Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngọc Ly Sinh có được pháp lực vô biên, thế nhưng cái giá hắn phải đánh đổi chính là hưởng thụ ngàn năm cô độc.

Sau đó lại qua rất nhiều năm trôi qua, cây bồ đề cổ thụ kia cũng dần dần biến mất khỏi thế gian.

Sau đó, cây bồ đề cổ thụ lại thai nghén ra một quả bồ đề, quả bồ đề đó giáng mình xuống nhân gian, hóa thành một đứa trẻ bảy tám tuổi, và lần nữa gặp lại Ngọc Ly Sinh.

"Mà ngươi thì chính là quả bồ đề trên cây bồ đề đó, cuộc đời này của ngươi nhất định phải độ cho Ngọc Ly Sinh."

Bên tai Hứa Mộ Ngôn vang lên những tiếng ong ong, đầu óc cũng lộn xộn rối loạn.

Thì ra sự thật là như thế này.

Thì ra Hứa Mộ Ngôn trong nguyên tác căn bản không phải đứa trẻ hoang do trời sinh đất dưỡng.

Việc cậu gặp gỡ Ngọc Ly Sinh, tuy là duyên phận được trời cao định sẵn, thế nhưng đó cũng chính là kiếp nạn bắt buộc phải trải qua.

Hứa Mộ Ngôn không thể dùng bất kỳ một lời nói nào để hình dung tâm trạng của chính bản thân mình lúc này.

Cậu cảm giác, đứng trước cái sự thật nặng nề này, bất kỳ một lời nói nào cũng đều trở nên nhợt nhạt bất lực.

Mà cũng vào đúng lúc này Hứa Mộ Ngôn mới thực sự hiểu được.

Hàm nghĩa của việc cứu vớt Ngọc Ly Sinh rốt cuộc là cái gì.

Đó không phải là chiếm hữu Ngọc Ly Sinh cho riêng mình, mà là phải khiến cho Ngọc Ly Sinh cầm lên được, sau đó lại hoàn toàn buông bỏ xuống, gạt bỏ mọi chấp niệm với thế giới phàm trần, phi thăng thành thần.

Bởi vì chỉ khi Ngọc Ly Sinh thành thần thì hắn mới có thể hoàn toàn nhìn thấu tình cảm của thế gian, từ đó thương hại chúng sinh, phổ độ vạn vật.

Nước mắt từ hốc mắt của Hứa Mộ Ngôn chảy ra. Giọt nước mắt nóng hổi, cậu nghẹn ngào nói: "Cho nên mặc kệ ta có bằng lòng hay không thì ta đều phải dùng máu thịt trên người mình để trải ra một con đường lớn cho Ngọc Ly Sinh bước lên trời, để hắn giẫm lên thi cốt của ta phi thăng thành thần, là như thế, có đúng hay không?"

"Phải, đợi ngày trời mở ra, hai thời không nối tiếp nhau, càn khôn điên đảo, nhật nguyệt đồng thiên. Đến lúc đó, nếu ngươi còn muốn về nhà, vậy thì ngươi có thể vứt bỏ thân thể này rồi nhảy vào khe hở giữa hai thời không, trở lại nơi mà ngươi thuộc về."

"Thì ra là thế, nếu nói như vậy... " Hứa Mộ Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó cười khẩy nói: "Có phải hay không ta nên gọi ngươi một tiếng hệ thống? Là ngươi đã đưa ta đến cái nơi quỷ quái này, có đúng không?"

Ngọc Ly Sinh tóc bạc khẽ mỉm cười, sau đó lắc đầu nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."

"Vậy câu nói tiếp theo này của ta, ngươi chắc chắn sẽ hiểu được."

"Câu nói nào?"

"Ta mẹ ngươi cái #**#*#*#!!!"

Ngọc Ly Sinh tóc trắng: "..."

Hứa Mộ Ngôn đã lớn từng này thế nhưng chưa bao giờ mắng người sảng khoái như thế này, mới chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi mà cậu đã đem hết những từ ngữ thô tục cả đời này của mình ra để chửi.

