Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C2: LÊN NÚI

"Kia, cái kia ngươi để xuống đi, ta chưa đói..." Mặc Diễm sờ sờ mũi, né tránh ánh mắt lấp lánh đang nhìn mình kia.

Thẫm Phúc có chút hụt hẫng, y gả đến đây mặc dù chỉ là sung hỉ nhưng cũng đã là con dâu Mặc gia, Mặc Hàn Phong lại là phu quân của y. Nhưng hai ngày qua, y thật sự ý thức được, hắn không thích y, nếu cả phu quân y cũng không cần y thì y biết làm sao bây giờ. Nhà cũng không thể về, phu quân cũng không cần y, nương lại càng ghét y.

Mãi không thấy thiếu niên đáp lại, Mặc Diễm nhìn thẳng thiếu niên kia, thế mà lại muốn khóc rồi. Vành mắt thiếu niên đỏ hoe, bên trong ẩn ẩn một tầng nước cơ hồ muốn kết giọt rơi đến nơi. Mặc Diễm cả kinh hốt hoảng mà bật ngồi dậy "Sao... Sao lại khóc rồi? Ta nói gì sai sao, sao ngươi lại khóc?".

Nhìn Mặc Hàn Phong cuốn quýt bợ lấy hai má y, đưa tay gạt đi nước mắt chưa kịp rơi xuống của y, Thẫm Phúc ngẹn ngào cất tiếng hỏi "Ngươi không thích ta sao? Ngươi không cần ta, ta biết làm thế nào đây? Cha mẹ ở nhà nhẫn tâm bán ta, nương ở đây lại càng xem ta như gánh nặng, ngoài ngươi ra ta không còn gì nữa... Ngươi, ngươi thật sự cũng không cần ta sao?".

Mặc Diễm nghe thấy mà sợ hết hồn, đây là sợ lại bị bỏ rơi sao? Ở đây y có người thân, có gia đình lại còn không bằng mình có mẹ yêu thương sao. Dù mẹ mất sớm nhưng Mặc Diễm cũng đã tự mình chiến đấu bao nhiêu năm, nay lại xuất hiện một người vợ. Cần mình chăm sóc, che chở, đây thật sự là việc Mặc Diễm chưa nghĩ đến bao giờ. Có chút mới mẻ, cũng có chút hứng thú với việc này.

Ngẩn người một chút, Mặc Diễm bật cười "Ai bảo không cần ngươi? Ngươi không phải là tức phụ của ta sao, được rồi không khóc nữa. Nói ta nghe mấy hôm nay ở nhà chính thế nào?".

"Thật sự không bỏ rơi ta sao?" Thẫm Phúc hỏi lại.

"Tất nhiên rồi, ta là phu quân của ngươi!". Mặc Diễm vô cùng nghiêm túc nói.

Mặc Diễm buông người ra, hỏi lại tình hình hiện tại. Dù sao nguyên chủ bệnh mấy năm, cơ thể suy nhược thật, nhưng cũng là người quanh năm làm việc, chăm bổ một chút thì cũng rất khoẻ mạnh không cần quá lo lắng. Nhưng mà nếu như cứ sống mãi ở đây thì cũng vô cùng khó khăn, huống hồ bây giờ bản thân lại có thêm một tức phụ, như vậy lại càng khó. Không vì bản thân cũng phải vì tức phụ của mình nữa, phải mau chóng li khai cái gia đình này.

Thẫm Phúc lúc này mới hoàn hồn, đặt chén cháo xuống cái bàn nhỏ vô cùng cũ nát. Mới nghiêm túc nói chuyện với Mặc Diễm "Hôm nay là ngày Mặc Thanh thú tức phụ, ngoài kia nương cùng cha đang tiếp đãi khách nhân. Ta vừa bận việc xong, không còn việc gì nên đem cháo đến cho ngươi".

Mặc Diễm lại ngớ người, hắn thú tức phụ cả một bộ y phục mới cũng không có, kia lão nhị thú tức phụ lại tổ chức linh đình, giết heo giết gà. Thật là quá ức hiếm người mà.

Thấy Mặc Hàn Phong trầm mặc, không nói gì, y lo hắn buồn bực bèn an ủi "Dù sao chúng ta cũng đã là phu phu, Mặc Phong ngươi đừng để ý những người đó. Chúng ta sống tốt là được rồi".

"Ừm..." Mặc Diễm bỗng trở nên nghiêm túc "Sau này gọi ta Mặc Diễm, à không Diễm ca, không phải gọi là phu quân chứ".

Lần này đến lượt Thẫm Phúc ngớ người, nếu da y không đen thì chắc chắn bây giờ đã chuyển đỏ rồi, không phải y không gọi mà là hắn không thích, sao bây giờ lại muốn y gọi? "Ngươi không phải không thích ta gọi như vậy sao?".

"Lúc trước không thích, nhưng bây giờ thích. Làm sao? Không muốn gọi?"

"Không... không phải..." Thẫm Phúc vội vàng phủ nhận.

"Vậy gọi một tiếng nghe xem" Mặc Diễm cười nhìn y.

Thẫm Phúc mặt đỏ ửng, nhưng vì đen nên không quá hiện rõ, chỉ đành thẹn thùng mở miệng gọi "Phu...phu quân...".

