Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cẩm Tú Khoe Sắc (2)

Không có chút ngữ điệu đe dọa nào, hoàn toàn là bằng phẳng tự nhiên như chỉ đang nói đến một bữa cơm trưa bình thường, nhưng giọng nói kia vẫn có thể khiến người ta vừa nghe xong đã không nhịn được tê dại cả da đầu.

Nhưng Tiền Tuế căn bản còn chẳng ngẩng đầu lên lấy một lần, chuyên tâm mân mê chiếc bình thủy tinh: "Sống lại là việc không nằm trong mong muốn. Chết thêm lần nữa cũng chẳng sao."

Từ đâu là cô lựa chọn cái chết, cũng không mong muốn mình trở thành nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, được một đời sống lại nghịch tập cái gì đấy.

Bọn họ lại không nói hai lời đã đem linh hồn của cô đến một thế giới khác, rồi thì ra lệnh này nọ, mồi chài cũng không biết mồi chài đúng cách, lấy một cái giá không hề hấp dẫn ra để trao đổi với cô.

Muốn ra lệnh cho Tiền Tuế cô, thế đã hỏi qua ý kiến của cô chưa.

Tiền Tuế đang cúi đầu, cô lại còn ngồi trong bóng tối, thành thử Đa Sắc cũng không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt lúc này của cô là gì.

Căn phòng tù mù tịch mịch, lại chẳng ai nói thêm lời nào, tràng diện bất tri bất giác trở nên vô cùng quỷ dị cổ quái, y hệt hiện trường trước khi nhân vật chính trong phim kinh dị gặp phải ma vậy.

Nó chỉ cảm thấy rất kì quái, làm gì có con ngươi nào lại không mong muốn có một điều ước trong đời đâu.

Con người có thể không cần sự sống, tự dẫn lối mình tới cái chết. Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội để thay đổi điều đó, và có được thứ mình muốn.

Mà cô gái này...

Dường như lại rất muốn chết.

Trước đó cô ta cũng là tự sát mới chết.

Đa Sắc giằng co trong lòng một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng nặn ra được một cau khuyên nhủ chẳng ra đâu vào với đâu: [Con người đến với cuộc đời là để được sống kia mà.]

Không có ai đáp lại giọng nói của nó, Tiền Tuế như thể không nghe thấy lời kia, cô như một đứa trẻ con được đem cho một món đồ chơi mới, đem thứ đồ chơi kia nghịch đến không biết trời đất là gì.

Mà thần sắc trên gương mặt cô, từ đầu khi tới đây đến tận lúc bây giờ, một chút thay đổi cũng chẳng hề có.

Tựa như con búp bê, không biết cười không biết khóc.

Đa Sắc có lẽ là một cái hệ thống vô cùng kiên nhẫn, quyết định chờ cô, nhưng Tiền Tuế lại không có dấu hiệu gì là sẽ trả lời nó, ngồi yên bất động cả nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì.

Ngay tại lúc Đa Sắc chuẩn bị từ bỏ, một giọng nói nhạt nhẽo lười biếng bỗng nhiên vang vọng khắp căn phòng: "Thế tại sao cậu không nghĩ ngược lại đi."

"Con người đến với cuộc đời này, là để được chết."

Đúng lúc Tiền Tuế nói ra câu này, cô cũng ngẩng đầu lên, tia nắng xuyên qua rèm cửa, quét một đường thẳng xẹt ngang qua gương mặt trắng bệch không chút sức sống nào của Tiền Tuế.

Lúc này Đa Sắc đã có thể nhìn rõ, căn bản trên gương mặt cô chẳng có lấy một chút biểu cảm nào, trong con ngươi đen nhánh như được nhuộm mực kia, cũng không có nổi một tia sáng le lói, tương phản hoàn toàn với luồng nắng đã chiếu sáng cả gương mặt của cô.

Đã có thể nghĩ được con người sinh ra là để sống.

Vậy tại sao không có chiều hướng trái ngược.

Ai rồi cũng sẽ phải chết, vậy thì câu nói đến với cuộc đời là để được chết, không phải cũng đúng lắm sao.

Tiền Tuế nói xong câu này, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm vào hư không, không rõ là rốt cuộc cô đang nhìn cái gì, sau đó Tiền Tuế lại cúi đầu xuống nghịch nghịch lọ thủy tinh trong tay.

Cô không hề nói thêm bất kì câu nào nữa, biểu tình trên gương mặt cùng với trước đó không khác biệt chút nào, giống như người vừa nói mấy lời kinh dị kia không phải là cô vậy.

Đa Sắc nhịn không được trầm mặc, từ bên trong lẫn bên ngoài.

