Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Cẩm Tú Khoe Sắc (1)

[Nơi này cũng chẳng phải là nhà.]

[Tỉnh dậy đi, cô không có phải ở nơi mình có thể ngủ được đâu.]

Thiếu nữ nằm im bất động trên mặt đất, lát sau chậm rì rì đưa tay ra trước mặt, năm ngón tay cứ như không xương xòe ra, trên mặt cô gái không có tí cảm xúc nào, khẽ chớp chớp đôi con ngươi sáng loáng như pha lê.

Mọi thứ xung quanh rõ ràng như ban ngày, âm thanh từ bên ngoài truyền đến ồn ào ầm ĩ, tất cả bốn phía đều rất chân thực sống động, không giống với một giấc mộng một chút nào.

Tiền Tuế nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om, rèm cửa đã bị kéo lại, nhưng vẫn hơi hở ra một chút, vài tia nắng mặt trời may mắn chui qua khe rèm  lọt vào bên trong, chiếu một đường thẳng ngang qua căn phòng, cũng là nguồn sáng duy nhất hiện tại của Tiền Tuế.

Cô nằm im bất động như vậy thêm một thời gian, bên ngoài đột nhiên có tiếng còi xe tải bấm bíp bíp inh ỏi, phá hoại hoàn toàn khung cảnh yên tĩnh trong phòng, Tiền Tuế đành chống thân thể ngồi dậy, thần sức mệt mỏi uể oải như mới ngủ dậy dò xét nhìn quanh phòng một lượt.

Đây không phải phòng của cô.

Cũng không phải bất kì căn phòng nào cô từng đi qua.

Mà đáng lẽ Tiền Tuế đã phải chết từ trước rồi mới phải chứ nhỉ, sao tự nhiên lại...

[Đây đúng là không phải phòng của cô, mà cô xác thực cũng đã chết rồi.]

Giọng nói ban nãy đánh thức cô vang lên lần nữa, Tiền Tuế phản ứng không được nhanh nhạy cho lắm, ụ lì lì đưa mắt nhìn xung quanh, không phát hiện ra có bất kì ai ngoài cô trong phòng này nữa cả.

Giọng nói kia vẫn không ngừng vang lên, so với những thứ âm thanh hỗn tạp truyền ra từ bên ngoài cửa sổ kia càng rõ ràng hơn, tựa như đã bị khảm lại vào trong trí óc của cô, có thể lấn át hết tất cả những thứ ồn ào hỗn tạp khác.

Tiền Tuế vận động bộ não vừa mới tỉnh ngủ được chưa lâu của mình, cũng không bất ngờ lắm đưa ra một cái suy đoán.

Giọng nói kia bắt nguồn từ trong chính ý thức của cô.

Linh hồn thứ hai ám trong thân thể này của Tiền Tuế chăng?

[Tiền Tuế tiểu thư, cô rất thông minh, tuy nhiên tôi không phải bất kì linh hồn nào hết, cô chỉ cần biết, tôi đại khái chính là người chỉ dẫn tương lai sau này cho cô là được.]

Tiền Tuế chỉ im lặng, cũng không đưa ra bất luận cái ý kiến gì, chỉ đơn giản là ngồi im đấy nghe hệ thống phổ cập hết các loại kiến thức đông tây cho mình.

---

Tiền Tuế trong cuộc sống là kiểu thiếu nữ điển hình của thế hệ trước, an tĩnh ngoan ngoãn, bình thường rất thụ động nhưng trong công việc lại hết sức chăm chỉ, chính là kiểu người mà ta hay gọi là"con gái ngoan của mẹ" đấy.

Bạn bè của cô hay gọi cô là Người Qua Đường Giáp Tuế, bởi vì nếu đem Tiền Tuế ra đặt trong một cuốn tiểu thuyết, lấy tính cách của cô, chắc chắn sẽ là một người qua đường không màng thế sự không hơn không kém.

Vậy nên khi Tiền Tuế biết mình vừa xuyên không xong, cô cũng có phần hơi bất ngờ. Đối với bất kì cô gái nào, một việc tường chừng như chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này lại bỗng nhiên xảy đến với mình, ai cũng sẽ kinh hỉ cả thôi.

