Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Tiếng la của Phó Tiểu Ngư xuyên thấu trời cao, đẩy không khí hiện trường lên cao trào, vốn dĩ phòng khách chỉ có bốn người xem, nhưng một lúc sau, trong góc đã chen đầy một đám người tò mò, tất cả đều trừng lớn hai mắt, đổ mồ hôi lạnh thay Phó Tiểu Ngư.

Chỉ thấy Phó Tiểu Ngư giơ tay chém xuống, một chưởng thịt bổ mạnh về phía gạch đỏ.

"Bạch~" một tiếng, đao thủ vững vàng dừng trên viên gạch đỏ.

Nhưng mà, gạch không chút sứt mẻ.

Phòng khách rộng lớn lặng ngắt như tờ......

Dường như có một trận gió lạnh vô hình ập đến, mọi người đều thấy lồng ngực lạnh thật là lạnh.

Phó Tiểu Ngư chớp mắt, chính mình cũng không ngờ lần đầu tiên ra tay sẽ xảy ra sai sót, chặt gạch chính là thế mạnh trước đây của cô, cần lực mạnh một chút, nhưng kỹ xảo càng quan trọng hơn.

Cô vội vàng liếc mắt nhìn xung quanh, hai tai đỏ lên, lại hô lớn một tiếng: "Ha!"

Khóe miệng mọi người đều mím chặt, một lần nữa vì cô toát mồ hôi.

"Bạch ~ "

Gạch đỏ như cũ không chút sứt mẻ.

Mọi người:......

Chú Phương xoa xoa thái dương đầy mồ hôi lạnh, thử hỏi một câu: "Cô Út, nếu không, đổi viên khác thử xem?"

Phó Tiểu Ngư nhìn chằm chằm viên gạch vô cùng không phối hợp tạo mặt mũi cho cô, thẹn quá hóa giận, quyết đoán cự tuyệt: "Không, hôm nay con phải chặt được nó!"

Nói xong cô liền điều chỉnh tư thế cùng góc độ viên gạch một chút, giơ cao tay phải lần nữa, khi tay cô lại trở thành con đao, mọi người lại một lần nữa nín thở.

"Ha ~~" tiếng la thanh thúy vang dội khắp cả phòng.

"Cách." Một tiếng, nửa viên gạch rớt xuống nền cẩm thạch, phát ra tiếng vang nặng nề.

Không khí dừng lại hai giây.

"Yeahhhh ~~" nhóm hóng chuyện xa xa nhanh chóng hoan hô nhiệt liệt, chỉ thiếu đốt pháo ăn mừng.

Phó Tiểu Ngư thấy một đống người nhiệt tình như vậy, nghĩ nếu mình cầm cái tô đi một vòng, không chừng có thể lấy được rất nhiều tiền.

Ba cha con ngồi trên sô pha bị khí thế phá gạch của Phó Tiểu Ngư trấn trụ, sững sờ ngồi đó hơn nửa ngày, chờ chú Phương đuổi nhóm người vậy xem đi, họ mới tỉnh táo.

Phó Minh Nghĩa đứng dậy đi tới, nhìn viên gạch vỡ trên sàn nhà, lại nhìn tay Phó Tiểu Ngư, vẫn không thể tưởng tượng nổi, vì thế xoay người nhặt lên một viên gạch nguyên vẹn, ước lượng sức nặng của nó, xác nhận nó là hàng thật, sau đó học động tác của Phó Tiểu Ngư, dùng sức chặt một phát, tay dừng trên mặt gạch, sắc mặt nháy mắt nghẹn đỏ.

Đau quá!!

Phó Tiểu Ngư tốt bụng tiếp nhận viên gạch trên tay hắn, nói: "Anh Cả, gạch này không phải ai cũng chặt được đâu."

"Em không đau?" Phó Minh Nghĩa hỏi cô.

Phó Tiểu Ngư vẫy vẫy tay, nói: "Có một chút, không phải rất đau."