Không thích hợp, quá không thích hợp!

Mặc dù trên người Tiền Tuế chẳng có gì đặc biệt, cũng không có kiểu thu hút người khác bằng đặc sắc cá nhân, nhưng không hiểu sao Đa Sắc lại cảm nhận được một cỗ khí tràng nguy hiểm áp bách từ cô.

Không phải là quá dọa người kinh hãi, nhưng chính là kiểu đen tối âm u, cô càng yên tĩnh bao nhiêu, cảm giác ngộp thở áp bách đem đến cho những người xung quanh lại càng tang lên bấy nhiêu.

Tĩnh lặng, đến đáng sợ.

Đó chính là câu mà Đa Sắc hiện tại muốn áp lên người Tiền Tuế nhất.

Tại sao chủ nhân lại muốn áp nó cho loại ký chủ như thế này chứ hả hả hả!!! Chưa gì đã cảm thấy áp lực như bị núi Thái Sơn đè lên, chủ nhân, ngài còn có chút lương tâm nào không vậy hả?!!!

Đa Sắc sau đó muốn thuyết phục Tiền Tuế nhận nhiệm vụ, nhưng cô một mực giữ im lặng, không đồng ý, cũng không tiếp tục từ chối nữa.

Đa Sắc đã thử qua rất nhiều cách, nhưng mặc kệ nó có nói thể nào, Tiền Tuế vẫn chỉ trước sau như một, mặt không đổi sắc nhìn mặt đất, nhìn đến muốn nở hoa luôn.

Đối với một người đã có thể nói ra cái lời nói sống chết mặc bay như vậy, quả thật Đa Sắc đã không còn nghĩ ra cách gì để dụ dỗ cô nữa rồi.

Nhưng sau đó Tiền Tuế đột nhiên lại hỏi, rốt cuộc cái bình thủy tinh này là gì vậy, chỉ để đựng màu thôi sao. Giọng điệu của cô rất tùy ý, tựa như một lời nói vu vơ bật thốt ra từ sự tùy hứng nhàm chán.

Đa Sắc đang nghĩ cách để thuyết phục Tiền Tuế, nào có thời gian giải thích cho cô mấy thứ vấn đề này: [Tiền Tuế tiểu thư, cái này là bí mật không thể nói, mong tiểu thư thông cảm cho.]

Ngón tay đang đong đưa qua lại của Tiền Tuế ngưng lại, cô ngẩng đầu lên, cánh môi khô nứt hơi hơi hé mở: "Tôi đồng ý nhận nhiệm vụ, các người sẽ phải đưa cho tôi cái bình thủy tinh này."

[Ừ, chúng tôi chắc chắn....] Đa Sắc nói được hơn quá nửa mới nhận ra điều kỳ quái ở đây, nó cẩn thận nhớ lại những gì cô vừa nói, gương mặt biến sắc nhanh như chong chóng nhìn Tiền Tuế:

[Tiền Tuế tiểu thư, cô vừa nói cái gì cơ?]

Tiền Tuế không nhanh không chậm nhắc lại: "Tôi đồng ý nhận nhiệm vụ, đổi lại, các người sẽ phải đưa cho tôi toàn bộ thông tin về cái bình này."

Suy nghĩ một chút, Tiền Tuế bổ sung thêm: "Tất nhiên còn phải bao hàm cả điều kiện sau khi lấp đầy cái bình này, tôi sẽ được thực hiện một ý nguyện tùy thích."

Đa Sắc: [.....]

Cái hành vi này của Tiền Tuế tiểu thư.... Đa Sắc ngượng ngùng sờ sờ sống mũi, chỉ vì một cái bình thủy tinh mà lật mặt nhanh như chảo chớp, tôi không biết nên cho ý kiến thế nào nữa.

---

Thỏa thuận cùng với Đa Sắc xong, Tiền Tuế dù đau đớn khó chịu nhưng vẫn rất bình tĩnh tiếp thu lấy ký ức của thân thể này. Đa Sắc cũng thở phào nhẽ nhõm một hơi, xem như nhiệm vụ bước đầu cũng đã hoàn thành, sẽ không bị chủ nhân vác gậy gỗ ra đuổi đánh một trận a!

Từng đợt ký ức như thủy triều vọt tới, chen nhau tranh trúc trong đầu Tiền Tuế, khó chịu bức bối, nhưng rốt cuộ vẫn chẳng có bất kì dấu vết nào xuất hiện trên gương mặt cô.

Thân thể mà cô xuyên vào có tên Vệ Cẩm, thiên kim tiểu thư nhà họ Vệ, cũng là người thừa kế duy nhất của cả gia tộc. Đấy là trước đây thôi.