Một lúc sau, Ngọc Ly Sinh tóc bạc mới cười nói: "Hứa Mộ Ngôn, hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn ngây thơ nồng nhiệt như thế này, đừng để bất kỳ sự khó khăn nào đánh gục ngươi, hãy luôn giống như mặt trời kia, chiếu sáng khắp đại địa."

"Đừng nói nhảm nữa! Trả bàn tay vàng cho ta!" Hứa Mộ Ngôn lạnh mặt nói: "Đừng có mà giả vờ với ta, ta đoán ra được rồi, đưa bàn tay vàng cho ta! Nếu không, ta sẽ liều một phen cá chết lưới rách với ngươi, đến lúc đó chẳng ai có được kết quả tốt đâu!"

"Được, đây là chính là bản thân người tự cầu, vậy thì ta cho ngươi."

Ngọc Ly Sinh tóc bạc khua tay một cái trước mặt Hứa Mộ Ngôn, ngay lập tức cả người cậu liền bị đẩy xuống khỏi vách thời không cao vạn trượng.

Bên tai tiếng gió kêu lên ù ù, gió quạt mạnh đến mức Hứa Mộ Ngôn không thể nào mở mắt ra được, cậu oán hận mà chửi ầm lên.

Thế nhưng cổ họng bị gió lạnh thổi thẳng vào, cuồng phong sắc bén như lưỡi kiếm khiến cho cổ họng cậu không khỏi đau đớn.

Dường như cậu có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng than nhẹ nhàng như có như không: "Hứa Mộ Ngôn, nhất định phải trả lại trái tim cho Ngọc Ly Sinh, nếu không ta tin rằng, rất nhanh ta và ngươi sẽ gặp lại nhau."

(Mỗi thằng troll người thương một kiểu, chịu)

Hứa Mộ Ngôn: "???"

Trái tim, cái gì trái tim? Định chơi trò gì vậy?

Hứa Mộ Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại xem đã xảy ra chuyện gì, trước mắt bỗng nhiên có một đạo kim quang đánh tới, đoàng một tiếng đánh thẳng về hướng đỉnh đầu của Hứa Mộ Ngôn.

Đầu óc choáng váng, cậu nặng nề hôn mê bất tỉnh.

Lúc cậu tỉnh lại, đỉnh đầu đen như mực.

Hứa Mộ Ngôn xoa xoa đôi mắt, sau đó chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngắm tất thảy mọi thứ xung quanh.

Cậu đang ở một nơi rừng núi hoang vắng, trên đỉnh đầu là một vầng trăng sáng, xung quanh lại toàn là cỏ dại đã vàng úa.

Gió thổi nhẹ một cái, lạnh đến mức Hứa Mộ Ngôn không thể không run rẩy vài cái.

Cậu thầm nghĩ, thời điểm cậu chết rõ ràng là đang vào giữa hè, tại sao vừa mới tỉnh lại cây cỏ đã úa tàn hết thế này.

Hơn nữa... Rốt cuộc nơi này là nơi nào vậy?

Dù nói thế nào đi nữa thì cậu cũng là đệ tử thân truyền của Côn Luân Sơn, sau khi chết thì xác phải được đưa về Côn Lôn Sơn chứ nhỉ?

Mà cho dù có không mang về Côn Luân, vậy thì ít nhất cũng nên chôn cậu xuống chứ?

Tại sao lại có thể vô lương tâm thiếu đạo đức tùy tiện ném cậu ở nơi rừng núi hoang vắng thế này?

Nhưng ngay sau đó Hứa Mộ Ngôn đã lập tức ý thức được rằng sự việc có gì đó không thích hợp.

Bởi vì trước khi chết, cậu nhớ rất rõ ràng, cơ thể của cậu bị gãy xương hơn hai mươi chỗ, hơn nữa tứ chi cũng đã mềm oặt như sợi mỳ.

Nhưng giờ phút này Hứa Mộ Ngôn không chỉ không cảm thấy cơ thể có bất kỳ đau đớn nào, hơn nữa hiện giờ còn có thể tung tăng nhảy nhót.

Cậu cúi đầu xuống sờ soạng thân thể của mình, không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào.

