nhau rơi xuống, Lục Hạ liên tục lắc đầu, giọng nghẹn ngào nói ra :"Vì sao phải làm như vậy...hức...ta không xứng.hức...nàng đừng làm như vậy...hức...ta không muốn gì ta...hức...mà nàng bị chê cười...hức..hức...ta có thể không cần danh phận mà ở bên nàng...ta không cần gì hết ..cho nên nàng đừng gì ta mà đánh đổ tương lai của mình được không...! "

Hắc Linh đứng dậy, hai tay cô nâng mặt Lục Hạ lên, Lục Hạ mở mắt nhìn cô, Hắc Linh nhẹ cúi đầu hôn lên trán hắn, khẽ cười nói :"Chàng xứng, đừng bao giờ nói với ta chàng không xứng với ta, ta mới là người không xứng với chàng"

"Không đúng, nàng xứng hức...oa...oa!" Lục Hạ nhào vào lòng Hắc Linh đầu vùi vào cổ cô vừa khóc vừa nấc nghẹn nói là cô xứng, Hắc Linh lòng đau muốn mệnh ôm chặt lấy hắn, vòng tay siết chặt lại, cô vuốt nhẹ máy tóc phía sau của hắn, một lần nữa vỗ về nhẹ nhàng nói với hắn :"Chàng tốt như vậy, ôn nhu như vậy gả cho một kẻ thô lỗ chỉ biết đánh giặc giết người như ta là ta làm khổ chàng!"

Người trong lòng cô nghe vậy thì càng lắc đầu dữ dội hơn, Hắc Linh cười tiếp tục nói :"Ta không bao giờ sợ bị người khác chê cười, so với việc bị chê cười mà khiến chàng không lúc nào vui vẻ thì ta nguyện ý bị chê cười ,hơn nữa bọn họ cũng chỉ dám nói sau lưng ta, ta cũng thật sự muốn xem ai dám đến trước mặt ta mà nói, hơn nữa" Hắc Linh nắm lấy hai vai Lục Hạ kéo ra để mặt hắn đối diện với mặt mình, Lục Hạ nhìn cô, Hắc Linh nghiêm túc nói :"Lúc nãy ta không hề nói cho có, ta muốn trong lòng chàng lúc nào cũng chỉ có mình ta, không chứa thêm bất kỳ người nào khác, ta cũng biết những nam nhân luôn phải chịu cảnh chung thê chủ với người khác, nhưng ở trên đời này ai lại chịu được cảnh chia người mình yêu cho người khác, ta cũng như vậy chàng cũng như vậy, cho nên việc ta gả cho chàng là cho chàng một cái cam kết, nếu sau này ta có làm gì sai đến nổi chàng không thể tha thứ được chàng liền có quyền dùng một tấm hưu thê đuổi ta ra khỏi cửa, đến lúc đó chàng vẫn là một bông hoa xinh đẹp, còn ta là một người phụ nữ bị phu của mình hưu đạp ra khỏi cửa!"

"Híc..ha ha..nói hưu nói vượn!" Lục Hạ phì cười khi nghe Hắc Linh vừa nói mà khuôn mặt lại đen thui, những khó chịu khi nãy đã tan đi gần hết, Hắc Linh nhìn thấy hắn cười thì cô cũng cười theo, cô kéo Lục Hạ ngồi lên đùi mình, Lục Hạ giật mình muốn đứng dậy nhưng bị Hắc Linh ôm eo cứng ngắc, qua một hồi gỡ không được Lục Hạ cũng bỏ cuộc

Hắc Linh ngửi nhẹ mùi hương trên người Lục Hạ, là mùi hương riêng biệt của hắn, không lẫn với ai, là mùi mà cô ngửi một lần thì nhớ mãi không quên

Hắc Linh ngẩng đầu lên vuốt má Lục Hạ, Lục Hạ cúi đầu xuống ôn nhu nhìn cô, hắn nhìn thấy trong đôi mắt kia của cô chỉ có bản thân mình, tình yêu kia khiến hắn bị nhấn chìm nhưng hắn chẳng muốn thoát ra, hắn muốn cả đời này cứ mãi đắm chìm như vậy

Hắc Linh cầm lấy một tay hắn đưa lên miệng ,cô hôn nhẹ lên mu bàn tay hắn, sau đó cô hé miệng ngậm lấy ngón tay nho nhỏ kia

Sự ẩm ướt mềm mại trong khoan miệng tập kích lên đầu ngón tay Lục Hạ, những khoái cảm kia lan tràn đến khắp thân thể làm Lục Hạ nhịn không được mà khẽ rùng mình

Hắc Linh quấn nhẹ chiếc lưỡi xung quanh ngón tay, đầu lưỡi mút lấy kéo ra đút vào, lâu lâu răng cô lại khẽ cắn lên từng đốt ngón tay, tiếng môi lưỡi chách chách vang lên, Lục Hạ đỏ mặt rút ngón tay ra, nước bọt lắp lánh phũ ướt cả ngón tay nhỏ giọt lên y phục của hắn, Lục Hạ vội vàng đứng lên, lắp bắp nói :"Chúng ta...chúng ta..ra ngoài thôi!"