Phó Minh Nghĩa:......

Vừa rồi Phó Dũng quá khẩn trương quá lo lắng, hiện tại thả lỏng liền cảm thấy tim có chút không thoải mái, ông xoa ngực đứng lên, nói với Phó Tiểu Ngư: "Biểu diễn rất xuất sắc, để chú Phương cho con thêm năm điểm, con là con gái, sau này đừng học mấy cái tài nghệ thô lỗ như vậy nữa." Nói xong liền rời phòng khách lên lầu.

Phó Minh Lễ từ sô pha đứng lên, cà lơ phất phơ đến gần Phó Tiểu Ngư, cười như không cười nói: "Tối qua nếu anh không trói chặt tay mày, kết quả sẽ là gì?"

Phó Tiểu Ngư kéo khóe miệng nói: "Người ngủ sau núi một đêm kia, sẽ là anh."

Phó Minh Lễ sờ mũi, không ngờ đứa em gái này của hắn lại là một nhân vật thâm tàng bất lộ.

Phó Minh Nghĩa đứng giữa hai người bỏ gạch xuống, vỗ vỗ tro bụi, quay đầu gọi chú Phương một tiếng, "Chú Phương."

Sau khi chú Phương đuổi đám người làm đi thì đang chuẩn bị thu thập trà cụ trên bàn, nghe thấy Phó Minh Nghĩa gọi mình, vì thế đứng thẳng người hỏi: "Chuyện gì thưa Cậu?"

Phó Minh Nghĩa hỏi: "Ba tôi vừa nói thêm năm điểm, là sao? "

Hắn vừa hỏi xong, Phó Tiểu Ngư cùng Phó Minh Lễ cũng đồng thời nhìn về chú Phương.

Chú Phương nghiêm trang giải thích: "Ông chủ có một quyển ghi chú điểm số về biểu hiện của ba Cô Cậu, biểu hiện tốt thì cộng điểm, biểu hiện không tốt thì trừ điểm."

Phó Minh Lễ nhíu mày, hỏi: "Vậy phần thưởng cuối cùng là gì?"

Chú Phương nói: "Đương nhiên là thứ ông chủ cho rằng quý giá nhất."

Trong đầu ba người đồng thời hiện ra ba chữ: Quyền thừa kế.

Phó Minh Nghĩa nhíu mày, không tán thành lắm đối với hành vi chấm điểm của Phó Dũng, môi hắn giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

Phó Minh Lễ ngược lại vô cùng tò mò, hỏi: "Hiện tại chúng tôi được nhiêu điểm rồi?"

Biểu cảm của chú Phương có chút vi diệu, hắng giọng nói: "Hai Cậu đều âm 10, Cô út vừa được cộng 5, tổng cộng là 15."

Phó Tiểu Ngư ngẩn người, hỏi: "Con cũng được tham gia nữa hả?"

Chú Phương gật gật đầu.

Hai mắt Phó Tiểu Ngư sáng ngời, nghĩ trong lòng chẳng lẽ cô cũng có cơ hội tranh đoạt quyền thừa kế??

Ngược lại với sự vui vẻ của cô, Phó Minh Lễ rõ ràng rất khó chịu: "Sao tôi lại bị âm 10?"

"Tối qua cậu trói Cô Út trên núi, hôm nay còn vu oan Cậu Cả, cho nên trừ 10, Ông chủ nói Cậu Cả phản kích thiếu lanh lợi, cũng trừ."

Phó Minh Lễ thấy Phó Minh Nghĩa bị mình liên lụy cũng bị trừ 10 điểm, tâm tình nháy mắt liền trở nên tốt hơn, xoay người vui tươi hớn hở nói chuyện cùng chú Phương, "Vừa rồi Tiểu Ngư biểu diễn tài nghệ được cộng 5 điểm, tôi cũng biểu diễn, có phải cũng nên cộng cho tôi 5 điểm không?"