Cậu tiếp tục mò xuống dưới eo... ừm, bộ linh kiện vẫn còn hoàn hảo không xước sát gì.

Không chỉ không có xước sát gì, mà hơn nữa không biết vì cái gì, Hứa Mộ Ngôn cứ cảm thấy mình giống như đang dậy thì lần thứ hai vậy.

Đương nhiên, cậu không có sở thích chơi chiến đấu cơ ở nơi rừng núi hoang vắng này, sau khi sờ soạng một chút thì cậu liền giơ hai tay lên, để trước ánh trăng sáng để xác nhận một phen.

Thiếu chút nữa thì nước mắt của Hứa Mộ Ngôn chảy dài như sông Hoàng Hà sông Trường Giang.

Đáng chết, đã nói là có bàn tay vàng mà?! Lại lừa cậu, lại lừa cậu!

Đến một ngón tay vàng cũng không có!

Đôi bàn tay này thon dài trắng trẻo, xinh đẹp tựa như được người ta tỉ mỉ điêu khắc mà thành, không chỉ như như thế, Hứa Mộ Ngôn còn phát hiện, những vết chai mỏng trên ngón tay mình cũng không còn nữa.

Thay vào đó là những ngón tay mềm mại yếu ớt như không có xương.

Điều này thật sự là quá kỳ quái, dù thế nào đi nữa cậu cũng là người luyện võ, có pháp khí là trường kiếm, ít nhất trong lòng bàn tay cũng phải có vết chai chứ.

Cũng đúng vào lúc này, Hứa Mộ Ngôn lại phát hiện ra một hiện thực động trời.

Đó chính là hiện tại cậu đang ăn mặc vô cùng lẳng lơ!

Mà tại sao lại nói là lẳng lơ đây?

Bởi vì một người đứng đắn bình thường thì không ai người ta mặc như thế này cả.

Phần trên mặc một chiếc áo nhỏ hở lưng màu đỏ, dính sát vào người, để lộ ra vòng eo trắng nõn nhỏ nhắn, phần dưới thì mặc một chiếc váy cùng màu, nhìn vào hình thức thì có vài phần mang phong cách dị vực.

Chỉ là phần vải voan đỏ dùng để chế tạo ra chiếc váy kia rất mỏng, may mắn là đang buổi tối, nếu không thì cái gì cũng bị nhìn thấy hết.

Dưới chân cũng không có giày có tất gì cả, đôi bàn chân trần trắng trẻo đạp trên đất, điều càng kỳ quái hơn chính là trên cổ chân còn đeo rất nhiều những chiếc chuông nhỏ.

Giống hệt như lưu tô của con gái hay mang ở trên đầu, thoạt nhìn hoa hòe loè loẹt, Hứa Mộ Ngôn chỉ vừa mới cử động một cái mà những tiếng leng keng leng keng đã vang lên.

Nếu như không phải bộ linh kiện kia vẫn còn, vậy thì Hứa Mộ Ngôn chắc chắn sẽ hoài nghi rốt cuộc cái thân thể này của mình có phải là con trai hay không.

Hứa Mộ Ngôn nghĩ, thân thể trước đây của cậu có lẽ là đã hỏng hoàn toàn, cho nên hiện tại cậu phải mượn xác hoàn hồn.

Cậu giơ tay lên sờ thử diện mạo của chính mình, cậu không sờ thấy chiếc phát quan cùng cây trâm cài tóc của mình đâu mà lại sờ thấy những bím tóc nhỏ được tết lại đang rũ trên vai, phần đuôi bím tóc còn có những chuỗi hạt châu lấp lánh.

Trong lòng Hứa Mộ Ngôn bỗng cảm thấy một cơn lạnh sống lưng, cậu hoài nghi cái thân thể này của mình có khả năng là không phải người đứng đắn gì.

Lúc cậu đang muốn ngửa mặt lên trời lớn tiếng mắng mỏ thì chợt nghe thấy một loạt những tiếng bước chân hỗn loạn.

Rất nhanh sẽ chạy đến trước mặt cậu.

