Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Ly Sinh ôm người vào trong lòng, mở nắp bình thuốc ra, dùng ngón tay lấy ra một lượng lớn, sau đó cẩn thận tỉ mỉ bôi lên vết thương của Hứa Mộ Ngôn.

Nhưng cho dù có cẩn thận nhẹ nhàng như vậy thế nhưng Hứa Mộ Ngôn vẫn đau đến mức khẽ phát ra những tiếng khóc hu hu hu đáng thương y hệt như một con chó con lang thang không ai cần.

"Gặp được ta, là may mắn của con, nhưng cũng là điều bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời này của con."

Ngọc Ly Sinh rất thích bộ dạng này của cậu, nhìn giống hệt như một con chó lang thang bị người ta đánh cho sợ, rõ ràng là sợ muốn chết, thế nhưng không thể không kẹp theo cái đuôi, cẩn thận rụt rè từng chút một bò lại gần cầu xin được an ủi, vô cùng đáng thương.

Chỉ đáng tiếc, sự việc đã đi đến bước ngày hôm nay mà đồ đệ nhỏ vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn, cứ động một tý là thích hầm hừ nhe răng nanh sắc nhọn của mình ra với hắn.

Ngọc Ly Sinh giơ tay lên bóp cằm Hứa Mộ Ngôn, ép cậu phải mở miệng, ý đồ muốn lấy cái que trong miệng cậu ra.

Nhưng ai ngờ lại khiến cho Hứa Mộ Ngôn ho lụ khụ một trận, cả người lại càng co rúm lại hơn.

"Các nữ đệ tử trong sơn môn còn không mong manh bằng con, chưa làm gì mà đã bệnh thành thế này rồi, thật sự là rất khiến người ta phải thương tiếc."

"Chỉ đáng tiếc, người con gặp phải là ta, nếu thời khắc này người đang ở đây là Đàn Thanh Luật, chắc là nó sẽ đau lòng chết mất."

Ngọc Ly Sinh lấy cái que ra, suy nghĩ một lúc, hắn cúi người xuống ôm người từ dưới đất lên, sau đó đi thẳng đến bên mép giường.

Vì không để cho Hứa Mộ Ngôn tỉnh lại, động tác của hắn vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng, đợi sau khi đặt người lên trên giường xong thì hắn cũng nằm xuống theo.

Hứa Mộ Ngôn ngủ mơ mơ màng màng, cậu chỉ cảm thấy trong miệng thiếu mất thứ đồ gì đó, cổ họng cũng đang ngứa ngáy, vì không nhịn được nên lại bắt đầu ho.

Cậu theo bản năng cọ cọ sang bên cạnh, sau đó một phát cắn đúng phải cánh tay mà Ngọc Ly Sinh còn chưa kịp rút về, cả bốn ngón tay của hắn đều bị ngậm trong miệng, hai má Hứa Mộ Ngôn phồng lên.

Ngọc Ly Sinh ngẩn người một lúc, nhìn vào cậu thiếu niên hai má đỏ bừng trước mặt này, hắn không khỏi nở nụ cười: "Thật sự là giống một chú chó con mà, đã ngủ rồi mà còn không quên cắn ngón tay của vi sư."

Ngón tay của hắn vừa thon vừa dài, móng tay cũng được cắt ngắn, hắn không nhẫn nhịn được mà hơi cong ngón tay lên nhẹ nhàng gãi gãi vào cổ họng của Hứa Mộ Ngôn.

Sau khi khiến cho cổ họng cậu phải co rút một trận, hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy đầu lưỡi của cậu, tùy ý chơi đùa một phen. Hắn dùng móng tay cào nhẹ vào lưỡi cậu, đầu ngón tay không nặng không nhẹ ma sát vào cái răng hổ sắc nhọn của Hứa Mộ Ngôn.

Giống như muốn từng chút từng chút một mài mòn chiếc răng hổ sắc nhọn đó đi.

"Ưm."

Trong lúc nằm mơ Hứa Mộ Ngôn vẫn còn phát ra những tiếng khóc đau đớn, cánh tay trái đang bị thương kia vươn ra muốn ngăn cản hành vi trêu trọc của Ngọc Ly Sinh.

