Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Lãnh khốc giáo thảo và nữ phụ xinh đẹp (2)

Editor: Trang

Betaer: :)

"Dì." Cố Niệm Tây đang ngồi trên sô pha ở phòng khách nhà họ Sở, trước mặt là mẹ Sở đang tự tay pha trà.

Mẹ Sở vừa nhìn là có thể thấy đây là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng, không có khí chất khôn khéo như mẹ Thẩm. Cố Niệm Tây có ấn tượng rất tốt đối với người phụ nữ này.

Sở phu nhân cười nói: "Cháu chờ không nổi nữa à?"Chờ ai, nghĩ là biết.


Cố Niệm Tây vùi đầu uống trà, làm ra dáng vẻ rất ngượng ngùng, khiến cho người ta phải ngứa ngáy trong lòng.

"Chờ thêm một lát nữa đi, chắc là nó sắp về rồi." Mẹ Sở vẫy vẫy tay, quản gia nhanh chóng chạy tới, mẹ Sở phân phó nói, "Gọi cho tiểu Phi đi, bảo thằng bé về sớm một chút."

Thật ra mẹ Sở cũng không vui vì sự thất lễ của con trai mình. Nhưng do nền gia giáo tốt nên bà vẫn duy trì được nụ cười.

Mẹ Thẩm giảng hòa, " Con trai mới lớn đều thích tự do ở bên ngoài nhiều hơn mà, chơi một lúc cũng không sao."

Mẹ Sở cười, không nói gì.

Cố Niệm Tây nhấp một ngụm trà, làm bộ như mọi thứ đều không liên quan đến mình, nhưng trong lòng lại thở dài.

Hình như hôm nay là thời điểm mà tình cảm giữa nam nữ chính bùng nổ thì phải.Trong mạch truyện chính, Thẩm Tân và mẹ Thẩm cũng thế này, ngồi chờ đến tận mười giờ đêm cũng không thấy người đâu. Nguyên nhân thì đơn giản, nhưng nếu nói ra thì lại rất phiền phức. Dưới tình huống bình thường, nam chính có tính cách bá đạo sẽ hoàn toàn không cần có bạn ngồi cùng bàn, nhưng nữ chính vừa mới chuyển tới không chỉ cái gì cũng không biết mà lại còn đang bị xa lánh. Nữ chính nghĩ rằng sẽ không có ai đồng ý ngồi ở cuối lớp nên mới chạy qua đấy, càng trùng hợp hơn chính là lúc ấy nam chính cũng không đi học.

Nam chính không gây khó dễ, khiến cho mấy cô gái thích y ở trong trường không chịu nổi, thi nhau ra tay. Trong đó một việc quá đáng nhất là đổ một thùng nước lên đầu nữ chính.

Vừa mới bắt đầu thì nữ chính không biết nguyên nhân, đơn thuần cho rằng kẻ có tiền không thích thường dân, cho đến mãi về sau mới biết tất cả mọi chuyện là vì một người đàn ông, nên đã làm nam chính mất mặt trước mọi người.

Cụ thể một chút chính là nữ chính ngẩng đầu chuẩn bốn mươi lăm độ, ánh mắt quật cường mang theo sự đáng yêu, thét lên giận dữ: " Căn bản tôi không biết cậu là ai, cũng không hề thích cậu!"

Nam chính nhìn cô gái kiên cường, trên đầu vẫn còn đang nhỏ nước đứng ở trước mặt, có lẽ là cảm thấy người này khá đặc biệt nên đã tìm một nơi để hẹn gặp riêng nữ chính.

Khoảng thời gian gặp riêng này chính là giờ tan học hôm nay.

Cố Niệm Tây nhấp một ngụm trà, ôn nhu nói: "Nếu anh Sở không về kịp thì ngày mai con tới trường học gặp anh ấy sau cũng được ạ."

Trên mặt mẹ Sở mang theo chút áy náy, chuẩn bị đứng dậy tiễn khách.

"Không thể đợi thêm mười phút nữa được à?"

Cửa lớn bị mở ra, Sở Diễn Phi từ bên ngoài đi vào, trong giọng nói không nghe ra được bất kỳ sắc thái cảm xúc nào.

Cố Niệm Tây sửng sốt.

Sao nam chính đã trở lại rồi?