Không chờ Phương thúc trả lời, Phó Minh Nghĩa cười lạnh, nói: "Mày hát bài《 Cải Xanh 》, chưa trừ điểm là may cho mày rồi, còn muốn cộng điểm, về phòng ngủ một giấc sẽ thấy được cộng điểm."

Phó Minh Lễ nhướng mày, cười nói: "Tôi tưởng tôi hát bài này cũng là hát lên tiếng lòng của anh chứ."

Phó Minh Nghĩa ghét bỏ nói: "Cho dù là tiếng lòng, cũng không nên ngủ xuẩn hát trước mặt ông ấy, đó gọi là tìm đường chết."

Phó Minh Lễ + Phó Tiểu Ngư:......

Sau khi biết được điểm số, Phó trạch khó có được hai ngày thanh tịnh, chủ yếu là do Phó Minh Lễ không nháo chuyện, cả nhà liền an ổn không có việc gì. Cho nên Phó Tiểu Ngư đưa ra một kết luận: Muốn hai người anh này hòa thuận, thu phục Anh Hai Phó Minh Lễ là điểm mấu chốt.

Trước khi thu phục Anh Hai, Phó Tiểu Ngư vẫn nắm chắc cơ hội xem hai anh em họ tranh đoạt phụ nữ —— Cố Thanh Vân.

Trong tiểu thuyết có giới thiệu, Cố gia là hào môn có đại nghiệp danh tiếng lâu đời, giống Phó gia Phó Dũng hai bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp hào môn, nhưng nếu so với họ thì chính là gặp sư phụ, cũng vì tầng quan hệ này, Phó Dũng mới muốn hai thằng con kết giao với Cố Thanh Vân, nếu Cố Thanh Vân có thể nhìn trúng một trong hai, đối với hai nhà chính là đôi bên cùng có lợi.

Hai anh em Phó gia đối với chuyện này cũng không bài xích, vì họ đều rất rõ ràng, nếu có thể bắt lấy Cố Thanh Vân, thì tương đương với việc đã nắm pháp bảo để đoạt quyền thừa kế trong tay.

Nguyên gốc là Phó Minh Nghĩa sẽ đi công tác, nhưng vì tham gia tiệc sinh nhật, hắn vẫn lùi lịch công tác lại một ngày, có thể thấy được hắn cũng rất coi trọng việc kết giao với Cố Thanh Vân.

Sau khi Phó Tiểu Ngư tỏ vẻ cũng muốn tham gia tiệc sinh nhật, Phó Dũng kêu trợ lý lấy thêm một thiệp mời, vì thế hôm nay Phó Tiểu Ngư liền mặc lễ phục, danh chính ngôn thuận đi gặp Cố Thanh Vân.

Trước khi đi, chú Phương đã sắp xếp xong xuôi xe đưa đón bọn họ, nhưng Phó Minh Lễ ghét bỏ chiếc xe kia quá lỗi thời, tự mình đến gara chọn một chiếc siêu xe xa hoa ngầu lòi, sau đó thuận tay xách theo Phó Tiểu Ngư cùng nhau lên xe.

Phó Tiểu Ngư lần đầu được ngồi chiếc xe ngầu lòi như vậy, nhịn không được huýt sáo một cái, "Ngầu bá cháy."

Phó Minh Lễ đắc ý sờ sờ cái xe, cười nói: "Đương nhiên ngầu rồi, toàn thế giới chỉ có một chiếc."

Phó Tiểu Ngư thấy tâm tình hắn tốt, liền hỏi hắn: "Anh Hai, Ba kêu anh với Anh Cả đi làm quen Cố Thanh Vân, hai người không phản đối hả?"

Phó Minh Lễ cười nhẹ, nói: "Sao lại phản đối? Phó Minh Nghĩa 27, anh mày 25, đều tới tuổi động dục rồi, muốn tìm phụ nữ cũng là chuyện thường mà. "

Phó Tiểu Ngư:......

