Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TTGCNH_2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Hang

--------------------------------------- 

Cố Nguyên không thích sữa bò là do thói quen từ nhỏ luyện thành, cho nên từ trước tới nay trên bàn ăn của Cố gia cũ sẽ không xuất hiện loại thức uống này.

Nhưng nguyên chủ lại không thế. Bữa sáng của cậu ta cơ hồ đều có một ly sữa. Nếu giờ cậu nói không muốn uống sẽ khiến cho người khác hoài nghi.

Hai tay cậu đem sữa bò ôm lên, miệng nhỏ nhấp một chút. Sau đó trộm nhìn thoáng qua vị trí Lục Cẩm Thành bên cạnh một cái.

Đôi mắt tròn nhỏ xoay chuyển.

" Anh có thể quay sang đằng kia không?"- Cố Nguyên nghiêm trang nói.

Nam nhân rũ xuống đôi mắt nhìn cậu. Trên gương mặt tuấn mỹ vẫn như cũ không có cảm xúc: " Được, thiếu gia."

Thời điểm hắn quay qua chỗ khác, trái tim nhỏ Cố Nguyên nhảy bình bịch, có chút không yên tâm nói: " Anh không được nhìn lén nha."

Tiếng nói nam nhân trầm thấp, lãnh đạm: " Cậu nói cái gì tôi sẽ làm như thế."

Cố Nguyên nghĩ nghĩ: " Người nhìn lén buổi tối sẽ dấm đài đó." (:))))) )

Cậu lấy hết can đảm mà uy hiếp, sau đó mới yên tâm mà bưng ly sữa bò kia, nhanh chóng đem nó đổ vào gốc cây hoa.

Vì không để cho đối phương hoài nghi, cậu còn nhăn mặt nhỏ uống một ngụm. Làm xong tất cả, Cố Nguyên vẫn có chút chột dạ mà ngồi lại chỗ cũ, nói với người đang ngồi kia: " Anh, anh có thể quay lại rồi."

Lục Cẩm Thành quay đầu lại liền nhìn đến một thiếu niên tinh xảo xinh đẹp lại ngoan ngoãn đang ngồi. Trên đôi môi mềm mại đỏ bừng còn dính một vệt sữa.

Thoạt nhìn qua giống như một đứa nhỏ không biết khó khăn là gì.

Trong mắt hắn lướt qua một màn trào phúng, sau đó thật nhanh đem biểu tình trong mắt thu lại hoàn toàn, khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh trong dĩ vãng.

.....

Sau khi Cố Nguyên ăn xong bữa sáng liền phải đến trường đi học.

Bởi vì được Cố Lâm coi trọng cho nên nhiệm vụ đưa đón thiếu gia đi học đều rơi trên người Lục Cẩm Thành.

Nguyên chủ học ở trường học dành cho mấy đứa con nhà giàu, cho nên siêu xe xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì là lạ. Nam nhân đem cửa xe mở ra cho Cố Nguyên đi xuống.

" Thiếu gia."

Âm thanh nam nhân từ phía sau truyền đến khiến Cố Nguyên có điểm nghi hoặc quay lại.

Lục Cẩm Thành đi tới trước mặt cậu, ánh mắt nhìn xuống, dừng trên đôi môi thiếu niên, ngữ khí đạm mạc nói: " Bên môi cậu còn có sữa bò chưa sạch."

Hắn sở dĩ nhắc nhở thiếu niên bất quá vì không muốn đối phương chỉ vì chuyện nhỏ này tìm hắn gây phiền toái. Rốt cuộc thì " Cố Nguyên" không phải lần đầu làm chuyện này.

Cố Nguyên sửng sốt.

Gương mặt cậu có điểm nóng lên, sau đó liền liếm một chút khóe môi. Lúc này mới nâng lên khuôn mặt, mềm mại hỏi: " Còn dơ không?"

Thiếu niên không chỉ môi màu hồng nhạt mà ngay cả đầu lưỡi cũng cực kỳ phấn nộn. Cặp mắt thuần khiết kia hơi trợn to nhìn mình, bộ dáng liếm liếm môi, chính mình lại không biết điều đó mang theo tia gợi dục.