Thế nhưng lại bị hắn bắt lại, sau đó hắn tùy tiện dùng dây lưng buộc tay cậu vào đầu giường. Ngọc Ly Sinh gương mặt tràn đầy thoải mãn nhìn vào kiệt tác trước mặt của mình, hắn cười nói: "Không được động đậy lung tung, làm bị thương tay thì vi sư không lo cho con nữa đâu."

Ngày hôm sau lúc Hứa Mộ Ngôn tỉnh lại, cậu giật mình phát hiện ra rằng, chết tiệt, bản thân thân cậu đang nằm trên giường của quả phụ nhỏ.

Không những như vậy, cánh tay trái hôm qua bị thương còn đang bị trói trên đầu giường.

Cậu sợ nhảy dựng lên như cá chép giãy lưới, từ trên đầu giường lật người ngồi dậy.

Phản ứng đầu tiên của cậu chính là phải mau chóng xuống giường sau đó tìm một cái góc khuất nào đó và trốn đi.

Nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào sợi dây lưng trói trên tay, cả người Hứa Mộ Ngôn lại không tự chủ được mà run lên.

Trong lòng cậu nghĩ, không cần nói, nhất định là quả phụ nhỏ đã trói cậu ở đây. Lỡ như cậu cởi dây trói ra, quả phụ nhỏ trở về không bẻ gãy tay cậu thì cũng cho cậu hai cái bạt tai.

Dù sao thì dựa theo tính cách của quả phụ nhỏ, những việc như thế này hắn tuyệt đối có thể làm được.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này, Hứa Mộ Ngôn không dám động đậy lung tung nữa.

Cậu lo lắng bất an ngồi ở trên giường, nhìn kỹ vào vết thương, hình như đã được bôi thuốc, tiến lại gần ngửi thử, có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.

Lẽ nào tối hôm qua quả phụ nhỏ đột nhiên thức tỉnh lương tâm, không những giúp cậu bôi thuốc mà còn bế cậu lên trên giường.

Điều này có phải đã nói rõ rằng, thật ra quả phụ nhỏ cũng không phải cái loại vô tình bạc nghĩa, từ trong xương cốt của hắn vẫn có một chút sự quan tâm đến người đồ đệ này.

Lúc Hứa Mộ Ngôn đang trầm tư suy nghĩ nên làm sao để từng bước chinh phục quả phụ nhỏ, lừa gạt tình cảm của hắn.

Đột nhiên bên ngoài của truyền đến một loạt những tiếng bước chân nhỏ, không khí hồi hộp, từng tiếng gõ cửa vang lên giống như đang gõ vào trái tim cậu.

Cạch cạch một tiếng, cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người bước vào bên trong.

Hứa Mộ Ngôn không dám ngẩng đầu nhìn, cậu co người vào trong góc, cho tay lên che lấy đầu mình.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân dừng lại ở trước mặt mình, lúc này cậu mới dám ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Không nhìn thì không sợ, vừa nhìn một cái sợ giật cả mình.

Không biết tối hôm qua Ngọc Ly Sinh đi đâu, gương mặt trắng bệch đáng sợ, giống hệt như một trăm năm rồi chưa nhìn thấy ánh sáng mặt trời vậy, dường như còn có thể nhìn thấy mạch máu cùng với gân xanh xanh ở bên dưới lớp da.

Điều đáng chết hơn đó là cho dù có là bộ da hay tướng xương thì quả phụ nhỏ đều được ông trời vô cùng ưu ái.

Vẻ bề ngoài xinh đẹp động lòng người của quả phụ nhỏ, nhìn vào giống như một bộ da mỹ nhân biết đi vậy.

"Tỉnh rồi? Hôm qua ngủ có ngon không?"

Hứa Mộ Ngôn không dám trả lời, cậu gật đầu lung tung vài cái. Ánh mắt cậu bỗng lướt qua hai cái đuôi đầy lông đang nằm trong tay quả phụ nhỏ.

Đầu tiên cậu hơi sửng sốt, sau đó mới hỏi một câu: "Sư tôn, đuôi của ai vậy ạ?"

"Đuôi của hồ ly, vi sư đặc biệt đi tìm đó, con thấy cái nào đẹp hơn?"

