Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Cẩm Tú Khoe Sắc (3)

Tiền Tuế tiếp nhận ký ức xong, con ngươi không chút gợn sóng từ từ kéo mở.

 Bàn tay của cô khẽ đặt lên nơi lồng ngực, cảm giác uất hận cùng đau khổ của nguyên chủ Vệ Cẩm, cô cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, tựa hồ đó là cảm xúc của chính cô, cô cũng đã từng trải qua những chuyện như vậy rồi.

Tiền Tuế đang ngồi trong phòng ngủ của nguyên chủ, căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngoài mấy thứ đồ vật bình thường như kiểu giường tủ bàn ra, cũng chẳng có gì quá đặc sắc.

Vệ Cẩm tuy được cho một khoản tiền khá lớn, nhưng cô tự biết nếu không kiếm được việc làm, số tiền ấy rồi kiểu gì cũng sẽ hết, cho nên nguyên chủ Vệ Cẩm từ trước tới nay tiêu sài vẫn luôn rất thận trọng, tính toán từng bước đi nước nhảy không sai sót một phân.

Vệ Cẩm hiện đang là tiểu thuyết gia trên mạng, tiền nhuận bút cô kiếm được cũng kha khá, con số là mấy ngàn một tháng, nhưng cuộc sống ở Kinh Thành* vốn đồ sộ khó khăn, mà Vệ Cẩm cũng đã quen thói nhung lụa từ nhỏ, nay tuổi tác cũng đã khá lớn, bảo sửa lại trong một sớm một chiều thì làm sao mà được, tuy tiêu sài nói chung cũng tiết kiệm, nhưng số tiền cô ấy kiếm về mỗi tháng, căn bản là hơi không đủ cho lắm....

(Kinh Thành: ý chỉ thành phố Bắc Kinh)

Tiền Tuế dựa theo trí nhớ, đầu tiên là tìm đến nơi để tiền, hầu hết nguyên chủ đều đã gửi vào ngân hàng, chỉ để một chút bên cạnh mình, coi như để sinh hoạt hàng ngày. Tiền Tuế kiểm tra số dư trong thẻ, phát hiện ra còn khá nhiều, so với một nhà ăn ở bình dân, số tiền này có thể cho bọn họ no đủ không lo đến vài năm.

Nhưng nguyên chủ vốn là thiên kim tiểu thư vừa mới rớt đài, trên tay vẫn còn nắm cái bản tính thích sướng ngại khổ, sao có thể so sánh với các hộ gia đình bình dân kia được.

Tiền Tuế nhìn số dư tài khoản của mình, kiểm tra lại một số thông tin trong điện thoại sau đó tắt đi. Cô bước đến cửa sổ, vươn tay soạt một cái kéo tầm rèm trắng ra, ánh sáng trong này lập tức tăng mạnh, Tiền Tuế mới nhìn rõ một số thứ khác trong phòng.

Máy tính bảng, các loại sách...

Tiền Tuế nhấc chân đi qua, mở máy tính bảng ra xem, toàn là mấy cái app đọc truyện, nguyên chủ còn đặc biệt thích chơi mấy tựa game tu chân, tải đến cả đống về máy.

Hình như nguyên chủ còn từng tiêu tốn rất nhiều tiền vào mấy thứ này. Sau khi rời khỏi Vệ gia tự kiếm sống mưu sinh rồi, Vệ Cẩm vẫn ngựa quen đường cũ nạp rất nhiều tiền trong game.

Nguyên chủ có thể một ngày không ăn cơm, có thể một ngày thức giấc không chợp mắt tí nào, nhưng chuyện một ngày không lên game đối với cô ấy chắc chắn là cực hình kinh khủng nhất.

Nguyên chủ thân là tiểu thuyết gia trên mạng nhưng lại hơi lười viết, tuy những câu truyện mà nguyên chủ sáng tác đều rất hấp dẫn, cũng rất được các bạn độc giả đón chờ, nhưng cô ấy lại không lựa chọn phát triển sự nghiệp của mình mà thay vào đó lại cắm đầu vào mấy thứ game tu chân này.

Rõ ràng Vệ Cẩm cũng biết điều đấy là không tốt, nhưng một khi con gái đã thích rồi thì có sống chết vẫn phải nhích cho bằng được, mỗi ngày dành hơn 10 tiếng ra để cày game.

Tiền Tuế im lặng nhìn chằm chằm mấy cái game tu chân kia cả nửa giờ, ngón tay bấm bấm nhanh nhẹn, quả quyết xóa nó ra khỏi máy, chỉ để lại mấy cái app thực sự cần thiết.