Lục Cẩm Thành vươn tay, ở giữa không trung lại thu về, lúc này mới nói: " Đã sạch rồi."

Cố Nguyên đi rồi, hệ thống mới nói với cậu: " Ký chủ, cậu đối với hắn sao có thể tốt như vậy được? Cậu phải hung dữ lên, đã biết chưa?"

Thiếu niên nghiêng đầu, có điểm ngượng ngùng: " Tôi quên mất."

" Cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ nhớ hung dữ với hắn."

.....

Cậu dựa theo ký ức nguyên chủ mà đi tìm lớp của mình. Nhưng không biết có phải ảo giác không mà cậu cảm thấy mấy bạn học đó không thích mình cho lắm.

Cố Nguyên phát hiện đây không phải ảo giác. Bởi vì cậu tới lớp lâu như vậy rồi cũng không có ai phản ứng lại cậu. Thiếu niên thấy mọi người trong lớp đều đang nộp vở gì đó liền lập tức không biết làm sao.

Cậu vươn tay, nắm lấy quần áo của nữ sinh trước mắt.

Nữ sinh quay đầu lại, không kiên nhẫn nói: " Cố Nguyên, cậu muốn cái gì?!"

... Thật, thật dữ....QAQ

Đôi mắt Cố Nguyên lập tức sáng lên. Hệ thống nói cậu không đủ hung dữ, đối phương ác liệt như vậy nhất định có thể dạy cậu làm sao để hung dữ với Lục Cẩm Thành đi?

Lương Viện Viện không biết tiểu thiếu gia bàn sau mình bị làm sao nữa. Đối phương mở to đôi mắt, có điểm sùng bài mà nhìn mình. Cô thế nhưng lại cảm thấy thiếu gia không ra gì này có điểm đáng yêu nha???

Lương Viện Viện cảm thấy nhất định mình điên rồi!!

Cố Nguyên mở to đôi mắt, tràn đầy sùng bái mà nhìn nữ sinh đối diện.

Nhưng thực nhanh nghĩ đến thắc mắc ban đầu của mình, nỗ lực nghĩ ra tên đối phương, mở miệng nói: " Lương Viện Viện, mọi người đang nộp cái gì á?"

Cô chấn kinh luôn rồi, đặc biệt là bị cái ngữ khí mềm mụp của thiếu niên chấn trụ.

Cố Nguyên thấy cô vẫn luôn nhìn mình mà không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương cũng không biết nên buông lỏng bàn tay đang nắm lấy áo của cô ra, biểu tình hiện lên chút thất vọng.

Bấy giờ Lương Viện Viện mới hoàn hồn: " Nộp cái gì? Cậu còn không có làm bài tập, quên rồi sao?"

Cố Nguyên lúc này mới nhớ tới nguyên lai nguyên chủ là một học sinh hư. Nhưng cậu không giống cậu ta nha.

Cậu thực ngoan, hơn nữa thời điểm học tiểu học còn thường xuyên nhận được giấy khen. Vì vậy thiếu niên đi tìm lớp phó học tập lấy đề bài, sau đó nghiêm túc mà viết tên làm bài.

Lương Viện Viện đờ đẫn mà nhìn thiếu niên đem bài tập thành thành thật thật ngồi làm. Cô lúc này mới ý thức được, hình như Cố Nguyên thật sự có điểm thay đổi.

Cô thường xuyên quay đầu lại nhìn nhìn thiếu niên đằng sau làm cho Cố Nguyên cũng phát hiện, không khỏi ngẩng đầu lên dò hỏi: " Cậu không cái gì để làm sao?"

Lương Viện Viện hoàn hồn, cả giận nói: " Thành tích của tôi so với cậu tốt hơn nhiều, cậu còn không biết xấu hổ nói như vậy?"

Cô phát hiện, Cố Nguyên vẫn là Cố Nguyên, vẫn làm người khác tức giận như cũ. Chỉ là hiện tại thuận mắt hơn nhiều mà thôi!

