Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TTGCNH_8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Hang

========================================= 

Cố Nguyên suy nghĩ thật lâu cũng không thể tưởng tượng được bản thân có thể cho Lục Cẩm Thành cái gì, liền không nghĩ đến nữa.

Trong trường học tổ chức một buổi lễ hội, mỗi lớp sẽ phải chuẩn bị một tiết mục. Sẽ do trưởng ban văn nghệ mỗi lớp tiến hành rút thăm quyết định.

Đến lớp bọn họ, vừa hay rơi vào truyện cổ tích " Công chúa ngủ trong rừng", còn ai đóng vai nhân vật nào sẽ do tập thể lớp bỏ phiếu quyết định.

Cố Nguyên đối với truyện cổ tích không có hứng thú. Nhưng cũng biết truyện là do công chúa kết đôi với hoàng tử tạo thành. Cậu đưa mắt nhìn quanh một vòng, sau đó yên lặng nghĩ thầm. Đại khái là không nhìn ra ai có thể làm hoàng tử vì nam sinh trong lớp đều không có đẹp bằng một nửa Lục Cẩm Thành.

Thiếu niên đang phát ngốc bỗng nhiên nghe được tên của mình. Cậu có điểm nghi hoặc nhìn qua, nhìn thấy trưởng ban văn nghệ nâng mắt kính, nhìn cậu ẩn ý: "..... Công chúa xinh đẹp, Cố Nguyên- mười lăm phiếu bầu."

Cậu có điểm mờ mịt. Cậu cũng đã nghe qua truyện cổ tích này rồi, chính là công chúa không phải là nữ sinh sao?

Cậu là nam sinh nha.

Cố Nguyên không hé răng, chỉ nghĩ ban văn nghệ nói sai, thẳng đến khi bạn ấy nói: " Người có số phiếu nhiều nhất được bầu làm công chúa là Cố Nguyên cùng Giả Lệ, một người 15 phiếu, một người 13 phiếu. Các cậu nghĩ ai biểu diễn là tốt nhất?"

Đại đa số ánh mắt các bạn trong lớp đều nhìn về phía tiểu thiếu gia xinh đẹp mềm mại. Cũng có người liếc mắt nhìn Giả Lệ một cái, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cảm thấy Giả Lệ cho dù là giáo hoa lại không có bằng Cố Nguyên tinh xảo.

Giả Lệ hơi hơi cắn môi, không khỏi nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp của thiếu niên, mở miệng: " Tớ bỏ quyền."

Trưởng ban văn nghệ gật đầu, quay sang nói với thiếu niên: " Vậy bạn học Cố, cậu diễn vai công chúa được chứ?"

---

Cố Nguyên không biết vì sao mọi việc lại phát triển thành như vậy. Dù cho mặt cậu đỏ bừng, cực lực phản đối việc các bạn muốn mình đóng vai công chúa.

Mà các nữ sinh trong lớp một người lại một người khen cậu lớn lên xinh đẹp, làn da lại trắng nõn mềm mại.

Ước chừng trong khoảng thời gian này biểu hiện của thiếu niên cùng trước kia khác nhau rất lớn, làm cho đại đa số nữ sinh bỏ phiếu bầu cho cậu. Các cô cảm thấy nếu so xinh đẹp, ai có thể qua được gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia chứ???

Mà Cố Nguyên từ nhỏ tiếp thu giáo dục là không chọc cho con gái tức giận nên đến cuối cùng mơ mơ màng màng đáp ứng.

Có thể là muốn tạo thành hiệu quả tương phản nên người được chọn đóng vai hoàng tử là một nữ sinh an tĩnh, ít nói.

Cố Nguyên nâng mặt, nhìn đến Lương Viện Viện hai mắt tỏa sáng: " Nguyên Nguyên, cậu mặc nữ trang nhất định sẽ rất đẹp á!"

Cậu có điểm rầu rĩ không vui. Từ nhỏ Cố Nguyên vẫn luôn thiếu đi khí khái của nam sinh cho nên cậu thực để ý người khác nói mình giống nữ hài tử.

Nhưng Lương Viện Viện lại là nữ sinh đầu tiên trong trường nói chuyện với cậu, Cố Nguyên đành phồng phồng quai hàm, ấm ức mà nghĩ thầm: cậu một chút cũng không muốn mặc váy.

