Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người không dám sử dụng phép thuật trước mặt phàm nhân, cho nên chỉ có thể chạy.

Một mạch chạy ra khỏi Lai Dương trấn, hai người bất giác đi tới một mảnh rừng rậm.

Không biết từ lúc nào xung quanh đã toàn là sương mù.

Hứa Mộ Ngôn giơ tay lên gạt bỏ sương mù trước mặt, sau đó thử thăm dò hét lớn mấy tiếng Lưu Ly.

Thế nhưng trong cánh rừng rậm âm u này, căn bản không có ai trả lời.

Mà đồng thời sương mù lại càng ngày càng dày đặc.

"Lạ thật, lúc chúng ta đến hình như đâu có nhìn thấy cánh rừng rậm nào đâu nhỉ?"

Hứa Mộ ngôn nhỏ giọng nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời, vốn dĩ trời đang nắng gắt, nhưng giờ khắc này lại âm u.

Cậu lập tức cảm thấy nơi này cổ quái, nói không chừng sẽ gặp phải tà túy nào đó.

Ngay lúc cậu đang định kéo Đàn Thanh Luật ra khỏi đây trước rồi nói.

Đột nhiên có một tiếng hự vang lên, Hứa Mộ Ngôn lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đàn Thanh Luật đang ôm chặt lồng ngực, quỳ một gối dưới đất.

Hứa Mộ Ngôn theo bản năng hỏi y: "Sư huynh, huynh bị làm sao vậy?"

"A Ngôn, nín thở ngưng khí, sương mù ở đây không bình thường."

Sắc mặt Đàn Thanh Luật trắng bệch, y cắn chặt răng nói: "Hít sương mù này vào sẽ khiến... sẽ khiến linh lực của con người tiêu tán! A Ngôn, đừng hít nữa."

Hứa Mộ Ngôn: ???

Không phải chứ? Thật hay giả vậy?

Cậu đọc ít sách, đừng có lừa cậu.

Nói về việc hít phải sương mù, hai người đi cùng nhau, không phải đều cùng nhau hít hay sao?

Thế nhưng Hứa Mộ Ngôn lại chẳng cảm thấy gì cả, linh lực ở khí hải vẫn rất dồi dào, không có chút ảnh hưởng nào.

Cậu có một điều hoài nghi, có phải Đàn Thanh Luật đang giả vờ hay không.

Thế nhưng có thể diễn tới trình độ này, không đến nhân gian diễn kịch thì thật là đáng tiếc.

Hứa Mộ Ngôn ngẩn người nhìn vào Đàn Thanh Luật đang quỳ dưới mặt đất, trong lòng cậu đang suy nghĩ, liệu mình có nên đi dìu y một tay không.

Dù sao thì họ cũng là sư huynh sư đệ, ngoài mặt vẫn phải giả bộ cho giống một chút.

Vì vậy Hứa Mộ Ngôn với gương mặt tràn đầy vẻ quan tâm giơ tay ra dìu y, sau đó sốt ruột nói: "Sư huynh, huynh làm sao vậy, tại sao ta lại không cảm thấy gì?"

"Ta cũng không biết, khụ khụ khụ."

Đàn Thanh Luật bắt đầu ho kịch liệt, khóe môi chảy máu. Y mượn lực của Hứa Mộ Ngôn đứng dậy, gương mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc nói: "Theo lý mà nói, tu vi của đệ thấp hơn ta, sương mù độc này ta còn không chịu nổi, đáng lẽ ra đệ cũng phải..."

Hứa Mộ Ngôn: "..." Có chút coi thường người khác rồi đó.

"A Ngôn, trên người đệ có mang pháp khí chống độc gì hay sao?" Đàn Thanh Luật lại hỏi: "Sư tôn... cho đệ sao?"

Hứa Mộ Ngôn không hiểu cái gì, "Làm gì có, sư tôn chẳng cho đệ bất kỳ pháp khí nào cả."