Cả cái nhà họ Vệ to như thế, lại chỉ có một mình Vệ Cẩm là con nối dõi, âu cũng là cái nghiệp mà Vệ gia chủ năm xưa tạo ra.

Vệ gia chủ năm xưa rất phong lưu đa tình, ngoài một vị hôn thê được đính ước từ nhỏ ra, ông còn có không biết bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài, sống giảo hoạt tiêu sái tự tại, đi đến đâu gây ra họa đến đây đến không biết trời đất là gì.

Mà vị hôn thê chính cống của mình thì Vệ gia chủ lại không thèm ngó ngàng đến tí nào, vị hôn thê kia cũng vì chuyện bên ngoài mà chẳng vừa ý, thậm chí là có một chút khinh bỉ người hôn phu trên danh nghĩa của mình, chuyện này làm Vệ lão gia và Vệ lão phu nhân rất đau đầu, cô gái mà bọn họ vừa ý lại đang có nguy cơ từ mặt con trai bọn họ, hỏi sao không đau đầu.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Vệ gia chủ đột nhiên đổi tính, vứt bỏ hết đào hoa bên ngoài của mình đi, tình nguyện đi đến trước cửa lớn nhà vị hôn thê của mình cầu hôn cô ấy vè cửa.

Nghe nói Vệ gia chủ đã quỳ ở trước cửa lớn hết nguyên hai ngày, sau đợt đó còn bị cảm đến suýt nữa phải nằm liệt giường, sau chuyện đấy mà vẫn rất kiên trì theo đuổi vị hôn thê của mình.

Vị hôn thê của ông bị Vệ gia chủ làm cho cảm động, qua một thời gian nước chảy đá mòn, cuối cùng cũng đồng ý lời cầu hôn của Vệ gia chủ, cũng chính là Vệ phu nhân hiện tại.

Chuyện này sau đó đã trở thành truyền kỳ trong giới thượng lưu, biến thành một đoạn giai thoại không thể nào xóa mờ được.

Vệ gia chủ cùng với Vệ phu nhân sau khi kết hôn thì trở nên ân ái không thể nào chịu được, đã qua hơn mấy chục năm vẫn còn tình thắm nồng mặn tựa như ngày ban đầu mới kết hôn.

 Vệ gia chủ lại không hề có tình nhân ở bên ngoài, có thể nói là mọi lúc mọi chỗ đều quan tâm từng li từng tí tới Vệ phu nhân, khiến cho cái vòng tròn giới thượng lưu này có không ít người cảm thấy ghen tị hết chỗ nói.

Dù sao thế giới này vẫn có loại đàn ông không biết ngoại tình là gì, lại còn là người trước kia phong tình vạn chủng như thế, nói ghen tị đến đau cả mắt cũng không ngoa tí nào cả/

Vệ gia chủ cùng Vệ phu nhân sinh được một cặp trai gái, sau đó không đẻ thêm nữa. Nhưng vài năm trước khi Vệ gia chủ cùng Vệ thiếu ra ngoài thảo luận một hạng mục ở Quảng Đông, Vệ thiếu không cẩn thận bị tai nạn xe chết, trong nhà họ Vệ từ đó chỉ còn mỗi Vệ Cẩm làm con.

Nhưng Vệ Cẩm từ mấy tháng trước có gặp phải một tai nạn nhỏ, tuy mạng thì vẫn cứu về được, bất quá nhà họ Vệ cũng vì chuyện này mà biết được Vệ Cẩm không phải con ruột của ông bà Vệ.

Đại khái là cầm nhầm con sau khi sinh, mà đứa con gái hàng thật giá thật của nhà họ Vệ sau đó rất nhanh được đón về nhà nuôi nấng. 

Ông bà Vệ nuôi cô lâu như vậy, cuối cùng khi cần vẫn có thể tuyệt tình đem cô ném đi, bố thí cho ít tiền coi như tài trợ cho cô sống sau này.

Vệ Cẩm không đâu từ trên thiên đường bỗng bị biếm xuống địa ngục, cay đắng không kể xiết, cuộc sống ở bên ngoài của cô cũng không tốt đẹp cho lắm, dường như ông trời thực sự muốn cắt đứt đường sống của cô luôn vậy.

Vệ Cẩm sau đó bị trầm cảm, chết trẻ ở tuổi 27.

Cho đến tận khi chết, Vệ Cẩm vẫn cảm thấy rất uất ức, cô không cam tâm bị những người mà mình yêu thương như cha mẹ đẻ phủi tay bỏ đi như không có gì, Vệ Cẩm cũng chưa từng được gặp lại cha mẹ ruột của mình, nghe nói là họ đã chết cách đó vài năm....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top