Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Mộ Ngôn gian nan nuốt một ngụm nước bọt xuống, biểu cảm phức tạp hỏi: "Sư tôn... thật sự là người... thật sự là người vì con nên mới bảo sư bá đưa canh tới sao? Không phải đang lừa gạt con đấy chứ?"

"Trăm thật ngàn thật." Ngọc Ly Sinh tươi cười rồi làm ra tư thế giống như đang chuẩn bị đút canh cho Hứa Mộ Ngôn.

Thứ trong cái bát đó không sạch.
Làm sao có thể uống được đây.

Hứa Mộ Ngôn tạm thời không biết là lời của quả phụ nhỏ có đúng sự thật hay không, nhưng mà cậu tuyệt đối không thể uống thứ này.
Cậu vô cùng kháng cự mà ngoảnh đầu sang một bên.

Thần sắc Ngọc Ly Sinh lập tức lạnh lùng hơn mấy phần, hắn không vui nói: "Tại sao không uống, lẽ nào con thật sự đã giở trò gì đó bên trong bát canh sao?"

Hứa Mộ Ngôn nào dám thừa nhận.
Nếu như thừa nhận thì chắc chắn là sẽ bị treo lên đánh chết.

Cậu chỉ có thể cưỡng ép bản thân đưa đôi tay run rẩy kia ra nhận lấy bát canh, cậu đang nghĩ cách làm sao để giả bộ như mình vô tình làm đổ bát canh. Như vậy chuyện này sẽ giải quyết xong.

"Sư tôn đút cho con, há miệng." Ngọc Ly Sinh đẩy tay cậu ra, hắn chắc chắn rằng Hứa Mộ Ngôn nhất định đã giở trò gì đó với bát canh.

Nói đến thì cũng buồn cười, hắn mở lòng từ bi quan tâm đến bệnh ho của Hứa Mộ Ngôn, lại còn đặc biệt nhờ người làm canh lê hấp đường phèn.

Kết quả đồ đệ nhỏ báo đáp hắn như thế nào?
Giở trò với bát canh?
Chỉ sợ là đã bỏ hạc đỉnh hồng, đoạn tràng tán, hoặc là mị dược hay gì gì đó tương tự.

Trong lòng Ngọc Ly Sinh nở một nụ cười khinh thường, đột nhiên hắn một phát giữ chặt lấy cằm Hứa Mộ Ngôn, sau đó không thèm nói lời nào đổ hết bát canh vào trong miệng của cậu.
Hứa Mộ Ngôn sặc đến mức mặt đỏ tía tai, cậu liều mạng phản kháng.

"Con không uống, không uống."
Hứa Mộ Ngôn một phát đẩy tay Ngọc Ly Sinh ra, cậu sắp bị hắn bóp đến nghẹt thở rồi.

"Con thật sự là gan to bằng trời mà."
Ngọc Ly Sinh tức giận, hắn ném mạnh cái bát xuống đất, mảnh sứ vỡ văng tung tóe, một tay hắn bóp cổ Hứa Mộ Ngôn, một tay thì giơ lên tát cho Hứa Mộ Ngôn một cái bạt tai thật mạnh.

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy bên tai mình kêu lên ong ong, nhất thời trong mắt toàn là sao trời, máu mũi máu miệng chảy ra, đầu cậu giống như bị hắn tát bay mất vậy. Một tiếng bốp đau đớn vang lên, bên má của cậu giống như bị nổ tung.

"Con muốn vi sư chết đến vậy sao? Con chẳng khác gì so với những người bên ngoài kia, con cũng chỉ ước gì ta lập tức đi chết, có phải hay không?"

Ngọc Ly Sinh bóp mạnh lấy cổ Hứa Mộ Ngôn nhấc cậu lên giữa không trung, bởi vì quá mức phẫn nộ mà ngũ quan hắn trở nên vặn vẹo.

