Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26. Nữ trang


Sau khi Gia Cát Chính Ngã gửi thư cho Lãnh Huyết, liền nhanh chóng hô bọn Vô Tình vào thư phòng.

Hôm đó sắc trời đã tối đen, Vô Tình mang theo bốn đồng tử hầu hạ bên người, cùng Truy Mệnh ly khai thần hầu phủ, mà Gia Cát Chính Ngã cả một đêm cũng không nhắm mắt, ở trong thư phòng ngồi một buổi thẳng đến thiên quang ngời sáng mới đổi quan phục, giống như mọi ngày bình thường tiến cung vào triều .

Triều chính là do y cùng tướng quốc Phó Tông Thư cùng chủ trì, Triệu Cát vẫn như trước chưa tới, giờ phút này chỉ sợ còn hưỡng dụng ôn nhu hương ngọc trong ngực, chỉ cần việc ấy cũng đủ biết, kẻ kia là không bao giờ nhớ đến nhi tử của chính bản thân mình còn đang gặp nguy hiểm ngoài nhân gian.

Gia Cát Chính Ngã có chút thất thần, đối với bá quan đang bẩm báo cũng không có nghe vào đi bao nhiêu, dù sao những người này phần lớn đều là đầu cơ trục lợi, chân chính ưu quốc ưu dân lại có bao nhiêu? !

Y hiện tại lo lắng nhất chính là an nguy của hoàng đế !

Vua của một nước mất tích, là chuyện đại sự, không thể nào không chút dao động xã tắc . Càng trọng yếu hơn là kẻ mất tích kia còn là Triệu Hoàn !

Hai tháng trước, bản thân vừa từ trên người đối phương thấy được Tống triều cuối cùng cũng có một chút hi vọng, chẳng lẽ nhanh như vậy liền phải thất vọng? Chẳng nhẽ Tống triều không còn khả năng khởi sắc hay sao? !

Gia Cát Chính Ngã âm thâm thở dài, đuôi mắt tinh tế tựa hồ lại gia tăng một vài dấu chân chym nhỏ, sau bãi triều, hắn không có trực tiếp hồi phủ, mà là đến cung Triệu Cát ở.

Hoàng đế mất tích là chuyện đại sự, đã chú định không thể ở trên triều tuyên bố điều này, nhưng dù có thế nào cũng phải thông tri cho Thái Thượng Hoàng.

"Gia Cát đại nhân !" Âm thanh ngạo nghệ lãnh đạm ở sau vang lên, ngăn trở bước đi của y.

Gia Cát Chính Ngã quay đầu nhìn lại, liền thấy một thân Chu Hồng quan phục, tướng mạo tú dật nhã nhạng, mị thanh niên thong dong bước đến.

Người này y có nhận thức chút ít, tuy rằng không quá quen, đối phương là con rể lão đầu kia, nhưng bỏ vấn đề thân phận đó của đối phương qua một bên, chỉ xem thực lực mà nói, y vẫn là cực kỳ thưởng thức người này.

Vì thế, y không thể không bội phục ánh mắt nhìn người của lão đầu kia một chút, tuyển một người như vậy làm con rể, lão đầu kia tuyệt đối là buôn bán lời, cũng khó trách Thiết Thủ phải thất tình, bại dưới tay người này hắn không oan chút nào!

"Cố đại nhân."

Ở trên triều bất cứ ai khi nói chuyện với đối phương đều lộ ra vài phần ghen tỵ cùng tiếc hận, nhìn thấy người thanh niên trước mặt sáng chói, miệng luôn giữ một nụ cười tươi thân thiện nhưng y càng ung dung, càng chói lóa thì những kẻ ganh tỵ kia lại càng mang lòng xỉ vả nhiều hơn.

Nhưng Gia Cát Chính Ngã lại bởi vì thật sự thưởng thức năng lực đối phương, cho nên sẽ không bởi vì lập trường hai người bất đồng mà nhằm vào hại y..

Cố Tích Triều chắp tay, phảng phất nói chuyện phiếm như vậy nói: "Gia Cát đại nhân đây là muốn đi Phúc Yên cung?"

Gia Cát Chính Ngã nheo mắt, bất động thanh sắc nói: "Thật ra ta muốn hướng Thái Thượng Hoàng thỉnh an."

Thanh lương gió thổi bay góc áo hai người, nơi này thực im lặng, ngoại trừ bọn họ đang đứng nói chuyện cũng không có nửa bóng người.

Cố Tích Triều bỗng nhiên tiến đến kề sát vào đối phương, Gia Cát Chính Ngã nháy mắt cứng người phòng bị, nhẹ giọng nói: "Đừng đi gặp Triệu Cát, quan gia lần này gặp nạn không thể khẳng định là không có quan hệ."

