Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thế giới 1: Tiểu thiếu gia cùng người hầu_1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Hang

------------------------------------------

Cố Nguyên đã chết.

Chết một cách ngoài ý muốn do các cây sắt của công trường bên cạnh rơi xuống. Khi đó cậu mới 17 tuổi.

Trước kia Cố Nguyên là một tiểu thiếu gia, hưởng thụ ngàn vạn sủng ái của mọi người trong nhà. Cậu còn có một anh trai cực kỳ cưng chiều cậu.

Nhưng trời cao có lẽ không nhìn vừa mắt nên cho cậu một món quà lớn. Cố gia ôm sai hai đứa nhỏ, mà tiểu thiếu gia chân chính nhà họ đã trở lại.

Cậu thực ngoan, thấy mọi việc mọi người trong nhà vì thiếu gia thật trở về mà lực chú ý đều đặt trên người cậu ấy cũng không có ghen tị. Cậu còn cảm thấy đây là điều đương nhiên. Cậu áy náy vì đã trộm đi cuộc sống của người nọ, trộm đi sự yêu thương của cha mẹ và anh trai.

Cho nên từ khi đối phương trở về, Cố Nguyên đều không khóc không nháo. Cố gia có thể cho cậu tiếp tục ở trong nhà cũng là một điều tốt rồi.

Thẳng đến thời điểm thiếu niên nọ đưa cho cậu một cái kéo, trên tay đầm đìa máu tươi, trên gương mặt đơn thuần vô tội lại là điểm thương tâm muốn chết, sợ hãi tránh ở phía sau người nhà họ Cố.

Người trong nhà bày ra vẻ mặt thất vọng cực độ về cậu: " Cậu như nào có thể sinh ra ý niệm như vậy?!!! Cố Nguyên, chúng tôi mấy năm nay thương nhầm người rồi!!!!"

Sau đó Cố Nguyên bị đuổi ra khỏi Cố gia.

Cậu rất khổ sở, không phải cậu làm mà. Là Cố Bạch cố ý, vì cái gì họ lại không tin cậu?

Cố Nguyên không có tiền trong người, thời điểm bị đuổi khỏi nhà một bộ quần áo cũng không có.

Cậu bắt đầu sống màn trời chiếu đất. Bởi vì thân thể kiều quý được nuôi dưỡng đã lâu, tuổi lại còn nhỏ nên khi tìm việc mọi người sẽ luôn hoài nghi, thương hại, sau đó cự tuyệt.

Sau khi Cố Nguyên tìm được công việc rửa chén, dọn mâm lặt vặt, cậu đều tự nói cho chính mình biết: về sau sinh hoạt chỉ có một mình mình thôi.

Cha mẹ ruột của cậu đều đã không còn, cậu liền thành cô nhi không ai muốn. Nhưng cuộc sống vẫn cho cậu bất ngờ khác.

" Đinh...Đinh...Đinh..., ký chủ đại nhân, cậu muốn sống lại không?"

Cố Nguyên lập tức bị dọa: " Cậu...cậu là thứ gì đó?"

" Tui không phải thứ gì.... A phi, tui là hệ thống nha."

Cậu liền thở phào nhẹ nhõm. Nhấp nhấp môi, mềm mại mà nghĩ thầm, không phải quỷ liền tốt a~

Hệ thống: " Cậu muốn sống lại không? Có muốn báo thù, đem tất cả thuộc về cậu đều cướp về?"

Cố Nguyên liền lắc lắc đầu.

Những thứ kia đều không phải của cậu, cậu chỉ là một người ngoài. Cậu cũng không nghĩ đến báo thù, bởi vì gia đình kia không phải gia đình của cậu.

Cậu mở to đôi mắt, nhỏ giọng mà nói: " Tôi muốn sống."

Hệ thống giật mình: " Chỉ vậy thôi sao? Chỉ cần cậu muốn, tôi có thể giúp cậu đem người nhà cướp về."

Đứa nhỏ đỏ hồng vành mắt, cúi đầu: " Tôi không cần bọn họ nữa."

Hệ thống đành chiều theo cậu: " Được rồi."

Cố Nguyên nghĩ nghĩ trong chốc lát: " Tôi có thể nuôi một con chó nhỏ được không?"

Cậu trước kia từng rất muốn nuôi một con chó nhỏ nhưng không may cậu lại bị dị ứng bởi lông của chúng nó. Cậu không muốn nhiều, chỉ một con là đủ rồi.