【 Tôi đi kiểm tra một chút. 】

"Thẩm Tân, nhanh, đi tới chào hỏi một chút đi." Mẹ Thẩm nhẹ nhàng đẩy Cố Niệm Tây một cái, khiến cậu tiến lên phía trước.

Cố Niệm Tây xấu hổ cười cười, "Anh Sở."

Sở Diễn Phi không nóng không lạnh gật đầu, làm cho người ta rất khó để có thể biết được y đang suy nghĩ cái gì.

Mẹ Sở đột nhiên nhíu mày, "Trên áo con bị dính cái gì vậy?" Sở Diễn Phi mặc một cái áo thun màu đen, mới nhìn sơ qua thì sẽ không thấy, nhưng nếu để ý kỹ một chút là có thể thấy được quần áo này đã ướt đẫm, thậm chí ngay cả tóc y vẫn còn đang nhỏ nước.

Sở Diễn Phi vẫy vẫy tóc không để ý lắm, cũng chẳng trả lời.

Bởi vì hảo cảm của Sở Diễn Phi đã đạt tiêu chuẩn cho nên Cố Niệm Tây cũng lười để ý, nhưng nghĩ đến việc có thể nhân cơ hội này biểu diễn một chút hình tượng nàng dâu tốt trước mặt mẹ Sở, cậu chạy nhanh về phía trước.

"Anh Sở bị làm sao vậy?"

Sở Diễn Phi: "Không có gì."

Cố Niệm Tây: "Anh mau lau khô trước đi, nếu không sẽ dễ bị cảm đấy."

Cố Niệm Tây đứng đó dừng một lát mới phát hiện ra nam chính không phản ứng gì, tâm tình có hơi phức tạp. Chẳng lẽ lại phải để cậu tới lau cho à?

Cố Niệm Tây đành thử nhận khăn lông từ trong tay vị bảo mẫu đang đứng ở bên cạnh, trùm lên đầu y xoa nhẹ hai cái, phát hiện tóc nam chính đúng là rất cứng. Vừa lau vừa thất thần, cánh tay giơ lên khá lâu nên bắt đầu mỏi, hình như nam chính cao hơn cậu mười centimet.

Vừa mới ngẩng đầu thì đúng lúc đụng phải ánh nhìn của Sở Diễn Phi, trong mắt y mang theo tia bỡn cợt.

"Đang suy nghĩ cái gì thế?" Sở Diễn Phi như thể ghé sát vào bên tai cậu mà nói, âm thanh trầm thấp và từ tính.

Cố Niệm Tây: Nghĩ tới đại gia nhà anh đó!

Nói thật Cố Niệm Tây cảm thấy Sở Diễn Phi lớn lên cũng rất không tệ, không hổ cốt truyện mỗi khi cho y lên sàn là dùng gần trăm từ để miêu tả. Phải nói rằng, đôi mắt là thứ đẹp nhất trên người của nam chính, không phải cái loại mắt hạnh to tròn, mà là mắt xếch hẹp dài, trông rất có khí thế.

Mẹ Sở đi tới: "Được rồi, đừng gây chuyện nữa."

Sở Diễn Phi nghiêng đầu, phải rồi, đây đúng là Thẩm Tân mà y biết—— một đứa trẻ.

Cố Niệm Tây nhìn Sở Diễn Phi cong khóe miệng, cẩn thận nghiền ngẫm hàm nghĩa bên trong. Cậu biết rõ, Sở Diễn Phi thật sự không thích Thẩm Tân, mà ở trong mạch nguyên tác Thẩm Tân cứ bám lấy y không buông, việc này lại càng khiến y thêm chán ghét. Cái gì cũng phải có chừng mực, cậu cũng không thể bước vào vết xe đổ của nguyên chủ được. Ngoại trừ những nội dung cần thiết ra thì tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn.

Nghĩ đến đây Cố Niệm Tây buông lỏng tay lộ ra nụ cười lấy lòng. Tục ngữ có câu, không giơ tay đánh người đang cười*, thêm một bằng hữu để ôm đùi cũng rất tốt.*Không giơ tay đánh người đang cười: đây là tục ngữ, ý chỉ khi đối phương đã nhận sai rồi thì bạn sẽ không đành lòng đánh người ta nữa.

"Anh Sở còn nhớ em không?"

"Nhớ rất kỹ, cái túi nhỏ hay khóc."————————Tám năm trước.

