Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Trà lâu

Nhan Cảnh Bạch nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu lóe lóe kim quang ấm áp cảm thấy trong lòng tâm ý thật viên mãn, khóe miệng không nhịn được liên tục cong lên vài lần.

Đây là ánh trăng sao? Đây là ánh trăng sao? Hắn sống vài thập niên như thế nào không biết cái ngoạn ý này gọi ánh trăng!

Trong lòng âm thầm phỉ báng, cảm xúc đa sầu đa cảm vừa mới dâng lên liền nhìn về hiện thực cảm giác thật như dẫm lên c*t cún nha!

Nghĩ nhiều cũng vô dụng, có thời gian rỗi còn không bằng suy nghĩ lên kế hoạch tương lai, dù sao mục tiêu cuối cùng là phải tiêu diệt Kim nhân!

Có lẽ là chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng bên ngoài phồn hoa náo nhiệt như thế này, trong lòng Triệu Kham tiểu bằng hữu cảm thấy tứ chi khó yên lặng được, đôi mắt to tròn đen lay láy không ngừng nhìn đông nhìn tây đầy tò mò.

Thân là hoàng tử duy nhất trong hoàng cung, mẫu thân lại là đương kim Hoàng hậu, Triệu Kham tiểu bằng hữu được chăm sóc tuyệt đối là tốt nhất trên đời, các loại thuốc bổ liền càng khỏi nói đến, sử dụng còn nhiều hơn cả cơm ăn á. Cho nên tiểu gia hỏa này tuổi tuy nhỏ, phân lượng (sức lực) lại không thể khinh thường.

Dựa vào Nhan Cảnh Bạch hiện tại, có thể ôm hắn đi một đoạn đường như vậy đã là đủ miễn cưỡng, nào còn chịu được hắn nhích tới nhích lui như vậy!

Bất mãn hung hăng vỗ vỗ vào mông nhỏ non mềm của tiểu gia hỏa vài cái, Nhan Cảnh Bạch dừng lại, nhìn về phía sau hai người vừa nhìn lướt qua.

Phúc Toàn nhi thông minh tiến lên hai bước, khom lưng nhỏ giọng nói: "Quan gia đã mệt mỏi sao? Phía trước có gian trà lâu, nếu muốn có thể đến đó nghỉ chân ạ."

Nhan Cảnh Bạch quả thật mệt mỏi, bởi vậy đối với đề nghị của hắn cũng không dị nghị.

Nơi đây toàn bộ Biện Lương Thanh, Nhã Cư cũng là đứng số một số hai, cảnh trong trà lâu thanh nhã, vô số quan to, quý nhân, văn nhân nhã sĩ rất thích đến nơi này thưởng trà đàm thoại.

Nhan Cảnh Bạch tuy rằng tay ôm hài tử non mềm, mập mạp, nhưng cũng không tổn hao gì đến một thân tôn quý khí phái của hắn, huống chi hắn phía sau còn có Lãnh Huyết băng lãnh đi theo, vừa nhìn cho dù là người hầu nhưng thân phận hẳn cao quý khó bì kịp, tiểu nhị ở Thanh Nhã cư vừa thấy cũng không dám chậm trễ, dẫn ba người rưỡi này vào nhã thất.

Nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh, Nhan Cảnh Bạch kêu một bình trà cùng mấy thứ điểm tâm nhỏ ngon miệng, sau đó quay đầu trò chuyện cùng Lãnh Huyết, Phúc Toàn nhi: "Ra ngoài cung, các ngươi cũng không cần câu nệ lễ nghi như trong cung, cùng ngồi đi, dùng chút điểm tâm với ta."

Nghe vậy, Phúc Toàn nhi vẻ mặt đầy kinh sợ, liền nói không dám. Đến Lãnh Huyết, không nói một lời thẳng ngồi ở chỗ đối diện Nhan Cảnh Bạch.

Phúc Toàn nhi bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, ngoài miệng trách cứ nói: "Chỗ ngồi bên cạnh Quan gia là nơi ngươi có thể ngồi sao?!"

Lãnh Huyết mắt điếc tai ngơ lơ đi sự tồn tại của gã.

Ngược lại là Nhan Cảnh Bạch, một tay ôm hài tử một tay vỗ vỗ lưng bé trấn an, không vui nói: "Nói nhỏ thôi!"