"Hứa Mộ Ngôn, con với những người bên ngoài kia chẳng có gì khác nhau cả. Có khi con còn ác, còn xấu xa hơn! Con cứ luôn tìm mọi cách thăm dò giới hạn của vi sư, ý đồ thao túng tình cảm của vi sư, có phải hay không?"

Hứa Mộ Ngôn bị bóp cổ đến mức sắp không thở nổi nữa, gương mặt cũng đã đỏ bừng hết cả lên, bên tai cứ kêu lên ong ong, căn bản không nghe rõ quả phụ nhỏ nói cái gì.
Đây là lỗi của ai vậy?

Hứa Mộ Ngôn không cảm thấy bản thân mình sai, quả phụ nhỏ hành hạ cậu như vậy, lẽ nào không cho phép cậu báo thù lại hay sao?
Quả phụ nhỏ đánh cậu biết bao nhiêu lần, bạt tai cậu biết bao nhiêu cái, máu mũi máu miệng , nước mắt nước mũi, đâu phải là chưa từng có.

Hắn để cậu đói để cậu phải chịu nỗi đớn của bệnh đau dạ dày, đến bò dậy cũng không bò nổi.
So với những việc này, cậu chỉ là giở trò một tý vào bát canh lê hấp đường phèn mà thôi, không hề làm gì đến mức tội đáng muôn chết.

Hứa Mộ Ngôn thừa nhận rằng hành vi của mình đích thực là quá mức lưu manh hèn hạ, thế nhưng cậu thấy mình làm đúng, làm rất đúng.
Quả phụ nhỏ trước đó còn cho thứ đó của hắn vào miệng cậu, khiến mặt cậu dính đầy cái chất nhầy nhầy kia.

Rốt cuộc là ai quá đáng hơn ai.
Cậu chỉ ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu mà thôi.

"Hứa Mộ Ngôn, con nói chuyện mau, tại sao không giải thích?" Ngọc Ly Sinh gương mặt âm u, sự phẫn nộ từ tận trong đáy lòng hắn dâng lên, "Ta có nuôi một con chó, nuôi mười năm thì chó nó còn biết vẫn đuôi với ta? Con căn bản không xứng để được ta đối xử tốt."

Nói xong, hắn vứt người xuống.
Cả người Hứa Mộ Ngôn ngã trên mặt đất, không may là cánh tay bị bỏng kia lại đúng lúc đụng phải chỗ mảnh sứ vỡ trên mặt đất, máu tươi lập tức chảy ra.

Cậu khó chịu cho tay lên bịt miệng ho khan, hít thở từng ngụm từng ngụm không khí đại biểu cho sinh mệnh, tay áo giờ cũng đã dính đầy máu. Cậu còn chưa kịp kêu đau thì bên tai đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Quỳ tử tế."

Hứa Mộ Ngôn giống như phản xạ có điều kiện, cậu lập tức bò dậy sau đó vội vàng quỳ xuống dưới đất.
Cậu không hề chú ý rằng chỗ mà cậu đang quỳ vương vãi đầy mảnh sứ, cậu vừa quỳ xong một cái, những mảnh sứ đó lập tức đâm vào đầu gối cậu.

Máu tươi từ bên trong y phục chảy ra ngoài, còn có đôi mắt đang ngưng đọng một giọt nước mắt sắp chảy xuống.

"Hứa Mộ Ngôn! Con thật sự rất to gan! Nói đi xem nào, con đã bỏ thứ gì vào bên trong bát? Đoạn trường tán? Hạc đỉnh hồng? Thạch tín hay là mị dược?"

Hai chữ cuối cùng, Ngọc Ly Sinh nghiến răng ken két, giống như đang phải chịu một nỗi sỉ nhục lớn. Hắn điều động linh lực trong lòng bàn tay, chỉ cần Hứa Mộ Ngôn dám thừa nhận vậy thì chưởng này của hắn sẽ đánh nát thiên linh cái của cậu.

"Không phải đâu, con không có." Hứa Mộ Ngôn nào dám thừa nhận, cậu mà thừa nhận thì sẽ chết chắc, cậu cố gắng lắc lắc đầu: "Con không bỏ thứ gì vào bên trong hết."