Lương Viện Viện một bên cả người hưng phấn. Cô thậm chí đã suy nghĩ lấy tóc giả, còn có một ít trang sức xinh đẹp để cosplay cho Cố Nguyên như nào rồi. Vì vậy, cô quyết định sau khi tan học liền kéo người đi mua mấy thứ này.

Cố Nguyên không có biện pháp cự tuyệt, vì thế đành phải nhắn cho Lục Cẩm Thành một tin, muộn một chút qua đây đón mình.

Sau khi tan học, Lương Viện Viện liền mang theo Cố Nguyên cùng nhau đi mua đồ. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị ra khỏi cổng trường, một chiếc siêu xe đắt đỏ đã chờ ở nơi đó. Bên cạnh xe là Lục Cẩm Thành với khuôn mặt lạnh lùng, ăn mặc chỉnh tề, giống như một cây tùng thẳng tắp.

" Thiếu gia."

Lương Viện Viện dừng chân. Trên khuôn mặt cô lộ vẻ kinh diễm mà nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt. Khó có được xuất hiện một chút ngượng ngùng, không khỏi tò mò dò hỏi: " Nguyên Nguyên, người này là ai a?"

( Ngôn Nhất Thành, ngừi chồng đoản mịnh của tuiii :>>>)

Lúc này là thời gian tan học, cho nên học sinh đi lại có không ít. Khuôn mặt này của Lục Cẩm Thành quá mức xuất sắc, bao gồm cả khí chất xung quanh hắn. Làm cho không ít nữ sinh ghé mắt nhìn qua, càng đừng nói tới trên người hắn luôn tản ra mị lực của thanh niên nam tính thành thục. Ngay cả dáng người cao gầy đĩnh bạt cũng làm người mê mẩn.

Cố Nguyên không nghĩ tới Lục Cẩm Thành sẽ giống như lúc trước tới đây đón mình. Cậu nghi hoặc nghĩ thầm, chẳng lẽ đối phương không nhìn thấy tin tức cậu gửi sao?

Mà ánh mắt đầu tiên nam nhân chú ý tới là nữ sinh bên cạnh thiếu niên. Chuẩn xác mà nói là thời điểm đầu tiên Cố Nguyên tiến vào trong tầm mắt, hắn đã thấy được.

Bao gồm cả hình ảnh bọn họ chụm đầu ghé tai to nhỏ.

Tầm mắt hắn hơi dời xuống, chờ đợi câu trả lời của thiếu niên

Nhưng mà Cố Nguyên đang chuẩn bị nói chuyện, hệ thống lại thông báo hôm nay cậu chưa có nhục nhã Lục Cẩm Thành.

Cố Nguyên hơi nhấp môi, nắm nắm lấy tay nhỏ, sau đó hướng Lương Viện Viện nói: ".......Hắn là người hầu nhà tớ."

Lương Viện Viện giật mình, mở to hai mắt nhìn. Nào có người hầu nào đẹp như vậy? Sao cô không biết để order một người nhỉ?

Nhưng nhìn bộ dáng với cách ăn mặc của Lục Cẩm Thành thấy thế nào cũng không giống người hầu.

Cố Nguyên nói xong câu đó căn bản không dám nhìn vào mắt Lục Cẩm Thành. Ở trước mặt mọi người nói Lục Cẩm Thành là người hầu, là một sự việc rất vũ nhục. Bao gồm cả học sinh đi ngang qua nghe được đối thoại của bọn họ cũng không khỏi dành một ánh mắt kinh ngạc lẫn khiếp sợ nhìn nam nhân.

Cái ánh mắt khác lạ này rõ như ban ngày, muốn tránh cũng không tránh được, cũng không có chỗ nào để che giấu.

Nhưng sắc mặt Lục Cẩm Thành từ đầu đến cuối đều không có phát sinh biến hóa. Hắn chỉ hơi rũ mắt, nhìn vào thiếu niên: " Thiếu gia muốn đi hẹn hò sao?"

Cố Nguyên lo sợ bất an mà nghe thanh âm không chút phập phồng của hắn, cắn cắn môi mềm: " .... Tôi muốn cùng Lương Viện Viện đi mua đồ, tôi sẽ tự trở về."