Phúc Toàn nhi trên mặt thịt mỡ khẽ run lên, lập tức liền ngậm miệng.

Nhan Cảnh Bạch tức giận phất phất tay nói: "Là trẫm cho các ngươi ngồi, ngươi không thích ngồi thì đừng ngồi, đừng áp đặt Lãnh Huyết."

Phúc Toàn nhi cảm thấy bắp chân ẩn ẩn đau nhức, giờ mới cảm thấy hối hận a, ai biểu cố tình làm chi, còn phải bồi Quan gia thưởng trà, trò chuyện.....Năm nay chức Tổng quản thực không dễ sống, nhất là làm cho Thái tuế gia nha. Nếu là chỉ có hầu mình Quan gia, gã tự nhiên hoàn toàn nguyện ý, nhưng hiện tại còn lòi ra một Lãnh Huyết, gã cảm giác mật vàng mật xanh như muốn ra vì ủy khuất.

Đối với gia hỏa ánh nhìn lãnh khốc, bình thường không mở miệng mà mỗi khi cất lời làm gã ứa gan ói mật, thật đáng ghét mà.

Phúc Toàn nhi trong lòng oán giận, Nhan Cảnh Bạch đương nhiên một điểm cũng không biết, mà dẫu có biết hắn cũng chả quản chi cho mệt. Hắn một tay ôm hài tử trong lòng, để cục thịt trắng mềm ngồi ở trên đùi chính mình, thuận tay lấy khối điểm tâm ngọt đút cho bé.

Tiếng cười vui vẻ thanh thúy vang lên tại nhã thất gian...

Nhan Cảnh Bạch động tác mềm nhẹ lau đi mảnh vụn trên mặt hài tử, hai má bé trơn mịn mềm mại khiến hắn có chút yêu thích không nỡ buông tay, không kiềm lòng được mà áp môi lên má cục cưng hôn chụt chụt thõa mãn.

Tiểu gia hỏa y y nha nha cười đến thích chí!

Ngồi ở đối diện Lãnh Huyết thoáng có chút ngẩn ra nhìn đôi phụ tử hai người ấm áp đùa giỡn, đôi mắt màu bích lục liên tục lóe ra tia sáng, thẳng đến khi một đạo ánh mắt đen láy truy đến, y mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng cúi đầu, cắn từng ngụm từng ngụm điểm tâm trên tay che dấu ngượng ngùng.

Nhan Cảnh Bạch đăm chiêu nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt tối đen vừa ẩn ẩn mang ánh lục lóe lên, âm thầm suy nghĩ, ở song bích lục mâu là hiện lên khát vọng sao?!

Không biết như thế nào, hắn bỗng nhiên liền nhớ đến giới thiệu của hệ thống về thiếu niên.

Cho nên chính mình vừa rồi thật không nhìn lầm sao, người này tuy rằng niên thiếu thành danh, nhưng đối thân tình phụ thân, gia đình lại tồn tại một loại khát cầu mà ngay cả y cũng không phát giác?

Hắn như là lần đầu tiên nhìn thấy một người thiếu niên như vậy, không tự giác liền nghiêm túc đánh giá đối phương, ngay cả hành động y ăn điểm tâm cũng trở nên cương ngạnh, không chút quan tâm.

Hắn trong lòng cảm thán: Trên giang hồ đỉnh đỉnh đại danh Lãnh Tứ gia thật sự tuổi rất trẻ, đặt ở hiện đại cũng chính là vừa lên đại học, nếu đời trước sớm kết hôn, chỉ sợ hài tử của hắn so với y cũng không thua kém bao nhiêu!

Vì thế, hắn ở trong lòng âm thầm làm một quyết định, về sau đối với hài tử này tốt một chút đi!

Nhã thất trung không khí trở nên kỳ quái, cố tình đầu sỏ gây nên lại không hề phát hiện, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến đoạn đối thoại hấp dẫn lực chú ý của hắn, không khí mới thoáng trờ nên bình thường.

Nghiêng tai lắng nghe, Nhan Cảnh Bạch không có phát hiện Lãnh Huyết thở ra một hơi dài, tâm trí của vị kia đã bị nội dung đoạn đối thoại triệt để hấp dẫn.