Tiền Tuế biết được giọng nói kia là một hệ thống, tên của nó là Đa Sắc, cũng giống như các hệ thống thông thường trong truyện tiểu thuyết, có nhiệm vụ dẫn dắt ký chủ nghịch tập các thế giới khác nhau.

Mà nhiệm vụ chính của Tiền Tuế khi xuyên không, lại chính là --- thu thập màu sắc?

Tiền Tuế có hơi hoang mang hỏi lại: "Tôi không hiểu rõ lắm, màu sắc mà cậu nhắc đến, không phải là màu vẽ đây chứ?"

[Cuộc sống là môt bức tranh, mà không phải cuộc sống của ai cũng là những bức tranh đẹp, thậm chí có những người bị thiên đạo ruồng rẫy một cách vô lí, có cuộc sống không thoải mái được nửa phân, cho nên họ rất oán hận. Việc của cô là thay đổi cuộc sống của họ, cũng là thu thập các loại màu vẽ trên thế gian này, đựng vào trong cái lọ kia...]

Nói chung vẫn là phải nghịch tập, không khác gì mấy cuốn truyện mà bạn cô hay nhắc đến cả.

Tiền Tuế xoay ngang xoay dọc cái đầu tìm kiếm xung quanh trên sàn nhà, dưới đất bên cạnh cô đúng thật là có một chiếc lọ thủy tinh bị vứt lóc bên chân giường, nắp lọ còn bị mở ra, chỏng chơ nằm gần đó.

[Sau mỗi thế giới cô hoàn thành nhiệm vụ nghịch tập, màu sắc trong bình sẽ tự động dâng lên, cho đến khi chiếc bình đầy, cô sẽ được thực hiện một ước nguyện tùy ý thích.]

Tiền Tuế vươn tay với lấy cái bình, lắc lắc nó trước tầm mắt ngắm nghía vài phút, nhỏ tí thế này, đổ vào một cái là đầy luôn chứ cần gì phải chờ lâu làm cái gì.

[Tiền Tuế tiểu thư, cô cũng đừng coi thường sức chứa đựng của cái bình này, khi cô hoàn thành vi diện này sẽ biết lượng màu vẽ mà mỗi vi diện cô nhận được là bao nhiêu.]

Nghe khẩu khí như vậy, xem ra là cũng không dễ dàng như cô tưởng.

Tiền Tuế suy ngẫm lại toàn bộ lời nói từ đầu tới giờ của giọng nói kia, cân nhắc một chút, hỏi: "Vậy nếu thực sự đã lấp đầy cái bình này rồi, tôi sẽ được thực hiện một ước nguyện của mình, đúng không?"

[Tôi tin là mình đã nói rất rõ ràng cho cô rồi, Tiền Tuế tiểu thư.] Thanh âm máy móc lạnh như băng vang lên rành rọt từng từ từng chữ, không hề có một chút cảm xúc nào bên trong, tựa như chỉ giọng nói ấy chỉ đang đọc, chứ không phải đang nói nữa.

Đọc cũng chẳng diễn cảm tí gì hết.

Tiền Tuế mặt lạnh ngẩng đầu lên, rồi lại cúi đầu xuống nhìn cái bình trong tay, hờ hững nói một câu: "Tôi từ chối nhận nhiệm vụ."

[.... Tiền Tuế tiểu thư, tôi có thể hỏi cô rằng tại sao chứ?]

Ngoại trừ một chút tĩnh lặng ban đầu, Tiền Tuế vẫn không nghe ra chút cảm xúc nào bên trong giọng nói kia, mi mắt cong cong của cô hơi rũ xuống, các ngón tay thon dài trắng nõn nghịch nghịch cái bình lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay:

"Theo như lời cậu nói, xem ra việc làm đầy cái bình này cũng chẳng dễ dàng gì, mà cuối cùng, thứ đạt được cũng chẳng được tương xứng với công sức mình bỏ ra cho lắm, vậy tại sao tôi lại phải cố gắng làm để làm gì?"

Việc cô tự nhiên bị đem đến đây đã vô cùng ngoài ý muốn rồi.

Bây giờ còn muốn cô tự ủy khuất chính mình, làm những việc vô bổ không đâu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.

[Nếu Tiền Tuế tiểu thư không chấp nhận, vậy kết cục chỉ có thể bị mạt sát cho tới không còn một mảnh linh hồn nào.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top