Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Cái này không phải chuyện nàng có thể quyết định được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ở và gia cụ làm xong, trong nhà cũng không còn bận gì. Hoắc Cần liền mang theo Tô Nguyên Nguyên tiếp tục vào thành buôn bán.

Việc buôn bán dạo này hắn toàn để mấy huynh đệ của mình đứng sạp, hắn chỉ lâu lâu đi kiểm tra chứ không tự mình đứng bán.

Tô Nguyên Nguyên ngồi ở phía trước xe đạp, đôi tay nắm chặt áo của anh trai, tiểu thân thể dựa vào người anh trai, vô cùng tận hưởng cảm giác gió lướt qua mặt. Tuy rằng ngồi xe đạp, nhưng nàng lại có cảm giác bản thân đang ngồi xe mui trần nha. 

Nàng nhàn nhã tìm hệ thống nói chuyện phiếm, "888, lão đại về sau có mua nổi xe mui trần không?" Rốt cuộc lão đại nhờ đi hắc lộ mới kiếm được nhiều tiền vậy.

888 ngáp một cái, "Đại khái là có thể đi."

Tô Nguyên Nguyên ghét bỏ nói, "888, ngươi quá lười biếng. Lần nào nói chuyện cũng gặp ngươi đang ngủ?"

"Quá rảnh, không bằng đi ngủ." 888 lười biếng nói.

Tô Nguyên Nguyên tức khắc cảm thấy rất có thành tựu, "Cho nên nói, đi theo một ký chủ tốt là vô cùng có lợi. Nếu không nhớ năng lực của ta cao, ngươi sao có thể nhàn rỗi như vậy?"

888 laị gửi một cái mặt cười, "Trong ngành này, năng lực của cô đúng là rất cao. Trước mặt chúng ta đang đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng." Đúng, bản xếp hạng con chồng trước.

Tô Nguyên Nguyên càng ưỡn ngực đắc ý.

"Sao vậy Bé?" Hoắc Cần cảm nhận được tâm tình sung sướng của em gái mình, cười hỏi.

"Muội đang nghĩ đến chuyện vui."

Hoắc Cần cười xoa nàng đầu. Tô Nguyên Nguyên lo lắng nói, "Ca, đừng có sờ đầu muội, lo tập trung lái xe đi ạ!" Lỡ đâu bị té thì sao, quá nguy hiểm. Thân thể nhỏ này của nàng còn chưa có bị té đâu.

Hoắc Cần ha ha nở nụ cười. Bé nhà hắn vừa nhát gan lại vừa đáng yêu.

Tới huyện thành, hai người liền trực tiếp đi về phía sạp nhà mình. Hiện tại sạp nhà nàng cũng đã nằm ở vị trí lớn nhất bên trong chợ huyện, Hoắc Cần đem xe để ở cửa chợ, rồi mang Tô Nguyên Nguyên tiến vào bên trong. Tô Nguyên Nguyên vừa chạy vào trong, liền sợ hãi vội chạy ra. "Ca, đánh nhau, đánh nhau!" Nàng sợ nhất là đánh nhau.

Hoắc Cần vừa nghe, đem nàng đẩy  ra sau lưng mình, tiến vào trong hắn liền nhìn thấy một đám người nhốn nháo vây quanh sạp nhà mình. Còn có giọng của Lưu Tiểu Quang

Hoắc Cần cau mày bước qua, "Bé, em chờ ở đây đi."

"Em cùng đi với anh." Tô Nguyên Nguyên không yên tâm nói.

Khi Hoắc Cần tiến vào được trong đám người, liền nhìn thấy Lưu Tiểu Quang bị người ta giữ lại, bộ dáng chính là đang muốn lao ra đánh nhau với người khác, còn hướng về phía người kia chửi ầm lên, "Mày con mẹ nó đồ khốn, bạch nhãn lang. Bọn mày là hai đứa phản bội. Đều là lũ chó không có lương tâm!"

Đối diện đó là hai tên bị mắng không dám ngẩn đầu, nhưng vẻ mặt vẫn không chịu nhận thua, quay đầu không thèm để ý hắn.

Hai người kia chính là cùng bọn họ làm buôn bán lúc trước. Hoắc Cần vừa thấy vậy liền biết đã xảy ra chuyện gì, đi vào hỏi, "Có chuyện gì?"

