Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Cẩm Tú Khoe Sắc (7)

"Tiền tổng." Một người đàn ông bước từ dưới lầu xuống, cẩn trọng cúi đầu trước mặt Tiền Tuế: "Hợp đồng đã sắp xếp xong, chỉ chờ Tiền tổng đến ký thôi."

Tiền Tuế khoanh tay dựa lưng vào tường, ngữ khí nhàn nhạt: "Anh nói với bọn họ, chuẩn bị kĩ càng trước khi đem hợp đồng đó đến trước mặt tôi, nếu có sơ suất thì mang về luôn, khỏi cần kí nữa."

Người đàn ông nghe không hiểu ý của Tiền Tuế, cũng không dám cãi lại lệnh của cô, chậm rãi "vâng" một câu, dưới chân di chuyển, không một chút chần chừ rời đi.

Chờ cho đến khi thân ảnh người kia biến mất ở dưới chân cầu thang, khóe mắt Tiền Tuế hơi nhúc nhích, để ý kĩ thì mới thấy cô đang nhìn theo hướng người đàn ông kia vừa bỏ đi.

Tiền Tuế chỉ liếc qua đó một giây, con ngươi cực nhanh rút lại, giống như từ vừa nãy tới giờ cô vẫn chưa hề di chuyển tầm mắt của mình lấy một chút vậy.

"Đa Sắc." Tiền Tuế hạ giọng: "Anh ta là ai?"

[Tiền Tuế tiểu thư thật sự muốn biết sao?]

Đa Sắc đã bị dạy dỗ đủ một phen, hiện tại nó không chỉ ngoan ngoãn, mà còn luôn luôn thường trực để giải đáp thắc mắc của Tiền Tuế một cách tận tình.

Nếu không tính đến việc cái âm thanh của máy móc thì lúc nào cũng không cảm xúc, Tiền Tuế đại khái sẽ khá thích con hệ thống này.

Cật lực để cho Tiền Tuế tiểu thư thích mình! Đa Sắc rất quyết tâm đặt ra một cái chỉ tiêu như thế.

Nhưng Tiền Tuế lại không biết những gì Đa Sắc đã trải qua, cô chỉ cho rằng Đa Sắc lại phát bệnh rồi, thôi thì cứ để thế cũng không có vấn đề gì, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều gì nữa hết.

Cho nên Tiền Tuế còn lâu nữa mới đi thích Đa Sắc nhé!

[Trình Khải là người quen cũ của nguyên chủ Vệ Cẩm, hiện anh ta là một trợ lý rất nổi tiếng trong giới.]

Tiền Tuế hơi hơi rũ mi mắt, giọng nói vẫn chậm chạp không hề nổi lên chút gợn sóng nào: "Nổi tiếng đến mức nào cơ?"

Đa Sắc không tốn tới quá một giây đã thu gom tất cả tư liệu về Trình Khải đem đến cho Tiền Tuế.

Tiền Tuế nhíu nhíu mày, một đống kí ức trong nháy mắt thoáng hiển hiện trước mắt, thi nhau chen chúc trong đầu cô.

Đống kí ức hỗn tạp này... đều là về Trình Khải kia sao?

-------------------

Trình Khải vốn không phải họ Trình, hắn lấy họ của bà mình để tiến vào giới chuyên nghiệp.

Trình Khải ở với bà nội từ nhỏ ở một vùng nông thông hẻo lánh, lớn lên mới lên Bắc Kinh học hành và làm việc.

Nhà cũ của Vệ gia cũng ở vùng nông thông kia, mỗi mùa hè Vệ Cẩm đều được trở về nhà cũ chơi, cho nên cô lúc nhỏ mới vô tình gặp được Trình Khải.

Trình Khải và Vệ Cẩm cũng không thân thiết cho lắm.

Khoảng cách giữa một đại tiểu thư quyền quý và một tên nhóc nông thôn lúc đó là xa xôi cỡ nào, làm gì có cửa cho Trình Khải trở hành bạn với Vệ Cẩm.

Chỉ là Vệ Cẩm trước đây đã từng cứu Trình Khải một mạng.

Nói là cứu chứ thực ra lần đấy Vệ Cẩm cũng không chủ đích làm vậy, cô chẳng qua là tiện thì nhấc tay lên một cái, vô tình lại cứu được hắn.

Kì thực tai nạn của Trình Khải lúc đó cũng không quá nghiêm trọng, không có Vệ Cẩm đến giúp thì có lẽ Trình Khải cũng không đến nỗi nào, mà nhiều khả năng cũng sẽ không tèo được ngay.

