Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện giờ vừa qua tháng 5, thời tiết sớm đã ấm áp lên, tuy rằng trên sông gió lớn, nhưng lại là giai đoạn thích hợp để đi du ngoạn.

Chờ rời khỏi thôn một đoạn, chung quanh dần dần nhiều thêm vài con thuyền, đứng đầu thuyền, phần lớn đều là người đọc sách mặc trường bào.

Lê Cẩm không dám để Tiểu Bao Tử đi ra ngoài gió, chỉ có thể ôm bánh bao nhìn xuyên qua cửa sổ, hoặc chỗ mui thuyền, ngắm một chút sơn quang thủy sắc bên ngoài.

Lê Cẩm nói: "Chờ bánh bao lớn hơn, thời điểm có thể chạy trên mặt đất, chọn ngày đẹp trời dẫn hắn ngồi thuyền chơi."

"Vâng, ý của phu quân hiện tại chỉ muốn một tiểu hài tử là bánh bao sao?"

Lê Cẩm xoa xoa đầu Tần Mộ Văn: "trước tạm thời cứ như vậy, ngoan, chúng ta không vội."

Tần Mộ Văn giống như con mèo nhỏ cọ tay Lê Cẩm, đôi mắt nheo lại, "Ta nghe phu quân."

Tần Mộ Văn cho tới nay đều nghe theo ý Lê Cẩm, hiếm khi biểu đạt mong muốn của chính mình.

Tuy rằng Lê Cẩm cảm thấy ' sinh đứa thứ hai ' đại khái cũng không phải suy nghĩ của bản thân Tần Mộ Văn, chỉ là người trong thôn đều sinh như vậy, hắn đem chuyện này trở thành lệ thường.

Lê Cẩm nghĩ nghĩ, giải thích với Tần Mộ Văn: " Hài tử nhà chúng ta, quý tinh bất quý đa (quý hồ tinh bất quý hồ đa. Cái đáng quý là ở chất lượng cao, không phải ở số lượng nhiều), về sau điều kiện tốt lên, liền tiếp tục sinh đứa thứ hai."

Dù sao ở cổ đại, ít hài tử cũng là biểu hiện không phúc khí, Lê Cẩm cảm thấy trong nhà dưỡng ba tiểu tể tử cũng coi như đủ.

Tần Mộ Văn nghe được tính toán của Lê Cẩm, đôi mắt lần nữa sáng lên, "vâng!"

Hôm nay có hai nhãi con của Lê Cẩm ở trên thuyền, thuận buồm xuôi gió, trời còn chưa hoàn toàn tối đã đến bến tàu bên ngoài phủ thành.

Trước bến tàu rất nhiều xe bò xe ngựa chờ kiếm khách, thậm chí còn có vài kiệu phu.

Lê Cẩm bỏ ra mười lăm văn thuê một chiếc xe bò, đem tất cả hành lý đều bỏ lên, Tần Mộ Văn vẫn luôn ôm Tiểu Bao Tử, qua lại nhặt một ít vật vụn vặt.

Nhà của sư phó đánh xe ở một thôn không xa bên ngoài phủ thành, nói: "Vốn dĩ ta đi một chuyến mười văn, nhưng hiện tại quá muộn, rất nhiều người không dám nhận chạy trong nội thành.

May mắn nhà ngươi gần đây, ta phải nhanh chóng chạy chuyến này."

Lê Cẩm nói: "Đa tạ sư phó, ngài đánh xe ở chỗ này đã bao lâu?"

"Mười mấy năm rồi, nhiều thì một ngày có thể kéo hơn hai mươi cuốc xe! Nơi này người đọc sách cùng làm buôn bán nhiều, ban ngày càng náo nhiệt."

Theo sau Lê Cẩm lại hỏi một chút trong phủ thành nơi nào bán vải vóc cùng nồi chén gáo bồn chất lượng tốt, sư phó đánh xe biết rất rõ chuyện này, trên cơ bản đều trả lời được những vấn đề của Lê Cẩm.

Thời điểm qua cửa để vào nội thành, Lê Cẩm trình lên giấy đi đường, thuận lợi thông hành.

Xuyên qua một con phố trung tâm, sau lại rẽ phải, đi thêm hai trăm mét có thể nhìn thấy một phủ đệ đại môn rộng mở.

Lê Cẩm ôm Tiểu Bao Tử, chỉ chỉ Tần Mộ Văn, nói: "kia chính là nhà mới của chúng ta."

Tần Mộ Văn trừng lớn đôi mắt, có chút nghi hoặc, vì sao không đóng cửa.