Ngữ khí của Ngọc Ly Sinh vô cùng bình thản, giống như đang tùy tiện nói mấy câu chuyện hàng ngày vậy, hắn đưa hai cái đuôi hồ ly cho Hứa Mộ Ngôn, sau đó vô cùng hòa nhã hỏi ý kiến của cậu.

Hứa Mộ Ngôn nhìn mấy lần, sau đó lại cho tay lên sờ thử, mềm mại, lại còn bồng bồng, nhìn vào khá đáng yêu, cậu cứ cho rằng quả phụ nhỏ sợ lạnh cho nên lấy lông hồ ly làm khăn quàng cổ.

Nhưng cậu vẫn vô cùng ghét bỏ mà nâng cái đuôi màu đỏ lên, Hứa Mộ Ngôn nói thật lòng: "Sư tôn, cái màu đỏ này đẹp. Da sư tôn trắng, bình thường lại hay mặc bạch y, nếu phối với khăn quàng cổ màu trắng thì hơi đơn giản quá, người xem cái đuôi hồ ly màu đỏ này đi, nhìn đẹp biết mấy."

Màu sắc của chiếc đuôi màu đỏ này đẹp vô cùng, nhưng nhìn lại hơi tục, nếu như làm thành chiếc khăn quàng cổ rồi đeo lên đi ra ngoài, thật sự rất giống người ra ngoài đứng đường vẫy khách.

Ngọc Ly Sinh gật gật đầu: "Ý nghĩ của con giống với sư tôn, vi sư cũng cảm thấy cái màu đỏ này không tồi, thật sự là tục không chịu được, câu lan viện của nhân gian rất thịnh hành cái màu này..."

"..."

"Cũng rất thích hợp với con, đeo lên đi."

"!!!"

Hứa Mộ Ngôn hoàn toàn không ngờ được cái đuôi hồ ly này không phải quả phụ nhỏ chuẩn bị cho bản thân hắn mà là chuẩn bị cho cậu.

Trời nóng như thế này, đeo cái đầy lông này lên làm khăn quàng cổ thì nóng chết mất, nói không chừng còn bị ngứa nữa. Dù sao thì đâu phải ai cũng sợ lạnh như quả phụ nhỏ.

Cái này không thể dùng được.

"Con không lạnh, con không cần đeo, sư tôn tự mình đeo thì hơn?"

Hứa Mộ Ngôn cẩn thận từ chối, lời này vừa nói ra thì đã bị ánh mắt sắc lẹm của quả phụ nhỏ ép trở lại. Bất đắc dĩ, cậu nhanh chóng thay đổi lời nói: "Được... con đeo."

Cậu cầm lấy cái đuôi hồ ly màu đỏ, sau đó quấn hai vòng lên trên cổ, cậu phát hiện độ dài đúng vừa đủ.

Đúng khéo quấn quanh cổ cậu, chỉ cần hơi cúi đầu xuống thì lông của cái đuôi hồ ly đỏ như lửa kia sẽ chạm vào miệng cậu.

Nếu như là ngày đông thì dùng cũng được, chắc chắn là rất ấm áp, thế nhưng trời nóng thế này mà quả phụ nhỏ cứ bắt cậu đeo, thật sự là khổ không nói thành lời mà.

Thấy vậy lông mày Ngọc Ly Sinh nhíu lại, hắn không vui nói: "Hứa Mộ Ngôn, đơn thuần thì cũng nên có mức độ thôi, sao con có thể đeo cái này lên như thế?"

"Hả?"

Hứa Mộ Ngôn khẽ vò đầu, cậu vẫn còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cậu vẫn chưa nghĩ đến sự biến thái của quả phụ nhỏ, cho nên cũng chỉ cảm thấy rằng cái này không phải nên dùng như thế sao?

Lẽ nào, không phải để đeo lên cổ, mà là đội lên đầu?

Vì vậy Hứa Mộ Ngôn vội lấy cái đuôi hồ ly xuống, sau đó tùy ý bện bện lại vài vòng làm thành hình dạng của cái mũ rồi đội lên đầu.

Vừa quá mà, hoàn toàn vừa với cái đầu của cậu.

Giống như cái vòng đội đầu vậy, vừa có thể bảo vệ đầu, lại còn có thể che nắng.

