Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Ra cung

Từ khi trở thành Triệu Hoàn, ngoại trừ thời gian mê man, Nhan Cảnh Bạch tựa như một con quay, càng lúc càng không ngừng xoay chuyển, không có lúc nào nhàn rỗi nghỉ ngơi.

Hắn muốn quen thuộc chính vụ, muốn nắm bắt tương lai, muốn thay đổi hình tượng, còn muốn hoàn thành thời gian hệ thống, dẫu có mệt thì cũng không thay đổi được việc hắn đang là Hoàng Đế đâu, hắn cảm giác trên đường cái tùy tiện tìm một người thay hắn chơi trò sắm vai nhân vật này, cũng so với hắn đều tốt hơn!

Liên tục vài ngày mất ngủ, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm cấp cho chính mình phóng túng một ngày vui chơi.

Giờ phút này ánh nắng tươi sáng, vừa lúc hoa trong Ngự Hoa viên nở, trong không khí phiêu tán nồng đậm mùi thơm ngây ngất.

Triệu Kham tiểu bằng hữu lạc lạc, lạc lạc cười, xung quanh các tiểu thái giám lo sợ mà trông theo bé đang lắc lư hướng cha bé mà chạy, hàng loạt mọi tư thế mạo hiểm khiến một vòng cung nữ thái giám đều cảm thấy muốn xách theo tim. (lạc lạc: thích thú , vui sướng,...)

Vì an nguy của Triệu Kham, trên mặt đất lót một tầng thảm thật dày, mà Nhan Cảnh Bạch liền ngồi xổm lên thảm ở một đầu, hai tay khẽ nhếch, khóe môi mỉm cười, chờ đợi tiểu gia hỏa đến.

"Phu phu, phu phu......" Tiểu gia hỏa mơ hồ hô gì đó không rõ, sau đó liều mạng nhào đến vài bước, lập tức lăn vào trong lòng Nhan Cảnh Bạch.

Nhan Cảnh Bạch ôm hài tử nháy mắt đứng dậy, hành động đột ngột tràn đầy tính kích thích mạo hiểm này khiến tiểu gia hỏa cười càng lớn tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực tràn đầy hưng phấn.

Nhan Cảnh Bạch tiếp nhận tấm khăn trong tay cung nữ, tự mình vì tiểu gia hỏa thấm mồ hôi trên trán, sau đó nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của bé, sủng nịch nói: "Vui vẻ đến vậy à!"

Triệu Kham tiểu bằng hữu chỉ có hai tuổi, tất nhiên là nghe không hiểu hắn nói gì, khẽ xoa nắn cánh tay mập mạp, trong miệng bé phát ra một tràn y y nha nha mà chỉ có mình bé hiểu.

Nhan Cảnh Bạch hôn hôn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của tiểu gia hỏa, sau đó hai tay bế dưới nách đem cục cưng giơ lên cao, còn chạy vài vòng. Cảm giác như bay khiến bé hưng phấn cực kỳ, lạc lạc tiếng cười bay trong gió......

Nhan Cảnh Bạch rất thích tiểu hài tử, cũng có lòng kiên nhẫn, tính ôn nhu nịnh bé vui cười, nhưng kiếp trước hắn là một diễn viên nỗi tiếng, hôn nhân với hắn cũng không phải chuyện dễ, càng đừng nói là có hài tử của chính mình, hắn kiếp trước thẳng đến chết đều là một thân một mình, không nghĩ tới biến thành Triệu Hoàn lại có vô số ràng buộc.

Đối với hậu cung phi tử cung tần kia hắn đều không nhìn tới, đó đều là nữ nhân Triệu Hoàn, hắn tuy không khiết phích, nhưng đối bính nữ nhân của người khác, một điểm hứng thú đều không có. Nhưng là đối với hài tử bọn họ, hắn lại nguyện ý sủng , dung túng, trong thâm tâm không nén nổi một tia yêu thương.

