Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhưng khi cái suy nghĩ này chỉ vừa mới nảy ra, tay của Hứa Mộ Ngôn lại giống như bị mất khống chế mà giơ lên tự tát vào miệng mình một cái.

Thôi dẹp! Xem ra ông trời cũng không cho cậu có bất kỳ suy nghĩ xấu xa gì với Ngọc Ly Sinh.

Nếu như ông trời đã không cho cậu dùng đao thật súng thật để làm, vậy cậu đổi sang dùng cái khác thì chắc là được đúng không?

Muốn thân thể ấm lên, vậy thì có rất nhiều cách mà, ví dụ... Ánh mắt Hứa Mộ Ngôn nhìn vào bát canh gừng còn chưa uống hết đặt trên bàn.

Nếu cậu cho Ngọc Ly Sinh uống hết bát canh gừng kia thì còn sợ người của hắn không ấm lên được hay sao?

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy tính khả thi của cách này rất lớn, cái đầu của mình quả nhiên là vô cùng thông minh.

Nhưng vấn đề lại đến rồi, lỡ như trong quá trình đó đột nhiên Ngọc Ly Sinh tỉnh lại, vậy thì phải làm sao?

Với cái tính cách của Ngọc Ly Sinh, hắn không chặt cậu ra thành từng mảnh rồi vứt cho chó ăn thì mới lạ?

Trong lúc Hứa Mộ Ngôn đang do dự không thôi, liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy dưới lớp y phục của sư tôn có gì đó kỳ quái.

Cậu lập tức tiến lại gần một chút, cảm thấy hơi nghi hoặc nói: "Kỳ quái, chỗ này của sư tôn tại sao... đậu má!"

Sư tôn vậy mà lại cứng rồi!

Vừa phát hiện ra điều này, Hứa Mộ Ngôn đột nhiên từ trên giường mà nhảy dựng lên. Trùng hợp là gáy của cậu cộp một phát đụng trúng vào khung giường.

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt tối đen như mực, tiếng kêu ong ong cứ vang lên bên tai, chẳng còn nhìn rõ mọi thứ nữa, đến nghe cũng không còn rõ ràng nữa.

Ngọc Ly Sinh thuận thế mà tỉnh dậy, đúng lúc đè lên người của Hứa Mộ Ngôn. Đập vào mắt hắn là một gương mặt thiếu niên vô cùng thanh tú non nớt, đôi mắt thụy phụng xinh đẹp, lúc này đang hơi mịt mờ.

"Mộ Ngôn?"

"Hử?"

Hứa Mộ Ngôn bị đập vào gáy nên hiện giờ đang cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Cậu chỉ cảm thấy hai mí mắt mình nặng trĩu, thật sự muốn ngủ gật một giấc. Hiện giờ căn bản là không còn phân biệt được đông tây nam bắc nữa, trong miệng còn phát ra những tiếng hu hu không rõ là có ý gì?

"Mộ Ngôn?"

Ngọc Ly Sinh cho tay ra sau gáy Hứa Mộ Ngôn sờ thử, sờ được một cục u tròn nổi lên, hắn liền hiểu cậu bị đập trúng gáy nên giờ đang mơ mơ hồ hồ, hắn nói: "Thôi vậy, đợi khi nào con thanh tỉnh thì lại tính sổ sau vậy."

"Hử?"

Hứa Mộ Ngôn đang bị choáng váng, cũng không phân biệt nổi đối phương là ai, trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ là làm sao để cho thân thể của sư tôn mau chóng ấm lên.

Vì vậy cậu đã gan to bằng trời mà vô cùng nghiêm túc hỏi: "Ngươi có biết làm sao mới có thể khiến cơ thể mau chóng ấm lên hay không?"

Ngọc Ly Sinh không muốn nói chuyện với tên nghiệt đồ này lắm, vì vậy hắn chậm rãi đứng lên chỉnh trang lại y phục, sau đó không hề khách khí một chút nào mà đá thẳng người xuống dưới giường.