Cố Niệm Tây vừa mới xuyên tới đã bị mẹ Thẩm kéo một cái, sắc mặt mẹ Thẩm không thể nói là đẹp, hiển nhiên là đối với việc cậu cứ nhút nhát rất không hài lòng, "Còn không mau gọi anh Sở đi?"

Lúc ấy Cố Niệm Tây ngẩn người ra không kịp phản ứng lại, cậu vừa mới đến đây, ngay cả cốt truyện còn chưa tiếp thu đã phải không trâu bắt chó đi cày.

Khi Sở Diễn Phi còn nhỏ nhìn qua giống một cậu bé nghiêm túc, ngoan ngoãn đi theo sau mẹ Sở, mặc một bộ lễ phục nho nhỏ, đáng yêu không chịu được.

Sở Diễn Phi thấy em gái đáng yêu như vậy ( lầm to ) lại sắp khóc trước mặt mình, không đành lòng nên đã chủ động đi qua dắt tay Cố Niệm Tây kéo cậu rời khỏi bên người mẹ Thẩm, "Chúng ta cùng đi chơi xếp gỗ đi."

Cố Niệm Tây ngây ngốc bị dắt đi.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?

Mẹ Thẩm nhìn một màn này thì rất vui vẻ. Bây giờ Thẩm gia tuy vẫn là xí nghiệp lớn nhưng thực chất đã có phần suy đồi, bà cấp bách yêu cầu có một mối liên hôn để duy trì nhà họ Thẩm, Thẩm Tân là lựa chọn thích hợp nhất.

Cố Niệm Tây mới xuyên qua nên rất mẫn cảm với ác ý của người khác, thậm chí còn ảnh hưởng tới việc khả năng tiếp nhận thế giới này của cậu, ác ý của mẹ Thẩm làm cậu không khống chế được mà phát run và buồn nôn. Loại buồn nôn này về mặt sinh lý là rất khó để có thể ức chế. Cậu từ từ thoát khỏi tay Sở Diễn Phi, lảo đảo đi theo phía sau y.

Cố Niệm Tây: Hệ thống, tao sắp chết.

【 Hiện tượng bình thường thôi, tạm thời đừng nóng nảy. 】

Cậu bắt đầu thở hổn hển, đã vậy lại còn không dám để cho người khác chú ý tới điều bất thường của mình. Thế nhưng sự việc xui xẻo không phải cứ muốn không tới là sẽ không tới. Tiểu tổ tông của nhà họ Sở —— một con Husky vọt lại đây, lúc ấy liền đụng phải cậu, Cố Niệm Tây bất ngờ không khống chế được, nước mắt tí tách rơi xuống.

Cố Niệm Tây lau lau hai bên mặt, tuyến lệ của thân thể này có vẻ hơi nông.

Sở Diễn Phi đứng ở đó vô cùng bất lực, đành phải lấy tay áo của lễ phục lau nước mắt cho cậu, phát hiện ra việc mình có lau kiểu gì cũng không hết, đang định mở miệng gọi người tới. Cố Niệm Tây nhanh chóng lấy tay che lại, thút tha thút thít nức nở: "Chúng ta đi chơi xếp gỗ đi."

Kết quả chính là hai đứa bé ngồi đối diện nhau chơi xếp gỗ, một đứa thì khóc, một đứa thì nhìn đứa kia khóc.——————Cố Niệm Tây đỏ mặt, không biết việc không được vạch trần khuyết điểm của người khác à?

"Anh Sở vẫn nên đi sấy tóc trước đi."

Sở Diễn Phi liếc Cố Niệm Tây một cái, sờ sờ tóc cậu.

Mềm thật.

Cố Niệm Tây há miệng, không cao bằng anh thì đã sao?

Bởi vì nam chính không đi theo như nội dung mà lại quay trở về nhà, Cố Niệm Tây cũng không muốn tự tiện phá hư mạch truyện, ngoan ngoãn ngồi lại. Trong nguyên tác không phải cố định, đối với Cố Niệm Tây mà nói, chỉ cần nội dung nhiệm vụ được đánh giá là đủ tư cách hoàn thành là được. Mà điều kiện quan trọng để đủ tư cách chính là không thể để nội dung của nam nữ chính bị nứt .

