Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Âm mưu


"Oành !" Từ trong điện truyền đến tiếng nổ vang khiến thái giám dẫn đường hoảng sợ, hắn rụt rụt cổ, quay đầu miễn cưỡng cười nói:"Phó tướng quốc, Thái Thượng Hoàng tâm tình dạo này thật không tốt, ngài một hồi cần phải cẩn thận chút."

Phó Tông Thư cười cười: "Đa tạ công công nhắc nhở." Sau đó vén vạt áo nhấc chân bước vào cung điện.

Đồ sứ tinh xảo đột nhiên nổ tung toé, văng khắp nơi.

Phó Tông Thư hoảng sợ lui lại vài bước, hú hồn ấn ấn ngực, mất hết nửa ngày mới bình tĩnh lại được .

Huy tông Triệu Cát thấy người đến còn đang lấp ló bên ngoài liền vung ống tay áo ngồi xuống, ngữ khí căm giận nói lớn: "Còn không mau lại đây !"

Phó Tông Thư không dám chậm trễ, vòng qua một nhúm bê bối lon ton bước nhanh qua, vừa đi vừa trấn an nói: "Thái Thượng Hoàng bớt giận, chớ làm tổn hại long thể, có chuyện gì ngài cùng lão thần nói, Phó Tông Thư tuy rằng già cỗi, nhưng đối Thái Thượng Hoàng vẫn một lòng trung trinh và tận tâm!"

Lời vừa nói ra liền phát huy tác dụng, Triệu Cát thoáng trấn tĩnh chút, nhưng vẫn có chút mất hứng nói: "Còn không phải bởi vì lão tổ tông kia ! Hắn lần này làm ra loại chuyện lớn như vậy cũng không biết đến tột cùng muốn làm cái gì !"

Phó Tông Thư nhãn châu chuyển động, lựa lời khuyên giải an ủi nói: "Có lẽ quan gia là thật muốn đối phó Kim nhân !"

"Cáp !" Triệu Cát cười nhạo lên tiếng: "Kim nhân nếu thật sự là dễ đối phó như vậy, Đại Tống cần gì hằng năm đều phải dâng lên hàng vạn kim ngân? ! Hắn đây là ngu xuẩn, là lấy giang sơn xã tắc ra trêu đùa trên tay !"

"Là là là...." Phó Tông Thư lấp bấp đáp: "Quan gia chung quy tuổi trẻ, có chút ngạo khí cũng là bình thường, may mà phía sau còn có lão nhân gia ngài vì hoàng thượng lo toan !"

Triệu Cát sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh lùng nói: "Chỉ sợ hắn hiện tại cánh cứng cáp, không đem lời của lão gia hỏa ta đây để vào mắt ."

Lại nhớ đến lúc ở Phúc Ninh, đối phương bày ra tư thái cường ngạnh, đối mặt với các vị văn võ bá quan mà tỏa ra khí chất phong nhã hào hoa của bậc đế vương uy nghiêm loá mắt, không những không ngại ngùng mà còn ung dung tôn quý quang huy vượt bậc !

Hình ảnh lúc đó thật chói mắt đã dần dần làm nội tâm xuất hiện một cỗ ghen tị cùng hâm mộ, mà trong tâm khảm thực không nguyện thừa nhận sự thật!

Một đời này bản thân tài hoa dào dạt, mỹ nhân trong ngực, vinh hoa phú quý ngời ngời, tôn vinh đến cực điểm! Nhưng lại cũng hèn mọn đến cực điểm !

Tuổi trẻ cũng có lúc từng muốn khai cương khoách thổ, muốn bản thân danh thùy thiên cổ, muốn bản thân tạo dựng Đại Tống trở thành cường thịnh quốc gia, chỉ là, bản thân lại chưa từng có qua dũng khí như vậy!

Nhưng hiện tại, nhi tử mà hắn chưa bao giờ từng coi trọng qua, luôn cho rằng yếu đuối vô năng, đơn giản là gấp gáp đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nhi tử để trốn tránh kết cục đại bại lưu danh sử sách. Nhưng là từ lúc nào nhi tử nhỏ bé kia nhìn qua thật yếu đuối vô năng, lại có thể có khí phách bừng bừng như vậy?

Phát ra quang mang chói mắt, uy nghiêm khí thế, anh hùng khí khái, khiến hắn đầu tiên dâng lên không phải là niềm tự hào khi làm phụ thân nhìn thấy hào quang của nhi tử mình, mà là cảm giác của một vị đế vương yếu đuối đối với một vị đế vương khác dâng lên sự đố kị khắc cốt trong thâm tâm !

Phó Tông Thư lúc này vẫn còn đang đứng khuyên giải an ủi :"Thái Thượng Hoàng đa tâm, quan gia như thế nào lại có thể làm vậy, ngài là phụ hoàng của gia, ngôi vị hoàng đế là ngài truyền cho, quan gia chính là đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, cũng không dám làm ngài phật lòng a !"