Thế nhưng lại cho không ít đòn roi, đạp cũng nhiều, cứ giơ tay lên là lại bạt tai cậu.

Hắn chưa từng cho cậu bất kỳ một pháp khí phòng thân nào.

Nếu nói có, vậy có khả năng là mấy đồng tiền xu sư tôn cho cậu sau khi cậu hầu hạ xong, còn có một miếng ngọc bội giữ mạng.

Trừ những thứ này ra... Hứa Mộ Ngôn cúi đầu nhìn bộ y phục đệ tử trên người của mình.

Đàn Thanh Luật cũng thuận theo ánh mắt của cậu mà nhìn theo, nhân lúc Hứa Mộ Ngôn không để ý, hắn giơ tay lên kéo y phục của cậu.

Nhưng ngay lập tức đã bị một đạo kim quang đánh trúng, mấy giọt máu chảy xuống mu bàn tay, Đàn Thanh Luật thu tay về, nhìn vào những phù chú đang chuyển động như vật sống kia, y kinh ngạc nói: "Đây là... hộ thân chú? Tại sao bùa chú hộ thân trên y phục đệ tử của đệ lại khác với chúng ta vậy?"

Đương nhiên là phải khác rồi.

Trước đó Ngọc Ly Sinh đã từng nói, hắn đã giúp Hứa Mộ Ngôn thiết lập thêm bùa chú cao cấp hơn lên bộ y phục đệ tử này, người bình thường căn bản không thể nào cởi được y phục của cậu.

Trước đó Hứa Mộ Ngôn còn cho rằng quả phụ nhỏ chỉ tiện miệng nói chơi như vậy mà thôi.

Ai ngờ đó hoàn toàn là sự thật.

Có lẽ chính là những phù chú hộ thân trên bộ y phục đệ tử này đã giúp Hứa Mộ Ngôn không bị sương độc nhiễm vào người.

Bộ y phục đệ tử đã bảo vệ cậu.

Cũng có thể nói, Ngọc Ly Sinh bảo vệ cậu.

Điều này khiến Hứa Mộ Ngôn thấy rất kinh ngạc, thực sự là không thể nào ngờ được.

"Không nói đến cái này nữa, ra ngoài trước đã, sư huynh, huynh kiên trì một chút."

Tuyệt đối đừng chết ở đây, nếu không cho dù trên người cậu mọc toàn miệng thì cậu cũng chẳng thể nói rõ được.

Muốn chết thì chết xa ra một chút, đừng chết trước mặt cậu, đáng sợ lắm đó.

Hứa Mộ Ngôn một tay đỡ Đàn Thanh Luật, tay kia lấy một lá Minh Hỏa phù từ trong túi càn khôn ra.

Thứ này rất hữu dụng, chỉ cần có một chút linh lực tác động vào là có thể đốt cháy, cho dù có đang ở dưới mặt nước cũng cháy được.

Hứa Mộ Ngôn lắc lắc cổ tay một cái, lá bùa lập tức bốc cháy.

Mượn ánh sáng lập lòe từ lá bùa, Hứa Mộ Ngôn kéo Đàn Thanh Luật đi về phía trước không khác gì kéo một con lợn chết.

Máu tươi từ miệng và mũi của Đàn Thanh Luật trào ra, nhỏ giọt lên trên thảm cỏ.

Đàn Thanh Luật yếu ớt kiệt sức nói: "Mộ Ngôn, đệ không cần lo cho ta đâu, đệ đi trước, trở về bẩm báo sư tôn, cầu xin sư tôn tới cứu ta."

"Đừng nói chuyện nữa!"

Không ngờ một người trông có vẻ khá là gầy gò, thế nhưng lại không hề nhẹ, kéo nặng chết mất.

Y nói nghe thì hay lắm, để cậu đi trước, sau đó xin sư tôn đến cứu y.