" Được nha ký chủ, hiện tại chúng ta bắt đầu làm nhiệm vụ nào~"

------------

Thời điểm Cố Nguyên tỉnh lại, cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn. Giường rất mềm mại cũng rất thoải mái. Trước kia khi cậu còn ở Cố gia cũng đã ngủ trên loại giường này.

Đứa nhỏ nhớ tới thời gian sinh hoạt ở nơi đó, trong lúc nhất thời tâm tình có chút hạ xuống.

Bỗng cửa phòng Cố Nguyên bị gõ vang, một âm thanh trầm thấp lãnh đạm vang lên: " Thiếu gia, cậu nên rời giường rồi."

Suy nghĩ của Cố Nguyên bị đánh gãy, đôi mắt mở to trần ngập nghi hoặc. Sau đó liền nghe được hệ thống phổ cập thông tin: " Ký chủ, người đang đứng bên ngoài cửa phòng của cậu hiện giờ chính là đối tượng nhiệm vụ của thế giới này nga~"

Cố Nguyên nắm lấy chăn trên người, nghĩ nghĩ nói: " Mời vào."

Cửa bị đẩy ra, một nam nhân đi đến.

Vóc dáng hắn rất cao, đại khái là trên 1m87 đi. Trên người mặc bộ tây trang được cắt may vừa vặn. Ngũ quan tuấn mỹ, mặt mày thâm thúy nhưng quanh thân lại mang một cỗ hơi thở lãnh đạm cùng hờ hững.

" Thiếu gia."

Âm thanh nam nhân trầm thấp, ánh mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên trên giường. Mặt này mang một chút lạnh băng cùng nghiêm nghị.

Cố Nguyên phát hiện đối phương tuy rằng đang nhìn mình nhưng lại không có một chút nào gọi là tôn trọng với chủ nhân. Cậu còn có điểm sợ hãi đối phương.

Nhưng hệ thống lại nói với cậu: " Ký chủ, nhiệm vụ của cậu ở thế giới này chính là bắt nạt Lục Cẩm Thành cho đến khi Cố gia sụp đổ, bị hắn nắm chặt vào trong túi."

Trước mặt là nam nhân hơn hai mươi tuổi, là trợ thủ đắc lực của Cố Lâm- ba của nguyên chủ. Nhưng không ai biết Lục Cẩm Thành tiến vào Cố gia là có ý đồ gì.

Mà Cố Lâm cũng không có nghĩ đến, người trước mắt có năng lực đứng đầu này, người ở bên ngoài luôn tỏ ra là chó săn vô cùng chân thành này lại phản bội lại mình. Không chỉ đem Cố gia thu gọn vào trong tay mà thủ đoạn còn độc ác tàn nhẫn, đè cho một đám người không ai dám hó hé.

Cố Nguyên có điểm lo sợ: " Nhưng là.... tôi sẽ không bắt nạt người khác nha..."

Cậu vẫn luôn là đứa nhỏ ngoan ngoãn. Loại chuyện khi dễ người khác này, một chút cậu cũng không muốn làm.

" Có thể đổi một nhiệm vụ khác được không?"- Đứa nhỏ nghiêm túc mà đưa ra kiến nghị mới nhưng lại bị hệ thống không có tình người gạt phăng.

" Không thể! Nguyên chủ bắt nạt Lục Cẩm Thành như thế nào, ký chủ sẽ phải đối với hắn như thế."

Cố Nguyên không nói chuyện, cúi gằm đầu.

Nguyên chủ đối xử với Lục Cẩm Thành rất không tốt. Không chỉ kêu hắn làm chó mà còn thường xuyên đánh chửi, còn cố ý làm khó dễ.

" Thiếu gia, xin hỏi cậu có việc gì cần phân phó?"

Âm thanh nam nhân một lần nữa vang lên, không phập phồng cũng không có chút nào không kiên nhẫn. Nhưng thời điểm Cố Nguyên ngẩng đầu lên lại đối diện với đôi mắt phảng phất sâu như đáy hồ, làm cậu không khỏi rùng mình một cái.

Lục Cẩm Thành đang nhìn cậu rồi lại như không đem cậu để vào mắt. Giống như chỉ đang nhìn một đồ vật râu ria.

