Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cúi đầu rầu rĩ đi theo Ngọc Ly Sinh trở về, lúc này trời đã rất khuya.

Ngọc Ly Sinh đi thẳng vào tẩm điện, hắn vứt lại cho cậu một câu "Con ra ngoài điện quỳ tử tế cho ta", sau đó thì quay người đi vào trong thay y phục.

Hứa Mộ Ngôn rất do dự, có cần quỳ hay không.

Nếu quỳ, đầu gối sẽ đau, cậu không muốn phải ngoan ngoãn chịu phạt như một con rùa nhỏ.

Nếu không quỳ, lúc sau Ngọc Ly Sinh lại không vui, quả phụ nhỏ này cái đó thì to nhưng tính cách thì lại rất nhỏ nhen.

Lúc Hứa Mộ Ngôn đang do dự như vậy, đột nhiên có một thứ gì đó bay ra ngoài, cộp một phát đập thẳng vào đầu của Hứa Mộ Ngôn. Cậu đau đến mức phải kêu oai oái mấy tiếng, sau đó hai tay vội vàng cho lên ôm đầu. Nhìn thấy có một cuốn sách rơi ở bên chân, cậu theo bản năng mà thốt lên một câu: " Thằng nhãi nào dám đánh ông mày hả?!"

Ngay sau đó, tiếng cười khẩy lạnh lùng của Ngọc Ly Sinh từ trong điện truyền ra: "Con còn dám mắng vi sư một câu nữa, vi sư hôm nay nhất định sẽ rút đứt lưỡi con!"

Chỉ với một câu như vậy Hứa Mộ Ngôn lập tức cho tay lên bụm miệng. Trong lòng còn thầm nghĩ, người ta nói rồi, hảo hán không nên ăn cái thiệt trước mắt.

Đêm dài dằng dặc, lại không ngủ được. Vào cái đêm khuya thanh vắng như thế này, thích hợp phóng hỏa giết người.

Thực ra cái thể diện ấy mà, lúc sinh không cầm đến, lúc chết chẳng mang đi, chúng ta cũng chẳng cần để ý... chủ yếu là quỳ ở bên ngoài ngắm trăng như thế này cũng khá là vui.

Hứa Mộ Ngôn hất vạt áo một cái, sau đó gương mặt tràn đầy vẻ khí thế lẫm liệt quỳ xuống đất, đôi mắt ngẩng lên trên trời ngắm nhìn ánh trăng sáng, tiếp đó còn làm như mình rất có lý mà nói tiếp: "Quỳ thì quỳ, hung dữ với con vậy làm gì? Chẳng phải con mới chỉ là đứa trẻ còn chưa mọc hết lông thôi hay sao?"

Rất nhanh bên trong điện lại vang lên một tiếng cười khẩy lạnh lùng, tiếp đó là tiếng y phục lần lượt rơi xuống đất. Cũng không biết qua bao lâu, Ngọc Ly Sinh nói: "Lăn vào đây."

Lăn?

Động tác này có độ khó khá cao, Hứa Mộ Ngôn đang suy nghĩ xem nên lăn như thế nào để thể hiện bản thân mình là người không tự ti mà cũng không kiêu ngạo.

Quả phụ nhỏ ở trong điện hình như đã không còn sự nhẫn nại nữa, không biết hắn đã dùng phép thuật gì mà cách một khoảng cách như vậy mà vẫn có thể kéo lấy cổ áo của cậu và lôi người vào bên trong.

Hứa Mộ Ngôn đáng thương chưa kịp chuẩn bị gì, cậu giống y hệt như một quả bóng da bị kéo bong long lóc vào bên trong. Thật không dễ dàng gì mới đứng được dậy, bên tai lại truyền đến một tiếng trách mắng: "Ai cho con đứng dậy? Quỳ xuống!"

Đôi chân kia lại ngay lập tức khuỵu xuống, vừa quỳ một cái thì Hứa Mộ Ngôn đã lập tức ngẩng đầu lên tiếp tục giảo biện: "Sư tôn, thật sự là có rắn. Con rắn đó vừa to vừa dài, con thật sự đã mò được nó, lại còn dùng tay bắt nó! Nếu như sư tôn không tin, vậy lão nhân gia người hãy ngửi tay của con đi, có lẽ vẫn còn mùi vị do con rắn đó để lại."

