Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bộ dáng Tiểu Bao Tử cười đến vui vẻ, Lê Cẩm cố nén ý tưởng lại hôn nhãi con thêm một cái, ôm hắn tới thư phòng.

Chưa đầy trăng tiểu hài tử không thể  thân nhiều, trên cơ thể người lớn không ít vi khuẩn, sẽ ảnh hưởng đến tiểu hài tử.

Ngẫu nhiên thân một chút vẫn có thể tiếp thu.

Trong thư phòng, Lê Cẩm tay trái ôm hài tử, tay phải chấp bút, chấm mực.

Lê Cẩm nghĩ đem bộ dáng bánh bao giờ phút này vẽ ra.

Nhưng lĩnh vực hội hoạ, Lê Cẩm đời trước chưa từng tiếp xúc qua.

Nhiều nhất là thời điểm mới vừa tiến vào đại học, lúc ấy tham gia một ít hoạt động xã đoàn, sẽ vẽ quả nho, hoa sen, tĩnh vật linh tinh.

Bất quá Lê Cẩm đang rất có hứng, cũng mặc kệ mình có thể vẽ hay không, dù vẽ không tốt, để tiêu khiển cũng được.

Có thể vì gần đây Lê Cẩm thường xuyên dùng bút lông luyện tự, cho nên dù không quen thuộc dùng bút vẽ, ít ỏi vài nét bút, một hình tượng trẻ con đáng yêu vẫn phác hoạ ra được.

Nếu không truy cứu vấn đề bút pháp, Lê Cẩm vẽ còn có thể khen vài phần.

Chính là rất giống.

Hắn vẽ biểu tình tiểu hài tử cơ hồ hoàn mỹ khắc họa lại Tiểu Bao Tử giờ phút này tươi cười, làm người vừa thấy liền biết đây là nhãi con nhà hắn.

Tần Mộ Văn dọn dẹp bếp núc xong xuôi vào nhà, không thấy Lê Cẩm cùng Tiểu Bao Tử.

Nếu là đặt ở trên người Lê Cẩm trước kia, Tần Mộ Văn khẳng định đã hoảng loạn không thôi.

Nhưng hiện tại, thiếu niên chỉ an tĩnh đi ra, đứng ở trong viện, là có thể xuyên thấu qua cửa sổ giấy dầu của thư phòng, nhìn thấy thân ảnh bên trong.

Thư phòng cửa không đóng, Tần Mộ Văn lo lắng bánh bao ảnh hưởng A Cẩm luyện tự, tính toán đi qua đem bánh bao đang bám phụ thân ôm trở về nghỉ ngơi.

Tần Mộ Văn vào cửa, Lê Cẩm đã vẽ xong để bút xuống.

Lê Cẩm vốn dĩ vẽ đơn giản, chỉ cầu sinh động, không cầu giống tranh sơn dầu chi tiết tinh tế.

Hắn nghe được tiếng bước chân, đứng dậy, đôi mắt tinh anh nhìn về phía Tần Mộ Văn.

"Văn Văn, lại đây."

Tần Mộ Văn tâm đột nhiên nhảy dựng, không biết mình đi như thế nào, da đầu tê dại, thân thể đều không nghe sai sử.

Nhìn đến người nọ bên án thư dù ăn mặc quần áo vải thô, nhưng một thân thanh quý phong độ trí thức, một tay ôm hài tử, đôi mắt tinh anh nhìn thân ảnh hắn.

Tần Mộ Văn không biết, trong mắt mình cũng chỉ toàn là Lê Cẩm cùng hài tử.

Nốt chu sa ở đuôi mắt so ngày thường kiều diễm hơn không ít.

Đi đến cạnh án thư, Tần Mộ Văn mới hồi phục tinh thần lại, ' a ' một tiếng.

"Đây là Tiểu Bao Tử!"

Lê Cẩm tự mình vẽ xong còn cảm giác không tồi, nhưng hoàn hồn xem lại, cảm thấy rất nhiều lỗ hổng, hắn chưa chú ý đến, bố cục, kết cấu.

Này chính là 'bêu xấu' nghĩa trên mặt chữ.

Thiếu niên trong mắt lộ ra vui sướng, cầm bức họa yêu thích không buông tay.

"A Cẩm, ta có thể treo ở trong phòng không?"

Lê Cẩm sờ sờ cái mũi, nhìn thiếu niên vui vẻ, thật sự không nghĩ giội nước lã cho hắn.