Thấy vậy, lông mày Ngọc Ly Sinh lại càng nhíu chặt hơn, tay hắn nắm chặt thành nắm đấm: "Có phải con đang khiêu chiến với lòng kiên nhẫn của vi sư không?"

"Nhưng mà... cái này rất vừa với đầu của con mà? Sư tôn người nhìn xem, cái mũ này đội lên rất vừa vặn này, không to không nhỏ, vừa vặn biết mấy, đẹp biết mấy, hơn nữa lại còn không cần dùng đến kim chỉ... được, đồ đệ hiểu rồi."

Hứa Mộ Ngôn run run rẩy rẩy tháo cái mũ xuống, sau đó vòng một vòng qua eo.

Vừa thắt vào eo xong, cậu cảm thấy cũng khá là vừa, vì vậy lại ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy thế này thì sao ạ?"

Ngọc Ly Sinh: "..."

"Là con quá ngu, hay là vi sư biểu đạt chưa đủ rõ ràng?"

Hứa Mộ Ngôn không dám nói quả phụ nhỏ không đúng, cậu run rẩy cầm lấy cái đuôi hồ ly trong tay, sau đó nhỏ tiếng nói: "Là đồ nhi ngu, đồ nhi không xứng dùng thứ đồ này..."

"Ăn nó đi."

"Ăn?"

"Đúng, ăn nó vào."

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Ngôn, nói từng chữ từng chữ một: "Vi sư nhìn con ăn nó vào."

Hứa Mộ Ngôn: "..."

Ồ, thì ra là quả phụ nhỏ xem cậu như chó mà nuôi, trước đó còn biết lấy đồ ăn chín qua cho cậu ăn.

Hôm nay thì hay rồi, trực tiếp cho cậu ăn tươi nuốt sống, ăn sống đuôi hồ ly luôn.

Đuôi hồ ly cậu chưa ăn bao giờ, nhưng đuôi lợn thì cậu ăn rồi. Lúc nhỏ cậu ngủ thường hay bị chảy nước miếng, mẹ cậu xin một cái đuôi lợn mà người ta không cần nữa ở một tiệm bán thịt lợn. Sau đó mang về nhà nấu chín rồi cho cậu gặm, sau đó cậu không còn chảy nước miếng khi đi ngủ nữa.

Cậu nghĩ mùi vị của đuôi lợn với đuôi hồ ly chắc không khác biệt nhau lắm, chỉ là lông... hình như hơi nhiều lông quá rồi.

Hứa Mộ Ngôn căn bản không thể nào ăn được, cậu gương mặt đầy sầu khổ nâng cái đuôi hồ ly trong tay hỏi: "Sư tôn, thật sự phải ăn sống sao? Không thể cho ít nước sôi rồi vặt bỏ lông của nó sao? Thế này mà cắn vào thì miệng dính đầy lông mất."

Quả phụ nhỏ không cảm xúc lắc đầu nói: "Không thể."

Vì vậy Hứa Mộ Ngôn cắn răng một cái, cậu hạ quyết tâm, sau đó nhắm mắt lại cắn một cái vào đuôi hồ ly, lông hồ ly dính đầy miệng.

"Phi phi phi, nhiều lông quá, phi! Tanh nữa, phi phi!"

Ngọc Ly Sinh: "..."

Rốt cuộc là Hứa Mộ Ngôn quá ngu, hay là người sư tôn như hắn còn biểu đạt chưa đủ rõ?

Ngọc Ly Sinh không thể không tự suy nghĩ lại về bản thân mình, tiếp theo hắn ngẩng đôi mắt tràn đầy ý vị sâu xa nhìn vào cậu thiếu niên cắn sống đuôi hồ ly trước mặt.

Sau đó hắn mới vô cùng chắc chắn nói: "Không phải con ngu mà là con đang ngứa đòn."

Hứa Mộ Ngôn kêu một tiếng, vì muốn biểu đạt bản thân mình thật sự không phải đang ngứa đòn mà là rất ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của quả phụ nhỏ.

Hai tay cậu nắm lấy cái đuôi hồ ly, cũng chẳng thèm để ý đến lông hồ ly dính đầy miệng nữa, ăn tươi nuốt sống cũng chẳng sao, chỉ cần không bị ăn đòn là được, cậu cưỡng ép mình nhét cái đuôi hồ ly vào trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top