Gia Cát Chính Ngã cảm thấy kinh hãi, tinh quang bắn ra bốn phía, ác liệt nhìn thẳng đối phương: "Ngươi là làm sao mà biết được ! Ngươi là ai? !" Giọng lão trầm xuống, trầm, khí thế tràn ra bức nhân ngộp thở.

Cố Tích Triều lại tựa hồ như không bị dọa đến, không chút để ý nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói: "Thân phận của ta Gia Cát đại nhân không cần hỏi nhiều, ngày sau đương nhiên sẽ biết được. Người hiện tại cần chú ý chính là tướng quốc Phó Tông Thư, lão đã sớm có lòng mưu phản, cùng Kim nhân quan hệ rất chặt chẽ, lần này quan gia bị tập kích mất tích một tay chủ đạo là do lão, lão cũng không có khả năng buông tay một cơ hội tốt như vậy."

Việc này là sự việc trọng đại, thời khắc mấu chốt, Gia Cát Chính Ngã ngược lại càng phát ra bình tĩnh không ngờ, y nhìn người nam nhân tuổi còn rất trẻ ở trước mắt, nghiêm mặt nói:"Lão phu lại như thế nào biết lời nói của người chắc chắn là sự thật? !"

Cố Tích Triều thốt ra một tiếng cười nhạo, từ cổ áo lấy ra một túi gấm, mở ra, bên trong là một con dấu nhỏ, đáy con dấu đoan đoan chính chính hai chữ đỏ tươi loá mắt Tĩnh Khang.

Gia Cát Chính Ngã trợn mắt há hốc mồm nhìn đối phương, thật lâu sau mới xoa xoa mặt, trịnh trọng nói: "Ta sẽ chú ý."

Cố Tích Triều gật gật đầu: "Kia hết thảy liền làm phiền Gia Cát đại nhân, tại hạ thân phận đặc thù, không thể ở lâu, có chuyện gì sẽ thông tri ngài sau." Nói dứt, liền thản nhiên chắp tay, bước đi nhanh ly khai. 

Gia Cát Chính Ngã tại chỗ đứng yên thật lâu, cuối cùng vẫn là dẹp đường hồi phủ, cất đi tâm tư muốn gặp Triệu Cát.

Không đề cập tới Gia Cát Chính Ngã, mà tất cả mọi người dù lo lắng như thế nào cho hoàng đế mất tích, bản thân Nhan Cảnh Bạch vẫn tương đối vô ưu du ngoạn thong thả.

Nằm trên xe bò lót đầy ổ rơm, không hề giữ lại chút hình tượng mà vắt chân bắt chéo ngâm nga hát ca tự tại như thực sự bản thân đang đi du ngoạn chứ không phải người vừa mới thoát chết trong đường chân kẽ tóc. Dương quang ấm áp chiếu xuống cả lục địa, mây trắng mềm mềm, gió nhẹ thanh mát khẽ chuyễn quanh chóp mũi, còn có đại thúc đánh xe đang cất giọng ca cao vút hát vài bài dân ca địa phương, hết thảy mọi thứ đều phải gọi là phong cảnh hữu tình, lòng người nhẹ nhàng phơi phới.

Từ khi trở thành Triệu Hoàn, hắn đã thật lâu không có nhàn nhã như vậy, mỗi ngày không phải vội vàng xử lý chính vụ, chính là đào bới nhân tài, một khi ngồi xuống vạch kẽ những kế hoạch tương lai, cả người đều nhanh mệt như chó chết vậy.

Quả nhiên, quyền lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, đối với hắn trước giờ đều là một tiểu thị dân ngây thơ mà nói, vẫn là sinh hoạt như thế này mới là thoải mái .

Tiếng ca trầm bỗng tại vùng hoang dã vang lên nhè nhẹ, dần dần yên diệt.

Nhan Cảnh Bạch dùng lực vỗ tay, không tiếc lời khen: hay quá, hay quá, sau đó lớn tiếng nói: "Đại thúc xướng ca thật tốt, có thể nói dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, mãnh liệt yêu cầu lại đến thêm một lần nữa đi!"

"Ha ha ha ha !" Đại thúc đánh xe tiếng cười sang sảng truyền đến: "Công tử quả nhiên là người có hiểu biết, ta lại hát cho ngươi thêm một bài nha !"

Nhan Cảnh Bạch vô cùng phối hợp lớn tiếng vỗ tay hô tuyệt quá. Vì thế, tiếng ca lại vang lên.