Hứa Mộ Ngôn cũng cần phải có cái gan đó đã.

Có khi quay trở về còn chưa kịp nói cái gì thì đã bị quả phụ nhỏ tay trái bạt tai một cái, tay phải vả mặt một phát, sau đó nói không chừng còn cầm roi đánh cậu luôn ấy chứ.

Chuyện này không thể đùa được đâu.

"Huynh kiên nhẫn chút đi! Ta sẽ không bỏ rơi huynh đâu!"

Có chết thì cũng phải kéo mấy người khác tới chứng kiến để làm chứng cho cậu là cái chết của Đàn Thanh Luật không hề liên quan gì đến Hứa Mộ Ngôn cậu.

Nhưng thật không may, khi Hứa Mộ Ngôn đang đi, dưới chân cậu đột nhiên giẫm phải một thứ gì đó mềm mềm.

Cậu cúi đầu xuống nhìn, vậy mà lại là một cánh tay.

Hứa Mộ Ngôn sợ đến mức hất Đàn Thanh Luật ra, sau đó hét lớn một tiếng.

Đàn Thanh Luật ngã sang một bên, nội tạng giống như sắp bị văng ra ngoài. Y hỏi: "A Ngôn, làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?"

"Ta... Ta giẫm phải một cánh tay!"

Hứa Mộ Ngôn vẫn còn thấy sợ hãi, cậu ném lá minh hỏa phù qua đó, sau khi nhìn lại thì cậu thấy có một đệ tử đang nằm trên mặt đất.

Hai người họ không phải là những người duy nhất vô tình lạc vào trong cánh rừng này.

Hứa Mộ Ngôn ngồi xổm xuống, cậu giơ tay ra kiểm tra, đệ tử đó vẫn còn thở. Chỉ là đang bị sương mù độc kia ăn mòn, thất khiếu chảy máu, nhìn rất đáng sợ.

Hứa Mộ Ngôn luôn luôn tin rằng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nể tình bọn họ là đồng môn sư huynh đệ, cậu đỡ người đó dậy ngồi sang một bên.

Đàn Thanh Luật nói: "Mộ Ngôn, đệ kệ ta, mau đi kiểm tra xem xung quanh có còn ai khác bị mắc kẹt ở đây không."

Đúng lúc Hứa Mộ Ngôn cũng đang có ý định này, linh lực của cậu đã hồi phục, lại còn có bùa chú trên bộ y phục bảo vệ, cậu lập tức bắt đầu đi tìm.

Đúng như cậu dự đoán, vô tình đi vào trong cánh rừng này không phải chỉ có hai người bọn họ.

Hứa Mộ Ngôn đã kiểm tra cho từng người một, bọn họ chỉ bị ngất đi và vẫn còn hơi thở.

Nhưng nếu cứ mặc kệ không lo, bỏ mặc bọn họ ở đây qua đêm thì không biết liệu rằng họ có sống sót qua ngày mai hay không.

Hứa Mộ Ngôn dìu tất cả các đệ tử lại ngồi cùng một chỗ, bao gồm cả Đàn Thanh Luật, đúng đủ mười bốn người.

Nói cách khác, ngoại trừ tiểu Lưu Ly nửa đường bỏ đi, còn có quả phụ nhỏ đang nhàn nhã uống trà trong quán.

Tất cả đoàn người đều đã ở đây.

Hơn nữa người nào người nấy không biết liệu còn sống được hay không.

Tu vi của Đàn Thanh Luật cao hơn tất cả bọn họ, y miễn cưỡng đứng dậy, hai tay kết ấn, cố gắng tự chữa trị vết thương của mình.

Không ngờ sắc mặt y càng ngày càng tái nhợt, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Hứa Mộ Ngôn đứng bên cạnh ngồi xổm xuống, sau khi đốt lửa xong thì ân cần khuyên y nên tiết kiệm sức lực, đừng giả bộ mạnh mẽ nữa.