"Con không giở trò, vậy tại sao lại không uống? Phải bày chứng cứ ra trước mặt con thì con mới chịu thừa nhận đúng không?"

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười khinh thường, hắn tùy tiện biến ra một cây châm bạc, lạnh lùng cười nói: "Con cứ xem đi, nếu ta thử ra độc vậy thì từ hôm nay ta sẽ chọc cái châm bạc này vào phần phía trước của con, chưa chết thì chưa được lấy ra."

(Umk, chắc là ổng định chọc vào phần niệu đạo, mình nghĩ thế)

Lời này vừa nói ra, Hứa Mộ Ngôn sợ đến toàn thân run rẩy, mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Cậu thầm an ủi bản thân, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề đâu.
Trong đó không có hạc đỉnh hồng, cũng không có đoạn tràng tán, càng đừng nói đến mị dược.

Bên trong chẳng qua chỉ có một ít nước tiểu với cả lúc ấy cậu thuận tiện cho thứ đó của mình vào bên trong bát vài lần. Nó cũng không phải thuốc độc gì, không thể nào đến dịch thể cũng có độc đấy chứ?

"Sư tôn cứ việc thử là được rồi, nếu thử ra rằng bên trong có độc, mặc kệ thuốc độc đó là do ai bỏ, người cứ đánh chết con là được."

"Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng liếc cậu một cái, hắn cúi người xuống dùng cây châm bạc đó nhúng vào số canh lê hấp đường phèn vung vãi trên đất để thử
Hoàn toàn không có biến đổi gì.

Hắn nhíu lông mày lại sau đó lại chọc cây cây châm vào chỗ mảnh sứ vỡ trên mặt đất, không có bất kỳ phản ứng nào.
Cũng tức là trong canh không có độc.

Mà vừa rồi hắn đã trách nhầm Hứa Mộ Ngôn.
Sắc mặt của Ngọc Ly Sinh khôi phục lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn mím môi không nói gì.

"Không sao đâu."
Hứa Mộ Ngôn nhỏ giọng nói, cũng không biết là đang nói chuyện với Ngọc Ly Sinh hay là đang nói chuyện với chính mình, giọng nói khàn khàn như đang khóc: "Không sao đâu, dù sao thì con chịu đựng quen rồi, không đau, con không đau."

Ngọc Ly Sinh: ...
Tình huống hiện tại có chút phức tạp, không khí có chút vi diệu.
Ngọc Ly Sinh cũng không biết rốt cuộc là ai sai, nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân mình không sai.

Ai kêu Hứa Mộ Ngôn cứ hành động không bình thường như thế khiến cho hắn hoài nghi.
Nếu như không có lòng cảnh giác cao hơn người bình thường nhiều lần, vậy thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần.

Quá đáng sợ rồi, nỗi sợ hãi khi bị người ta bỏ mị dược vào đồ ăn thức uống, thật sự là quá đáng sợ, quá thống khổ, Ngọc Ly Sinh không quên được, mà cũng vĩnh viễn không quên được.

Nếu như đã không quên được vậy thì tất cả mọi người cũng đừng hòng quên được.
Hắn sẽ tự tay hủy hoại cái tu chân giới này, giống như năm  đó giết chết ma tôn hủy diệt ma giới vậy.

Nhưng tiếng khóc của Hứa Mộ Ngôn lại khiến cho Ngọc Ly Sinh cảm thấy hình như là bản thân hắn sai.
Bởi vì hắn chưa kịp phân biệt đúng sai đen trắng mà đã tát cậu chảy cả máu mũi máu miệng, máu tươi dính đầy trên mặt cậu thiếu niên, giống hệt như một đóa hoa hồng bị người ta giẫm đạp.

Những mảnh sứ vỡ kia đâm vào đầu gối cậu, máu tươi chảy xuống đất rồi lan ra, dường như đã sắp chảy lan đến chỗ giày của Ngọc Ly Sinh.