Cố Nguyên cúi đầu, nắm chặt tay. Cậu không phải cố ý bắt nạt người đâu, cậu cũng chỉ muốn sống sót thôi.

Vì thế đứa nhỏ liền bắt chước ngữ khí hung hăng ngày thường của nguyên chủ. Tuy nhiên không ổn lắm, lời nói ra lại thành ngữ khí lắp bắp cáu kỉnh: " Anh...anh lại đây đeo tất cho tui!"

Thanh âm thiếu niên mềm mại làm cho ánh mắt Lục Cẩm Thành nhìn qua. Chỉ thấy đối phương ngoan ngoãn mà nhấp môi, trên mặt là thần sắc cáu kỉnh như mèo con. Hắn rũ mắt, ngữ khí trước sau lạnh như băng.

" Vâng, thiếu gia."

Thân mình nam nhân khụy xuống, nửa quỳ, trên tay là một đôi găng tay màu trắng, khớp xương rõ ràng, thập phần thon dài.

Tính cả thời điểm Cố Nguyên còn ở Cố gia cũ còn không có sai sử người hầu như vậy. Còn không cần họ đeo tất chân cho vì cảm thấy đây giống như đang bắt nạt người khác.

Đứa nhỏ trong lòng thầm nói một tiếng xin lỗi, sau đó đem chân duỗi qua.

Trong tầm mắt của Lục Cẩm Thành xuất hiện một đôi chân nhỏ nhắn, trắng nõn, quá mức tinh xảo đẹp đẽ. Cũng quá mức phấn nộn, ngay cả ngón chân cũng tròn vo, ửng lên màu sắc hồng nhạt mê người.

Hắn mặt không đổi sắc mà vươn tay, cầm lên một chân nhỏ trong đó. Dù cách găng tay cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp.

Động tác Lục Cẩm Thành có hơi ngừng lại.

Cố Nguyên lại cảm thấy có điểm không thoải mái.

Không biết có phải do gan bàn chân quá mức phấn nộn mềm mại hay không mà cậu thấy bàn tay đeo găng kia nắm lấy chân mình có điểm rát đau. Cậu hơi nhấp môi một chút, vốn dĩ không định nói nhưng thực nhanh nghĩ đến nhiệm vụ khi dễ của mình.

Vì thế đứa nhỏ hung dữ nói: " Anh vì cái gì mà mang găng tay?! Là chê chân tui bẩn sao??"

Lục Cẩm Thành đem tất chân đeo tốt cho cậu mới nhấc lên mí mắt, mặt mũi không biểu tình: " Thiếu gia không phải không thích tôi động chạm vào cậu sao?"

Cố Nguyên thực nhanh phản ứng lại, nguyên chủ đúng là không thích Lục Cẩm Thành. Thời điểm cậu ta ở Cố gia, mỗi đồ vật nào bị nam nhân động vào đều phải tiêu độc lại một lần. Quá đáng hơn là còn muốn cho Lục Cẩm Thành thời thời khắc khắc đeo găng tay vì cảm thấy hắn thực ghê tởm.

Cố Nguyên nhìn chằm chằm nam nhân, mềm mại nói: " Tôi có thể cho anh chạm vào nhưng anh nghe lời tôi nói một chút, ừm,.... anh làm người hầu riêng của tôi được không?"

Nguyên chủ thường xuyên một câu lại một câu vũ nhục hắn, chính là muốn Lục Cẩm Thành làm chó của mình. Cậu thấy từ chó này khó nghe quá vì thế liền uyển chuyển đổi thành một từ khác.

Lông mi chớp chớp, không an phận giật giật chân: " Găng tay của anh làm tôi rất đau nha."

" Nếu thiếu gia muốn tôi tháo găng tay, tôi đây liền tháo xuống."

Lục Cẩm Thành nghe cậu nói đau sắc mặt không có mảy may biến hóa. Hắn giống như làm tốt bổn phận của mình, không có điểm thắc mắc thừa thãi.

Nam nhân tháo đôi găng tay màu trắng liền lộ ra đôi bàn tay to lớn. Ngón tay hắn thon dài hữu lực. Rõ ràng chỉ là một trợ thủ bên người Cố phụ nhưng hơi thở quanh thân lại khiến cho cho người ta nhìn không thấu.

Thâm trầm, nguy hiểm, như một vực sâu làm người kiêng kị.

Chân Cố Nguyên lại một lần nữa bị nam nhân cầm lấy.