Cố Nguyên nga một tiếng: " Vậy cậu như nào vẫn luôn nhìn tớ nha?"

Cậu có điểm khó hiểu mà sờ sờ miệng mình, biểu tình hơi xấu hổ hỏi: " Miệng tớ dính đồ dơ hả?"

Lương Viện Viện muộn thanh không nói. Cố Nguyên hiện tại so với người trong trí nhớ của cô quá đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tiểu miêu, căn bản làm cho người ta không tức giận nổi~

----

Tuy rằng Lương Viện Viện hiểu được phản ứng của mình nhưng phần lớn học sinh trong lớp vẫn giống nhau, coi như không thấy Cố Nguyên. Cậu cũng không có để ý. Sau khi tan học liền ngoan ngoãn chờ Lục Cẩm Thành đến đón.

Nhưng nam nhân cũng không có đứng trước cổng trường như hồi sáng. Cậu chờ khoảng 10 phút, Lục Cẩm Thành vẫn chưa tới. Hai chân ngồi xổm của cậu đều tê dại rồi.

Cố Nguyên nghĩ thầm, Lục Cẩm Thành có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Thiếu niên nghĩ đến hôm nay đối phương còn nhắc nhở mình về việc môi dính sữa, lại cảm thấy đối phương là người tốt.

Hệ thống bất lực lên tiếng: " Ký chủ, cậu đừng quên cậu tới đây để làm nhiệm vụ!"

Cố Nguyên bị nhắc nhở như vậy mới nhớ lại nhiệm vụ là khi dễ Lục Cẩm Thành.

Đợi thêm khoảng nửa giờ nữa mới thấy Lục Cẩm Thành khoan thai tới muộn.

Cửa xe mở ra.

Nam nhân bước tới, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm thiếu niên, tựa hồ có điểm kinh ngạc: " Thiếu gia, sao cậu còn ở đây?"

Trước kia có lần hắn tới đón " Cố Nguyên" bị trễ vài phút, lần đầu tiên " Cố Nguyên" tức giận đến như vậy.

Lần thứ hai khi Lục Cẩm Thành đang trên đường đến đón, cậu ta bảo hắn quay về còn mình trực tiếp bắt xe. Sau đó đến tối liền nổi điên phạt Lục Cẩm Thành không được ăn cơm, còn phải ra bờ sông hứng một đêm gió lạnh.

Lần này Lục Cẩm Thành bị sự việc khó giải quyết giữ chân, làm cho hắn trễ nửa giờ mới tới được.

Hắn cũng không có biện pháp để gọi cho Cố Nguyên, bởi vì thiếu niên đã kéo số vào danh sách đen. Hắn biết Cố Nguyên rất có khả năng đã đi về nhưng vì không cho đối phương có cơ hội bắt bẻ nên vẫn lại đây đón người.

Cố Nguyên như một dê con mới sinh, rốt cuộc chờ được chủ nhân đón về nhà. Ánh mắt cậu trông mong Lục Cẩm Thành nhưng âm thanh hệ thống nhắc nhở đúng lúc vang lên.

Thiếu niên lập tức thay một biểu tình hung ác: " Sao giờ anh mới đến đón tôi?!"

Nhưng ngữ khí lại không có một tý lực nào dọa người.

Ánh mắt nam nhân buông xuống, đem cửa xe kéo ra, biểu tình trên mặt không rõ: " Bởi vì vướng chút việc cho nên đến chậm. Rất xin lỗi, thiếu gia."

Chẳng qua là Cố Lâm gây ra phiền toái lớn. Ông ta lại không xử lý được nên phái hắn đi mà thôi.

Thần sắc Lục Cẩm Thành lạnh nhạt. Hắn biết nếu Cố Nguyên tức giận, buổi tối sẽ không tránh được một hồi trách phạt. Chuyện này đã trở thành bình thường như cơm bữa.

Cố Nguyên nhấp môi, vừa định từ trên đất đứng lên nhưng thân hình đột nhiên cứng đờ.

Lục Cẩm Thành lâu không được đáp lại, không khỏi nghiêng thân mình nhìn qua, lạnh nhạt không dễ phát hiện trong giọng nói: " Thiếu gia?"