Lê Cẩm nghĩ, dù sao treo trong phòng người ngoài cũng nhìn không thấy, đều là người trong nhà, thiếu niên vui vẻ là được.

Lê Cẩm gật gật đầu: "được."

Chờ đến khi thiếu niên dùng hồ nhão bôi lên bốn góc, dán bức vẽ xong.

Bánh bao đã lại một lần nữa ngủ rồi, Lê Cẩm thật cẩn thận mà đem nhãi con đặt ở trên giường.

Nhìn thân ảnh thiếu niên đưa lưng về phía mình, nói: "Lần tới vẽ cho ngươi."

Thiếu niên nhanh chóng xoay người lại, có điểm thẹn thùng, nhưng tính cách trời sinh lại là sang sảng, không giống các cô nương hàm súc.

Tần Mộ Văn lập tức nói: "được."

Chờ Lê Cẩm tưới xong nước cho rau, luyện tập chữ to.

Lại đi trong viện làm 30 cái hít đất, nhưng lần này làm xong không có trực tiếp dừng lại nghỉ ngơi, mà đánh giá thể lực của mình, tiếp tục luyện.

31, 32...... Giữa hè ban đêm có gió nhưng vẫn oi bức, mồ hôi từ cằm Lê Cẩm cùng ngực từng giọt rơi xuống, nhưng vẫn như cũ tiếp tục tập.

Lê Cẩm phát hiện, lấy tố chất thân thể hiện tại, có thể luyện đến khi mình cảm thấy tương đối mệt, một lần làm được 42 cái.

Lê Cẩm giữa buổi nghỉ ngơi nửa phút, lại bắt đầu tiếp tục tập.

Một đợt 42 cái, tổng cộng làm ba đợt.

Sau đó hắn đi tắm, cảm giác hình dáng bắp tay của mình đã hiện ra.

Gần đây không uống rượu, ăn cơm nghỉ ngơi đều rất quy luật, ít ăn thịt, ăn nhiều lương thực phụ, trọng lượng giảm xuống, ngực cùng bụng cũng dần dần xuất hiện cơ bắp.

Nhưng Lê Cẩm biết, muốn luyện ra dáng người của bản thân đời trước, ít nhất phải mất đến hai năm.

Nơi này trên cơ bản sẽ không có thịt bò non, hắn muốn bổ sung protein, phần lớn chỉ có thể dựa vào trứng gà cùng thịt cá.

Lê Cẩm tắm rửa xong, tóc vẫn ướt, lúc này mặc vào trung y thực nhanh đã bị ướt nhẹp.

Lê Cẩm đơn giản để trần, dùng khăn vải lau khô nước trên tóc,  sau đó mới vào nhà.

Hắn không nghĩ tới, lúc này thiếu niên cư nhiên còn chưa ngủ.

Ánh trăng từ cửa sổ xuyên thấu vào, đôi mắt thiếu niên hiện lên ánh nước long lanh rực rỡ.

"Như thế nào còn không ngủ?"

Thiếu niên nói: "Ta khó coi, vẽ ra ngươi có thể ghét bỏ hay không?"

Lê Cẩm lắp bắp kinh hãi, hắn tuy rằng đối với giới giải trí không chú ý nhiều, nhưng cũng biết nhan sắc của thiếu niên mà đặt ở hiện đại, tuyệt đối châm ngòi nổ cho một đám mụ mụ, dì dì...

Người như vậy, cư nhiên lại không tự tin vào bản thân.

Nói chính mình khó coi?!

Hơn nữa, Lê Cẩm lúc chiều nói phải vẽ tranh cho thiếu niên, thiếu niên cư nhiên bởi vì chuyện này ưu sầu, buổi tối ngủ không được?

Lê Cẩm dở khóc dở cười, khó được ba hoa, nói: "Ta lúc này mới phát hiện trong nhà không có gương, ngày khác ta mua gương về, liền đặt trên tủ trữ vật ở đuôi giường.

Ngươi mỗi ngày soi gương, là có thể nhìn thấy người đẹp nhất từ làng trên xóm dưới."

Thiếu niên ngây người trong chốc lát, mới hiểu ra ý tứ của những lời này.

A Cẩm đây là đang nói mình đẹp sao?

Mình lúc còn nhỏ, a cha cũng nói mình lớn lên đẹp, nhưng sau khi trưởng thành, a cha không nói lại những lời này nữa.

Sau này, a cha không còn, nhà cũng không có, Tần Mộ Văn thành phu lang của Lê Cẩm.