Nhìn thấy hắn tới, Lưu Tiểu Quang càng kích động, "Hoắc ca, hai tên chó vô lương tâm này, bọn họ bán đứng chúng ta. Tự mình mở cửa hàng!"

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, đôi mắt liền trừng lớn. Có phản đồ. Xong rồi, bọn họ muốn đánh nhau.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình đã vui mừng quá sớm. Lúc trước vừa nói nhiệm vụ vô cùng thuận lợi, lúc sau liền gặp chuyện khiến ca ca nàng hắc hóa, cái này không phải chuyện nàng có thể quyết định được không?

Nàng liền vội vàng xuyên qua đám người, kéo kéo tay Hoắc Cần "Ca, đừng đánh nhau."

Hoắc Cần cúi đầu nhìn nàng một cái, sau đó nói với Lưu Tiểu Quang, "Được rồi, trước cứ lo bán hàng đi đã."

"Hoắc ca!" Lưu Tiểu Quang kích động hô một tiếng.

"Trước cứ bán hàng, có chuyện gì lát nữa lại nói." Hoắc Cần đi qua, kéo hắn về phía quầy hàng.

Lưu Tiểu Quang vẫn tương đối nghe lời Hoắc Cần, có tức giận cũng ráng kìm nén, còn ráng quay lại nhổ một bãi nước miếng, sau đó đi về ngồi phía trong quầy hàng.

Hoắc Cần cũng kéo Tô Nguyên Nguyên qua ngồi. Nhìn thấy mọi người vẻ mặt không vui, Tô Nguyên Nguyên chủ động giúp chào hàng, "Thúc thúc a di tới xem quần áo đi ạ, quần áo nhà bọn cháu rất đẹp. Các cô chú ăn mặc đẹp. Mau tới đây xem đi ạ."

Một ít người định tới xem quần áo bị trận ồn ào lúc nãy dọa sợ không dám lại, lúc này thấy bộ dáng manh manh của Tô Nguyên Nguyên, liền nể tình đi qua xem.

Ngay cả Lưu Tiểu Quang cũng bị nàng như vậy chữa lành, hừ mạnh một tiếng, "Nếu không phải có Bé ở đây, tao nhất định sẽ đập bọn nó một trận."

Hoắc Cần vỗ vỗ vai hắn. Chờ người ở quầy hàng đi rồi, Lưu Tiểu Quang mới đem tình huống nói cho Hoắc Cần. Tô Nguyên Nguyên cũng ở một bên nghe ké.

Thì ra là thời gian này Hoắc Cần vội chuyện trong nhà, cho nên thiếu người quản lý. Hơn nữa Hoắc Cần cũng rất tín nhiệm bọn họ, cũng không có giấu dím quy trình nhập hàng. Bọn họ đi theo Hoắc Cần làm ăn, hiện tại có đủ vốn, cũng biết rõ quy trình, cảm thấy nếu mình tự làm sẽ kiếm được nhiều hơn. Cho nên chạy ra mở sạp riêng, còn lôi kéo những người khác. Mở một cái quầy hàng cách bọn họ không xa.

"Hoắc ca, anh thật là quá tin tưởng bọn nó. Nếu biết sẽ xảy ra như vậy liền không cho bọn nó biết quy trình nhập hàng. Hiện tại sinh ý của chúng ta đã không bằng lúc trước. Hơn nữa bọn nó còn bán giá thấp hơn chúng ta, khách hàng đều đi qua bên đó mua."

Đây cũng là chuyện khiến Lưu Tiểu Quang tức giận nhất, không chỉ đoạt sinh ý, còn dám bán phá giá.

Tô Nguyên Nguyên cũng rất tức giận, ngươi muốn làm thì cũng được đi, ai ngờ còn làm đến tuyệt tình như vậy. Mà chuyện này còn không tính là phạm pháp. Tô Nguyên Nguyên đột nhiên có cảm giác muốn đánh người. 

"Cảnh báo cảnh báo, ký chủ xu hướng hắc hóa." 888 đột nhiên phát động lời cảnh báo.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Hoắc Cần thấy nàng phình mặt tức giận, cười nhéo nhéo má nàng nói, "Bé nhà chúng ta cũng tức giận rồi."