Vừa nói, Hứa Mộ Ngôn còn vừa dám to gan giơ móng vuốt chó của mình ra khua khua múa múa trước mặt Ngọc Ly Sinh, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con rắn đó thật sự rất to, nếu như không phải bị con bắt được, nói không chừng nó đã cắn bị thương sư tôn rồi."

Hiện tại Ngọc Ly Sinh không muốn nghe bất kỳ cái gì liên quan đến "rắn" nữa, cứ nghe thấy là cơn tức giận trong lòng hắn lại dâng lên, hận không thể một chường đánh chết người sau đó vứt vào lò lửa đúc lại.

Hít sâu một hơi, cật lực kìm chế lửa giận, dù sao thì nuôi dưỡng một đứa đồ đệ cho nó trưởng thành như thế này cũng không dễ dàng gì. Cho dù có là con chó con mèo thì nuôi lâu ngày rồi cũng sẽ sinh ra tình cảm.

Huống hồ Hứa Mộ Ngôn còn là một người sống sờ sờ.

"Tại sao trước đây vi sư không biết con giỏi giảo biện như vậy nhỉ, khua môi múa mép?"

Hứa Mộ Ngôn hơi ngạc nhiên, câu nghĩ, bản thân mình chẳng có cái tài cán nào cả, nhưng lại được cái miệng. Lúc còn sống, người mẹ đáng thương của cậu lúc nào cũng càm ràm cậu, nói cái miệng của cậu có thể bốc phét một cây lúa mỳ thành một vàng thỏi, cãi đen thành trắng

Thằng em trai bại hoại nam nữ đều ăn con của ông bố dượng cậu nhiều lúc không cãi lại cậu nên nó chỉ đành giât tóc cậu, bóp cổ cậu, sau đó dùng gương mặt đầy vẻ dữ tợn nói muốn làm nát cái miệng nhỏ của cậu.

May mà ông trời thương xót, Hứa Mộ Ngôn có thể bình an trưởng thành đến ngày hôm nay, thật sự là không dễ dàng gì.

Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Hứa Mộ Ngôn giả vờ trấn tĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trước kia con cũng như vậy... chỉ là người chẳng bao giờ nhìn thẳng vào con thôi."

"Con nói cái gì?"

"Không có gì!"

Ngọc Ly Sinh cảm thấy mình sắp bị tên nghiệt đồ này làm cho tức không thở nổi. Hắn thay sang một bộ y phục màu ngọc bích, tóc của hắn vẫn còn hơi ướt, hắn tùy tiện dùng một sợi dây cột tóc màu vàng cột lại. Nhìn thế này dung mạo hắn dường như đã bớt đi vài phần cay nghiệt cũng như lạnh lùng, nhìn dáng vẻ đã hiền dịu ôn hòa hơn rất nhiều.

Hắn ngồi trên ghế, ngón tay khẽ gập cong lại gõ gõ lên mặt bàn, hàng lông mi màu đen vừa dày vừa dài giống như y hệt như hai phiến hoa hải đường, hai bên lông mày đen khẽ nhíu chặt lại, giống như đang có chút đau đầu, một tay còn lại thì đang nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường.

Hắn lại lần nữa cúi đầu xuống nhìn người thiếu niên đang quỳ không tử tế trên mặt đất, bộ dáng thì y hệt như lợn chết không sợ nước nóng. Thật sự là khiến cho cái tâm trạng vừa mới bỉnh ổn lại được của Ngọc Ly Sinh lập tức lại bùng lên lửa giận.

"Còn quỳ ở đó làm cái gì? Nên phạt như thế nào, cần vi sư dạy con sao?"

Hứa Mộ Ngôn mặt đầy sầu khổ,

Không phải là không muốn xin phạt, quan trọng là không biết nên xin như thế nào.

Cậu đã suy nghĩ thật kỹ một hồi lâu thế nhưng vẫn không thể nào nhớ nổi quy trình xin nhận phạt diễn ra như thế nào.