Lê Cẩm uống say liền nói hắn xấu, không đẹp như đầu bảng Phiêu Hương Uyển ở trấn trên...

Hơn nữa Tần Mộ Văn cả ngày làm việc, lòng bàn tay bị chai hết, cùng thời điểm trước kia lúc mới gả tới hoàn toàn không giống nhau.

Thật sự càng ngày càng khó coi.

Lê Cẩm vừa mới tắm nước lạnh, bàn tay hơi lạnh từ trong chăn vói qua, giữ chặt tay thiếu niên.

"Ngày mai liền mua gương."

Lòng bàn tay thiếu niên thực ấm áp, cũng nắm lại tay Lê Cẩm, còn không đợi Tần Mộ Văn tự hỏi bản thân rốt cuộc xấu hay không xấu, liền đánh không lại cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, thực nhanh say giấc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Cẩm thu thập xong hành lý, cầm theo 60 văn ở trên người.

Mười hai lượng bạc kia Lê Cẩm giao cho thiếu niên, cất dưới giường.

Trước khi đi, Lê Cẩm nói: "Ta hôm nay sẽ về trễ một chút, ngươi nhớ rõ hảo hảo ăn cơm."

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, lại cất trứng gà luộc vào sọt cho Lê Cẩm.

Lê Cẩm vẫy vẫy tay, cùng Tần Mộ Văn và bánh bao tạm biệt, chính mình thẳng hướng trấn trên đi đến.

Lê Cẩm vẫn như cũ đến thư phòng so với Trần Tây Nhiên thời gian sớm hơn một chén trà nhỏ, hắn bắt đầu viết lại thư hôm trước tiên sinh bố trí.

Hôm qua là ngày nghỉ, cũng không có đi học.

Lúc Trần Tây Nhiên đến, nhìn thấy Lê Cẩm, lời nói đầu tiên chính là: "Lê hiền đệ, rau dại ăn quá ngon!"

Lê Cẩm: "......"

Tống tiên sinh hiện giờ đã sắp đem 《Tứ thư Ngũ kinh 》dạy xong cho Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên, Trần Tây Nhiên lúc trước có học qua, nhưng hắn không thích động bút, Tống tiên sinh sẽ yêu cầu đọc đi đọc lại.

Mới có thể học nhiều biết rộng.

Đương nhiên, còn có nguyên nhân vì chiếu cố Lê Cẩm một chút,  tiến độ Tống tiên sinh giảng bài sẽ tương đối chậm.

Lúc trước Lê Cẩm học hành là cái dạng gì, Tống tiên sinh trong lòng minh bạch.

Bất đồng với tín ngưỡng khác của tiên sinh ' thư đọc trăm lần ý tự thấy ', Tống tiên sinh sẽ yêu cầu bọn họ không hiểu liền hỏi.

Chính mình đầu tiên là giải thích nghi vấn cho học sinh, chương trước có thắc mắc gì tuyệt không cho phép lưu lại đến chương sau.

Lên lớp xong, Tống tiên sinh đem Lê Cẩm giữ lại.

Tống Viễn cau mày, ngữ khí hơi có chút nghiêm túc: "Ta nghe nói ngươi muốn đi Hạnh Lâm Đường ngồi khám?"

Lê Cẩm không dám giấu giếm: "Đúng vậy."

Chuyện này hẳn là không phải Trần Tây Nhiên nhiều lời, Lê Cẩm đoán, có thể là Tống lão bản không cẩn thận nói cho tiên sinh.

Tống tiên sinh nói: "Ngươi cũng biết tháng hai sang năm phải khảo thí, nhà ngươi cũng không có thân thích, việc nhà nông phải tự mình làm, này đã thực chậm trễ thời gian đọc sách.

Hiện giờ ngươi còn phải vì mấy lượng bạc đi ngồi khám, sao có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị đồng sinh thí?"

Lê Cẩm nói: "Học sinh cũng không phải hoàn toàn vì kiếm tiền, trong nhà túng quẫn là một chuyện, về phương diện khác là  đại phu Hạnh Lâm Đường tháng tám có việc phải ra ngoài, y quán không thể một tháng không có đại phu.

Học sinh vừa lúc hiểu một chút kỳ hoàng chi thuật, chỉ có thể nhận việc này."

Tống tiên sinh không chỉ là nhíu mày, còn ở thư phòng qua lại vài bước.