Ai ngờ Hứa Mộ Ngôn lại gan to bằng trời, cậu đột nhiên bổ qua, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Ngọc Ly Sinh, sau đó ngẩng mặt lên nói: "Ca ca xinh đẹp, ngươi có quen biết Ngọc Nô hay không?"

"Con nói cái gì?!" Gương mặt Ngọc Ly Sinh lập tức tối sầm lại, gương mặt với ngũ quan xinh đẹp cũng trở nên hung dữ hơn, hắn cắn răng cắn lợi nở một nụ cười lạnh lùng, "Con dám nói lại một lần nữa xem?"

"Ngươi có quen biết Ngọc Nô hay không? Ta muốn tìm hắn?"

Hứa Mộ Ngôn không biết nguyên nhân, cục u sau gáy của cậu càng ngày càng sưng to, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, cả người gật gật gù gù, không được tỉnh táo cho lắm. Lúc nói chuyện cũng bừa bãi lộn xộn.

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng hỏi: "Con tìm hắn để làm gì?"

"Ta tìm hắn... tìm hắn... đúng rồi, ta tìm hắn để làm cái gì nhỉ?"

Hứa Mộ Ngôn gương mặt tràn đầy vẻ mịt mờ, đột nhiên không nhớ ra nổi mình muốn tìm "Ngọc Nô" để làm cái gì, nghĩ mãi cả nửa ngày trời, : "Ta nhớ ra rồi, ta muốn tìm hắn, để hắn... để hắn..."

"Để hắn làm gì?"

"Để hắn sinh con cho ta!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngọc Ly Sinh càng ngày càng trở nên âm u, hàng lông mi dày dài dần dần híp lại thành một đường thẳng dài giống như một nét mực đen, cả người toát ra một luồng sát khí đầy quỷ dị.

Cậu muốn về nhà, đến nằm mơ cũng muốn.

Chỉ cần cùng Ngọc Ly Sinh sống một cuộc sống vợ chồng tôn trọng nhau, ân ái một kiếp, sau đó sinh ra một đứa trẻ, xong xuôi rồi thì có lẽ cậu sẽ được trở về.

"Dựa vào đâu?" Ngọc Ly Sinh cười khẩy một cái, ngữ khí có chút chế giễu: "Con có bản lĩnh gì để hắn sinh con cho con? Con mới lớn bao nhiêu, con có biết làm sao để khiến một người đàn ông sinh được con hay không?"

"Con đã rất lớn rồi!"

Hứa Mộ Ngôn giống hệt như không có não, cậu ngu ngốc cởi bỏ dây quần ra, sau đó lôi thứ đó ra ở ngay trước mặt Ngọc Ly Sinh, lại còn vô cùng tự tin nói: "Ngươi xem! Của ta rất lớn! Ngươi chịu đựng một chút!"

Ngọc Ly Sinh:...

Lời nói vừa rồi của hắn rõ ràng là dùng để chỉ tuổi tác của Hứa Mộ Ngôn. Một đứa trẻ mới mười bảy tuổi, lông còn chưa mọc hết, có biết cái gì là tình, cái gì là ái không chứ?

Lười tính toán với tên ngốc, Ngọc Ly Sinh nâng tay lên đẩy người xuống dưới giường, gương mặt lạnh lùng trách mắng: "Con thật sự không biết chút liêm sỉ nào, phạt con quỳ ở đây một đêm, khi nào suy nghĩ rõ rồi thì mới được đứng lên!"

Bang một tiếng.

Hứa Mộ Ngôn không kịp phòng bị cái gì mà đã bị đạp lăn xuống khỏi giường, trùng hợp là lại bị đụng trúng vào gáy.

Vốn dĩ đã bị đụng đến thần trí không rõ ràng rồi, lần này đầu óc lại càng mơ hồ hơn, căn bản không nghe rõ Ngọc Ly Sinh nói cái gì, trong não toàn hiện ra những thứ lung ta lung tung, toàn bộ đều là những cảnh nghiệt đồ làm sao khi sư diệt tổ ở trong nguyên tác.

Hơn nữa, cậu cho rằng bản thân cũng được!

"Làm phản rồi phải không, cái con mẹ nó, dám đánh ta!"