Kiếp trước lúc cậu bị lão già mập say rượu kia đánh, lão nói đánh là đánh, nào thì bạt tai, thắt lưng, dép lê, giá treo quần áo, cứ cầm được cái gì là lão phang cái đó. Cậu đã bao giờ tự mình chủ động xin ăn đòn đâu.

Chủ động xin ăn đòn, nói không chừng là đầu bị bệnh thần kinh rồi.

Hứa Mộ Ngôn không muốn bị đánh, ít nhất là không nên bị một sư tôn đáng thương – tổng thụ - mỹ nhân trong truyện lô đỉnh đánh.

Chân duỗi ra rồi, tay áo cũng xắn lên rồi, định lấy cứng chọi cứng rồi.

Người ta thường nói, sư tôn cho dù có lạnh lùng đến đâu đi nữa thì trực tràng vẫn là nóng hôi hổi.

Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất của việc kiểm nghiệm chân lý, cậu lại phải nên sàn diễn rồi!

"Đi, mau cởi y phục ra."

Hình như sự nhẫn nại vốn dĩ đã không có mấy của Ngọc Ly Sinh đều đã bị tiêu hao hết, vậy mà trực tiếp kêu cậu cởi y phục.

Hứa Mộ Ngôn thuận thế theo hai chân mà đứng thẳng lên, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào sư tôn muốn đánh mông cậu sao?

Rất có khả năng!

Dù sao thì trước đó sư tôn đã nói rồi, người sẽ dùng cách dạy dỗ trẻ con đẻ trừng trừng phạt cậu.

Nói thế nào nhỉ, tóm lại là cho dù là sư tôn đánh cậu, hay là cậu đánh sư tôn thì nói chung đều phải cởi quần ra thôi.

Đánh với đánh là khác nhau mà.

"Được, đây là sư tôn ép con đấy nhé, cởi thì cởi!"

Hứa Mộ Ngôn khẽ cắn răng, giậm chân một cái, giờ này làm sao cậu còn có thời gian suy nghĩ đến vấn đề hai người mới chỉ quen nhau chưa được bao lâu, tóm lại lúc đọc nguyên tác thì cậu cũng đã hiểu được kết cấu toàn bộ cơ thể của sư tôn.

Như vậy là cậu đã nắm chắc lý thuyết trong tay, bây giờ chính là lúc để thực hành.

Cậu lập tức tháo dây lưng rồi nhanh chóng cởi bỏ quần ra. Tiếp đó mặt không đỏ, thở không gấp, miễn cưỡng tỏ ra mạnh mẽ nói: "Cởi xong rồi."

Ngọc Ly Sinh: ...

Ngọc Ly Sinh: ...

Ngọc Ly Sinh: ...

Thấy Ngọc Ly Sinh không có bất kỳ phản ứng gì, Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, sư tôn chắc chắn là bị cậu dọa cho ngẩn người rồi. Dù sao thì thứ đồ chơi làm bằng ngọc kia làm sao có thể bằng được một người còn sống sức khỏe dồi dào cơ chứ.

Ai ngờ Ngọc Ly Sinh lại lắc đầu than thở một tiếng: "Mộ Ngôn, con thật sự rất giống một đứa trẻ con."

Đợi đã, trẻ con?

Sư tôn nói cậu giống trẻ con?!

Hứa Mộ Ngôn đờ người, cậu thầm nghĩ, lẽ nào là sư tôn đang châm biếm cái đó của cậu hơi nhỏ hay sao?

Cậu theo bản năng cúi đầu xuống liếc một cái... ừm, nói như thế nào nhỉ, cậu chưa từng nhìn thấy cái nào to cả, cho nnên cậu cảm thấy cái của mình nhìn vào cũng khá là to khỏe.

Đương nhiên rồi, chắc chắn là không thể so sánh được với con rắn nước trước đó được.

Dù sao thì người và rắn là khác nhau.

Hay là nói như vậy đi, nếu con rắn đó là quả dưa hấu, vậy thì cái đó của Hứa Mộ Ngôn hình như chỉ bằng một quả táo mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top