Qua một lúc lâu sau, lúc này hắn mới giống như bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện mà khinh thường nở nụ cười nói: "Vậy tại sao vừa rồi con lại kháng cự như thế? Không phải là chột dạ thì là cái gì?"

Dừng lại một chút, hắn lại lạnh lùng cười: "Nếu như con có nhổ một ngụm nước miếng, hay là thứ gì đó bẩn thỉu không đến nỗi mất mạng vào bên trong thì châm bạc làm sao có thể thử ra được, con nói xem có phải không?"

Trong lòng Hứa Mộ Ngôn sợ hết cả hồn, cậu thầm nghĩ, quả phụ nhỏ liệu sự như thần, thông minh lanh lẹ, cha mẹ hắn có biết không vậy?

Đầu óc như thế này tại sao không dùng nó cho việc chính đáng chứ?
Nhưng nếu cậu dám thừa nhận chuyện này vậy thì chỉ có một chữ: chết.

"Con thật sự không làm như vậy, con không có."

Hứa Mộ Ngôn hít sâu một hơi, ba phần thật bảy phần giả nói: "Con chỉ nhớ ra đêm hôm qua... con muốn sư tôn nếm một ngụm canh mà sư tôn lại tức giận, giống như đang trách con nhiều miệng nhiều lưỡi. Con không dám uống, con không xứng, con sợ sau khi uống thì sư tôn sẽ không vui, con sợ sư tôn sẽ đánh con..."

Cậu nâng cánh tay bị mảnh sứ làm bị thương lên, trên đó bị rất nhiều mảnh sứ vụn đâm vào, máu tươi theo kẽ ngón tay chảy xuống.
Nhuộm đỏ cả một chỗ đất nhỏ.

Hứa Mộ Ngôn cắn chặt răng, lúc này mới miễn cưỡng không để phát ra tiếng khóc. Cậu nghĩ, chuyện cũng đã đến nước này rồi, cho dù có là lỗi của cậu thì hiện tại cậu cũng phải diễn sao cho biến thành lỗi của quả phụ nhỏ.

Quả phụ nhỏ cũng đâu phải người chết, nhất định hắn sẽ cảm thấy áy náy, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được rồi.
Cậu phải nắm bắt lấy một chút sự áy náy đó của quả phụ nhỏ, sau đó cố gắng phóng to nó lên, để cho quả phụ nhỏ không thể nào quên nổi, thời thời khắc khắc đều nghẹt trong tim hắn.

Cảm giác buồn bực đó sẽ giống như một hòn đá kẹt hoài trong tim hắn vậy, nó sẽ đi theo cuộc sống lúc ở bên nhau của hai nười, sau đó theo thời gian dần dần trôi qua thì nó sẽ ăn vào xương tủy của quả phụ nhỏ.

Nếu như hắn đã thích một đồ đệ ngoan ngoãn lụy tình, vậy thì cậu sẽ diễn cho hắn xem.
Quả phụ nhỏ thích cậu như thế nào thì cậu chiều hắn như thế đó.

Hứa Mộ Ngôn hít thở sâu một hơi, cậu chậm rãi lê đầu gối đi về phía Ngọc Ly Sinh đang đứng, từng chút từng chút một lê qua, để lại hai vệt máu dài, nhìn vào vô cùng chói mắt.

"Sư tôn, giày của người bẩn rồi."

Hứa Mộ Ngôn cúi đầu ngoan ngoãn dùng tư thế hèn mọn lấy tay áo giúp Ngọc Ly Sinh lau bỏ vết máu đang dính ở trên giày.
Từng chút từng chút một dùng tay áo màu trắng lau đến khi nhiễm đỏ.

Cả người Ngọc Ly Sinh cứng đờ ngay tại chỗ, qua một lúc lâu sau hắn mới như đụng phải điện mà lùi về phía sau mấy bước, lạnh lùng lên tiếng mắng: "Đứng lại, con đừng qua đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top