Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#1. Văn Án + Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên sách: Xuyên thành nam chủ cùng vai ác muội muội

Tác giả: Tuyết Mặc

Edit: Léandre (Cầu xem chính chủ trên Wattpad)

Văn án:

Phó Tiểu Ngư xuyên vào tiểu thuyết, trở thành em gái của nam chính và vai ác, nhiệm vụ là ngăn cản hai người trở mặt thành thù, cải thiện mối quan hệ anh em của họ.

Nguyên nhân anh em tương tàn là: Quyền thừa kế và phụ nữ.

Phó Tiểu Ngư cảm thấy nhiệm vụ này không khó khăn cho lắm.

Cô có kế hoạch rất chu đáo: Đoạt quyền thừa kế của họ, đoạt cô gái của họ, để hai người họ ôm nhau mà khóc!!

Nhưng không ngờ rằng......

Anh Cả nam chính là một người cuồng em gái, không có việc gì làm liền đăng hình cô lên trang cá nhân!

Anh Hai vai ác lại mắc "bệnh xà tinh" dân gian gọi là bệnh thần kinh, tự nhiên đêm đến liền bắt cô ra rừng cây để muỗi đốt.

Đối tượng "nữ" kia lại càng kỳ quái hơn, hắn hắn hắn hắn là nam giả nữ~~~~~~!!

Cuộc sống khó khăn, Phó Tiểu Ngư thở dài, chẳng lẽ một người bình thường cũng không có sao???

Tiểu kịch trường một:

Anh Cả Phó: Buổi trưa tiểu Ngư ăn năm chén cơm, thật là dễ thương quá đi, chụp một bức làm kỷ niệm, rồi đăng lên trang cá nhân nào!

Phó Tiểu Ngư: Anh Cả, làm ơn hãy chú ý tới quyền riêng tư của em!

Anh Hai Phó: Tiểu Ngư, em mà không ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ...... Hừ hừ!

Phó Tiểu Ngư: Hãy xem đòn đánh trái đòn đánh phải cộng thêm Phật Sơn Vô Ảnh Cước của ta đây!

Tiểu kịch trường hai:

Cố Thanh Vân anh dũng đối đầu với kẻ bắt cóc, lấy ít địch nhiều.

Ánh mắt Phó Tiểu Ngư lấp lánh bắn tim: A a a a a a a a! Chị gái nhỏ quá ngầu, em muốn sinh khỉ con cho chị!!!

Cố Thanh Vân cởi váy thay tây trang, giọng nói vừa thấp vừa sống động bên tai cô: Cưng, đến đây sinh con nè.

===============================

Chương 1

Phó Tiểu Ngư được khẩn cấp đưa lên bàn giải phẫu, đỉnh đầu là một chùm đèn chói mắt, khi cô ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì bắt đầu hoảng hốt.

Cô thực sự còn rất trẻ, chỉ mới 24 tuổi, nhân sinh là đóa hoa mới nở rộ rồi lại vô tình sắp bị bẻ gãy.

Quá khứ như đèn kéo quân xuất hiện trong tiềm thức Phó Tiểu Ngư, là một vận động viên võ thuật, Phó Tiểu Ngư từng đoạt rất nhiều huy chương ở các sàn đấu quốc tế, cũng đạt được vô số vinh dự nhưng khi 22 tuổi vì sự cố trong đợt huấn luyện mà cô đã hoàn toàn bị liệt, sau khi nằm bất động hai năm thì kiểm tra thấy có khối u ác tính.

Phó Tiểu Ngư thở dài trong lòng, ông trời cho cô vô số huy hoàng trong nháy mắt, sau đó lại tàn nhẫn thu hồi từng cái một, thật sự cô không có cách nào giả vờ bình thản rời đi được.

Như một giấc mơ, Phó Tiểu Ngư đi vào một mảnh hư vô trắng xoá, bên tai nghe được một âm thanh mơ hồ, hỏi cô muốn tiếp tục sống hay không, đáp án của cô đương nhiên là muốn, đối phương liền bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho Phó Tiểu Ngư.

Thanh âm kia nói với Phó Tiểu Ngư, tuy rằng không có cách để cô trở lại cơ thể của mình nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể sống tiếp trong thế giới tiểu thuyết này.

Chỉ cần có thể sống, Phó Tiểu Ngư không muốn từ bỏ bất cứ một cơ hội nào.

Nhiệm vụ của cô là: Xuyên thành em gái của nam chính và vai ác trong tiểu thuyết, ba người cùng cha khác mẹ, tình cảm bình thường, sau này hai người anh kia vì tranh đoạt quyền thừa kế và phụ nữ nên trở mặt thành thù, Anh Cả có hào quang nam chính nên xuôi theo dòng mà chảy, không chỉ đoạt được quyền thừa kế mà còn cưới được thiên kim hào môn, Anh Hai sau khi thất bại thì hoàn toàn trở nên độc ác, là đại vai ác trong quyển truyện xưa này.

