Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành phố Kinh, tiệc rượu trên tầng cao nhất của khách sạn Cửu Châu.

Mái vòm màu vàng phản chiếu toàn bộ hội trường tựa như Đền thần Mặt trời, mà dưới ngôi đền, những quý ông quý bà xinh đẹp đang mang theo nụ cười trên môi vui vẻ khiêu vũ trong tiếng nhạc.

Đột nhiên, một giọng nữ chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí dễ chịu.

"Dao Dao! Em nói đi!" Giọng nữ bén nhọn vang lên dội vào trí óc Lý Mộc Dao.

Cô đưa tay đè lại huyệt thái dương, cảm thấy một lượng thông tin khổng lồ đang nhanh chóng tràn vào linh hồn mình. Bản thân đã thất bại trong việc tấn công Đại thừa, tưởng như là chết chắc rồi, nhưng không ngờ lại xuyên vào quyển sách mà cô và nữ phụ có cùng tên.

Trong sách gốc nữ phụ làm trời làm đất, vừa thấy tổng giám đốc của Tinh Ngu là Tề Viễn đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô thậm chí còn mạnh dạn trù tính để trèo lên giường hắn. Bây giờ cô đang lấy đứa trẻ trong bụng đe dọa ép đối phương cưới mình.

Người đang nói chuyện trước mắt chính là Lý Vân, chị họ của nữ phụ. Sở dĩ nữ phụ làm trời làm đất cũng có một phần nguyên nhân rất lớn là do cô ta khích lệ.

"Tề Viễn! Nếu hôm nay anh không nhận đứa bé này! Tin hay không tiêu đề lớn ngày mai chính là Tổng giám đốc Tinh Ngu cưỡng gian thiếu nữ!"

Lý Mộc Dao một mực không lên tiếng, dẫn đến Lý Vân hơi có phần không lựa lời mà nói. Cô dùng sức tóm lấy cánh tay người trước mặt, liều mạng đem thân mình đẩy về phía trước.

Tề Viễn nhíu mày, hơi nghiêng thân dưới, tránh cái bụng tròn vo của đối phương.

Lý Mộc Dao lảo đảo một cái, tranh thủ thời gian đỡ lấy cái đèn đứng bằng thủy tinh ở bên cạnh, biểu cảm trên mặt lạnh lẽo.

Lý Vân không khỏi cảm giác toàn thân run lên, sức lực trên tay lập tức nới lỏng.

"Lý Vân! Ngậm miệng!"

Lý Vân trừng lớn hai mắt vẻ không thể tin, mở quá lớn, miếng dán mắt hai mí đều lộ ra một góc, cái này khiến mặt của cô ta có vẻ hơi buồn cười.

"Dao Dao! Chị là vì muốn tốt cho em mà!" Trên mặt Lý Vân nhanh chóng bày ra bộ dạng muốn rơi nước mắt, tỏ ra vô cùng oan ức.

Lý Mộc Dao lại đau muốn vỡ đầu, cô khó chịu ôm đầu. Trước mắt tình huống này có chút khó giải quyết, nguyên chủ dưới sự khiêu khích của Lý Vân chạy tới tiệc sinh nhật của mẹ Tề làm loạn, muốn Tề Viễn cưới mình, không cưới sẽ tung ra video tố cáo đối phương cưỡng gian thiếu nữ.

Thật không biết làm sao nguyên chủ lớn được, biện pháp não tàn như thế cũng tin. Nhưng cái này cũng không thể hoàn toàn trách nguyên chủ, chỉ có thể nói tác giả đặt ra chính là như thế này.

"Xin lỗi Tề tổng, hôm nay chị họ tôi uống hơi nhiều, đã nhận lầm người." Trên mặt Lý Mộc Dao còn có chút trắng bệch, nhưng cười lại rất khéo léo: "Tôi cũng là nhất thời nóng vội bị cô ấy kéo theo, chúng tôi đi ngay đây."