Phương Ứng Khán mặt liền biến đen, trợn mắt nhìn chằm chằm vị hoàng đế cao cao tại thượng nhà mình đầy mặt thích ý nằm ở trên ổ rơm. Nhìn vẻ mặt sung sướng kia, oán khí liền nổi xung thiên, xui xẻo vị hoàng đế Nhan Cảnh Bạch lại khá trì độn trên phương diện đoán ý này, cũng cảm giác được vẻ mặt hầu gia nhà hắn có vẻ khó ở.

Có chút mạc danh kỳ diệu, hỏi: "Ngươi như thế nào trông như có vẻ khó chịu vậy? Đói bụng hở?"

Đói bụng đói bụng đói bụng đói bụng...... Phương Ứng Khán mặt càng hóa đen thêm một chút, chẳng lẽ trong mắt ngươi ta chính là một tên phàm ăn sao? ! Cả ngày chỉ nhớ thương ăn uống? !

Nộ khí lên đến cực điểm, không hiểu sao bản thân lại nở nụ cười, tươi cười tràn đầy ý vị thâm sâu, tràn ngập lãnh ý: "Khiến người kia ngậm miệng, bằng không ta không cam đoan chính mình có thể nhịn xuống được bất giác động tay liền giết!"

Nghe vậy, Nhan Cảnh Bạch rốt cuộc minh bạch tổ tông của hắn hiện mất hứng những gì ,hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Giết đi, giết chết sau đó ngươi phụ trách đánh xe, đem chúng ta về Biện Lương."

Phương Ứng Khán thân mình liền cứng đờ, nháy mắt hạ bả vai suy sụp.

Thành công cho đối phương một kích, Nhan Cảnh Bạch nhướn cao lông mi, hừ hừ nói: "Thật sự là không có chút tế bào nghệ thuật, nhìn cảnh vật thuần thiên nhiên như thế này , không có bàn tay con người chạm vô, chẳng phải so với trong cung luôn có chút tà âm thì quả thật tốt hơn rất nhiều? !" Nói xong, hắn còn cố ý lắc lắc đầu, đối phương như vậy không hiểu được thưởng thức thì quá là dung tục, rất là đáng khinh thường.

Phương Ứng Khán như muốn phát điên! Mình không thể rõ, bản thân là hoàng thất bồi dưỡng, là chính thống huyết mạch, lão cha hắn có một thẩm mỹ quan tuyệt đối cao minh, như thế nào chính hắn lại không có chút trình độ như vậy — thấp kém ! Hừ!

Vì thế, có thể nói đây chính là người cổ đại cùng người hiện đại so với nhau thẩm mỹ là có chênh lệch? !

Phương Ứng Khán nhịn xuống nộ khí, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta xem quan gia ngược lại là mãn nhàn nhã, một điểm đều không sốt ruột, ngươi sẽ không sợ chờ ngươi trở lại Biện Lương, ngôi vị hoàng đế đã đổi một người?"

Nhan Cảnh Bạch bất đắc dĩ xòe tay: "Sốt ruột cũng vô dụng đi, đem tâm lực đặt ở việc không ý nghĩa như vậy mà lo lắng, còn không bằng nắm chặt chút thời gian ít ỏi này thưởng thức thưởng thức cảnh trí bên ngoài, ngày sau lúc trở về cung chỉ sợ cũng không có cơ hội như thế này."

Phương Ứng Khán đấu tranh lại hoàn bại, bất đắc dĩ phải lơ đẹp người kia!

Nhan Cảnh Bạch hừ vài tiếng nhỏ, khóe mắt trộm ngắm biểu tình đối phương đang che mặt, cảm thấy đắc ý, tuy rằng người này vốn là một tiểu hồ ly phi thường giảo hoạt, nhưng cùng hắn đấu, vẫn là có điểm thua nha!

Đại Tỉnh thôn là một tiểu thôn, chỉ có mấy chục hộ nhân gia, dân phong thuần phác, Dương đại thúc đánh xe chính là thôn dân nơi này.

Khi bọn hắn đến thôn xóm này, sắc trời đã tối mịt, phu thê Dương đại thúc rất là nhiệt tình mời bọn họ lưu lại một đêm.

Tới bây giờ hai người rốt cuộc cũng có thể ăn cơm canh bình thường chứ không phải sơn dã quả gì đó, Nhan Cảnh Bạch thiếu chút nữa bày ra bộ dáng lệ nóng quanh tròng, mà Phương Ứng Khán, tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng trước kia mỹ thực trân quí nếm qua không biết là bao nhiêu, cho tới bây giờ bưng lấy một chén cơm trắng ăn so ai đều khó tin, nhưng hắn tuyệt đối không thể nào không hài lòng hơn nữa.