Tống Viễn muốn Lê Cẩm hảo hảo chuẩn bị khảo thí, nếu Lê Cẩm trong nhà không có gì ăn, hắn còn có chút để dành, đưa cho Lê Cẩm mượn dùng.

Không nghĩ tới, đại phu Hạnh Lâm Đường có việc phải ra ngoài.

Thị trấn lớn như vậy, người hiểu y thuật vốn không nhiều.

Thiếu một đại phu, người bệnh không được trị liệu, sự tình liên quan đến mạng người.

Lê Cẩm nói không sai, Hạnh Lâm Đường không thể một tháng không có đại phu.

Tống tiên sinh lại hỏi: "Chỉ đi tọa trấn tháng bảy cùng tháng tám?"

Lê Cẩm đáp: "vâng, sau này học sinh sẽ từ chối, một lòng chuẩn bị huyện thí."

Cuối cùng, Tống tiên sinh cũng chỉ có thể xua xua tay đồng ý, dặn dò Lê Cẩm không thể lẫn lộn đầu đuôi, đừng để hoang phế việc học.

Thời điểm Lê Cẩm sắp ra cửa, Tống tiên sinh thập phần hàm súc nói nếu trong nhà thật sự khó khăn, tùy thời có thể tìm hắn.

Lê Cẩm thật sâu cúi người: "Học sinh bái tạ tiên sinh."

Lúc Lê Cẩm đến y quán, vừa vặn thời gian ăn cơm, hôm nay là ngày thực tập đầu tiên của Lê Cẩm.

Tống lão bản tặng mấy cân xương sườn lại đây, tiểu học đồ Chu Quý từ chối không được, làm thịt kho tàu xương sườn.

Tống lão bản cũng da mặt dày chờ Lê Cẩm cùng nhau ăn cơm, nói: "Lê đại phu, cá có hạ giá, hai cân cá trắm cỏ tám văn tiền, cá trích mười văn.

Ta cân nhắc như vậy vì cá không giữ lâu được, mỗi loại chỉ giảm một ít."

Hắn là người chất phác, còn phó thác bằng hữu lần tới thời điểm lên trấn trên mang cá lại đây.

Lê Cẩm nhanh chóng cảm tạ, Tống lão bản nói: "Đây là việc ta nên làm, ở đây còn có ba lượng bạc tiền khám bệnh, thỉnh Lê đại phu nhất định phải nhận lấy."

Lê Cẩm nghĩ, ba lượng bạc này cũng quá nhiều.

Tống lão bản tuy rằng trong nhà có tiền, nhưng cũng không giàu đến nỗi tùy tay bỏ ra ba lượng bạc.

Tống lão bản thấy Lê Cẩm không muốn lấy, nhanh chóng nói: "Ngô đại phu cùng ngài đều là ba lượng bạc tiền khám bệnh, thê tử ta bị khó sinh, hai cái y quán khác ở trấn trên đều không muốn chữa, ngại đen đủi.

Chỉ có ngài cùng Ngô đại phu rút đao tương trợ, tiền này ngài nhất định phải nhận."

Lê Cẩm nghĩ, rút đao tương trợ là dùng như vậy?

Ngô đại phu nghe xong lời này, thái dương cũng nhịn không được giật giật.

Bất quá, Tống lão bản giết heo xác thật cần đao, trong mắt hắn, rút đao tương trợ đã tính là trợ giúp rất lớn đi.

Đều nói đến tình trạng này, Lê Cẩm cũng không thể tiếp tục từ chối, trực tiếp nhận lấy.

Hôm nay, Lê Cẩm phải khám cho người bệnh, khai phương thuốc, đưa Ngô đại phu xem qua.

Sau đó chờ Ngô đại phu xác nhận không có sai, lại đưa Chu Quý bốc thuốc sắc thuốc.

Bởi vì Lê Cẩm cứu người trước cửa quỷ môn quan, danh khí rất lớn, người bệnh nhìn đến hắn, cũng cảm thấy chắc chắn trong lòng.

Thời điểm Lê Cẩm chẩn trị đến bệnh nhân thứ năm, những người xếp hàng phía sau đột nhiên ồn ào lên.

"Kia không phải người của Phiêu Hương Lâu sao, như thế nào lại tới đây?"

________________________________________________________________________________

Sai lỗi chính tả chỗ nào, lặp từ, thiếu từ hay thừa từ gì đó thì comment nhắc tui.

Nhìn cái đống chữ này tui muốn lé con mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top