Lục Cẩm Thành làm như không nghe thấy lời nói của cậu, hắn mở cửa xe, hơi nghiêng mặt qua nhìn hai người: " Tôi sẽ đưa thiếu gia cùng bạn học cậu đi."

Lương Viện Viện bên cạnh đã nóng lòng muốn thử. Cô còn chưa thấy qua nam nhân nào cực phẩm như vậy đâu. Vì thế liền lôi kéo Cố Nguyên muốn lên xe.

Lục Cẩm Thành không nói chuyện nhưng ánh mắt lại không nặng không nhẹ mà dừng trên tay của nữ sinh.

Tuy trên mặt hắn không có biểu tình gì nhưng Lương Viện Viện lại cảm giác đằng sau lưng hơi lạnh, theo bản năng mà buông lỏng tay ra.

Cố Nguyên đang chuẩn bị lên xe lại bị nam nhân ngăn cản. Hắn hơi cúi đầu nói: " Thiếu gia vẫn nên ngồi phía trước đi, ghế sau là dành cho khách nhân ngồi."

Cậu từ thời điểm vừa rồi tâm tình có chút thấp thỏm bởi vì lời nói có mức quá đáng. Nên lúc này nghe nam nhân nói vậy liền nha nha một tiếng, một câu cũng không dám hé răng nói. Ngoan ngoãn mà ngồi ở ghế phụ bên cạnh vị trí lái.

Cố Nguyên trong lòng cũng rất khổ sở. Cậu cũng không phải cố ý nói ra những lời nói tổn thương như vậy. Giống như việc cậu chăm sóc Lục Cẩm Thành khi hắn sinh bệnh vậy, hệ thống nói với cậu rằng cậu đến để bắt nạt chứ không phải đưa ấm áp lẫn trợ giúp.

Lông mi thiếu niên run run, hơi nhấc lên, trộm nhìn thoáng qua nam nhân ngồi ở ghế lái. Lại nhìn không ra nửa điểm biểu tình trên người đối phương.

Cố Nguyên nghĩ thầm, cậu nói quá đáng như vậy, nếu bản thân là Lục Cẩm Thành nhất định cũng chán ghét vô cùng.

...

Cố Nguyên cùng Lương Viện Viện đi vào trung tâm thương mại.

Lục Cẩm Thành đi sau hai người họ, một đường nhìn hai người chụm đầu nói chuyện. Không biết nữ sinh nói gì đó mà khiến vành tai thiếu gia nhỏ hơi đỏ lên, thoạt nhìn phá lệ chói mắt.

Dạo xong một vòng quanh trung tâm, Cố Nguyên nói Lục Cẩm Thành đưa Lương Viện Viện về nhà, sau đó cũng theo trở về Cố gia.

Trên đường trở về, nam nhân đều không nói tiếng nào. Thẳng đến thời điểm xuống xe mới nói một câu: " Vừa rồi nữ sinh kia, là bạn gái thiếu gia sao?"

Cố Nguyên hơi mở to hai mắt, kỳ quái mà nhìn thoáng qua nam nhân, mềm mại trả lời: " Cô ấy chỉ là bạn học." Dừng một chút mới tiếp tục nói: " Hơn nữa, Lương Viện Viện nói, cô ấy chỉ thích nam sinh soái khí thôi."

Cậu nói xong câu đó, không hiểu sao có chút buồn bực.

Lương Viện Viện nói cậu lớn lên xinh đẹp, không thích hợp để làm bạn trai. Tuy rằng Cố Nguyên không thích cô ấy nhưng vẫn chịu một chút đả kích.

Nhưng những lời này Cố Nguyên sẽ không nói cho Lục Cẩm Thành.

Lục Cẩm Thành không nói chuyện. Thời điểm vào cửa lại biết tự giác nghe lời lấy ra dép trong nhà, hạ lưng đưa cho tiểu thiếu gia thay, lúc này mới đạm mạc nói: " Tôi còn tưởng rằng cô ấy là bạn gái của thiếu gia. Rốt cuộc thì cậu bồi cô ấy cùng nhau đi mua đồ mà."

Tóc giả, kẹp tóc,... những đồ vật nhỏ đều là đồ vật của nữ sinh.

Cố Nguyên nghe vậy khó hiểu nhìn qua, lúc này mới muộn thanh nói: " Lương Viện Viện giúp tôi đi mua đồ á."