Ngay sau đó, liền nhìn thấy Trần Tây Nhiên từ bên trong bước ra, "A Cẩm, em dâu, các ngươi cuối cùng cũng tới."

Tần Mộ Văn hơi 囧, em dâu đây là cái xưng hô gì a.

Bất quá thời đại này người thân phận tôn quý sẽ không cưới ca nhi làm chính thê, tự nhiên cũng không có xưng hô riêng, Tần Mộ Văn nghĩ, tạm thời gọi như vậy đi.

Lê Cẩm một bên nâng đồ vật một bên giải thích: "5 ngày trước Tây Nhiên đã đến phủ thành, vừa lúc hôm nay được nghỉ, ta nhờ hắn hỗ trợ mua một ít gia cụ cần thiết, ở tạm đây mấy ngày."

Lúc trước Lê Cẩm bảo muốn chuyển nhà, Tiểu An tới tìm Tần Mộ Văn, nói Tần Mộ Văn tuy rằng đi phủ thành ở căn nhà lớn, nhưng cũng là nhà cũ, phải dọn dẹp rất lâu.

Tần Mộ Văn biết Tiểu An lo lắng cho hắn, mím môi: " chỉ cần có A Cẩm bên cạnh, chỗ nào ta cũng đi."

Nhưng nơi này hoàn toàn không phải như Tiểu An tưởng tượng, nhà ở thực mới, tường viện trắng tinh, cửa thuỳ hoa có nhánh cây còn đang nở.

Trần Tây Nhiên nghe Lê Cẩm nói xong, đáp lời: "Kỳ thật mấy thứ này A Cẩm đã đặt làm trước khi trở về, ta bất quá chỉ mở cửa vào nhà thu thập một chút. Hôm nay đi trên đường thấy củi lửa cùng đèn dầu liền mua, nghĩ các ngươi dù sao cũng phải uống nước ấm, còn thuận tiện mua luôn ấm nước."

"Vẫn là Tây Nhiên suy xét chu đáo."

"Ai bảo ngươi là huynh đệ của ta a, ta nhận, về sau sẽ thường xuyên tới ."

"Tùy thời hoan nghênh."

Bệ bếp gì đó lần trước Lê Cẩm đã lau qua, chỉ cần phủi phủi tro bụi trên mặt là có thể trực tiếp dùng.

Nhà chính ở nội viện bày một cái giường Bạt Bộ* khắc hoa chạm rỗng, không móc màn. Trần Tây Nhiên hỗ trợ dọn xe tập đi của Tiểu Bao Tử, còn chưa có lại đây, Lê Cẩm khoa tay múa chân nói một chút với Tần Mộ Văn: "Nơi này có thể thêm một cái bàn trang điểm, mặt sau đặt một tấm bình phong, ngăn cách chỗ tắm rửa."

*[Trung Quốc có một loại giường rất đặc biệt, giống như một ngôi nhà nhỏ độc lập, gọi là giường Babu (Bạt bộ). Đúng như tên gọi, “Babu”(拔步) là một chiếc giường phải bước một bước thì mới có thể lên giường, nhìn từ bề ngoài, nó giống như một chiếc giường có mái che được đặt trên một bệ gỗ, phía trước giường có một hành lang can, mép giường nhô ra ba hoặc bốn thước. Có thể đặt một số đồ đạc nhỏ và đồ lặt vặt ở hai bên]

Tần Mộ Văn lòng tràn đầy vui mừng, nhà mới xa hoa đẹp đẽ hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Mọi thấp thỏm lo âu trong lòng khi A Cẩm đem mình tới một địa phương xa lạ tất cả đều được lau đi, đối với nam nhân này càng yêu thích nhiều hơn.

Trần Tây Nhiên tuy rằng rất muốn ngủ lại ở nhà mới của Lê Cẩm, nhưng nơi này chỉ có một chiếc giường, mặt khác đồ vật cần dùng đều không có, cũng chỉ đành tiếc nuối trước khi đến giờ cấm đi lại ban đêm trở về thư viện.

Lê Cẩm nói: "Lần này chiêu đãi không chu toàn, lần sau Tây Nhiên tới, chúng ta nhất định cầm đuốc soi trường đàm."

"Được, là chính ngươi nói, gần đây học sinh thư viện rất hay chơi cờ, ta đối chuyện này khá đau đầu, lần sau sẽ thỉnh giáo ngươi."

Lê Cẩm há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói mình không có thời gian chơi cờ vây a, Trần Tây Nhiên cũng đã chạy ra bên ngoài.