Lúc này không thích hợp để nhiều lời, chỉ có thể 36 kế chạy là thượng sách.

Cô một bên nói, một bên xoay người đi đỡ Lý Vân, trong miệng còn cố ý thấp giọng nói: "Chị họ! Chị xem chị này! Luôn luôn xúc động như vậy, đúng là em sốt ruột tới tìm ba đứa bé, nhưng cũng không thể nhận loạn!"

Lý Vân sững sờ, đang muốn mở miệng phản bác. Lại bị Lý Mộc Dao lạnh lùng trừng một cái, lập tức bình tĩnh.

Lại nhân cơ hội dùng sức lực, kéo lấy người lập tức chạy.

Tề Viễn lần nữa nhíu mày, nhìn một màn hài kịch trước mắt, trên mặt biểu hiện cười như không cười: "Cô xác định cứ đi như thế? Không phải nói tôi là ba đứa bé muốn đòi công đạo sao?"

Giọng điệu này.

Lý Vân nghe xong có hi vọng, vội vàng giãy dụa quay đầu, cầu vai bị rơi xuống cũng không quan tâm: "Đúng! Hôm nay cậu nói gì cũng phải quyết định ngày kết hôn với Dao Dao của chúng tôi!"

Không ngờ đối phương bất thình lình vùng ra được, Lý Mộc Dao lập tức nổi giận. Cô tu tiên mấy trăm năm, thật đúng là không có người nào hết lần này đến lần khác dám nghịch ý cô!

Đáy mắt lóe lên hàn quang, động tác tay ở trên người cô ta nhanh chóng điểm vài cái. Mặc dù bây giờ cô không có tu vi, nhưng kỹ năng căn bản vẫn còn. Đối phó với người trần như Lý Vân, sức lực còn chưa phế.

Bị đối phương điểm, Lý Vân cảm thấy cổ họng bị lấp kín, trong nháy mắt nghẹn ngào.

Cô ta lập tức sợ hãi muốn chết, vốn là mặt mày trang điểm xinh đẹp lại vặn vẹo cả lên, làm cho đôi môi được bôi đến đỏ chót không khác gì con cá thiếu nước, không ngừng khép mở nhưng không có âm thanh, ngược lại có mấy phần bộ dạng điên khùng.

Mà Lý Mộc Dao thì thừa cơ nói xin lỗi lần nữa: "Thật xin lỗi Tề tổng, chị họ tôi vừa uống say thì sẽ lên cơn động kinh. Lúc trước không chú ý tạo thành bất tiện cho anh, mong anh thông cảm."

Cô nói lời này, phối hợp với khuôn mặt đang vặn vẹo đáng sợ kia của Lý Vân, còn thật sự có chuyện như vậy. Nhưng Tề Viễn cũng không tin, lúc trước khi đối phương khởi binh vấn tội khí thế rất hung hăng, thái độ cũng không khiêm tốn thế này.

Lý Mộc Dao biết hắn không tin, nhưng trước mắt cô cũng không có biện pháp gì tốt. Chỉ muốn nhanh chóng rời đi, tránh khỏi kết cục thân bại danh liệt giống nguyên chủ.

Nếu không, hại mình thì không nói, còn liên luỵ đến người nhà.

Tề Viễn còn đang muốn lên tiếng, Lý Mộc Dao vội nói: "Hôm nay đã làm phiền tiệc sinh nhật của bác gái, ngày khác tôi nhất định tự mình đến nhà xin lỗi!"

Nghe lời này, Tề Viễn chậm rãi thở phào một cái: Được rồi, đây là trở nên thông minh hơn rồi? Cũng được, vậy hắn sẽ đợi nhìn xem sau này đối phương còn có thủ đoạn gì!