Một đám người ăn mặc giống hệt như cậu đang từ phía xa hoảng sợ mà chạy trốn tới đây, họ vừa chạy trốn vừa lớn tiếng hét lên: "Chạy mau đi! Huyền môn đệ tử giết tới nơi rồi, mọi người mau chạy đi!"

Không đúng, đợi đã.

Huyền môn bách gia luôn luôn đoàn kết với nhau, ít nhất ngoài mặt là như thế, Huyền môn đệ tử không giết Huyền môn đệ tử, tại sao những người này lại phải chạy trốn?

Hứa Mộ Ngôn không hiểu, vô cùng không hiểu.

Mãi cho đến khia cậu tận mắt nhìn thấy một cậu thiếu niên vì hơi chạy chậm lại một chút mà đã bị người ta đâm một kiếm xuyên qua lưng, phập một tiếng, máu tươi bắn ra ngoài.

"Phụng Thiên trưởng lão có lệnh, giết hết đám mị ma này ngay tại chỗ, ai dám to gan tha cho bất kỳ kẻ nào thì cũng sẽ không tha!"

Chờ một chút!

Phụng Thiên trưởng lão? Còn có những đệ tử mặc y phục đệ tử màu xanh lam này nữa?!

Đó không phải là đệ tử của Côn Luân Sơn hay sao?

Quả phụ nhỏ hiện tại cũng đang ở đây?

Trong lòng Hứa Mộ Ngôn đột nhiên cảm thấy lạnh băng, lúc cậu đang suy nghĩ mình nên nhận lại các sư huynh đệ đồng môn như thế nào.

Đột nhiên giọng nói lạnh lùng của tên cầm đầu vang lên: "Nơi này vẫn còn một tên mị ma! Mau chặt đầu nó rồi cùng mang về!"

Vừa dứt lời, một thanh kiếm lập tức bổ về phía cậu.

Hứa Mộ Ngôn hoảng sợ, cậu vừa nghiêng người né kiếm vừa trừng mắt nói: "Mắt chó của ngươi bị mù à! Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta là mị ma?"

"Cả hai con mắt của ta đều đã nhìn ra! Ít nói nhảm đi, để mạng lại!"

Nói xong tên đó lại vung kiếm lên chém.

Hứa Mộ Ngôn vừa né tránh vừa nghĩ thầm, chẳng lẽ hiện tại cậu đang thật sự là mị ma sao?

Vậy thì không phải xong đời rồi sao?

Trên đời này quả phụ nhỏ căm hận nhất chính là người của ma tộc,

Mà mị ma cũng là một nhánh của Ma tộc!

Theo nguyên tác miêu tả, đa số mị ma đều có bộ dáng của những cậu thiếu niên trẻ xinh đẹp, sinh ra đã có hợp hoan cốt, sau khi chết xương cốt sẽ hóa thành một đoạn hợp hoan mộc dùng để nghiên cứu chế tạo ra hợp hoan hương, một loại hương có danh tiếng lẫy lừng khắp tu chân giới, là loại xuân dược rất lợi hai, chỉ cần dính một chút, đừng nói gì đến một đêm xuân, mà đến cả máu mũi cũng sẽ chảy thành hai hàng!!!

Đáng chết!

Sao lại cho cậu mượn xác hoàn hồn trong cơ thể mị ma chứ!

Phải biết rằng ở trong nguyên tác, mị ma không có bất kỳ pháp lực nào, mà chỉ được dùng cho người ma tộc hoặc người trong tu chân giới thải âm bổ dương, và mị ma cũng dựa vào việc này để tu luyện!!!

Nói cho dễ hiểu đơn giản thì mị ma chính là lô đỉnh bẩm sinh!

Không chỉ như vậy, mị ma không phân biệt nam hay nữ!

Nói cách khác, hiện tại cơ thể của cậu là nam nữ cộng thể, không cần ăn vận linh đan thì cũng có thể sinh con cho đàn ông!!!

Trong khoảnh khắc đó, Hứa Mộ Ngôn rất muốn từ bỏ phản kháng, cậu chỉ muốn nhào thẳng đến mũi một phát kết thúc luôn sinh mạng.