Nội thành quy củ nghiêm ngặt, tuy rằng thỉnh thoảng có chút bất tiện, nhưng rốt cuộc cũng vì an toàn.

Lê Cẩm đem đại môn khóa kỹ, xuyên qua ảnh bích, đứng khoanh tay ở hành lang, lại đi qua cửa thuỳ hoa, có thể nhìn thấy đèn sáng bên trong phòng.

Hắn tăng nhanh bước chân, đẩy cửa ra, Tần Mộ Văn đã trải xong đệm chăn, thời điểm ban ngày Tiểu Bao Tử ngồi thuyền tỉnh, lúc này đã nặng nề ngủ.

Giường ở nhà mới lớn như lúc trước, đệm giường trải lên thì vừa, Lê Cẩm ôm sau lưng thiếu niên, cằm gác trên vai hắn.

"Nước ấm nấu xong rồi, ngươi tắm rửa một lát đi."

"Vâng."

Lê Cẩm sau khi rèn luyện, nghỉ ngơi trong chốc lát trực tiếp tắm nước lạnh.

Chờ hắn trở lại trong phòng, Tần Mộ Văn ngồi ở phía bên ngoài giường, để lại vị trí bên trong cho Lê Cẩm.

Lê Cẩm lên giường: "sao không nằm bên trong?"

Tần Mộ Văn nhỏ giọng: "Ấn theo quy củ, phu lang phải ngủ ở phía bên ngoài giường , thời điểm phu quân đi tiểu đêm thuận tiện xuống giường hầu hạ."

Nhà bọn họ trước kia giường chỉ là tấm ván gỗ, người nằm bên trong có thể trực tiếp bỏ chân xuống giường rồi đi, hai người ai cũng cũng không để ý cái quy củ này.

Nhưng giường Bạt Bộ không giống, trên đỉnh có cuốn rèm, trước giường có thanh chắn, chỉ có thể lên giường một bên.

Lê Cẩm nhập gia tùy tục, lúc đi mua giường, bên trong trên cơ bản đều là giường Bạt Bộ, Lê Cẩm chọn một cái hình thức tương đối thanh nhã, không sơn, màu gỗ nguyên bản rất đẹp.

Nghe Tần Mộ Văn nói xong thì đáp lời: "Nhà ta không nhiều quy củ như vậy, ngươi muốn ngủ bên kia thì ngủ bên kia."

Tần Mộ Văn đáp: "vâng."

Hai người luôn luôn chỉ có một cái giường, không giống những phu thê khác thỉnh thoảng phân phòng ra ngủ.

Lê Cẩm đem Tần Mộ Văn ôm vào trong ngực, tư thái hoàn toàn cường thế cùng yêu thích, nào để ý sự tình phân biệt tôn ti đắt rẻ sang hèn hầu hạ người?

Tần Mộ Văn trong lòng ngọt ngào, lặng lẽ ngẩng đầu hôn một cái ở khóe môi không có cọng râu nào, sau đó lùi nhanh về trong lòng Lê Cẩm.

Phu quân nhà hắn không thích để râu, mỗi ngày đều đem hồ cạo sạch sẽ, thập phần tuấn lãng.

Lê Cẩm: "ừ?"

Sau lưng Tần Mộ Văn đột nhiên căng chặt, bởi vì tay Lê Cẩm đã thăm dò đi vào.

Thời điểm Tần Mộ Văn cho rằng Lê Cẩm sẽ muốn hắn, Lê Cẩm chỉ ôm càng chặt: "Ngủ."

Tần Mộ Văn ý thức được, nguyên lai A Cẩm cảm thấy hôm nay tàu xe mệt nhọc, cho nên để mình hảo hảo nghỉ ngơi.

Lại qua mấy ngày, Lê Cẩm tìm người đánh án kỉ, bàn trang điểm, còn có bàn bát tiên ăn cơm và bốn cái ghế dựa.

Nồi chén gáo bồn đồ dùng cũng không mang qua đây, đều mua mới.

Phòng bếp nơi này dùng nồi nhỏ, không giống bệ bếp trong thôn; mà chén chỉ cần một văn tiền một cái, khuân vác giữa đường rất có thể vỡ vụn, Lê Cẩm đơn giản tất cả đều không mang.

Đã nhiều ngày Lê Cẩm thật sâu cảm nhận hàm nghĩa của năm chữ ' tiêu tiền như nước '

Hắn nghĩ, mình mà không tìm ra biện pháp kiếm tiền, trong nhà lại lâm vào tình cảnh thu không đủ chi.