Đàn Thanh Luật nói: "Chúng ta phải rời khỏi đây, càng sớm càng tốt, không được chậm trễ. Chuyện này rõ ràng là nhằm vào Côn Lôn chúng ta, e rằng tiểu Lưu Ly và sư tôn sẽ gặp chuyện."

Hứa Mộ Ngôn nghĩ thầm, Tiểu Lưu Ly thì thôi không nhắc, nhưng còn quả phụ nhỏ, tà túy nào không có mắt dám chọc đến quả phụ nhỏ, vậy thật sự là xui xẻo mười tám đời.

Dù sao thì khi gặp chuyện cũng không được nóng vội, nóng vội cũng không có tác dụng gì.

Sau khi nhóm lửa xong, Hứa Mộ Ngôn bắt đầu mở chiếc túi càn khôn của mình ra.

Ngoại trừ một số lá bùa màu vàng, la bàn và một vài thứ linh tinh khác ra thì cũng chỉ có mấy cái bánh bao cứng ngắc.

Hứa Mộ Ngôn hỏi: "Sư huynh, huynh có mang theo đan dược giải độc không? Mau chia cho bọn họ một ít đi."

Đàn Thanh Luật gật đầu, đôi mắt nhìn thẳng chiếc túi càn khôn trên thắt lưng của mình rồi nói: "A Ngôn, ta không động đậy được, đệ tự mình qua đây lấy đi."

Hứa Mộ Ngôn cũng hết cách, nhìn thấy bộ dáng bất động như chó chết của y, cậu chỉ đành tự mình giơ tay ra mò.

Nhưng không hiểu vì sao, đột nhiên có một thứ gì đó đập vào cậu. Cả người cậu đứng không vững, vì vậy bụp một phát nhào thẳng vào lòng Đàn Thanh Luật, hai người ôm lấy nhau.

(Xin là xin vĩnh biệt)

Nhẫn nhịn cơn đau đớn ở lưng, Hứa Mộ Ngôn vội vàng đứng dậy rồi nói: "Thực xin lỗi, ta đứng không vững!"

Sau đó cậu đi lòng vòng quanh đó một lúc, dưới lớp sương mù dày đặc, ngay cả lá cây cũng trở nên mơ hồ.

Đàn Thanh Luật nói: "Không sao."

Hứa Mộ Ngôn vừa đứng dậy thì cơn đau quen thuộc lại ập vào sau lưng cậu.

Giống hệt như thể nặng đến ngàn cân, cả người cậu bị sức mạnh đó ép cho phải quỳ xuống mặt đất, hơn nữa còn trùng hợp là cậu đang đè Đàn Thanh Luật ở dưới người mình.

Hứa Mộ Ngôn đau đến toát mồ hôi lạnh, cậu nghĩ, mẹ nó, cái quái gì vậy? Rốt cuộc là ai đang đánh lén sau lưng cậu?

Địch tối ta sáng, tình cảnh đang bất lợi cho cậu.

Thế nhưng cậu lại không biết rằng, Ngọc Ly Sinh người đang đợi trong quán trọ, giờ đây đang vô cùng bực bội.

Hắn bắt đầu hối hận vì sao mình lại có thể vì một bát súp đặc mà bực tức lệnh cho Hứa Mộ Ngôn ra ngoài một mình với Đàn Thanh Luật.

Lỡ như tình cũ không rủ cũng đến... hoặc là Đàn Thanh Luật không biết sống chết mà nói gì đó, hay làm gì đó với Hứa Mộ Ngôn thì sao?

Ngọc Ly Sinh không nhẫn nhịn được mà vung tay áo một cái, một chiếc gương nước xuất hiện trước mặt hắn.

Trước đó hắn đã độ khí trên người Hứa Mộ Ngôn, vì vậy hắn có thể dễ dàng biết được mỗi một hành động của cậu.