Cảm xúc vui vẻ là có thể lây nhiễm người khác nha, Hoàng Đế cùng tiểu Hoàng tử ấm áp vui đùa khiến hạ nhân đang đứng không tự kìm hãm được cong lên khóe môi, Lãnh Huyết lục mâu lóe ra, cả người hướng bóng cây đứng bảo vệ.

Đợi đến tiểu gia hỏa nháo đủ, Nhan Cảnh Bạch đã là thở hồng hộc, hắn lần thứ một trăm lẻ tám ai thán trong lòng, khối thân thể này thực sự rất yếu ớt!

Hắn trước kia tuy không gọi là cơ bắp cuồn cuộn, nhưng để tiện quay phim cơ hồ mỗi ngày đều đến phòng tập Gym rèn luyện, cơ thể cân xứng dẻo dai, nơi có cơ tuyệt không chừa chút mỡ thừa, nơi cần chút thịt thì mềm mại trơn mịn. 

Nhan Cảnh Bạch ngồi ở ghế nửa ngày mới bình tĩnh lại, kế bên thì phụng trà, đổ mồ hôi thì có người lau nhẹ, nóng trong người thì có người quạt quạt thật dễ chịu nha, tay ôm tiểu hài tử trộm thở dài một hơi, khó trách thế nhân đều muốn làm Hoàng Đế a!

Nhan Cảnh Bạch uống ngụm trà, chớp mắt, cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, quay đầu nhanh lại, đứng nơi đó một đôi lục mâu bích sắc vẫn còn đang chiếu thẳng lên người, chủ nhân ánh nhìn còn đang sửng sờ vài giây rồi mới ngượng ngùng quay mặt sang nhìn nơi khác.

Nhan Cảnh Bạch bật cười, trải qua mấy ngày này ở chung, hắn trên cơ bản xem như thăm dò sơ sơ tính tình vị Lãnh tứ gia này nha, lãnh ngạo quái gở, cứ tưởng khó thân cận, nhưng thực chất là dạng người ngoài lạnh trong nóng.

Hắn vẫy vẫy tay, hô lên một tiếng, thiếu niên vận y phục hắc sắc kia nhìn mặt có vẻ do dự một chút, nhưng vẫn thành thực đi tới.

Nhan Cảnh Bạch cười nói: "Lát nữa trẫm muốn xuất cung, ngươi đổi quần áo rồi theo trẫm ra ngoài, cùng nhau đi."

Thiếu niên vẻ mặt mặc dù thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng vẫn là đáp ứng hô tuân lệnh rồi lui xuống chỉnh chỉnh trang phục.

Nhan Cảnh Bạch có ý nghĩ này không phải ngày một ngày hai, từ khi đến thế giới này cũng đã nhiều ngày trôi qua, liền bận rộn không kịp thở, đến cái cửa cung cũng là chưa thấy qua dài ngắn, to rộng đến mức nào, hôm nay thật vất vả quyết định nghỉ ngơi một ngày, hắn đương nhiên là muốn ra cung bổ sung kiến thức một phen.

Hồi tẩm cung thay trường bào thuần sắc bạch, viền tay áo thêu ánh kim, trên vạt áo là đồ họa tinh mĩ màu bạc ẩn hiện trên áo, Nhan Cảnh Bạch mang theo phân nửa nhân liền ra cung.

Vì cái gì nói là phân nửa? Lãnh huyết tự nhiên tính một trong đó, y võ công cao cường, tuy rằng Nhan Cảnh Bạch không cảm thấy sẽ ra chuyện gì, nhưng hiện tại hắn tốt xấu gì cũng là Hoàng Đế, mang cao thủ tại bên người cũng coi như phóng chút tâm, Đại thái giám Phúc Toàn nhi cũng phải tính một, người này tính tình là khéo léo đưa đẩy, còn có điểm yếu là ham món lợi nhỏ tiện nghi, nhưng đối Triệu Hoàn coi như trung tâm, hầu hạ cũng không tệ, mới đến đây vài ngày, nhận thức người cũng không nhiều, có ai thì cứ dùng tạm trước vậy; Còn lại nửa nhân kia, đương nhiên chính là đệ nhất khả ái của chúng ta, đệ nhất anh tuấn, đệ nhất không có răng nanh tiểu Hoàng tử Triệu Kham, tiểu gia hỏa tuổi còn nhỏ, miễn miễn cưỡng cưỡng chỉ có thể xem như nửa nhân.