Nhưng lý trí nói cho cậu biết, có thể sống tạm thì vẫn phải sống tạm.

Tuy rằng mị ma bình thường không có tu vi, thế nhưng cũng may Hứa Mộ Ngôn còn nhớ rõ một ít thuật pháp khi còn sống.

Dưới chân giống như được bôi dầu, cậu lập tức chạy trốn thật nhanh vào trong rừng sâu.

Cậu không muốn làm khó những đệ tử Côn Luân kia, cậu chỉ muốn giữ lại cái mạng nhỏ này mà thôi.

Ai ngờ những tên đệ tử đó cứ đuổi theo không chịu tha, một đường đuổi đến tận bên trong rừng sâu.

Hứa Mộ Ngôn hai chân đi trần chạy trốn bạt mạng ở nơi rừng núi hoang vắng này, gan bàn chân đạp lên những cạnh đá sắc nhọn tạo thành những vết máu.

Cậu biết nếu cứ chạy như thế này, sớm muộn gì cũng mệt chết, nhìn thoáng qua xung quanh một cái, vậy mà lại phát hiện ra một bụi cỏ tươi tốt, cậu nhanh chóng chui đầu vào trong bụi cỏ đó.

Hứa Mộ Ngôn nín thở ngưng khí, cậu không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào, các đệ tử đuổi theo chia nhau ra tìm khắp xung quanh, nhưng vẫn không tìm được người cho nên đang chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ cậu đột nhiên cảm thấy dưới chân hơi lạnh, có thứ gì đó đang bò qua đây, Hứa Mộ Ngôn vội cúi đầu xuống nhìn, vậy mà lại là một con sâu lông màu sắc sặc sỡ.

Cậu trời sinh đã sợ sâu lông, cậu sợ tới mức lập tức lui lại phía sau để trốn, hơn nữa còn thiếu chút nữa la lên thành tiếng, đột nhiên phía sau có một bàn tay lớn nhô ra bịt chặt lấy miệng cậu.

Trái tim Hứa Mộ Ngôn lập tức nhảy tới tận cổ họng.

"Nơi này không có, chúng ta qua bên kia nhìn xem! Nhớ là không thể để sót bất kỳ một tên mị ma nào, nếu không Phụng Thiên trưởng lão trách tội xuống thì chúng ta không đảm đương nổi đâu!"

Vừa nói chúng đệ tử vừa tản ra hướng khác để tiếp tục đi tìm.

Trái tim của Hứa Mộ Ngôn cứ đập loạn lên thình thịch thình thịch, cậu không biết rốt cuộc là ai đang ở phía sau mình, còn nữa, người đó đã ở phía sau mình bao lâu rồi.

Phản ứng của thân thể này thật sự quá chậm chạp, có người đến gần mà cũng không biết!

"Đừng sợ, Tiểu Mị Ma, bọn họ đã đi rồi, ngươi an toàn rồi."

Đợi đã! Giọng nói này, chẳng lẽ là......

Hứa Mộ Ngôn kinh ngạc quay đầu lại nhìn, nương theo ánh trăng, một gương mặt quen thuộc bỗng nhiên đập vào mắt cậu, giữa ấn đường một nốt chu sa đỏ tươi.

Người tới đúng là Đàn Thanh Luật!

Vậy mà lại là Đàn Thanh Luật cứu cậu!

"Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi đâu."

Đàn Thanh Luật nhỏ nhẹ dịu dàng nói.

Từ hai tròng mắt của y, rốt cuộc Hứa Mộ Ngôn cũng nhìn thấy rõ bộ dáng hiện tại của chính mình.

Gương mặt tái nhợt, ngũ quan vô cùng hài hoà, xinh đẹp như là một đoá hải đường sau cơn mưa, có thể do hiện tại cậu đang là mị ma cho nên vẻ bề ngoài dường như thiếu đi vài phần mạnh mẽ cương chính của con trai, mà bù vào đó là có thêm vài phần dịu dàng nhu mì của con gái.