Cậu ngồi xổm trên đất, nâng lên khuôn mặt nhỏ, ánh mắt trông mong: " Tôi...chân tôi tê quá..."

Nam nhân không nói chuyện, lại trực tiếp đi đến. Thân ảnh cao lớn như một ngọn núi, mang đến cho thiếu niên áp lực cực lớn.

Ngay khi Cố Nguyên sợ hãi có phải vừa rồi cậu hung dữ với hắn mà muốn trả thù hay không thì nam nhân cong lưng, đem cậu ôm lên.

Trên người Lục Cẩm Thành có một cỗ mùi hương nhàn nhạt nhưng lại không giống như mùi nước hoa. Khuỷu tay nam nhân rắn chắc mà ổn trọng, Cố Nguyên theo bản năng mà vươn tay nhỏ nắm chặt đối phương.

Cậu không yên tâm mà nói: " Lục Cẩm Thành, anh không thể đem tôi ném xuống nha."

Lục Cẩm Thành không có phản ứng lại mà đem cậu đặt ở chỗ ngồi. Cố Nguyên có hơi khẩn trương mà nhìn chằm chằm hắn, hơi nhấp môi.

Nam nhân vẫn im lặng không nói, chỉ đem đai an toàn cài tốt cho cậu. Sau đó vòng lại ngồi vào vị trí ghế lái.

Lúc này Cố Nguyên mới thở phào một hơi. Lục Cẩm Thành như nào lại cao thế chứ? Hắn so với cậu còn cao hơn nhiều lắm. Rốt cuộc thì đối phương ăn gì lớn lên vậy?

Xe chạy trên đường nhẹ nhàng nhưng thời điểm chạy một nửa bỗng dừng lại. Nam nhân quay đầu, ngữ khí bình tĩnh mà nói một câu: " Thiếu gia, xe có vấn đề rồi."

Cố Nguyên ngạc nhiên: " Vậy chúng ta phải đi bộ về sao?"

Lục Cẩm Thành không nói mà chỉ dùng cặp mắt thâm thúy kia nhìn cậu, nhìn đến da đầu Cố Nguyên có chút tê dại. Cậu không biết mình lại nói sai cái gì, có điểm ấp úng: " Bằng không gọi xe đi? Trên người tôi có tiền."

Hệ thống: " Ký chủ! Cậu hung dữ lên, hung dữ!!"

Cố Nguyên nhìn Lục Cẩm Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: " Tôi mặc kệ, anh nghĩ biện pháp đưa tôi về đi."

Nam nhân lúc này mới thu hồi tầm mắt, mở miệng: " Tôi sẽ sửa xe, cậu ở trong xe đợi tôi một lát."

Lục Cẩm Thành xuống xe, từ sau cốp xe lấy ra công cụ. Sau đó sắn tay áo lên, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc. Cố Nguyên đợi hồi lâu, chỉ nghe được âm thanh va chạm. Cậu ngồi trên xe thực nhàm chán nên xuống xe liền nhìn thấy Lục Cẩm Thành nửa ngồi xổm, đang sửa chữa.

Sườn mặt nam nhân rất tuấn mỹ, nhìn qua lộ ra một cỗ ý vị lạnh băng. Đều nói nam nhân môi mỏng vô tình nhất cũng tàn nhẫn nhất.

Cố Nguyên ngồi xổm xuống nhìn chăm chú hồi lâu, lại cảm thấy sao Lục Cẩm Thành lợi hại như vậy, loại chuyện sửa xe này cũng biết.

Như thấy được sự chăm chú của thiếu niên, Lục Cẩm Thành nâng lên mí mắt, dùng âm thanh nhàn nhạt nói: " Thiếu gia vẫn nên lên xe đi, bằng không cảm lạnh sẽ không tốt."

Cố Nguyên bị tầm mắt lạnh băng của hắn làm hơi sợ trong lòng. Cậu nhéo nhéo cánh tay, lấy hết can đảm lên tiếng: " Tôi là chủ, lời nói của chủ, anh.... anh không được cãi."