Nghĩ nghĩ, hắn kẹp tấm chi phiếu đưa tới: "Cô là con gái chú Lý, lại đang mang thai, tới cửa rồi mà lại tay không rời đi cũng không hay. Đây là cho đứa bé một chút phí bồi bổ, nhân tiện thay tôi gửi lời hỏi thăm đến chú Lý! Mặt khác, "

Tuy trên mặt hắn mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh: "Nhìn dáng vẻ của cô có chút không tốt, ngày mai thử đi bệnh viện kiểm tra một chút, miễn cho xảy ra chuyện."

Hắn cố ý gằn giọng ở hai chữ "Bệnh viện".

Lý Mộc Dao lập tức nghe hiểu, gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện phụ sản"

Cô ta thế mà biết điều, Tề Viễn có hơi bất ngờ nhìn cô nhiều hơn.

Bụng Lý Mộc Dao từ lúc bắt đầu đã đập lên kịch liệt, lúc này cũng không rảnh quan tâm anh ta sẽ nghĩ như thế nào, kéo lấy Lý Vân đi tới cửa thang máy.

Sau lưng, cặp mắt Tề Viễn có chút nheo lại, trầm giọng phân phó: "Bảo tài xế ở cửa thang máy đứng chờ, còn có, gọi người bố trí buổi tiệc hôm nay tới đây!"

Đến nhà để xe, quả nhiên gặp một chiếc Bugatti màu đỏ đang đậu ở chỗ đó, chính là xe của bọn họ.

Sau khi lên xe, lúc này Lý Mộc Dao mới giống như vô ý đè lên Lý Vân.

Tay Lý Vân vừa rồi luôn ôm lấy cổ họng giờ lập tức buông lỏng, ho long trời lở đất.

"Khụ khụ khụ!" Lý Vân trên mặt còn sót lại sợ hãi: "Dao Dao! Sao vừa rồi đột nhiên chị lại nói không ra lời? ! Có phải Tề Viễn đã làm gì chị! Em nhất định phải giúp chị xả cơn tức này!"

Âm thanh the thé.

Lý Mộc Dao trong nháy mắt hối hận vì giải á huyệt cho cô ta.

"Chú Vương, tìm trạm xe buýt gần đây cho chị ấy xuống, sau đó trực tiếp đưa tôi về nhà!"

Lý Vân hét lên một tiếng: "Dao Dao!"

Nó sao có thể để mình ngồi xe buýt trở về? ! Nó điên rồi sao?

Màng nhĩ Lý Mộc Dao lần nữa bị đâm đến đau xót: "Dừng xe lại! Đi xuống !"

Bánh xe ma sát trên mặt đất, phát ra một tiếng rít chói tai.

Lý Vân đầu bị đụng sắp vỡ, ngực không ngừng phập phồng, con mắt muốn lồi ra, gắt gao trừng mắt chú Vương: "Ông dám!"

Chú Vương không nhúc nhích chút nào, bình tĩnh mà không mất đi cấp bậc lễ nghĩa nói: "Vân tiểu thư, mời xuống xe."

Lý Vân tức hổn hển mang theo túi xách xuống xe, không đợi cô ta đi xa, chiếc Bugatti màu đỏ kia liền "Oanh" một tiếng tăng tốc.

Khói từ đuôi ô tô phun đầy mặt cô ta, dường như đang cười nhạo.

"A a! ! !"

Lý Vân cũng không nhịn được nữa, đem túi xách trong tay căm hận ném xuống mặt đất!

Mà trong xe, nghe chú Vương cố ý mở nhạc nhẹ cho cô, Lý Mộc Dao nhịn không được khóe miệng nhếch lên: Quả nhiên vẫn là trực tiếp đuổi xuống tương đối thoải mái.

Lý gia ở Tứ Quý sơn trang của vùng ngoại ô Kinh thị, mà Lý Mộc Dao cũng có một căn nhà trọ ở trung tâm thành phố. Lúc trước vì không muốn cho trong nhà phát hiện cô trở về, tạm thời tìm khách sạn ở trước.

Trước đó cô nói về nhà, nhưng cũng không nói rõ ràng về nhà nào.

Cái này khiến chú Vương có chút khó khăn, một bên an tĩnh lái xe, một bên thỉnh thoảng nhìn cô trong gương chiếu hậu.