Nói tóm lại, xinh đẹp đến mức có chút kỳ quặc, đầu tóc rối tung, lại còn thắt thành mấy bím tóc nhỏ, nếu không phải Hứa Mộ Ngôn đã xác định được rằng bộ linh kiện kia của mình vẫn còn, cậu còn tưởng thân thể hiện tại của mình là con gái.

"Đừng sợ, ta cũng là người Ma tộc, mị ma là chi thứ của ma tộc, cho nên ngươi cũng được coi như một nửa người của tộc nhân chúng ta."

Dường như muốn chứng thực thân phận của chính mình, Đàn Thanh Luật giơ tay lên rồi lật nhẹ lên, một luồng hắc khí lập tức hiện ra.

"Như vậy chắc là ngươi tin rồi đúng không? Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta, ngươi tên là gì không?"

"Chết mẹ (sima)......"

Hứa Mộ Ngôn đang định nói "Cái trò chết mẹ gì vậy", kết quả lời còn chưa nói xong thì Đàn Thanh Luật đã lộ ra vẻ mặt hiểu ra mọi chuyện.

Đàn Thanh Luật nói: "Tư Mã (sima), ngươi họ Tư Mã sao, vậy còn tên ngươi thì sao?"

(Đồng âm trong tiếng Trung)

"Tên (jiao)......"

Hứa Mộ Ngôn đang định nói "Tên cái mẹ ngươi", kết quả Đàn Thanh Luật chưa nghe xong thì đã khẽ nhíu mày lại, sau đó tự mình lẩm bẩm: "Giáo, kiều, giác, giác (jiao)?"

"Ồ, ta hiểu rồi, Tiêu Tiêu (jiaojiao), ngươi tên là Tư Mã Tiêu Tiêu, có đúng hay không?"

Hứa Mộ Ngôn: "......"

Thật là hiểu ý người ta quá mà, cậu nói tên cậu là Tư Mã Tiêu Tiêu bao giờ vậy.

Hơn nữa, Hứa Mộ Ngôn căn bản không muốn thân cận quá mức với Đàn Thanh Luật.

Dù sao thì mục đích trở về lần này của cậu là cứu vớt Ngọc Ly Sinh.

Nếu theo lý luận mà nói, ngoại trừ Ngọc Ly Sinh ra, duy trì khoảng cách với mọi người xung quanh ngược lại là một chuyện tốt.

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta," Hứa Mộ Ngôn nhỏ giọng nói, "Nhưng ta phải đi."

Nói xong cậu liền đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi chỗ này trước rồi tính sau.

Nhưng không ngờ vừa mới đứng lên đã bị Đàn Thanh Luật ấn ngồi xuống.

Đàn Thanh Luật nói: "Tiêu Tiêu, hiện tại cả ngọn núi đều đã bị Huyền môn đệ tử bao vây, tộc nhân của ngươi cũng đã bị bọn họ đuổi cùng giết tận, nếu hiện tại ngươi ra ngoài thì chỉ có con đường chết mà thôi!"

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ: Nếu như quả phụ nhỏ thấy cậu ăn mặc mát mẻ như thế này, hơn nữa còn lôi lôi kéo kéo với Đàn Thanh Luật ở chỗ này, chỉ sợ đêm nay cậu không thể không quỳ bàn đinh.

Hứa Mộ Ngôn còn muốn mở miệng nói cái gì đó, thế nhưng cậu lại thấy Đàn Thanh Luật quỳ một gối xuống mặt đất, sau đó lấy khăn tay ra chà lau vết thương ở lòng bàn chân cho mình.

Hứa Mộ Ngôn sợ tới mức đứng mạnh lên, miệng thì vội vàng nói: "Đứng lên, đứng lên!"

"Đừng nhúc nhích, ngồi xuống, chân ngươi bị thương, mị ma các ngươi trời sinh đã tu vi thấp, nếu không có ma nhân nào song tu với các ngươi, chỉ sợ tu vi cả đời này đều không có tăng tiến gì. Huống hồ, các ngươi sinh ra đã có hợp hoan cốt, máu để lại cũng có hợp hoan hương, dễ dẫn dụ người khác tới đây."

"Tiêu Tiêu, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ thật tốt cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top