Mặc Diễm nhìn y thẹn thùng đỏ mặt, ấy thế mà trong lòng lại mềm nhũn. Nam nhân thì sao, cũng đáng yêu như nữ tử đây này. Mặc Diễm nghe xong mà bật cười "Được rồi, ngoài kia đang tiệc tùng à? Vậy chúng ta lén lút ra ngoài thôi".

Thẫm Phúc hốt hoảng "Kia, ngươi vừa hết bệnh ra ngoài lại bệnh thêm thì sao?".

Mặc Diễm không đáp lời đơn giản, đứng dậy khởi động, cơ thể này nằm lâu quá rồi, cũng nên ra ngoài vận động thôi. Lúc nảy vừa ngó chén cháo kia, thật sự Mặc Diễm không nuốt nổi, nhìn không thấy một hạt hạt gạo, này cũng gọi là cháo sao? Hắn thật sự cũng cảm thấy đói, mà thấy chén cháo kia, hắn nghĩ thôi vẫn là nên lên núi săn chút thú rừng ăn thôi, tức phụ hắn chắc chắn cũng không ăn được bữa nào tử tế rồi, chắc chắn cũng rất đói bụng.

"Đi thôi, chúng ta lên núi!" Mặc Diễm kéo tay thiếu niên không một tiếng động theo cửa sau rời đi.

"Ngươi thật sự không sao chứ?" Thẫm Phúc lo lắng hỏi.

Mặc Diễm im lặng, nắm lấy tay y, khẽ cười "Không sao, ta đã khoẻ rồi, tất không làm ngươi lo lắng, chúng ta lên núi săn gà, ta nướng cho ngươi ăn".

Thẫm Phúc thật sự rất lo lắng, nhưng nhìn hắn bước đi hữu lực, sắc mặt tươi tỉnh, đây thật sung hỉ có tác dụng rồi sao. Vừa nghĩ, ánh mắt y lại rơi vào bàn tay đang nắm tay y kia. Đôi tai lại vô thanh vô tức mà nhiễm đỏ, hắn không buông y cũng không dám rút tay về, cứ nắm như vậy một đường lên núi.

"Ngươi tìm ít củi khô, ra cạnh bờ suối bên kia chờ ta" Mặc Diễm lên tiếng dặn dò.

Thẫm Phúc nói muốn theo hắn, nhưng hắn lại nhất quyết không cho, ngươi theo thì sao ta dám lấy đồ ra săn thú chứ?.

Thế nên Thẫm Phúc đành ngoan ngoãn ra phía bờ suối nhặt củi khô chờ. Mặc Diễm sau khi vào sâu một chút vào rừng, xác nhận xung quanh chỉ có mình hắn xong liền lấy ít nước suối linh tuyền trong không gian bỏ vào ống trúc. Sau đó sử dụng cung nỏ, không nhanh không chậm bắt đầu săn thú. Một chốc đã săn được hai ba con gà rừng, rút bỏ tên thả lại vào không gian, hắn liền quay về tìm Thẫm Phúc.

Thuần thục làm thịt gà rừng, lại nướng trên lửa Thẫm Phúc vừa chuẩn bị, một lát sau liền có gà nướng, hai người mỗi người một con rưỡi gà cũng đủ no bụng rồi.

Ăn xong, Mặc Diễm đưa ống trúc cho Thẫm Phúc bảo y uống, vừa uống hai mắt y vừa loé lên, này nước suối cũng thanh ngọt vậy sao? Trước giờ, y vẫn luôn uống sao chưa thấy nước suối ngon lành như vậy bao giờ.

Mặc Diễm ngồi kế bên, những biểu hiện kia đều thu hết vào mắt, thật là nước suối kia cũng không phải như nước bình thường. Có lần hắn bị zombie cào bị thương, vừa kịp trốn vào không gian, vốn đã nghĩ bản thân chắc hoá zombie rồi, nhưng ai ngờ, bản thân vừa uống nước suối trong linh tuyền. Vết thương bị cào liền nhanh chóng khép miệng hơn nữa độc zombie cũng được tiêu trừ, từ đó hắn liền biết nước kia vô cùng quý giá. Hơn nữa bây giờ thân thể của hắn và tức phụ suy nhược như vậy cũng cần để phục hồi. Nhưng thứ hắn vừa lòng hơn là, tức phụ hắn rất hiểu chuyện thấy việc lạ cũng không có nhiều lời chỉ im lặng ghi nhớ trong lòng mà thôi.

Sau khi ăn no rồi hai người lại quay về, vừa nắm tay vừa nói chuyện. Về tới phòng, Mặc Diễm liền lập tức lật tìm đồ khắp nơi. Thẫm Phúc sau khi về, hắn đã kêu y nấu nước tắm, bản thân lại về phòng tìm kiếm giấy tờ. Đây chính là của nương nguyên chủ giữ lại cho nguyên chủ. Mặc gia có mười lăm mẫu ruộng nước, thêm mười mẫu ruộng cạn nhưng trong đó có tám mẫu ruộng nước cùng năm mẫu ruộng cạn thuộc về Mặc Hàn Phong, ngoài ra còn có hơn hai mươi lượng bạc trắng, cùng một ít trang sức nương Mặc Hàn Phong giữ lại, dùng làm của hồi môn. Đây là lúc nương bệnh, đã bí mật đưa cho y bảo quản phòng ngừa vạn nhất, là chính là do nguyên chủ cất giấu, bây giờ suy đoán của nương đã đúng, Mặc Diễm y cần phải sử dụng đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top