"Không giống nữa rồi !" Triệu Cát hừ lạnh một tiếng: "Hắn lần này là quyết tâm muốn đối phó Kim nhân, ngay cả lời ta nói đều nghe không vào !"

"Nguyên lai Thái Thượng Hoàng với việc kia còn phiền não." Phó Tông Thư cười nói: "Kỳ thật chuyện này nói đến cũng thật đơn giản, chỉ cần đợi quan gia sau một thời gian chính mình ăn mệt, ý thức được Kim nhân cũng không phải như trong tưởng tượng thật dễ đối phó !"

Triệu Cát nhíu mày: "Chỉ sợ đến lúc đó đã chậm !"

Y bỗng nhiên đứng lên, ở trong điện chuyển vài vòng, cuối cùng nắm chặt quyền, ánh mắt kiên định nói: "Không thể lại như vậy , ta không thể để hắn hủy giang sơn Đại Tống !"

______

Bên trong địa lao âm u, Hoàn Nhan Tông Tuấn mở to một đôi mắt đỏ bừng, từ khi tiến vào đây gã luôn mắng không ngưng miệng.

Mà Hoàn Nhan Tông Hàn lại là im lặng ghé đầu vào nhúm rơm ẩm mốc tự tạo thành đệm mà nghỉ ngơi, sắc mặt tiều tụy, tóc hỗn độn, nhìn qua một điểm cũng không thể nhận ra vị công tử áo lụa mấy ngày trước còn uy phong lẫm lẫm như thế nào.

Thân thể đau nhức khiến hắn khó chịu khôn cùng, càng làm cho hắn tràn ngập một cổ nhục nhã không cam lòng.

Hắn sinh ra tôn quý, là Kim triều quý tộc, từ nhỏ tài hoa hơn người, từ niên thiếu đã được trọng dụng, đời này chưa từng có thụ qua nhục nhã như vậy, càng miễn bàn mang đến cho hắn nhục nhã này lại là nhân vật hắn khinh thường nhất – Tống nhân.

Hắn như thế nào cam tâm !

Hắn thề, một ngày nào đó nhất định trả lại ngàn lần gấp trăm lần! Triệu Hoàn ! Triệu Hoàn ! hừ !

Âm thanh một quyền nện xuống đất khiến cả đại lao vang vọng, nhưng làm xong liền động đến thương thế, Hoàn Nhan Tông Hàn đau đến đổ mồ hôi lạnh, lặng lẽ húp một ngụm lãnh khí.

Nghe thấy động tĩnh bên kia Hoàn Nhan Tông Tuấn lo lắng hỏi : "Cảm thấy như thế nào? Có khỏe không?"

Hoàn Nhan Tông Hàn lắc lắc đầu, bình tĩnh nói:"Ngươi cũng đừng mắng nữa, ở đây không có ai để ý ngươi, vẫn là nghỉ ngơi giữ sức đi."

Hoàn Nhan Tông Tuấn đặt mông ngồi dưới đất, ngữ khí căm giận nói: "Tống nhân đến tột cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự dám đụng đến bọn ta?"

"Bọn họ thực sự muốn làm rồi ." Hoàn Nhan Tông Hàn điều chỉnh tư thế một chút, tiếp tục nói: "Những người khác đâu? Thế nào chưa thấy động tĩnh gì?"

"Không biết." Hoàn Nhan Tông Tuấn có chút uể oải thốt: "Tống nhân đem ta cách ly, nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta."

Dừng lại một chút, trong lòng có chút không cam tâm lại có chút nghi hoặc nói:"Các ngươi không phải đều nói Tống nhân yếu đuối, Tống nhân hoàng đế càng là loại vô dụng loại nhu nhược sao? Vì cái gì ta thấy một điểm hiện thực cùng lời nói đều không có sự liên quan nào?"

Hoàn Nhan Tông Hàn nhíu mày: "Chúng ta đã đoán lầm, cho rằng phụ thân ngu ngốc vô năng, làm nhi tử cũng sẽ chẳng ra gì, lại vạn vạn không ngờ tới vị hoàng đế Đại Tống hiện tại thực sự không dễ đối phó! Lại càng không giống chúng ta tưởng tượng là loại hèn yếu vô năng giống như lời lời đồn thổi!"

"Chúng ta đây hiện tại phải làm sao đây?" Hoàn Nhan Tông Tuấn hỏi.

"Đợi !"

"Đợi? Đợi cái gì?"

"Tiếp viện !" Hoàn Nhan Tông Hàn ánh mắt lộ ra một loại bình tĩnh quang mang.

Hoàn Nhan Tông Tuấn đầu đầy mờ mịt, không rõ đối phương đến tột cùng là muốn bày tỏ ý tứ gì. Nơi này là Đại Tống, cự ly cách Kim triều đâu chỉ cách ngàn dặm, tin tức muốn tới cũng phải hơn một tháng sau, mà đến thời điểm đó chỉ sợ ngay cả mảnh vụn thi thể cũng không còn.