Thế nhưng Trình Khải từ sau đó vẫn luôn nhớ tới ân huệ này của cô, còn ghi nhớ trong lòng đến thực sự sâu nặng, tựa như nếu không có Vệ Cẩm thì sẽ không có hắn luôn vậy.

Mười năm luân hồi thuyên chuyển nói không sai, Trình Khải đã không còn là cậu nhóc nông thôn quê mùa, hắn bây giờ đã là vị trợ lý đắt khách và thành công nhất trong giới.

Vì mối ân tình ngày xưa, TRình Khải vừa mới gặp được Tiền Tuế đi đàm phán thương mại liền không do dự chút nào mở miệng ra giúp đỡ.

Có uy tín của Trình Khải làm đá lót đường, lần đàm phán này của Tiền Tuế đều dễ lên không ít.

Nhưng căn bản vẫn là Tiền Tuế biết dồn tiền vào đúng chỗ.

Đúng, trọng điểm vẫn là do Tiền Tuế cô biết tự lực!

Tiền Tuế nghiêm túc gật gật đâu tự tán thưởng.

[....] Rõ ràng là hắn lên tiếng trước thì tiểu thư mới có cơ hội mà dùng tiền, chứ nếu không đến cả mặt mũi của nhà đầu tư cô cũng không nhìn thấy được đâu!

Đồ tự luyến!

"Ngươi vừa nói cái gì đó?"

Đa Sắc giật mình, ánh mắt của Tiền Tuế lúc nãy còn lười biếng nhạt nhòa, bây giờ đã hóa thành dao găm sắc nhọn cắm thẳng về phía nó.

Bình thường chỉ khi nào Đa Sắc muốn Tiền Tuế nghe thấy nó nói gì thì cô mới nghe được thôi, sao giờ lại...

Đa Sắc khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lướt qua một chỗ khác không dám nhìn thẳng vào Tiền Tuế, giờ phải làm sao đây?

Ánh mắt của Tiền Tuế tiểu thư thật sự cmn rất đáng sợ đó!

Đa Sắc thực sự không biết phải giải quyết sự việc này như thế nào, cho nên nó dứt khoát bỏ cửa chạy lấy người.

"Khoan...."

Đa Sắc chạy đến quăng hết cả đò trên người xuống.

Cứ như nó đang chạy trốn thổ phỉ chuẩn bị lột da xẻ thịt nó ra mà cướp ấy.

Tiền Tuế trầm mặc, cô thu ánh mắt lại, nghiêm túc suy nghĩ.

Sao tự nhiên ban nãy cô lại nghe được những gì con hệ thống "mát rượi" kia nói nhỉ?

Dựa theo phản ứng ban nãy của Đa Sắc, hẳn là nó không có chủ đích muốn cho cô nghe thấy chứ.

Chính bản thân Tiền Tuế cũng không hiểu được, tại sao mình đột nhiên lại có thể nghe thấy giọng nói của Đa Sắc.

Ngượng ngùng, tại sao cô lại nghe hiểu tiếng của động vật?

Tiền Tuế suy nghĩ một chút, cuối cùng cho rằng con hệ thống này chắc là đột nhiên phát bệnh, dứt khoát ném vấn đề gây đau đầu này ra phía sau.

Quan trọng là bản hợp đồng kia.

Dựa vào năng suất làm việc của Trình Khải, vậy hẳn là lúc này sẽ có kết quả.

Vừa nghĩ như vậy, điện thoại trong túi áo của cô ngay lập tức rung lên, trên màn hình hiển thị hai chữ "Trình Khải".

Tiền Tuế bắt máy, tiếng nói trầm ấm của người đàn ông xuyên qua điện thoại, vang vọng khắp hành lang trống trải: "Tiền tổng, mọi thứ đều đã sắp xếp xong."

Tiền Tuế đứng dựa lưng vào bờ tường, dáng vẻ mệt mỏi nhàn nhạt nói: "Cảm ơn. Làm phiền cho Trình trợ lý quá rồi."

"Không có gì. Có thể trợ giúp cho Tiền tổng, thực sự là một vinh hạnh của tôi."

Giọng nói của Trình Khải lúc này đã bớt đi mấy phần trầm thấp, nhiều thêm sự ấm áp nhje nhàng, giống như có thể khiến người nghe không tự chủ được mềm nhũn tim gan.

Tiền Tuế không nói gì, tên này xem ra thực sự vẫn nhớ chuyện báo ân lúc trước.

Nhưng sao lại kì quái thế này chứ.

Không đúng....