Một đêm vô mộng.

Phương Ứng Khán là bị tiếng chó sủa ở bên ngoài làm tỉnh lại, vừa mở mắt, biểu tình không có chút mông lung vì mới tỉnh dậy, mà là thanh tỉnh cực kì.

Két một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Nhan Cảnh Bạch cầm một đống quần áo đi đến.

Chống lại hai mắt Phương Ứng Khán đang trợn to, hắn đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó cười tủm tỉm chào hỏi: "Tỉnh rồi thì nhanh lên, nhanh chóng mặc quần áo, đợi một hồi còn muốn nhờ đại thúc đánh xe vào thành. Nếu ngươi đến muộn thì chúng ta không chờ đâu."

Phương Ứng Khán gãi gãi đầu, đưa mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đen tuyền, bất đắc dĩ bò dậy.

Tiếp nhận quần áo trong tay đối phương, cả người nhẹ nhàng run lên, vừa muốn mặc vào, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy không thích hợp. Ánh mắt đen láy lập tức trừng lớn, đầu ngón tay run lên, thanh âm không ổn nói: "Đây là cái gì?"

Nhan Cảnh Bạch bày ra một bộ dáng đứng đắn nói:,"Còn có thể là cái gì, đương nhiên là quần áo, Phương khanh mới dậy đầu óc chưa thanh tịnh liền trở thành trẻ con sao? !"

"Ta đương nhiên biết là quần áo!" Phương Ứng Khán lần đầu tiên không nói phong độ rống lên tiếng:"Nhưng sao lại là nữ trang!"

"Nga !" Nhan Cảnh Bạch phảng phất như bừng tỉnh đại ngộ, rồi sau đó giải thích nói: "Là vì tình thế bức bách ! Chúng ta ai cũng không biết phụ cận có mật thám Kim nhân hay không, vì an toàn, vẫn là cải trang trang một chút."

"Cho nên muốn bản hầu phẫn nữ nhân? !" Phương Ứng Khán giận dữ phản cười:"Ta cho rằng quan gia hẳn là so với ta càng thích hợp hơn chứ !"

Lần này đến phiên Nhan Cảnh Bạch trang vô tội, hắn nhìn lướt qua Phương Ứng Khán từ dầu đến chân, nghiêm túc nói: "Nhưng là Phương khanh có thương tích trong người, hành động bất tiện, khó tránh khỏi ta phải bối đến bối đi, nam nhân bối nữ nhân còn chưa tính, thế nhưng nữ nhân muốn bối nam nhân mà nói chẳng lẽ không phải càng thêm dẫn người chú ý? !"

Phương Ứng Khán nghẹn họng.

Nhan Cảnh Bạch không ngừng cố gắng: "Huống hồ, tiểu hầu gia tướng mạo thượng giai, dáng người cao gầy lại không to lớn, thay nữ trang định là một đời giai nhân."

Giai nhân cái gì? Nhìn lão tử giống sao? ! Phương Ứng Khán rống to trong lòng.

Đáng tiếc, hắn lại đấu tranh như thế nào cũng là phí công, cuối cùng Nhan Cảnh Bạch một câu: đây là thánh chỉ, không thể không oán hận mặc vào bộ quần áo nữ nhân kia.

Chờ bọn họ đi ra ngoài, phía chân trời đã dần dần nổi lên chút ánh sáng mờ mịt, Dương đại thúc chuẩn bị tốt xe bò, khi nhìn đến Phương Ứng Kháng bị Nhan Cảnh Bạch cõng trên lưng, đầu tiên là có chút sửng sốt, rồi sau đó lớn giọng khen:"Tiểu nương tử quả nhiên tướng mạo thiệt tốt, khó trách phu quân ngươi bắt phải nữ phẫn nam trang, thế đạo ngày nay thật không thái bình."

Phương Ứng Khán mặt biến đen, tiểu nương tử cái gì, phu quân cái gì, không cần nghĩ ai cũng đều biết, tuyệt đối là Triệu Hoàn bịa ra vài lời nói dối ! Mình có thể hay không một chưởng đập chết tên này? ! Sống hơn hai mươi năm hắn còn chưa hề cảm thấy mất mặt qua như vậy đâu biết không!

So với Phương Ứng Khán còn đang rối rắm phẫn hận, Nhan Cảnh Bạch lại cảm thấy có chút thỏa mãn, hắn đâu có tốt như vậy chứ? Hưởng thụ chiếu cố của hắn, ăn chym hắn nướng, thì phải trả giá đại giới nha nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top