Hình ảnh trên chiếc gương nước rất mờ ảo, mơ mơ hồ hồ không chân thực.

Ngọc Ly Sinh cau mày lại, hắn lại rót thêm linh lực vào bên trong, hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng.

Đó là một khu rừng rậm, trông khá âm u tối tăm.

Theo sự chuyển động của hình ảnh, đồng tử của Ngọc Ly Sinh đột nhiên co lại.

Trên mặt gương đang hiện lên hình ảnh Hứa Mộ Ngôn đè Đàn Thanh Luật xuống đất, hai người còn đang lôi lôi kéo kéo!

Cánh tay của Hứa Mộ Ngôn dường như đã chạm vào đầu của Đàn Thanh Luật!

Phần eo và bụng của Hứa Mộ Ngôn gần như sát vào lồng ngực Đàn Thanh Luật!

Khuôn mặt của Hứa Mộ Ngôn chỉ còn cách Đàn Thanh Luật một chút!

Sự ghen tuông lập tức bùng lên, gương mặt của Ngọc Ly Sinh trở nên tối sầm. Hắn nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào hai người trong chiếc gương nước!

Hắn tận mắt nhìn thấy tay của Hứa Mộ Ngôn đặt trên eo của Đàn Thanh Luật!

Đang mò mẫm giống như muốn cởi thắt lưng của Đàn Thanh Luật!

Ngọc Ly Sinh vô cùng tức giận.

Hắn không hiểu tại sao Hứa Mộ Ngôn dám làm như vậy?

Tại sao Hứa Mộ Ngôn dám làm vậy?!

Dám lôi lôi kéo kéo, dây dưa không rõ ràng cùng với một người đàn ông khác sau lưng hắn!

Con ngươi của Ngọc Ly Sinh nhanh chóng bị bao phủ bởi những tia máu dày đặc, mắt đỏ lên một cách bất thường.

Hắn muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc Hứa Mộ Ngôn có dám cởi quần áo xuống rồi cùng sư huynh mình làm cái chuyện bậy bạ bẩn thỉu kia hay không!

Cạch một tiếng, chiếc gương đột nhiên xuất hiện một vết nứt, sau đó vết nứt lan dần ra như mạng nhện, cuối cùng tan biến thành mây khói.

"Đáng hận!" Ngọc Ly Sinh đập tay xuống cái bàn trước mặt, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Hứa Mộ Ngôn, tốt nhất là con đừng tự vẩy bẩn bản thân mình."

Trong rừng rậm.

"A Ngôn, đệ làm sao vậy...?"

Đàn Thanh Luật gương mặt đỏ bừng, hắn hít phải sương độc, căn bản không nhúc nhích được.

Bị Hứa Mộ Ngôn đè xuống mấy lần, y không khỏi mở miệng hỏi: "Túi Càn Khôn buộc ở eo ta, cho dù... cho dù đệ không đè ta xuống như thế này thì đệ vẫn có thể lấy được mà.

"Đệ biết rồi."

Hứa Mộ Ngôn nghiến răng, ba lần liên tiếp bị đánh vào lưng, sức lực mạnh đến mức cứ như muốn đánh nát xương sống của cậu.

Cậu trở tay tóm mạnh một phát, cậu bắt được một thứ đồ giống như phù chú gì đó.

Chỉ có điều là nó được cắt thành hình một người giấy nhỏ cỡ nửa lòng bàn tay. Chỉ vừa mới cầm lên mà người giấy đó lập tức hóa thành tro bụi bay đi.

Hứa Mộ Ngôn cũng chẳng có thời gian mà đi điều tra.

"Đáng ghét!"

Hứa Mộ Ngôn thấp giọng mắng một tiếng, cậu nhịn đau đứng dậy.