Trước khi Lê Cẩm tính toán tìm ra phương pháp kiếm tiền, đến thư viện học tập, Trần Tây Nhiên lại phái người mang lời nhắn cho hắn.

"A Cẩm, thư viện gần đây tuyển trợ giáo, theo lý chỉ nhận tú tài, nhưng tri phủ cùng sơn trưởng hôm nay thương lượng một chút, nói song án đầu cũng có thể, ngươi mau tới báo danh a."

Lê Cẩm trong lòng hơi do dự, hắn cảm thấy trợ giáo gì đó, đơn giản chính là tiếp xúc càng nhiều người làm công việc giảng dạy và học tập, một biện pháp mở rộng mức độ nổi tiếng.

Học sinh trong thư viện tuyệt đại đa số đều tham gia qua khoa cử, hoặc là muốn tham gia khoa cử.

Làm trợ giáo, chính là ở chỗ này giao lưu những người đó mở rộng mức độ nổi tiếng, nếu quan hệ tốt một chút, nói không chừng viện thí cũng có thể đạt được vị trí án đầu!

Nhưng Lê Cẩm cảm thấy hiện tại chuyện quan trọng nhất là kiếm tiền.

Vì thế hắn bảo người mang lời nhắn uyển chuyển từ chối kiến nghị của Trần Tây Nhiên.

Làm trợ giáo cùng tìm cách kiếm tiền, tất nhiên chỉ có thể chọn một cái, trợ giáo khẳng định không chỉ đơn giản thanh nhàn học tập công khóa như vậy.

Kết quả không bao lâu, người mang lời nhắn lại tới nữa.

"A Cẩm, trợ giáo lương tháng ba lượng! Còn có hai đấu gạo!"

Lê Cẩm lập tức liền đi theo người nhắn tin đến thư viện, hắn vốn là song án đầu, lại có thư tiến cử của Tống tiên sinh, người phụ trách cũng không khó xử, hỏi một ít vấn đề căn bản, thấy hắn đối đáp trôi chảy, liền thu hai lượng bạc quà nhập học, xem như học phí năm nay. Cho hắn làm thủ tục nhập học.

Bất quá, Lê Cẩm bởi vì có nhà trong phủ thành, cho nên không ở thư viện.

Giáo dụ: "Một khi đã như vậy, ngươi không cần đi xử lý thủ tục tạm trú, ngày mai bắt đầu đi học, không được đến trễ về sớm."

"Học sinh đã rõ."

"Ngươi có quen bạn học ở đây, buổi chiều hôm nay vô khóa, bảo hắn mang ngươi làm quen hoàn cảnh một chút."

"Vâng, đa tạ giáo dụ."

Lê Cẩm nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, người lại tuấn tú sáng sủa, không thấy chút nào thái độ kiêu ngạo của thiếu niên song án đầu, giáo dụ đối hắn ấn tượng không tồi.

Chờ Lê Cẩm đi rồi, ở bình phong phía sau giáo dụ bước ra hai thân ảnh.

Một vị khoảng 50 tuổi, đúng là sơn trưởng thư viện , một vị khác...... Nếu Lê Cẩm còn ở đây, đương nhiên có thể nhận ra, đó chính là Tri phủ đại nhân!

"Ngươi xem trọng song án đầu mà mình khâm điểm như vậy a?" Sơn trưởng vuốt chòm râu, cười nói.

Tri phủ: "Sơn trưởng nếu nhìn thấy bài luận của Lê Cẩm, đại khái cũng sẽ có suy nghĩ giống ta."

"Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây tất nhiên phải đến phủ nha một chuyến."

"Hoan nghênh ngươi."

Lê Cẩm tự nhiên không biết chuyện trên, ngay cả Trần Tây Nhiên chỉ sợ cũng không biết đằng sau chuyện này có Tri phủ đại nhân quạt gió thêm củi.

Trần Tây Nhiên mang theo Lê Cẩm tiến đến báo danh, danh ngạch tuyển trợ giáo chỉ có hai người, tú tài báo danh mười bảy vị. Trong đó có người Lê Cẩm nhìn rất là quen mắt, nhưng cụ thể nhìn thấy ở đâu, lại nghĩ không ra.

"Bảy ngày sau tiến hành khảo hạch tại đây, chọn ra hai trợ giáo dựa trên thành tích giải bài thi. Nội dung khảo thí là ba đề số học, một câu luận."

Nhóm tú tài vẻ mặt hoài nghi nhìn giáo dụ tuyên bố việc này, khảo gì? Số học?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top