Cậu cảm giác bàn tay đối phương đang nắm chân cậu có một tầng chai mỏng, mang theo cảm giác hơi ngứa. Cậu muốn tránh thoát nhưng lại bị nam nhân nắm chặt lấy. Ngữ khí không nghe ra tâm tình gì của Lục Cẩm Thành vang lên: " Thiếu gia, xin đừng lộn xộn."

Cố Nguyên đành phải ngoan ngoãn bất động.

Chờ đến khi đi giày cho cậu xong, nam nhân đứng lên dò hỏi: " Xin hỏi thiếu gia có chuyện gì yêu cầu tôi làm nữa không?"

Cố Nguyên lắc lắc đầu.

Cậu thấy hiện tại Lục Cẩm Thành nhất định chán ghét cậu, phỏng chừng hiện tại trong lòng hắn, cậu là kẻ rất xấu xa đi?

Nam nhân nghe vậy hơi gật đầu: " Nếu thiếu gia dậy rồi tôi liền ra ngoài trước."

Theo tiếng bước chân rời đi, Lục Cẩm Thành đã rời khỏi phòng. Cố Nguyên giống như đứa nhỏ tranh công, hớn hở hỏi hệ thống: " Vừa rồi tôi có phải làm chuyện rất quá đáng không?"

Thời điểm cậu bắt hắn giúp mình đi tất chân còn rất khẩn trương sợ hãi, chỉ sợ Lục Cẩm Thành tức giận. Nhưng toàn bộ quá trình đối phương đều thực bình tĩnh, phảng phất như mọi chuyện đều đơn giản như việc uống nước.

Hệ thống do dự một chút, vẫn cảm thấy không cần đả kích tâm lý ký chủ mình. Vì thế nó an ủi nói: " Ký chủ, cậu làm rất tốt."

Cố Nguyên có điểm vui sướng nhưng thực nhanh lại buồn rầu. Cậu làm rất tốt, chứng minh rằng cậu bắt đầu trở nên xấu xa rồi? Chẳng lẽ cậu có tố chất làm người xấu sao?

----

Nam nhân đi ra khỏi phòng, sau đó rẽ vào toilet. Đem găng tay màu trắng vừa rồi ném vào thùng rác, sau đó vươn tay.

Tiếng nước chảy liền phát ra.

Trên gương phản chiếu hình ảnh mặt mày lạnh băng của nam nhân. Lục Cẩm Thành đem tay tẩy rửa thật tốt, sau đó nâng lên đôi mắt đối diện với tầm mắt không hề gợn sóng trong gương.

Chờ đến khi tiếng nước dừng lại, hắn mới cẩn thận lau chùi đôi tay vừa đụng vào thiếu niên, sau đó xoay người rời đi.

Cố Nguyên từ trên lầu bước xuống. Vừa đi vừa nghĩ, nguyên chủ hiện tại đang học cao tam ( lớp 12 ), cậu cũng sẽ phải học như thế. Nhưng là cậu mới chỉ vừa đến lớp 12 thôi, căn bản không theo kịp nha, hầy...

Bữa sáng được bài biện đẹp mắt, Cố Nguyên tuy rằng ở Cố gia cũ được sủng ái nhưng bữa sáng xa hoa như vậy đối với cậu cũng quá mức xa xỉ.

Cậu ngồi xuống đợi một hồi lâu không thấy ai tới. Lục Cẩm Thành một thân thẳng tắp đứng ở một bên nhìn vậy liền thúc giục cậu: " Thiếu gia, cậu nên ăn cơm."

Thiếu niên lấy lại tinh thần: " Chỉ có một mình tôi ăn thôi sao?"

" Nếu thiếu gia đợi Cố tổng thì chỉ sợ sẽ phải chờ đến thứ bảy."

Cố Nguyên nga một tiếng. Cậu đã đói bụng rồi nên khi nghe thấy không có ai đến liền cầm lấy dụng cụ ăn. Nhưng cậu vẫn cảm thấy thực lãng phí, nhiều như vậy sao cậu ăn hết?

" Anh không ăn sao?"

Thiếu niên đem một cái bánh bao nhét vào trong miệng, đôi mắt tròn xoe nhìn lại, mềm mại hỏi.

Lục Cẩm Thành nhìn thẳng đôi mắt giống với đôi mắt tiểu miêu này, lên tiếng trả lời: " Thiếu gia đã quên rồi sao? Tôi chỉ con chó của Cố gia, không thể nào cùng ăn trên một bàn với chủ nhân được."

