Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Vừa xuyên qua đã phải uống thuốc đắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haiz... Bây giờ có thể ngủ được rồi!"

Vừa nằm xuống giường, Ly Nguyên liền cảm thấy đầu đau dữ dội, trần nhà quay cuồng. Hắn cố gắng tỉnh táo nhưng không được và không nghi ngờ gì nữa, năm phút sau hắn ngất đi.

Vừa mở mắt ra, Ly Nguyên liền cảm thấy có gì đó không ổn. Sao trần nhà lại làm bằng gỗ? Tối như vậy không ai bật đèn lên sao? Chẳng lẽ hắn vẫn còn hoa mắt chóng mặt? Nếu không hoa mắt chóng mặt mà thật sự tỉnh táo thì hiện tại hắn đang ở đâu? Chẳng lẽ hắn đã xuyên? Cũng có lẽ thế. Làm gì có trần nhà nào ở thế kỷ 22 làm bằng gỗ ngoại trừ những phim trường, nơi tham quan và nhà của những người thích phong cách cổ đại chứ.

Đột nhiên có tiếng bước chân làm Ly Nguyên giật mình, kéo hắn từ dòng suy nghĩ về thực tại. Thấy tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Ly Nguyên cảnh giác. Nhưng chẳng có gì xảy ra ngoài việc một nam nhân đẩy cửa bước vào.

Nam nhân có thân hình cân đối, cao khoảng một mét tám mươi sáu. Gương mặt anh tuấn, mày kiếm mắt to, con ngươi màu tím nhạt trong như lưu ly, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi hồng không mỏng không dày cùng chiếc cằm tinh tế, nhưng anh lại đeo mặt nạ che gần nửa mặt bên trái. Theo ký ức của nguyên chủ thì nam nhân tên Phong Tĩnh Lâm, là thuộc hạ do một tay mẫu thân đã quá cố của nguyên chủ bồi dưỡng nên. Chiếc mặt nạ Phong Tĩnh Lâm đeo có hoa văn phức tạp, màu đạm lam ánh ngân sắc. Vì một lý do nào đó nên anh mới đeo mặt nạ nhưng tuyệt nhiên không phải vì che đi khuyết điểm.

Điều làm Ly Nguyên chú ý là con ngươi màu tím nhạt trong như lưu ly và mái tóc dài màu tím chuyển dần sang xanh được buộc lên gọn gàng của anh. Theo hắn suy đoán thì có lẽ anh không phải người Huyền Minh quốc, mà là người Du Linh quốc.

"Công tử, công tử."

"Ơ? Hả? Phong thúc có chuyện gì sao?"

Hỏi xong, Ly Nguyên liền nhìn xuống chén thuốc Phong Tĩnh Lâm đang cầm trên tay, sắc mặt lập tức cứng đờ rồi chuyển sang chống cự. Hắn năn nỉ, giọng lắp bắp: "Phong...Phong thúc, ta...ta kh...không...không muốn uống chén...chén thuốc n...này đâu! Đắng...đắng lắm!"

Mặc cho hắn chống cự hay năn nỉ đến mức nào, Phong Tĩnh Lâm vẫn diện vô biểu tình kiên trì lấy muống múc thuốc đưa vào miệng hắn. Uống xong muỗng thuốc cuối cùng, anh lấy một miếng mức anh đào cho vào miệng hắn, nhờ vậy vị đắng trong miệng mới giảm bớt. Đợi cho vị đắng trong miệng tan đi không còn dấu vết, Ly Nguyên trách móc, vẻ mặt vô cùng ủy khuất: "Phong thúc, ngươi có cần như vậy không? Đắng chết ta rồi!"

Phong Tĩnh Lâm vẻ mặt vô tội, giải thích: "Công tử, kỳ thật...ta không muốn như vậy. Chỉ là, sức khỏe hiện tại của ngươi không được tốt cho lắm. Chẳng lẽ, ngươi không muốn sức khỏe hồi phục lại sao?"

Nhìn Ly nguyên tức nghẹn họng không lời nào phản bác được, Phong Tĩnh Lâm thật sự cảm thấy rất buồn cười. Thuốc đắng đến như vậy sao? Nghĩ nghĩ một hồi, anh ngập ngừng:"Công tử, có một chuyện, không biết ta có nên nói với ngươi hay không?"

Thấy Phong Tĩnh Lâm do dự không nói, Ly Nguyên biết nhất định là anh có chuyện quan trọng muốn nói với mình, giả bộ không hiểu hỏi:"Có chuyện gì không thể nói với ta à?"

"Thôi bỏ đi, sau này nếu có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Ngươi không được nuốt lời!"