Lý Mộc Dao vốn định nhân cơ hội nghỉ ngơi, sẵn tiện nhìn xem tình hình linh khí thế giới này. Nhưng ánh mắt chú Vương quá mức rõ ràng, cô muốn coi nhẹ cũng không được.

Thế là ngay lúc chú Vương lại một lần nữa nhìn qua, lập tức đối diện với một đôi mắt trong trẻo bình tĩnh.

"Ừm?" Chú Vương sững sờ, hắn là quản gia của Lý gia. Lý Mộc Dao một mình ở Hải thị đi học, mang thai là giấu diếm trong nhà, nếu không phải sau này ra ngoài không được thuận lợi lắm, hắn cũng sẽ không biết. Dù là như thế, lúc bị đối phương gọi đến hắn cũng được cảnh cáo, không cho phép tiết lộ tin tức của cô với người trong nhà.

"Có chuyện gì?" Lý Mộc Dao trực tiếp hỏi hắn.

"Tiểu thư," chú Vương châm chước dùng từ: "Cô muốn về chỗ nào?"

"Đương nhiên là về nhà, lâu rồi tôi không được thấy ba mẹ."

Lý Mộc Dao có chút kỳ lạ, đảo mắt liền phản ứng lại, lập tức đau đầu.

Nhưng nghĩ tới sau này trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, chuyến này cô vẫn nên trở về. Dù sao có một số việc, cô tự mình nói ra vẫn tốt hơn.

Chú Vương sững sờ, xe cũng trượt đi một chút, có điều may mắn ông lái không nhanh, bởi vậy lần xóc nảy này cũng không quá rõ ràng.

Xe không tiếng động rẽ hướng, đi vòng đến Tứ Quý sơn trang ở vùng ngoại ô Kinh thị.

Ban đầu Lý Mộc Dao dự định trực tiếp về nhà, nhưng sau khi được chú Vương nhắc nhở, cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại trước cho ba cô Lý Tử Kính: "Ba, con đang trên đường, một lát sẽ về đến nhà."

Lý Tử Kính vốn là đang ở công ty xử lý công việc, nhận được điện thoại của con gái bảo bối lập tức đem việc ném cho trợ lý, mình thì vội vàng lái xe về nhà.

Mà Lý Mộc Dao cúp điện thoại xong, lại gọi điện thoại cho mẹ cô, cùng với bác sĩ gia đình.

Báo trước thời gian, cô trực tiếp nói mình có một số việc muốn nói, muốn bà chuẩn bị tốt tâm lý. Mà người sau, là cô cân nhắc đến thân thể của ba nguyên chủ cũng không tốt, đề phòng vạn nhất.

Đợi thông báo cho tất cả mọi người xong, cô lúc này mới rảnh nhắm mắt quan sát bên trong thân thể, khai thông linh khí thế giới này.

Qua mấy hơi, cô nhịn không được lộ ra nét vui mừng: Thế giới này, lại có linh khí, mặc dù yếu ớt đến mức có thể bỏ qua không tính, nhưng tóm lại là có thể tu luyện.

Đến tận đây, lòng của cô mới có thể hoàn toàn khẳng định.

Giang Tĩnh mấy ngày nay đều không có việc gì, nghỉ ngơi trong nhà, thời điểm nhận được điện thoại là đang xem một phần tài liệu lịch sử. Đây là tiêu khiển duy nhất của bà sau khi làm việc, yêu thích xem đủ loại nghiên cứu tài liệu lịch sử cũ, cũng lấy ra khuyết điểm trong đó.

Lúc Lý Mộc Dao về đến nhà, Lý Tử Kính cũng vừa xuống xe.

Dưới đèn đường mờ vàng, Lý Tử Kính mặt mũi tràn đầy vui mừng, thời điểm nhìn thấy con gái nâng cao bụng lớn, trong nháy mắt trở nên trống rỗng. . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#xuyên