Không biết có phải do ảo giác của Cố Nguyên hay không mà cậu lại thấy trong ngữ khí lạnh băng của nam nhân lại trộn lẫn một ý vị trào phúng.

Cậu chớp chớp đôi mắt nhưng do thói quen từ nhỏ là không lãng phí đồ ăn cậu vẫn hỏi lại: " Lục Cẩm Thành, anh ăn rồi sao?"

Hỏi xong những lời này, Cố Nguyên mới nhớ tới, trong trí nhớ của nguyên chủ chưa bao giờ gặp qua nam nhân ăn bữa sáng. Chờ khi nguyên chủ ăn xong liền phải đưa cậu ta đi học, sau đó đi đến công ty cha Cố.

Nói cách khác, lịch trình của Lục Cẩm Thành vội đến mức khả năng không có thời gian ăn sáng.

Cố Nguyên nhịn không được cảm thấy hắn thật đáng thương.

Nhưng nhiệm vụ của cậu là bắt nạt người này. Hệ thống cũng cảnh báo cậu không được làm ra chuyện khác người nào làm bại lộ thân phận. Cậu nhìn đến bánh bao chiên trên bàn ăn, đem nó đẩy ra ngoài: " Lục Cẩm Thành, tôi không thích ăn cái này, anh ăn đi."

" Có nghe không?"

Lục Cẩm Thành không nói chuyện, đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt thâm thúy nhìn lại, nhìn đến mức Cố Nguyên có điểm hoảng hốt.

Cậu không khỏi nắm chặt nắm tay nhỏ, tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe có vẻ hung dữ một chút: " Thiếu gia tôi nói anh cũng không nghe sao?"

Nam nhân lúc này mới đi tới, sau đó ngồi xuống: " Vâng, thiếu gia."

Cố Nguyên trộm nhìn qua bánh bao chiên, kỳ thực cậu rất muốn ăn nha. Cậu có điểm hối hận, biết thế mình nếm chút rồi đưa cho Lục Cẩm Thành vậy.

Đứa nhỏ nỗ lực đem chú ý đặt lên các loại bánh quẩy, bánh bao khác trên bàn. Nghe nói là nguyên chủ quá kén ăn, mỗi thứ đều phải nếm thử một chút. Cho nên bữa sáng mỗi ngày đều phải chuẩn bị nhiều đồ ăn đến như vậy.

Cố Nguyên cắn bánh quẩy nhưng trong lòng lại nhớ thương bánh bao chiên. Lông mi chớp chớp mà nhìn qua. Khi bị nam nhân phát hiện liền thực nhanh đem ánh mắt thu về.

Thiếu niên mềm mại mà nghĩ thầm, Lục Cẩm Thành có thể hay không sẽ không ăn hết hoặc là để lại cho cậu một cái nha? Cậu nhịn không được mà có chút chờ đợi nhưng động tác nam nhân ung dung thong thả, không nhanh không chậm mà đem bánh bao chiên trước mặt bỏ vào trong miệng.

Thực nhanh chỉ còn lại bốn cái....

Ba cái...................

Hai cái...........

Một cái....

Cố Nguyên ngây ngẩn cả người. Cậu mở to hai mắt nhìn nam nhân đối diện, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, hơi hé miệng muốn nói. Nhưng đối phương vẫn không có ý tứ để ý đến cậu!

Và chiếc bánh bao chiên cuối cùng vẫn rơi vào trong miệng nam nhân...

Lục Cẩm Thành buông đũa xuống, nói: " Thiếu gia, tôi ăn xong rồi."

Vành mắt Cố Nguyên có điểm hồng hồng.

Đứa nhỏ không vui mà đem đầu cúi thấp xuống nhưng lại không có tức giận. Cậu đem một ly nước bên cạnh cầm lên lại phát hiện trong đó là sữa bò mình không thích, Cố Nguyên lại càng khổ sở.


============================= 

Chương đầu tiên lên rồi đây chị em >v<

Má ôi, chương nó dài gần như gấp đôi  so với bên Ninh Ninh ấy  nhưng bù lại  đứa nhỏ trong đây dễ thương lắm ý nha~~~~~

Mn bình luận và vote để tui có động lực lên chương nhó  ~v.v~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top