Hứa Mộ Ngôn xoa xoa gáy, lảo đà lảo đảo đứng dậy. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Ngọc Ly Sinh, cậu tay đấm chân đá vào không trung, trong miệng còn lẩm bà lẩm bẩm: "Cho ngươi lên mặt rồi sao? Cho ngươi lên mặt rồi đúng không? Dám đánh ta? Ngươi có biết kết cục tương lại của mình là gì hay không?"

Vốn dĩ Ngọc Ly Sinh không muốn tính toán với cậu, nhưng nghe xong lời này, hắn liền mở miệng, "Hửm? Vậy sau này ta sẽ có kết cục như thế nào?"

"Kết cục là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"

Hiện tại đầu óc của Hứa Mộ Ngôn không còn minh mẫn nữa rồi, nếu như đầu óc còn một chút sự thanh tỉnh thì cậu tuyệt đối sẽ không dám nói những lời như thế này.

"Ngươi sẽ bị nhốt lại, bị dây xích trói lên trên giá!"

"Bị người ta chơi đùa suốt ngày suốt đêm!"

Những gì Hứa Mộ Ngôn nói là hoàn toàn căn cứ theo sự phát triển tình tiết trong nguyên tác. Càng nghe sắc mặt Ngọc Ly Sinh càng khó coi, hắn đột nhiên đứng lên nhảy xuống giường rồi giơ tay lên bóp lấy cổ Hứa Mộ Ngôn.

Sau đó hắn đập mạnh người cậu vào chiếc cột đá ở phía sau, Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nói: " Làm sao mà con biết được những điều này? Là ai đã nói cho con, mau nói!"

"Khụ khụ khụ."

Cả người Hứa Mộ Ngôn bị hắn bóp cổ kéo lên, hai chân không tiếp đất, giãy giụa giữa không trung. Thực ra cậu còn nửa câu sau là "Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không làm như thế với hắn" còn chưa kịp nói ra thì đã bị bóp cho đến mức không nói nổi nữa.

"Được lắm, đứa đồ đệ ta nuôi hơn mười năm, vậy mà lại giống y hệt như người ngoài. Ta tự nhận thấy vẻ bề ngoài của mình không có gì đặc biệt, nhưng đến cả đệ tử dưới trướng của ta cũng thèm thuồng không thôi."

Bỗng nhiên Ngọc Ly Sinh lại cười lên, thế nhưng chân mày cũng như khóe mắt lại không hề dịch chuyển nửa phần, ý cười cũng chưa chạm đến đáy mắt. Hắn trầm giọng nói: " Con cũng muốn thử cảm giác bị người ta xem là lô đỉnh đúng không? Vậy được thôi, sư tôn cho con toại nguyện."

Hắn một phát kéo người lên giường, phần eo bụng của Hứa Mộ Ngôn đúng lúc đập vào phần mép giường, vì vậy cậu không thể không gập người lại như con tôm, lúc này cậu còn chưa kịp kêu đau.

Phía sau bỗng thấy hơi lạnh, lớp quần trong cuối cùng đã bị một thanh trường kiếm hất ra. Chiếc thước ngọc kia cạch cạch rơi xuống dưới đất, còn Ngọc Ly Sinh thì đang cầm trường kiếm đứng cách sau lưng cậu không xa.

Thấy Hứa Mô Ngôn đang muốn giãy giụa đứng dậy, hắn lật tay lại cầm vỏ kiếm chọc vào trên phần eo sau lưng cậu.

Một phát như vậy, thắt lưng của Hứa Mộ Ngôn hoàn toàn đã mềm nhũn, cả người run rẩy nằm quỳ bên mép giường, khóe môi khẽ nhếch lên, oa một tiếng xong liền khóc.

--------------------------------------

Các bạn yêu thích bộ truyện thì cùng vào fanpage để quẩy nhé. Cám ơn mọi người!

https://www.facebook.com/sinhngonngonsinh

Em không có donate đôn liệc gì hết nhưng cái fanpage vắng như cái chùa bà đanh ý, mọi người có thể  nhẹ nhàng  cho em một tương tác để em còn có động lực em ngồi em edit không ạ. Cám ơn mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top