Cậu kéo lấy cái túi Càn Khôn ở bên eo Đàn Thanh Luật ra, sau đó nói với y: "Vẫn còn khí tức của huynh ở trên đó, nếu ta cưỡng ép mở túi Càn Khôn của huynh, ta sợ huynh sẽ bị phản phệ."

Đàn Thanh Luật nói: "Hiện tại ta không còn một chút linh lực nào, đệ cứ cưỡng ép phá mở là được."

Được sự cho phép của Đàn Thanh Luật, Hứa Mộ Ngôn giơ tay lên chạm vào chiếc túi Càn Khôn, sau đó khẽ đọc thầm một chữ "phá".

Theo tiếng nôn ra máu của Đàn Thanh Luật, chiếc túi càn khôn được mở ra.

Hứa Mộ Ngôn lấy linh dược bên trong đó ra, lần lượt đút vào miệng cho các sư huynh đệ đồng môn của mình, sau đó lại cho mỗi người uống vài ngụm nước.

Một lúc sau, có một vài đệ tử đang dần dần tỉnh lại.

Vừa nhìn thấy mặt của Hứa Mộ Ngôn, họ lập tức nước mắt lưng tròng gọi: "Sư huynh!"

"Được rồi, ta ở đây, ta ở đây, mọi người đừng sợ, ta sẽ đưa mọi người rời khỏi đây một cách bình an."

Hứa Mộ Ngôn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định cởi áo ngoài của mình ra đắp lên cho những đệ tử bị trúng độc nặng nhất, cậu hy vọng rằng những phù chú trên chiếc áo đó có thể bảo vệ những đứa trẻ đáng thương xui xẻo này giống như bảo vệ cậu.

Cũng chỉ là một đám nhóc con, bọn họ ai mà không phải là được cha sinh mẹ dưỡng chứ, có phải ai cũng giống như cậu, từ lúc sinh ra đã không có ai yêu thương.

"Sao mọi người lại tới được nơi này?"

Trong đó có một đệ tử nói: "Bọn đệ đuổi theo tiểu sư muội, chạy một mạch tới đây, sau đó không biết tại làm sao đột nhiên sương mù dày đặc bốc lên. Bọn đệ muốn tìm đường trở ra, thế nhưng ai ngờ lại bị sương mù độc này làm cho hôn mê... may mà gặp được sư huynh, nếu không bọn đệ đã mất mạng rồi!"

Hứa Mộ Ngôn càng nghe thì càng thấy nghi ngờ, cậu lại hỏi một vài đệ tử vừa mới tỉnh lại khác, thế nhưng câu trả lời của họ toàn toàn giống nhau.

Đều là đuổi theo Tiểu Lưu Ly mới chạy tới nơi này.

Nhưng vấn đề là lẽ nào Tiểu Lưu Ly đã dẫn bọn họ tới đây hay sao?

Mục đích là gì?

Hứa Mộ Ngôn tự nhận thấy, cho dù bản thân mình không phải là người quá mức biết thương hại người khác, mà cũng chẳng phải người tốt có tấm lòng từ bi gì cho cam, thế nhưng từ trước đến nay cậu vẫn luôn coi Lưu Ly như em gái nhỏ của mình.

Cậu chưa từng khiến nàng phải chịu ấm ức bao giờ, có lẽ Tiểu Lưu Ly không đến nỗi dồn cậu vào đường cùng.

Hay tất cả chuyện này đều là do Đàn Thanh Luật giở trò?

(Thanh Luật đã đội quá nhiều nồi, mang tiếng phản diện mà có tiếng không có miếng)

Hứa Mộ Ngôn liếc mắt nhìn vào Đàn Thanh Luật đang ngồi bên cạnh chữa thương, sắc mặt trắng bệch.

Trong lòng cậu thầm nghĩ, chắc là không phải đâu, cái chuyện ngu ngốc như giết địch một ngàn tự tổn tám trăm như thế này, có lẽ Đàn Thanh Luật sẽ không làm đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top