"Tất nhiên. Còn bây giờ thì ngươi hãy hảo hảo nghỉ ngơi đi! Khỏe rồi thì không cần uống thuốc nữa."

"Ta biết rồi."

Đợi cho Phong Tĩnh Lâm ra ngoài rồi, Ly Nguyên từ trên giường bước xuống đi đến cạnh cửa, cẩn thận thiết lập một trận pháp cách âm để không ai có thể biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì. Sau khi đã thiết lập xong, hắn ngồi xuống chiếc nhuyễn giáp đặt cạnh giường với tư thế tu luyện rồi bắt đầu tiến vào trạng thái nhập định nhưng cũng không quên để lại một tia thần thức để quan sát động tĩnh xung quanh. Khi tiến vào trạng thái nhập định, linh khí xung quanh bắt đầu cuộn cuộn tiến vào cơ thể hắn. Sau khoảng ba canh giờ, Ly Nguyên tỉnh dậy, cảm thấy linh lực trong cơ thể dồi dào hơn. Hóa ra hắn đã đột phá tu vi. Khi mới sinh ra, nguyên chủ may mắn đã là tu sĩ cấp mười hai, khi tròn một tuổi đạt cấp mười lăm, năm nay hai tuổi thì đạt cấp hai mươi, cộng thêm việc vừa nãy hắn vừa đột phá thì bây giờ thân thể này đã có tu vi cấp hai mươi mốt. Những tu sĩ khác dù có thiên phú vượt bậc đến cỡ nào thì cũng không thể mới hai tuổi đã đột phá tu vi trở thành tu sĩ cấp hai mươi mốt được, ở Huyền Minh quốc người nhỏ tuổi nhất có thể đạt cấp hai mươi mốt cũng chỉ có tứ hoàng tử Thượng Quan Ly, nhưng gã là vào năm mười chín tuổi đạt được thành tựu kia.

Bây giờ tạm thời ném chuyện đó ra sau đầu đi, chuyện cấp bách nhất bây giờ là cố gắng thăng cấp tu vi, Ly Nguyên hắn tuy là người không sợ chết nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hắn không luyến tiếc mạng sống. Bây giờ nhìn lại kết cục của nguyên chủ... Hắn thật sự chỉ muốn ném thẳng hai chữ NGU XUẨN to đùng này vào mặt hắn ta. Uổng cho tên kia một đời thông minh, vậy mà chỉ vì lần đầu gặp gỡ một nam nhân thì đã định sẵn kết cục của mình đó là CHẾT. Nếu hắn nhớ không lầm thì nam nhân đó tên Vệ Nghi, tuy nhìn qua chỉ là một tiểu bạch kiểm nhưng thực lực lại chẳng tầm thường chút nào. Chuyện còn lại về cái tên tiện nhân Vệ Nghi thì bỏ qua một bên đi, nói chung là vân vân và mây mây.

Ngồi trên nhuyễn giáp suy nghĩ vẩn vơ một hồi, Ly Nguyên đứng dậy khỏi nhuyễn giáp, đến gần cửa hủy đi trận pháp cách âm rồi mở cửa ra...

Không! Hắn không muốn thấy cảnh tượng đang diễn ra ngoài cửa một lần nào nữa đâu! Thật sự rất kinh tởm!

Cảnh tượng đang diễn ra ngoài cửa là có một nữ nhân mặc hồng y, nhan sắc diễm lệ, mái tóc đen xõa dài ước chừng đến tận đầu gối. Điều đáng chú ý là y phục của nàng xộc xệch không chỉnh tề và vây xung quanh nàng là ba nam nhân tuấn mỹ cũng y phục xộc xệch giống nàng. Không nói chắc ai cũng biết đây là cảnh tượng gì rồi đúng không? Hắn nói kinh tởm cũng là vì chuyện này.

Vội vàng đóng cửa lại, Ly Nguyên thở gấp. Nếu muốn làm thì đi chỗ khác mà làm không được sao? Chẳng lẽ đám cẩu nam nữ các ngươi không biết ở đây có "hài tử" miệng còn hôi sữa à? Ta đệt! Bộ không còn chỗ nào khác để các ngươi chơi 4P sao? Cứ nhất thiết phải đến chỗ này. Đm! Các ngươi có biết ta đây còn đang FA không hả? Đợi ta tìm được nam nhân ưng ý ta sẽ ngược chết bốn người các ngươi. Đến lúc đó các ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu!


Chương này ta sẽ ko chú thik nha! Nếu có j ko hiểu phiền mn lên Google tỷ tỷ search!

Cảm tạ những vị đã bỏ thời gian ra đọc truyện của ta. Cảm tạ gất nhìu!!!❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top