Phó Tiểu Ngư xuyên vào cô em gái cùng tên cùng họ với cô, mục đích chính là phải ngăn cản hai anh em trở mặt thành thù, từ đó cải thiện mối quan hệ của hai người.

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là cô có thể lấy thân phận em gái mà tiếp tục sống, nếu thất bại mạng sẽ bị lấy đi.

Phó Tiểu Ngư không chút do dự, gật đầu tiếp nhận nhiệm vụ.

Sau đó trên tay cô liền nhiều thêm một quyển tiểu thuyết, đối phương để cô xem cốt truyện trước, có ích trong việc hoàn thành nhiệm vụ của cô.

Quyền cước công phu của Phó Tiểu Ngư lợi hại nhưng đọc sách thì không, xem một hồi mà chỉ mới xem được một nửa, sau đó thanh âm kia liền nói với cô là đã đến giờ.

Phó Tiểu Ngư liền rơi vào một mảng tối đen, mất đi ý thức.

Cũng không biết qua bao lâu.

Lúc tiếng cười nhẹ của người đàn ông cất lên thì Phó Tiểu Ngư cũng dần khôi phục nhận thức, chung quanh là một mảnh tối đen, cô không thể nhận ra bản thân đang ở đâu, chỉ biết là đang ở nơi cách xa khu dân cư, kế bên là người đàn ông đang... ngồi xổm, mà cô thì lại ngồi dưới đất, bị trói vào một gốc cây, hai tay cũng bị trói ngược ở sau.

Cô đang gặp phải người xấu, bị bắt cóc hả???

Có cần kích thích vậy hông ta???

Cô vừa mới xuyên vào thôi mà, còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui sướng khi sống lại liền phải vội vã đuổi theo cốt truyện với năng lượng cao như vậy ư, tốt xấu gì cũng phải để cô chầm chậm hít thở trước đã chứ!

Phó Tiểu Ngư dùng sức giãy giụa một chút, phát hiện hai tay bị trói rất chặt không thể thoát được.

Giọng điệu của người đàn ông bên cạnh mang theo chút cười đùa, cà lơ phất phơ nói: "Ơ, nhanh như vậy đã tỉnh rồi?"

Phó Tiểu Ngư:......

Nếu cô không tỉnh lại, thì hắn chuẩn bị làm chuyện mang tính "tội đồ" hả?

Người đàn ông lại tiếp tục nói: "Tỉnh lại cũng tốt, tỉnh lại thì anh mày liền bớt phiền phức, nè, nhóc con, mày nhớ cho kỹ, là Phó Minh Nghĩa kêu anh trói mày ở chỗ này, mày muốn trách thì trách ổng, biết không? Ngày mai có người hỏi, mày liền nói là Phó Minh Nghĩa trói mày ở đây, nghe hiểu không?"

Phó Tiểu Ngư nhỏ giọng hỏi: "Chỗ này là...... chỗ nào?"

Nếu như ngươi thành tâm muốn biết thì đại nam nhân ta sẽ sẵn lòng trả lời: "Đừng sợ, chỗ này chỉ là sau núi nhà họ Phó mà thôi, sáng mai sẽ có người phát hiện ra mày."

"Sau...... Sau núi?"

Người đàn ông lại cười nhẹ vài tiếng, nói: "Không cần lo lắng, núi này không có yêu quái cũng không có thú hoang, nhiều nhất chỉ có mấy nấm mồ hoang không biết niên đại với một ít muỗi và sâu lông linh tinh, à đúng rồi, lần trước anh mày còn gặp được một con rắn cạp nong, khúc trắng khúc đen, rất đẹp, cũng không biết còn ở đây không."

Phó Tiểu Ngư:......

Có mồ hoang, có sâu lông, có rắn độc! Lại còn bảo cô không cần lo lắng!!!

"Anh là Anh Hai??" Phó Tiểu Ngư dò hỏi.

Người đàn ông chậc lưỡi, nói: "Không ngu ha, vậy mà đoán ra được nhưng anh nói cho mày biết nè chuyện này thật sự là Phó Minh Nghĩa kêu anh làm, ổng vừa xấu xa vừa hung ác, anh mày chỉ có thể nghe lời ổng." Lời nói thật là uất ức.

Phó Tiểu Ngư:......

Cách chào sân của đại vai ác, quả nhiên đúng chất vai ác!

Nhưng hành động vu oan giá họa này có phải quá tùy tiện rồi hay không? Ngay cả thân phận mà hắn cũng không che dấu? Kêu người khác đến làm là được mà!

Phó Tiểu Ngư ngẫm nghĩ một hồi, giả bộ khóc nức nở: "Anh Hai...... anh thả em ra được không, em sợ tối, anh dẫn em về nhà đi!"

Chỉ nghe Phó Minh Lễ hít vào một hơi, nói: "Mày đừng khóc đừng khóc, tuyệt đối không thể khóc!"

Vậy là hắn sợ con gái khóc?

Sau đó nghe Phó Minh Lễ nói tiếp: "Anh mày không chịu được con gái khóc, cứ hễ nghe con gái khóc là anh mày liền phấn khích, một khi phấn khích là không kềm chế được bản thân, đến lúc đó không biết sẽ giày vò mày như thế nào đâu!"

