Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 221: Không ai bì nổi Hoắc tiên sinh(33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh

Người phụ nữ trung niên kia, vẻ mặt đau khổ, sau đó không ngừng lắc đầu, “Mười lăm mười sáu tuổi đã đi rồi, rời nhà trốn đi còn mang tiền trong nhà đi.”

“Cô xem nhà chúng tôi đi! Ai, trời đánh mà, trách không được bị điếc, đúng là tự làm bậy, không thể sống mà!”

Sau đó còn có một đoạn nữa, Lục Nhất Lan lại không muốn tiếp tục xem nữa, cô thở phào một hơi, sau đó tay có chút run rẩy tìm số điện thoại của Hoắc Nịnh.

Suy nghĩ hồi lâu, Lục Nhất Lan gọi qua số điện thoại kia.

Lúc này Hoắc Nịnh đang nói chuyện với Tần Ngạn.
Di động vang lên, anh sửng sốt một chút, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, đầu ngón tay theo bản năng lướt qua, nhưng Hoắc Nịnh lại nghe không thấy.

Rất hiển nhiên, Lục Nhất Lan cũng là gọi điện thoại, mới nghĩ tới điểm này.

Vừa muốn tắt, bên kia truyền đến một giọng nam.

“Ai, Hoắc Nịnh, anh đừng tắt điện thoại chứ!”

“Anh nghe không được thì để tôi nghe giùm!”
Trong giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười, “Tôi thật sự rất muốn nhìn một chút, xem người có thể làm anh sớm hủy diệt kế hoạch ba năm nay, một mình chống đỡ tất cả lời đồn đãi vớ vẩn, luyện một thanh sắt thô ráp nhà anh thành một sợi dây sắt nhỏ rốt cuộc là người thế nào.”

“...”

“Đừng làm loạn.” Hoắc Nịnh không quá muốn để Lục Nhất Lan tiếp xúc những việc này.
Bởi vì những việc này quá phức tạp, cũng quá dễ dàng làm người bị tổn thường, công chúa nhỏ của anh, cứ yên lặng chờ đợi là tốt rồi.

“Cô ấy nói chuyện.” Tần Ngạn bỗng nhiên nói, “Hoắc Ninh, anh yên lặng một chút đi, bên kia có tiếng động.”

Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, hỏi, “Mọi người đang bàn chuyện công việc sao?”

“Tôi không có chuyện gì khác, chỉ là muốn nói với Hoắc Nịnh một câu, sinh nhật vui vẻ.”

“Mọi người cứ tiếp tục làm việc đi, tôi cúp máy trước.”

Tần Ngạn vốn định ngăn cản, nhưng Lục Nhất Lan đã nhanh tay, cúp máy.

“Cô ấy nói gì?” Hoắc Nịnh nhìn Tần Ngạn.
Người đàn ông à một tiếng, sau đó nở nụ cười, “Chẳng nói gì cả.”

“...”

Một khẩu súng, để ở bên hông Tần Ngạn, “Cô ấy nói gì?”

“...”

Tần Ngạn bày ra bộ dáng chịu thua, “Tôi nói này Hoắc Nịnh, anh cũng quá vô tình rồi, chúng ta là loai tình cảm gì, anh lại đối xử với tôi như vậy!”
“Cũng chẳng nói gì nhiều.”

“Chỉ là muốn nói với anh một câu, sinh nhật vui vẻ.”

Sinh nhật?

Hoắc Nịnh mê mang một chút, sau đó nhu tình trong lòng ngăn không được trào ra, sinh nhật vui vẻ.

Lần đầu tiên, có người nói câu này với anh.
Nhìn Hoắc Nịnh ngây ngô cười, Tần Ngạn trực tiếp chậc chậc lưỡi, anh ta vỗ vai Hoắc Nịnh, “Này, người anh em tỉnh táo lại coi, anh nói xem kế hoạch ba năm của chúng ta, trong vòng hai tuần anh liền hủy sạch sẽ, anh nói xem tôi nên nghĩ thế nào đây?”

“Anh làm cái quái gì mà nghĩ với chả ngợi?”
“Xùy, tôi cũng là người có cổ phần NM đấy, thanh danh của anh ở đây đã thối như vậy, một người lãnh đạo có thanh danh thối nát sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt cho tập đoàn, anh làm như vậy chúng ta sẽ không có cách nào tiến quân vào thị trường Trung Hoa được!”

“Anh nói đi, rốt cuộc vì sao lại xúc động như vậy chứ? Rõ ràng chỉ cần chờ hai tháng thôi, bên này chúng ta bàn bạc thành công, là có thể trực tiếp chỉnh nhà họ Hoắc phá sản rồi.”

Tần Ngạn thật sự rất tò mò.

Quen thằng nhóc mặt than này đã ba năm, chưa bao giờ nhìn thấy anh ta tính toán sai lầm như vậy, tự hại mình như thế.

Chuyện lần này, anh ta cũng thật là lỗ sạch vốn.
Ngay khi Tần Ngạn cho rằng Hoắc Nịnh sẽ không trả lừi, anh lại mở miệng.

“Mấy tháng trước, tôi tìm được người tôi muốn tìm rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Chúng tôi ở bên nhau, chuyện này bị Trần Niệm biết.”

“...”

Tần Ngạn a một tiếng, “Chỉ như vậy? Vậy anh có thể trực tiếp đưa cô gái kia đi mà! Đưa ra nước ngoài, tôi bảo hộ, thỏa đáng.”

“Không được.”

Anh không phải chưa từng nghĩ tới, “Tôi không muốn tách khỏi cô ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top