Về phần trạm dịch người Kim được bố trí ở đây càng không thể trông cậy, Kim nhân tuy rằng dũng mãnh, nhưng là không thể so với thiên quân vạn mã của Đại Tống, đạo lý cường long áp bất quá địa đầu xà .... hắn vẫn là biết .

Như vậy, Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ phải đợi ai đây? Ai sẽ mẫn cảm hiểu tình thế bọn họ mà chi viện đến đây giải cứu?

Hoàn Nhan Tông Tuấn suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, hỏi đối phương cũng chỉ được nhận lại một nụ cười thần bí.

Thẳng đến vài ngày sau, hắn mới rốt cuộc gặp được người Hoàn Nhan Tông Hàn chờ đợi .

Đối phương chừng 20 cẩm hoa y phục, quý khí bức người, khuôn mặt anh tuấn treo trên mặt một tia thân thiết, ngây ngô như trẻ nhỏ, làm người khác vừa gặp mặt liền sinh hảo cảm.

Nhưng Hoàn Nhan Tông Tuấn lại là hoàn toàn không có cảm giác đó , hắn chỉ vào đối phương, tức giận nói: "Là ngươi !"

Tuy rằng hai người chỉ có gặp mặt một lần, nhưng đối phương chính là hóa thành tro hắn cũng nhận ra được, tử thần điện thượng, chính là người này đoạt vũ khí hắn, điểm trụ huyệt đạo, đem hắn chế phục hoàn toàn. Nay lại gặp lại, ở địa phương này, hắn tự nhiên càng không có khả năng bày ra bất cứ thái độ hoà nhã gì.

Ngay lúc muốn mắng, bỗng nhiên bị Hoàn Nhan Tông Hàn đè bả vai, thanh âm trầm thấp chậm rì vang lên: "Vị này là Phương Ứng Khán – Phương tiểu hầu gia, Đại Tống bằng hữu, ngươi không thể vô lễ với hắn."

Hoàn Nhan Tông Tuấn tuy rằng lỗ mãng, nhưng không ngu ngốc, biết đối phương hiện tại là người duy nhất có thể giúp bọn họ thoát thân, vì thế liền im lặng, nhịn lại cục tức này.

Phương Ứng Khán hơi hơi gật đầu, khẽ cười nói:"Tông Hàn tướng quân nói quá lời, trên đại điện là tại hạ ra tay có phần quá đáng, đắc tội đến Hoàn Nhan công tử, còn thỉnh công tử tha thứ mới phải."

Đối phương thái độ khiêm tốn có lễ, điều này làm cho Hoàn Nhan Tông Tuấn sắc mặt hơi ngượng ngùng.

Hoàn Nhan Tông Hàn ha ha cười nói: "Đại gia đều là bằng hữu, tiểu hầu gia đừng khách khí , lần này còn muốn thỉnh hầu gia tương trợ rồi."

Phương Ứng Khán cũng cười: "Tướng quân đã nói, chúng ta là bằng hữu, mà đã là bằng hữu đương nhiên sẽ tận lực giúp đỡ."

Hai người nhìn nhau cười to.

Phương Ứng Khán nói: "Kỳ thật việc này quan gia đã có quyết định, hai quốc giao chiến là không nên, tính toán sẽ phóng các ngươi trở về."

"Nga?" Hoàn Nhan hai người rõ ràng không thể nào tin được, sự tình nháo đến nước này, Tống triều hoàng đế như thế nào thả, lại làm sao dám thả bọn họ rời đi, sẽ không sợ bọn họ trở về sau trả thù Đại Tống? !

"Quan gia quả thật không tính toán đại khai sát giới, chỉ là......" Ánh mắt do dự liếc qua Hoàn Nhan Tông Tuấn, bày ra một bộ muốn nói lại thôi.

Hoàn Nhan Tông Hàn nhíu mày nói: "Tiểu hầu gia có gì xin cứ nói."

Phương Ứng Khán thở dài, nói: "Chỉ là giết người thì đền mạng, quan gia chỉ tên nói họ nhất định muốn sát Hoàn Nhan công tử, vị thị vệ đã chết kia lấy lại công đạo !"

"Phóng thí !" Hoàn Nhan Tông Tuấn lập tức nhảy dựng lên, quát:"Chỉ là một tên thị vệ, lại muốn bản thái tử vì hắn đền mạng, hoang đường ! Nực cười !"

Hoàn Nhan Tông Hàn gầm nhẹ một tiếng "Bình tĩnh một chút chớ nóng." Rồi sau đó lại nói: "Ngươi cũng có thể đoán được , vị này là Kim triều thái tử nước ta, lần này theo ta đi sứ Đại Tống kiến thức một phen, chính là ta chết, hắn cũng tuyệt đối không thể yên ổn!"

Sâu thẳm dưới đáy mắt chợt lóe lên một mạt ánh sáng, Phương Ứng Khán nói: "Tông Hàn tướng quân yên tâm, tại hạ sẽ nghĩ biện pháp , thế tất giữ được thái tử an toàn ly tống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top