Phó Tiểu Ngư lập tức ngậm chặt miệng.

Nghe thấy con gái khóc sẽ phấn khích đến mất khống chế, hắn là biến thái hả?

"Anh Hai......"

"Thôi, cũng trễ rồi, anh mày phải trở về với cái giường lớn mềm mại để ngủ bù, không quấy rầy mày một mình thanh tịnh ở chỗ này nữa."

Phó Tiểu Ngư thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu "Anh Hai, anh không sợ em nói với ba là anh trói em ở đây hả?"

Trong bóng đêm, Phó Minh Lễ đứng lên, lười nhác vươn vai, không bận tâm nói: "Mày cũng có thể mét, nhưng về sau có bị trói đến chỗ xa hơn hay không anh mày cũng không dám đảm bảo."

Phó Tiểu Ngư:......

"Nếu anh là mày, thì sẽ ngoan ngoãn ngây ngốc đợi người tới tìm, ngoan ngoãn nghe lời anh mày, biết hông? Đúng rồi, mày cũng đừng hy vọng có thể kêu người tới, cho dù mày có kêu la bể họng thì nhà lớn bên kia cũng sẽ không nghe được đâu."

Phó Minh Lễ nói xong, thật sự đã rời đi, vừa đi vừa háttttttttttttt!

"Em gái, mày to gan đi về phía trước, đi về phía trước, đừng có a á a quay đầu......"

Phó Tiểu Ngư:......

Nếu cô không bị trói chặt như thế này, cô chắc chắn sẽ xông lên tung một quyền móc trái với Phó Minh Lễ, sau đó một quyền móc phải, rồi tiếp tục một cú đá xoáy 360 độ, cuối cùng dùng "Đoạt Mệnh Tiễn Đao Cước" dân gian gọi "lấy chân kẹp cổ" hung hăng vặn gãy cỗ hắn......

Bình tĩnh bình tĩnh Phó Tiểu Ngư, mày tới là để hàn gắn yêu thương không phải tới để trả thù, không phải tới để trả thù, không phải tới để trả thù, nếu vặn gãy cỗ một trong các vai chính thì mày liền mất mạng!!

Tiếng ca cùng tiếng bước chân của Phó Minh Lễ dần dần biến mất trong bóng đêm, xung quanh rất yên tĩnh, từng đợt gió núi thổi nhánh cây đong đưa và lá cây phát ra tiếng sàn sạt, tiếng côn trùng gần xa vang lên hết đợt này đến đợt khác, mặc dù ầm ĩ nhưng lại tăng thêm sự yên tĩnh lúc về đêm.

Phó Tiểu Ngư hít sâu một hơi để lấy lại tinh thần.

Thật ra cũng không có gì đáng sợ, không phải là mồ hoang thôi sao? Không thể có quỷ được! Sâu lông sao? Buổi tối không có khả năng bò ra! Rắn sao? Hiện tại đang vào Thu, chúng nó hẳn là chuẩn bị ngủ đông rồi!

Chết tiệt! Cái tâm lý này sao càng ngày càng cảm thấy kinh khủng vậy!

Phó Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn về khoảng không chẳng khác nào một hang động âm u đen tối, trong lòng là một mảnh thê lương.

Không lẽ cô chưa kịp làm nhiệm vụ thì đã bị hù chết ở nơi rừng núi hoang vu này rồi sao??

Phó Tiểu Ngư tự thương tiếc chính mình một hồi rồi mới bắt đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhớ lại nội dung tiểu thuyết.

Lúc cô xuyên vào là lúc kết thúc buổi đại thọ 60 của Phó Dũng - ba của ba anh em. Phó Dũng tuyên bố muốn chọn một trong hai người anh làm người thừa kế nhưng còn chưa xác định là ai, đây là muốn xem biểu hiện của hai đứa con trai.

Để những ngày tới thuận tiện quan sát hai đứa con trai, Phó Dũng ra lệnh bắt buộc hai người trở về nhà chính, em gái nhỏ Phó Tiểu Ngư từ lúc học cấp 3 liền xuất ngoại hiện nay vừa vặn đã tốt nghiệp đại học cũng bị Phó Dũng kêu về nhà, vì thế một nhà bốn người xích mích trước đây bây giờ lại ở cùng nhau.

Với tiết tấu phát triển của câu chuyện thì cuộc sống sau này của cô khẳng định sẽ rất đặc sắc, rất "kích thích"!

Phó Tiểu Ngư thở dài, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến một tràn tiếng kêu của động vật.

"À ú~~, à ú~~, à ~ ú ~~~~~~~~~"

Phó Tiểu Ngư rùng mình, không phải nói trong núi không có thú hoang à? Tiếng kêu này sao nghe giống...... sói tru vậy??

Tác giả có lời muốn nói: Cầu theo dõi cầu để lại bình luận, để lại tấu chương sẽ có bao lì xì, đều có.

Léandre: Bà tác giả cấp lì xì chứ tui thì không nha :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top