Nhan Cảnh Bạch vốn không tính toán dẫn hắn theo, nhưng không chịu nổi tiểu gia hỏa quấy rối a, tuy rằng chỉ là ngắn ngủi nửa ngày, nhưng một lớn một nhỏ giữa bọn họ đã thành lập nên cách mạng hữu tình, một khi bị người ôm cách xa cái ôm ấm áp của phụ hoàng, tiểu gia hỏa liền miệng thét chói tai, khóc lóc kinh thiên động địa.

Nhan Cảnh Bạch cũng không bỏ được bé khóc như vậy, tiểu gia hỏa bệnh vừa mới hảo, rơi vào đường cùng chỉ có thể ôm bé theo.

Khai Phong là thủ đô của Bắc Tống, trung tâm nội vụ – chính trị, tự nhiên là cực kỳ phồn hoa, đời sau Bắc Tống – họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ bức họa quyển [Thanh Minh thượng Hà Đồ]* là có thể thuyết minh lúc ấy vẻ phồn hoa rầm rộ thịnh thị lúc ấy.

Nhan Cảnh Bạch chưa xem qua bức hoa kia bao giờ, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, nhưng nghĩ đến giữa một bức hoa và tận mắt chứng kiến thì trong mắt hắn lúc này là một sự rung động khó tả.

Khai Phong Biện Lương không hổ mang danh là đệ nhất thành thị lúc bấy giờ!

Nhìn trước mắt cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, hắn rất nhanh lại nhớ lại một năm sau khi Tĩnh Khang khó khăn, Kim nhân đánh chiếm Nam hạ, chiến hỏa thiêu đốt, Biện Lương còn có thể là hiện tại Biện Lương sao? Bách tính nơi này hiện tại trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn hạnh phúc, vậy có phải hay không sau đó sẽ đem nước mắt cùng máu tươi đến thay thế?

Lần đầu tiên, không phải bởi vì hệ thống, không phải băn khoăn nếu không hoàn thành được nhiệm vụ chính mình tồn tại sẽ bị đem đi gạt bỏ, mà lo lắng này phát ra từ chân tâm, thầm trong lòng mong muốn có thể dùng hết sức thay đổi tình thế này.

Hắn không phải Thánh Nhân, không phải cứu thế chủ, không phải Gia Cát Chính Ngã là đại anh hùng yêu nước thương dân, tuy rằng hắn hiện tại thân phận là Đại Tống Hoàng Đế, có thể nói là chưa từng có đem quốc gia này đặt trong lòng, hắn sở dĩ không ngừng bận rộn, là cố gắng muốn thay đổi tương lai, là vì bảo toàn chính mình, cái mạng này thật vất vả sống lần thứ hai .

Hắn muốn sống!

Đương nhiên, hắn hiện tại cũng tuyệt đối không đem bản thân tạo nên áp lực, chỉ là bỗng nhiên có chút cảm thán mà thôi, hắn cũng chỉ là con người, sẽ có thể ích kỉ, sẽ có thể lạnh lùng, sẽ có lúc bất lực nhìn người khác đau đớn đành ngoảnh mặt làm ngơ.

Chính mình hiện tại thân phận đủ cao, có lẽ, không ảnh hưởng nhiệm vụ, có thể giúp các bách tính này tiếp tục sống vui khỏe, không cần phải chịu tra tấn vì chiến tranh xảy ra nha.

Trong lúc đang cảm khái , "Oành" lên giọng nói băng lãnh của hệ thống:

"Đinh — người chơi đối nguyệt đốn ngộ, tâm hoài thiên hạ, bi thiên mẫn nhân (*), đạo đức +1, mị lực +1."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top