Cậu như quên mất vừa rồi đối với Lục Cẩm Thành nói những lời quá đáng, đôi môi hồng nhuận có điểm bất mãn, oán giận: " Lớp muốn đóng kịch, tôi phải đóng vai công chúa."

Thiếu niên cho rằng cậu nói xong những lời này không chừng sẽ bị nam nhân cười nhạo. Nhưng Lục Cẩm Thành không có. Cặp mắt phượng kia đơn giản nhìn lại, bên trong giống như một mảnh thâm thúy của biển rộng, như muốn đem người ta sa vào, không thể giãy giụa.

Hắn cứ như vậy mà nhìn Cố Nguyên, ngữ khí bình tĩnh: " Thiếu gia diễn công chúa?"

Cố Nguyên tuy rằng cảm thấy mất mặt nhưng vẫn gật gật đầu. Thiếu gia nhỏ phồng quai hàm, có điểm không cao hứng mà nói: " Cho nên Lương Viện Viện mới cùng tôi đi mua tóc giả còn có mấy cái kẹp tóc, cô ấy chính là muốn nhìn tôi chê cười nha!"

Lục Cẩm Thành lại không có tiếp lời cậu. Ước chừng qua một hồi, thấy được ủy khuất nồng đậm trên mặt Cố Nguyên, nam nhân mới chậm rãi hỏi một câu: " Thiếu gia diễn công chúa, vậy hoàng tử là ai?"

Cố Nguyên chớp chớp đôi mắt.

Cậu nỗ lực nhớ lại một chút cái tên của nữ sinh kia nhưng vẫn không thể nhớ nổi, đành phải nói: " Không quen á, chỉ biết là một nữ sinh trong lớp thôi."

Lục Cẩm Thành không nói nữa.

Cố Nguyên cảm thấy hắn đại khái là không muốn nghe mình dông dài nói chuyện, đành phải nói sang chuyện khác. Lông mi không an phận có điểm run run, môi đỏ hơi nhấp, mềm mại hỏi: " Lục Cẩm Thành, có phải anh tức giận không?"

Nam nhân rũ mắt nhìn lại, nói một câu: " Không có đâu, thiếu gia."

Nội tâm thiếu gia nhỏ có điểm bất an, rầu rĩ "Nga" một tiếng.

Cậu thấy chính mình thật ngốc quá. Dù Lục Cẩm Thành có tức giận thật cũng sẽ không nói ra.

Thời điểm Cố Nguyên chuẩn bị bước vào cửa, lại bị nam nhân nắm được cánh tay. Cậu ngây ngốc nhìn qua, chỉ thấy Lục Cẩm Thành cúi đầu, nói với cậu: " Thiếu gia vẫn không nên yêu sớm."

---

Cố Nguyên không biết vì sao Lục Cẩm Thành sẽ cảm thấy cậu yêu sớm. Cậu ngoan như vậy, sao có thể yêu sớm?

Hơn nữa trong trường học cũng không có nữ sinh mà cậu thích. Miên man suy nghĩ một hồi lâu, tiểu thiếu gia không chống cự được buồn ngủ mà thiếp đi.

Mà trong sảnh lớn tầng một, Lục Cẩm Thành gọi đi một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia điện thoại vang lên ước chừng ba giây mới nhấc máy, truyền đến một giọng nữ mang theo nghi hoặc: " Alo, xin hỏi anh là?"

" Xin lỗi vì muộn như này mà tôi gọi điện cho Lương tiểu thư."- Đầu bên kia truyền đến một âm thanh bình đạm lại lạnh nhạt,

Mà Lương Viện Viện lại lập tức nhớ tới chủ nhân của thanh âm, nói cô không kinh ngạc là giả. Cô lắp bắp kinh hãi, không rõ hôm nay vị đại soái ca này lại gọi điện thoại cho mình có vấn đề gì.

Vì vậy cô vội vàng nói: " Tôi nhớ anh a, anh là Nguyên Nguyên người...."

Lương Viện Viện nói đến đây, không mở miệng nữa. Rốt cuộc thì cái từ người hầu dùng để hình dung nam nhân này, thế nào cũng đều không thích hợp.