Xóa hết mấy thứ linh tinh không cần thiết đi rồi Tiền Tuế mới thấy, nguyên chủ có vẻ là kiểu người khép kín, trong máy tính bảng chỉ có QQ, đến cả Weibo cũng không thấy mặt đâu.

Mà hình như nguyên chủ đúng là không có acc Weibo chính thức thật, nếu không muốn kể đến mấy cái acc ma nhỏ lẻ khác.

Tiền Tuế vào xem danh sách bạn bè trên QQ, phát hiện nguyên chủ hóa ra lại chỉ dùng ứng dụng này với một mục đích duy nhất, chính là để trao đổi các loại thông tin với bên công ty và biên tập viên, ngoài ra đều không có chat chít qua lại với bất kì ai nữa hết.

Thậm chí với chị quản lý của mình mà cũng không nói với người ta được mấy lời...

Người trẻ tuổi thường thích lên mạng xã hội giao lưu, không thì để lên tác dóc xả stress rồi hóng hớt bát quái mưa gió linh tinh khắp nơi cũng không tồi, vậy mà Vệ Cẩm đến một cái acc Weibo bình thường cũng không có.

Tiền Tuế đi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, suy nghĩ một chút có nên kiểm tra xem nguyên chủ liệu có bất kì vấn đề nào về thần kinh các thứ các thứ hay không.

Mà sau đó Tiền Tuế cũng bắt đầu lục lọi trong mớ ký ức hỗn độn của nguyên chủ thật.

Nguyên chủ xác thực không phải là người ưa thích sống xã hội, từ khi cô ở Vệ gia đã như vậy rồi, QQ cũng chỉ miễn cưỡng mới mở ra một hai lần, còn lại hầu hết thời gian đều dùng để học, viết truyện và cày game tu chân.

Phân bổ thời gian cho ba việc trên cũng vô cùng thất thường, viết truyện và chơi game chiếm đại đa số thời gian, còn lại là dành cho học tập...

Thực ra Vệ Cẩm cũng thuộc dạng thông minh, thậm chí còn được lão sư trong trường trường đánh giá là đứa trẻ thông tuệ nhất nhì cái khối đó, nhưng chả hiểu sao lại bị sa đà vào mấy thứ vô bổ thế này nữa không biết.

Tiền Tuế ra khỏi phòng ngủ, căn hộ mà nguyên chủ thuê cũng không lớn lắm, Tiền Tuế đi một vòng liền tìm thấy phòng làm việc của nguyên chủ, cô bèn đẩy cửa đi vào trong.

Nói là phòng làm việc cho sang, chứ thực ra cũng chỉ là một cái phòng, ở giữa là một cái bàn, bên trên cái bàn là một cái máy tính, bốn phía căn phòng là rất nhiều sách, với đủ các thể loại từ đông tây nam bắc đến bắc cực nam cực, đầy đủ không thiếu bất kì một thể loại nào.

Nhìn qua thì có vẻ rất hỗn độn, nhưng nếu để ý cẩn thận một chút sẽ thấy tất cả sách nguyên chủ sưu tập đều có cùng một đặc điểm chung.

Nếu không phải bách hợp, vậy chính là đam mỹ.

Tiền Tuế: "......."

Tiền Tuế với thân phận là con người của thế kỷ 21, tư tưởng và lối suy nghĩ của cô dĩ nhiên rất khoáng đạt, thời đại bây giờ cũng chẳng phải là cung cấm cổ kiến ngày xưa, cho nên cô cũng không hề bài xích mấy cái kiểu tình yêu tình cảm đồng tính kiểu này. 

Huống chi đây lại là sở thích cá nhân của nguyên chủ, mặc dù cái sở thích này có phần hơi kì quái.

Tiền Tuế nhìn đống sách không đến không dờ mắt, trong lòng bốc lên tia ngờ vực nho nhỏ, linh quang chợt lóe, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ táo bạo.

Nguyên chủ sẽ không phải là dị tính hay lưỡng tính đấy chứ?

Tiền Tuế im lặng một lát, cuối cùng vẫn quyết định kiểm tra thử lại một lượt.

Hiển nhiên là Tiền Tuế đã đoán sai, nguyên chủ Vệ Cẩm từ trước khi rời khỏi Vệ gia, vẫn luôn ôm tim trộm thương tên bạn thanh mai trúc mã của mình, Lâm Ung.