Lưu Tiểu Quang trợn mắt nói, "Ca, bây giờ không phải là lúc chơi đùa con nít, việc buôn bán của chúng ta có thể không làm nổi nữa. Chúng ta cũng không thể đi giảm giá, tiền bây giờ đã kiếm được ít rồi, nếu giảm nữa sợ là sẽ bị lỗ vốn."

Hoắc Cần nói, "Không có việc gì, tao sớm đã có tính toán. Trở về lại nói."

Nghe được hắn nói như vậy, Tô Nguyên Nguyên cùng Lưu Tiểu Quang đều nhìn hắn với vẻ mặt chờ mong.

Buổi chiều dọn hàng xong, có mấy người đến nhà Hoắc Cần thương lượng chuyện này.

Tô Nguyên Nguyên an tĩnh ngồi trong lòng Hoắc Cần nghiêm túc nghe bọn họ thương lượng đại sự .

" Việc buôn bán quần áo này, về sau cũng sẽ có người làm theo. Cho dù bọn họ không làm, cũng có người khác làm. Chuyện này không làm lâu dài được. Tao cũng không tính sẽ bán quần áo mãi."

"Hoắc ca, cái này kiếm lời khá tốt, sao lại không làm nữa?" Lưu Tiểu Quang cảm thấy việc buôn bán quần áo khá tốt.

Hoắc Cần nói, "Tao chuẩn bị đi nhận làm một số công trình. Chúng ta là nam nhân, làm những việc như vậy vẫn tốt hơn."

"Công trình gì?" Mấy người khác đều nhìn về phía hắn.

"Chính là một ít công trình của chính phủ. Lần trước ta có nghe được tin tức, địa phương chúng ta muốn phát triển cơ sở vật chất, muốn tìm người làm mấy việc này.

"Tao chuẩn bị nhận một số công trình. Lần này đội của chính phủ vẫn làm chính, chúng ta chỉ theo phụ. Về sau chúng  có đội riêng có thể làm chính. Chờ chúng ta có tiền, liền tự mình mua đất xây nhà bán."

Mấy người nghe vậy liền trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy lão đại tham vọng có bị quá lớn không vậy. Sao từ buôn bán quần áo liền nhảy sang bán nhà rồi.

"Ca...... Chúng ta có thể làm được sao?"

"Chỉ cần chúng ta làm cho tốt, không có chuyện không làm được." Hoắc Cần tự tin nói.

Kỳ thật đây là ý tưởng hắn nảy ra lúc xây nhà. Sau khi nhà xây xong, hắn cũng đã cân nhắc xong. Hiện tại nhà trong thành phố ngày càng thiếu, phía nam cũng bắt đầu xây nhà cao tầng, về sau huyện thành cũng thành phố chắc chắn cũng sẽ xây nhiều nhà. Đội xây dựng của chính phủ sẽ không xây hết nổi, bọn họ nhất định không thiếu chỗ làm. Hơn nữa không thể cứ mãi làm cu li, chờ có kinh nghiệm rồi, hắn có thể tự mình nhận thầu công trình.

Hoắc Cần đem tình hình giải thích cho bọn họ, Tô Nguyên Nguyên nghe xong đôi mắt cũng rực sáng lên. Bọn Lưu Tiểu Quang cũng dần dần nở nụ cười.

"Tốt quá, kệ mẹ hai thằng chó đó tách ra!" Lưu Tiểu Quang cao hứng chụp cái bàn.

Tô Nguyên Nguyên nghe xong trong một lúc, liền có chút mệt nhọc. Từ trê người Hoắc Cần trèo xuống, chuẩn bị kêu hệ thống chiếu cho nàng hai tập phim hoạt hình, coi xong liền ngủ một giấc.

Chờ Tô Nguyên Nguyên đi rồi, nụ cười trên mặc Hoắc Cần cũng biến mất, "Buổi tối đi ra ngoài một chuyến."

"Ca, để làm gì ạ?"

Lưu Tiểu Quang hỏi.

Hoắc Cần nhìn hắn nói, "Mày nói xem?"

Lưu Tiểu Quang chợt hiểu ra, sau đó tươi cười hớn hở nói, "Em biết mà, Hoắc ca của chúng ta sao có thể chịu thiệt được, hai thằng chó kia, lần này chúng ta phải dạy cho bọn nó một bài học. Để bọn nó biết rằng, chúng ta cũng không phải loại dễ chọc!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top