Hắc Linh đưa tay lần nữa kéo người ôm lại, Lục Hạ hoảng sợ nhìn xung quanh đè giọng nói :"Không cần...bên ngoài có người!"

Hắc Linh vùi đầu vào cổ hắn hít một hơi thật sâu, tiếp đến cô dời lên tai hắn khẽ nói :"Chỉ cần chàng nhỏ tiếng một chút thì sẽ không ai đến đây!" nói rồi cô khẽ cắn lên tai hắn, Lục Hạ hô lên một tiếng mềm nhũn khụy xuống, cũng may Hắc Linh vẫn luôn ôm hắn

Hắc Linh nhấc bổng Lục Hạ lên sau đó đặt lên bàn đá phía kia, để Lục Hạ ngồi lên trên, Hắc Linh một chân quỳ lên cái ghế một chân để chống dưới đất hai tay chống ngang eo hắn

"Đừng...đừng mà...ưm...!" Lục Hạ đẩy người cô ra liền bị Hắc Linh hôn xuống, đầu lưỡi Hắc Linh càng quét mạnh mẽ luồn vào bên trong bắt lấy cái lưỡi nhỏ vẫn còn đang ngơ ngác kia của hắn, Hắc Linh ôm lấy mông Lục Hạ kéo người hắn sát vào mình, nhấc bổng Lục Hạ lên, cô xoay người để mình ngồi lên bàn còn Lục Hạ thì ngồi lên đùi mình, Hắc Linh lấy tay ôm lấy cái gáy hắn đè mạnh làm cho nụ hôn càng sâu thêm

Nụ hôn nóng bỏng và táo bạo, đầu lưỡi cả hai như kẻ đói khổ mà lao vào cắn xé lẫn nhau, răng môi va chạm

Lục Hạ đưa tay lên ôm lấy cổ Hắc Linh, hắn mở to miệng ừng ực nuốt lấy nước bọt mà Hắc Linh đưa qua ,cũng trao nước bọt của mình qua

Phía dưới hai thứ cứng rắn đang chà xát vào nhau qua lớp y phục, quần bị đội lên một đống, Lục Hạ nhịn không được mà uốn éo nhẹ hông mình, cái lỗ bên dưới của hắn có chút ngứa, dường như nó nhớ đến ngày hôm đó, bên trong kêu gào muốn được đâm vào

Nụ hôn được vứt ra, cả hai người thở hổn hển, Hắc Linh không đợi được mà xé mạnh y phục phía trên của Lục Hạ, Lục Hạ hoảng sợ muốn hét lên nhưng hắn nhanh chóng che lại miệng mình

Hắc Linh cúi đầu cắn mạnh lên đầu vú của hắn , Lục Hạ cắn môi rên khẽ, hai tay ôm lấy đầu của Hắc Linh :"ưm..ứm..."

Hắc Linh dùng răng nghiến nhẹ làm cho Lục Hạ càng thêm run rẩy, tuy rất đau nhưng bên trong hắn dường như có cái gì đó rất khác lại, da đầu tê rần, bên dưới lại càng cứng hơn nhất là cái lỗ bên dưới lại càng thêm chảy nước, hắn cảm nhận được bên trong ẩm ướt mềm mại, mấp máy muốn thứ gì đó lấp đầy, Lục Hạ bây giờ đang muốn phát điên gì thứ cảm giác đó

Hắc Linh há to miệng ngậm lấy vú của Lục Hạ vào bú mút như một đứa trẻ đang bú sữa mẹ, nhưng cái lưỡi lại quắn lấy đầu vú ,đá qua trái phải, lâu lâu lại hút thật mạnh khiến cho Lục Hạ sướng muốn điên rồi

Lục Hạ nắm lấy tóc Hắc Linh kéo đầu cô vùi vào ngực mình :"ưm...thật đã...aaa...bên kia...bên kia cũng muốn được bú..aa...ưm đúng rồi...!'

Chách

Hắc Linh thả vú bên trái ra há miệng ngậm vú bên phải, đưa tay lên hầu hạ vú vừa rồi

Ngón tay cô nắm se nhẹ đầu vú, đầu ngón tay lâu lâu lại bấm vào, còn bên kia đầu lưỡi lại tiếp tục quấn lấy, hai bên vú đều được hầu hạ đến thỏa mãn, Lục Hạ ôm cổ Hắc Linh ngã người ra sau nhắm mắt hưởng thụ rên hừ hừ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top