Lục Cẩm Thành cũng không để ý lời nói bỏ dở của cô. Hắn theo thói quen dùng ngữ khí đạm mạc xử sự việc công nói với đầu dây bên kia: " Bạn bè thiếu gia luôn rất ít, đặc biệt là bạn bè nữ. Cố tổng rất coi trọng tiểu thiếu gia. Ông ấy không hy vọng tiểu thiếu gia tại thời điểm cao trung không đặt chú ý lên việc học mà đặt lên mối quan hệ tình cảm khác."

Tuy rằng lời nói thực uyển chuyển nhưng Lương Viện Viện lập tức nghe được ý tứ trong lời nói.

Nếu là người quen thường nói chuyện, cô đã sớm nổi tính mắng cho một trận rồi. Nhưng nghĩ đến nam nhân ban ngày gặp gỡ, theo bản năng mà cảm nhận được áp bách, nhịn không được mà giải thích: " Tôi... cùng Nguyên Nguyên chỉ là bạn bè bình thường, xin anh yên tâm."

Lục Cẩm Thành đối với cô nói tiếp: " Thiếu gia ở trong trường học, tôi cũng không thể lường trước được mọi tình huống. Nếu có chuyện gì xảy ra, mong Lương tiểu thư có thể gọi cho tôi, được không?"

Lương Viện Viện theo bản năng cự tuyệt. Cô lại không phải đứa ngốc. Hành động này là đang biến tướng muốn giám thị Cố Nguyên.

Lục Cẩm Thành tựa hồ nhận ra nữ sinh bên kia thái độ dầu muối không ăn, thấp giọng nói: " Thiếu gia rất đơn thuần, sở dĩ không có bạn bè là bởi vì đã xảy ra ít chuyện không tốt. Tôi thực lo lắng cậu ấy ở trong trường sẽ vướng vào tình huống xấu."

" Bất quá nếu Lương tiểu thư không tiện đáp ứng, tôi cũng không miễn cưỡng."

Lương Viện Viện do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của nam nhân.

Sau khi cúp điện thoại, cô mơ hồ cảm thấy chỗ nào không đúng. Nam nhân chỉ thấy cô có một lần, sao lại biết số điện thoại của nhà cô nhỉ?

Tính tình Lương Viện Viện tuy rằng kém một chút nhưng cũng không phải người thích quanh co lòng vòng. Không qua bao lâu cũng không để chuyện này trong đầu.

---

Vở kịch của lớp xảy ra một chút sự cố. Cố Nguyên cùng ban văn nghệ của lớp cách vách đụng phải. Bên đối phương cũng biểu diễn kịch nói, hơn nữa công chúa là nam sinh, hoàng tử cũng là nữ sinh.

Sở dĩ đối phương đụng phải Cố Nguyên là do bên họ đang muốn sang để so sánh chút ý tưởng. Cho nên bàn tới bàn lui, lớp bọn họ đánh phải sửa lại người biểu diễn hoàng tử từ nữ sinh thành nam sinh.

Tuy nhiên thì nam sinh tự nguyện diễn vai hoàng tử này không nhiều lắm. Rốt cuộc thì do tính tính của Cố Nguyên vẫn bày rõ ràng trước mắt. Tuy rằng hiện tại đã thay đổi không ít nhưng không ít nam sinh vẫn lựa chọn tránh đi cái phiền phức này.

Cho nên cuối cùng vẫn là lớp phó học tập Lâm Thần tới diễn vai hoàng tử này.

( đề phòng nữ cho cố cuối cùng lòi ra nam sinh :)))) )

" Cố Nguyên, sau khi tan học cậu có rảnh không?" Lớp phó đi tới, nâng mắt kình dò hỏi.

Cố Nguyên mờ mịt nhìn qua.

Lâm Thần nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang nâng lên kia, ánh mắt dừng lại vài giây mới chậm rãi giải thích: " Lớp muốn luyện tập kịch nói."

Cố Nguyên nghĩ đến lần trước cậu gửi tin nhắn, Lục Cẩm Thành tựa hồ không có nhìn tới. Vì thế khi tan học, cậu liền gọi thẳng cho nam nhân, nói cho đối phương trễ một chút tới trường đón cậu.

Lục Cẩm Thành ở bên kia điện thoại hỏi một câu: " Thiếu gia có việc bận sao?"

" Cố Nguyên."

Lâm Thần đi tới, cúi đầu nói với thiếu niên đang gọi điện thoại: " Chúng ta đi thôi."

============================================ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top