Tiền Tuế trầm mặc, con ngươi xanh thẳm đảo đảo mấy vòng.

một lát sau cô mới tiếp lời hắn, thanh âm vẫn như cũ chẳng có tí sinh khí nào, có vẻ hơi yếu ớt:  "Được Trình trợ lý giúp sức, trong lòng tôi cũng cảm thấy rất biết ơn."

Còn chưa đợi Trình Khải nói thêm lời nào, cô đã thẳng thắn cắt đứt cuộc trò chuyện: "Nếu sau này Trình trợ lý có việc gì, có thể đến tìm tôi, xem như báo đáp lại ân tình ngày hôm nay."

"Không làm phiền Trình trợ lý nữa, tôi cúp máy trước."

Điện thoại bị dập không chút do dự.

Trình Khải nhíu nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, có lẽ hắn đã không nghĩ tới việc Tiền Tuế sẽ phản ứng như này.

Mấy giây sau, trên khóe môi Trình Khải chậm rãi câu lên thành một đường cong.

Nếu nhìn từ xa thì hắn vẫn sẽ chỉ là người đàn ông với bộ mặt xa cách lịch sự như thường ngày, nhưng phải để ý thật kĩ mới thấy được sự biến hóa rất nhỏ hiện hữu trên gương mặt của hắn.

Bất quá một giây sau khóe môi của Trình Khải lại trở về như ban đầu, gương mặt cùng khí chất lạnh nhạt kết hợp lại, tựa hồ có thể đông cứng bất kì cái gì.

Trình Khải có một gương mặt rất đẹp, nói rằng có thể mê đắm chúng nhân, khiến ai cũng say sưa mê luyến cũng không sai.

Nhưng khí chất lẫn bản tâm của hắn đều quá tàn nhẫn, chỉ cần tiếp xúc với hắn nhiều một chút, trong lòng bất kì ai đều sẽ cảm thấy run rẩy lẫn khiếp sợ.

Đối với thế nhân bên ngoài, Trình Khải là một trợ lý đầy tiềm năng, tiền đồ tương lai sáng lạn không gì bằng.

Nhưng phải là người trong cuộc mới nhìn thấu, Trình Khải này chắc chắn không phải người, hắn căn bản là....

Ken két----

Cửa phòng vang lên một tiếng động rất nhỏ, Trình Khải đưa mắt nhìn sang, nhưng vừa thấy người mới tới là ai, sắc mặt của hắn rất nhanh đã sa sầm xuống không ít.

"Thiếu gia." Người mới tới là một người đàn ông mặc âu phục chỉnh chỉnh tề tề, cúi người khom lưng: "Phu nhân nói có chuyện cần bàn bạc, mời cậu đến biệt thự một chuyến."

Lời vừa dứt, bầu không khí trong gian phòng như bị người làm cho cô lạnh lại, tụt giảm không phanh, dường như còn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương bao vây tứ phía, xâm nhiễm vào cốt tủy.

Người đàn ông vẫn đang cúi đầu, căn bản không biết vẻ mặt của Trình Khải là như thế nào.

Nhưng nếu anh ta nhìn thấy, nhất định sẽ hít vào một ngụm khí lạnh, cũng chỉ có mấy từ để hình dung người trước mặt này.

Thần kinh cmnr!!

Trình Khải không hề cau có giận dữ, ngược lại còn đang cười, đúng vậy, hắn chính là đang cười.

Nụ cười kia xuất hiện trên gương mặt hắn, tựa như mặt trời xuất hiện ở Bắc cực giá rét, ấm áp quang mang, dường như còn có thể nhìn thấy những luồng sáng trong trẻo lưu động quanh người hắn.

Nhưng trong đôi mắt màu đen kia chỉ có một mảnh mờ mịt cùng tối tăm, căn bản là chẳng nhìn ra cái gì được.

Hai thứ kết hợp lại với nhau, nhất thời khiến cho người ta xem mà không hiểu.

Nhưng người đàn ông rất rõ ràng rằng, từ dấu hiệu này cho thấy, Trình Khải lại lên cơn rồi...

Toang, toang chặt rồi!

Tại sao phu nhân lại phái hắn tới nói mấy thứ vấn đề cmn khốn nạn tới đòi mạng giết người như thế này vậy hả!?!?

Người đàn ông khẽ nhúc nhích yết hầu, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên đối mặt với Trình Khải, lí trí thì nói không được sợ nhưng đáy lòng hắn lại vừa sầu vừa sợ lắm luôn í.

Sầu mà không được nói.

À không, căn bản cũng không có chỗ nào để hắn nói cả.

Tôi khổ quá mà!*

--------------------------------------------------------------------

(*) Chính là cái câu meme siêu hài mà mấy anh chị bên Đài hay nói đóa :))) Kiếm cái meme cho mọi người coi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top