"Hảo văn chương! Hảo tài hoa! Vương huynh lần này nhất định có thể đậu khoa cử, tiểu đệ hiện tại chúc mừng trước!" Một giọng nói bỗng vang lên.

"Lý Hiền đệ quá khen, vi huynh nơi này nhận lời chúc của ngươi! Nếu ta đậu khoa cử lần này, sẽ mời các ngươi ngoạn tửu lâu tốt nhất Biện Lương này một trận sảng khoái, lúc đó không được từ chối ta nha!" Người này tuy nói khiêm tốn, nhưng trong giọng nói kia là một tràng ngạo mạn khó bì.

Nhan Cảnh Bạch cười cười, tính cách cuồng vọng tự đại như vậy, ánh mắt dừng trên vị xưng Vương huynh kia thầm nhạo báng, nếu ngươi thực sự có tên trên bảng vàng ta cũng sẽ cho ngươi một cục bơ thật to.

Xin lỗi, không ngại ngùng ứng lên một tiếng, nếu là Triệu Hoàn đế trước kia cũng sẽ không để ý đến loại tính cách này, nhưng đáng tiếc a, bây giờ lại là Nhan Bạch Cảnh hắn nha, đừng mơ tưởng, nhếch môi đểu cáng cười hehe mất hình tượng!

Hắn ở trong này phỉ báng, bên ngoài lại vang lên từng đợt tiếng cười, còn kèm theo một hai thanh âm lấy lòng. Nháy mắt, vốn hoàn cảnh thanh u nhã xá lập tức biến thành hỗn độn.

Mà nghĩ đến vị kia chắc cũng là cũng có không ít của cải, mắt thấy Thanh Nhã cư đều nhanh biến thành chợ trời, cũng không ai dám lên tiếng ngăn cản, mà bốn phía cũng là vang lên tiếng nịnh hót chói tai, có thể thấy được vị Vương huynh kia tuyệt đối là xuất thân không thấp.

Nhan Cảnh Bạch nhấp một ngụm trà, cảm giác có chút không thú vị, nhưng ngay sau đó bên ngoài truyền đến lời nói khiến hắn tò mò.

"Vương huynh tài hoa tự nhiên là hữu mục cộng đổ (không bàn cãi), nhưng nếu người nọ năm nay cũng tham dự khoa khảo thì làm sao?"

Đột nhiên vang lên những lời này khiến bên ngoài nháy mắt im lặng, mất nửa ngày, lại truyền đến âm thanh đáp trả hổn hển của Vương huynh kia, cho dù gã đã cố kìm nén nhưng dấu không được cỗ vị đạo hậm hực: "Nếu hắn tham gia thì như thế nào? Bản công tử còn có thể sợ hắn cản trở sao?! Hắn sinh ra tiện tịch, địa vị kẻ hèn, chính là dù có thể thi đậu, rồi cũng sẽ rơi vào kết cục bị xóa tên mà thôi hừ!"

Còn lại người xung quanh phân nhau phụ họa, lại có kẻ nói: "Ta nghe nói hắn lần này tới Kinh không phải vì khoa cử, mà là muốn dâng lên một bộ thư nan, mấy ngày nay lui tới quan phủ thật thường xuyên nha!"

"Ta biết ta biết," Một người khác nói:"Bộ thư kia hình như là gọi Thất Lược, ta lần trước thấy hắn mang thư đến cầu khẩn, bị vị chỉ huy hình bộ kia đá văng đi!"

Mọi người lại là một trận ác ý cười vang.

Người nọ nói tiếp:"Sáng nay ta thấy hắn hướng đến câu Xu Mật viện Ngụy đại nhân quý phủ ta đánh đố hắn, khẳng định vẫn là sẽ bị oanh đi ra!"

"Ta cũng đánh cược hắn sẽ bị oanh đi ra!"

"Ta cũng đánh cược!"

"Ta cũng đánh cược!"

"......"

Lời phía dưới Nhan Cảnh Bạch không nghĩ sẽ nghe tiếp, cũng không muốn đi nghe, một đám hề nhảy nhót mà thôi!

Hắn hiện tại tâm tư đều đặt ở cái người mới vừa nhắc đến, xuất thân tiện tịch, khảo thủ công danh sau bị xoá tên, Thư thất lược......

Chính là hắn, cũng chỉ có hắn, Thanh Sam phong lưu — Cố Tích Triều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top