Chỉ là sau khi bị đuổi khỏi Vệ gia rồi, Vệ Cẩm cũng không có cách nào liên lạc cùng với Lâm Ung nữa, mà Lâm Ung chod đến lúc cô chết cũng chưa từng được gặp lại lấy một lần.

Vệ Cẩm cho là hắn đã quên mất cô rồi. Cứ thế ôm trái tim tan nát đi xuống địa ngục.

Mà Tiền Tuế cũng cho là như vậy thật, nhưng đó cũng không phải chuyện của cô, nhiệm vụ nghịch tập không nói nhất thiết phải yêu đương thì mới qua ải.

Chỉ cần sống thật tốt, thay đổi định mệnh của nguyên chủ là được.

Tiền Tuế chắc chắn sẽ không đi làm mấy chuyện dư thừa như vậy nếu không bị bắt buộc.

Không phải là đồng tính mà lại giữ nhiều sách bách hợp và đam mỹ như vậy, chẳng lẽ thể loại truyện mà nguyên chủ viết trên mạng đều là đam mỹ và bách hợp sao?

Tiền Tuế ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính ra, lên mạng lướt lướt qua mấy cuốn tiểu thuyết mà nguyên chủ viết, quả nhiên nguyên chủ là tiểu thuyết gia chuyên viết về đam mỹ văn và bách hợp văn, hơn nữa còn là một thái giám đại đại, khẩu vị mặn chưa từng thấy, nào là luyến đồng cách nhau hơn cả chục tuổi, nào là loli shota loạn luân các thứ.

Nói chung là tiểu thuyết mà nguyên chủ Vệ Cẩm viết ra đều là mấy thứ loạn thất bát tao mà người thường với những bộ não bình thường không thể nào nghĩ ra được.

Cô ấy thậm chí còn được tôn vinh là Gordon Ramsey phiên bản ăn mặn nhất hành tinh, Einstein với bộ nào phi thường có thể nghĩ ra những thứ mà loài người không bao giờ có thể nghĩ đến.

"......" Đến Tiền Tuế nhìn vào mà còn không nhịn được ngửa mặt nhìn lên trần nhà quạnh quẽ, một lúc lâu sau cũng không có ý định nói chuyện tiếp.

Không thể nào hiểu được tại sao một thiên kim tiểu thư đài các lại có thể nghĩ ra được từng này thứ hay ho độc dị lạ như vậy.

Chẳng lẽ vừa rớt đài đã gây ra cô nguyên chủ này một đả kích tinh thần rất lớn, lớn đến mức kích thích trí óc của cô ấy bay cao bay xa đến vượt qua cả Trái Đất, đi vào vũ trụ huyền bí muôn màu muôn vẻ rồi luôn sao.

Có điều hành văn lại khá ổn, cốt truyện không bởi vì đề tài loạn lạc mà khiến cho người đọc phản cảm, ngược lại còn rất logic hợp lý, có thắt có nút rõ ràng, từng tình tiết đều khiến cho người đọc bị thu hút.

Bởi vì rất có năng khiếu trong việc xây dựng cốt truyện, ưu điểm này đã hoàn toàn làm lu mờ đi cái khẩu vị độc dị của Vệ Cẩm, mà bên phía công ty thấy vậy, cũng coi như nhắm một mặt mở một mắt cho qua vụ nội dung được kiểm duyệt này đi.

Có tiền là được rồi, làm gì còn ai quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh xung quanh nữa làm gì.

Mà dù thế thì vẫn không thể thay đổi được một thực tế rằng cốt truyện của nguyên chủ vẫn rất bựa, bựa quá mức cho phép, bựa vươn đến hàng đỉnh cao thế giới.

Bựa đến mức Tiền Tuế sau khi đọc xong vài chương đầu, vốn dĩ là muốn nghiêm chỉnh học cách hành văn của nguyên chủ, nhưng sắc mặt của cô lúc ấy như được viết lên mấy chữ "tôi đã nhìn thấy quá nhiều thứ trên cuộc đời này, bây giờ chết không còn gì nuối tiếc nữa."

Hôm nay lên mạng như thế là đủ rồi.

Tiền Tuế không có ý định lưu lại trên mạng thêm một giây một phút nào nữa, trầm mặc tắt máy tính, đi vào nhà vệ sinh tẩy rửa lại sạch sẽ hai con mắt của mình.

Cay mắt, thật quá cay mắt rồi.

Biết thế cô đã chẳng nhận lời với thân thể này, vừa mới thấy công việc mà nguyên chủ làm thôi, Tiền Tuế đã cảm thấy một sự không chắc chắn với kết quả của nhiệm vụ này rồi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top