Trước mặt là tiểu thiếu gia đem cặp mắt tròn tròn kia trừng lớn, trên khuôn mặt nhỏ mang theo tính khí trẻ con.

Ánh mắt Lục Cẩm Thành dừng trên mặt cậu chốc lát. Cố Nguyên bị hắn nhìn đến phát hoảng, lắp bắp nói: " Anh nhìn tôi làm cái gì?"

" Không có gì."

Nam nhân đem tầm mắt thu về, sau đó tiếp tục sửa xe. Cố Nguyên lại nghiêng đầu nhìn hồi lâu, phát hiện chân mày nam nhân như nào nhíu lại. Môi mỏng sắc bén mím thành đường thẳng, thần sắc hờ hững, không nói một lời mà hoạt động đồ vật trong tay.

Một hồi, cậu phát hiện ra động tác đối phương chậm lại. Cậu nhìn chằm chằm nam nhân, sau đó dò hỏi: " Lục Cẩm Thành, anh sao vậy?"

Nam nhân nhìn cậu một cái, đôi mắt không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ nói: " Thiếu gia, cho tôi một chút thời gian nữa, rất nhanh sẽ sửa được."

Ngữ khí hắn theo việc công mà xử sự, thái độ không một chút sai lầm nhưng cũng lộ ra lạnh nhạt cùng xa cách.

Cố Nguyên nghĩ thầm, xem ra hắn thực chán ghét cậu.

Sắc mặt Lục Cẩm Thành càng ngày càng kém, còn lộ ra một chút trắng bệch. Mày nhíu chặt nhưng động tác trong tay không có nửa điểm sai lầm, vẫn ngay ngắn trật tự.

Thiếu niên nhìn thấy hắn như vậy, có chút suy nghĩ. Thời điểm cậu còn học ở trường kia, có một nữ sinh bị đau dạ dày cũng là tình trạng như này. Cố Nguyên không khỏi nhăn nhăn mặt, Lục Cẩm Thành có phải bị đau dạ dày không?

Cậu nhìn đến nam nhân đang sửa xe, nghĩ đến hôm nay đối phương nhắc nhở cậu việc môi dính sữa. Vì thế liền đứng lên, không nói một lời liền tránh ra.

Thời điểm Lục Cẩm Thành ngẩng đầu lên đã không thấy tung tích thiếu niên. Hắn nguyên bản đang nhíu mày càng nhíu chặt, sáu đó buông công cụ trong tay ra. Chân dài bước lên đang chuẩn bị đi tìm người thì thấy thiếu niên từ đối diện chạy tới.

Ngữ khí lạnh nhạt mà hỏi: " Thiếu gia, cậu đi đâu?"

Cố Nguyên bị ngữ khí của hắn làm hơi sợ, trong tay còn cầm lấy chocolate, mềm mại hỏi: " Lục Cẩm Thành, anh bị đau dạ dày hở?"

Lục Cẩm Thành lúc này mới phát hiện trong tay thiếu niên là một túi nhỏ chocolate, đôi mắt tròn tròn của đối phương còn đang nhìn mình. Khuôn mặt nhỏ còn mang theo màu sắc hơi đỏ ửng, hơi thở có điểm hỗn loạn.

Hắn hơi dừng: " Sao cậu biết tôi có bệnh dạ dày?"

Cố Nguyên nhìn hắn có chút dơ tay, đem chocolate trong tay bóc vỏ, sau đó nhón mũi chân, đưa đến bên miệng của nam nhân,

Hệ thống trong đầu phát ra cảnh báo: " Ký chủ! Cậu tới là bắt nạt hắn chứ không phải đưa cho hắn ấm áp!!"

Cố Nguyên mở to mắt, hung dữ nói: " Tôi không phải đối tốt với anh đâu, tôi sợ anh chết ở đây thôi!"

Lục Cẩm Thành không nói chuyện, đôi mắt lại rũ xuống dừng trên thanh chocolate kia. Theo hắn biết thì cửa hàng tiện lợi gần đây nhất cũng phải mất mười phút đi bộ mới có đến nơi.

================================== 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top