Cố Niệm Tây có hơi đau đầu, Sở Diễn Phi không đi theo kịch bản, nói không chừng cậu lại phải tự mình đưa nội dung truyện trở về quỹ đạo.

[ Ký chủ, tôi đã về. ]

Đã xảy ra chuyện gì?

[QAQ không biết oa. ]...... Trong lúc nhất thời, Cố Niệm Tây câm nín, cái hệ thống này đúng là chả có tác dụng gì cả.

[ Chờ đến khi ký chủ thông qua thế giới này, tôi được thăng cấp thì sẽ không còn là cái bộ dạng này nữa đâu~]

Cố Niệm Tây: Đau đầu quá.

Có lẽ cậu nên tự đi hỏi.

"Con đi xem anh Sở." Cố Niệm Tây kéo váy dài, cậu vẫn cảm thấy mặc váy rất không được tự nhiên.Mẹ Sở gật đầu, gọi bảo mẫu đưa cậu đi qua đó.

Cố Niệm Tây theo sau bảo mẫu đi lên lầu, trên đường đi nhìn thoáng xuống dưới, thấy mẹ Thẩm và mẹ Sở đang cùng thảo luận về trà nghệ. Cố Niệm Tây cười châm chọc, nếu không phải lúc ở nhà, chính tai cậu nghe thấy mẹ Thẩm oán giận rằng tại sao trên thế giới này lại vẫn còn người thích trà nghệ thì cậu chắc chắn sẽ không nhìn ra được người đàn bà dối trá này.

"Chính là phòng này." Bảo mẫu chỉ tay.

Cố Niệm Tây lễ phép nói lời cảm ơn. Vị bảo mẫu này gọi là dì Lý, đã chăm nom chỗ này từ khá lâu rồi, thậm chí còn có thể được coi là một phần của nhà họ Sở, cũng nên cung kính một chút.

Cố Niệm Tây gõ cửa, "Anh Sở, em có thể vào được không?"

Bên trong không có người lên tiếng. Cố Niệm Tây nghĩ tới thiết lập tính cách của nam chính trong nguyên tác luôn trầm mặc lãnh khốc, lại hỏi thêm một lần nữa mới tự mình đi vào.

"Bang ——" tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Tình huống này có phần xấu hổ, cho nên Cố Niệm Tây sửng sốt ngay tại chỗ.

Nam chính chỉ mặc một cái quần, không đeo đai lưng, cạp quần lỏng lẻo treo ở trên eo, Cố Niệm Tây có thể thấy rõ ràng những bọt nước trượt trên sáu khối cơ bụng của y.

Tuy Cố Niệm Tây là con trai, cũng không tạo ra được cái bầu không khí ái muội gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy ghen ghét, theo bản năng lấy tay sờ sờ cái bụng trơn nhẵn của mình.

Người so với người sao lại có thể phân biệt như thế hả!

Sở Diễn Phi đối diện Cố Niệm Tây vài giây, chớp mắt: "Nhìn đủ chưa?"

Cố Niệm Tây vẫn đang ở trong mộng mới chợt tỉnh lại, nhanh chóng xoay người lại.

"Tôi đã gõ cửa rồi mà!"

Sở Diễn Phi: "Phải không?""Phải!"

Cố Niệm Tây nhìn thoáng qua thanh tiến độ, Thống Thống ~ mày nói tao phải làm như thế nào để xoát độ ác ý của nam chính để xem tao có đến mức bị nam chính trầm đường* hay không đây?

(trầm đường: một loại hình phạt thời xưa đối với những người phụ nữ không tuân thủ tam tòng tứ đức.)

Vừa thấy người là đã sợ rồi phải làm sao bây giờ?

Khí thế này của Sở Diễn Phi cùng với tên hàng xóm nhà cậu trước kia có phần giống nhau, ai có thể nghĩ đến tiểu tổ tông nhà họ Cố không sợ người trong nhà ngược lại chỉ sợ một tên hàng xóm.

Nói thật, đáng lẽ phải là nam chính nên xấu hổ mới đúng chứ? Ít nhất ở trong mắt y thì cậu chính là một cô gái. Cho nên cậu đem nguyên nhân quy kết lại là do da mặt nam chính đủ dày.

Đầu óc Cố Niệm Tây bay bổng khắp nơi, không hề chú ý tới lỗ tai Sở Diễn Phi đang đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top