Đồ lưu manh!

"Thay vì lo lắng cho hai đứa anh, chẳng thà mày tự lo cho mày đi." Phó Minh Lễ nói: "Mày dễ dãi lên xe anh mày như vậy, không sợ anh đem mày đi bán à."

Phó Tiểu Ngư nói: "Em tưởng sau khi em chặt gạch trước mặt anh, anh sẽ buông bỏ chấp niệm khi dễ em."

Phó Minh Lễ cười gian manh, nói: "Nếu không đánh lại mày, anh không thể đánh thuốc mê à?"

Phó Tiểu Ngư không sợ gì cả, nói: "Trừ phi anh cho em uống thuốc trừ sâu, không thì đợi em tỉnh lại, anh liền tiêu đời!"

Phó Minh Lễ cười đến hai vai run lên run xuống, giả bộ nhu nhược, nói: "Anh đây thật là sợ quá đi."

Siêu xe của hai người dẫn đầu đi trước, Phó Minh Nghĩa ra tới thì phát hiện thằng em cùng con em đã biến đi mất, cũng không quá kinh ngạc, trầm mặc nhìn chiếc xe bị ghét bỏ màu đen dài hơn siêu xe kia.

Phó Tiểu Ngư quay đầu lại, nhìn thấy Phó Minh Nghĩa phía xa xa lên xe, một lời khó tỏ nổi lòng: "Anh Hai, sao anh hỏng giống Anh Cả thành thục ổn trọng gì hết vậy?"

"Thành thục ổn trọng?" Phó Minh Lễ khinh thường cười nhạo, mở khóa điện thoại của mình rồi ném sang Phó Tiểu Ngư, nói: "Mày xem vòng bạn bè của ổng đi, sau khi biết mặt hàng của ổng là gì thị lại đến đánh giá tính cách ổng ha!"

Phó Tiểu Ngư chụp lấy di động, nửa tin nửa ngờ xem WeChat, Phó Minh Lễ có không ít nhóm WeChat, cũng có rất nhiều bạn bè, trên màn hình có một đống tin chưa đọc, bất quá Phó Tiểu Ngư không dám bấm lung tung, trực tiếp dựa theo lời hắn, tìm được ảnh WeChat của Phó Minh Nghĩa, bấm vào vòng bạn bè của hắn.

Tin mới nhất trong vòng bạn bè của Phó Minh Nghĩa là mới đăng hôm qua.

"Em gái tôi sáng nay ăn hai cái màn thầu, ba miếng xôi gà lá sen, một vỉ bánh bao hấp, hai cái bánh quẩy, một ly sữa đậu nành lớn, sau khi ăn xong ánh mắt em ấy còn trông mong nhìn chằm chằm cháo hải sản của tôi, miệng phồng lên như hamster nhỏ, rất đáng yêu!! Nhưng tôi cố ý không cho em ấy cháo, vẻ mặt thất vọng của em ấy cũng rất đáng yêu!!!"

Phó Tiểu Ngư:......

Cô nghiêm túc nhớ lại, sáng hôm qua cô thật sự ăn nhiều vậy hả???

Cũng không biết nhóm bạn bè của hắn có chia nhóm ngồi xem không, phía dưới chỉ có hai cái thích, một cái là của Phó Minh Nghĩa, một cái khác đương nhiên là của ba cô Phó Dũng!

Hôm qua Phó Minh Lễ cũng bình luận trên dòng tin: Anh thật biến thái!

Vòng bạn bè mới lạ đặc sắc độc đáo như vậy, thực sự làm Phó Tiểu Ngư chấn động, cô khó tin hỏi Phó Minh Lễ: "Đây thật sự là vòng bạn bè của Anh Cả hả?"

Phó Minh Lễ: "Nếu là hàng giả thì bao đổi luôn."

Phó Tiểu Ngư:......

Cô lại tiếp tục lướt vòng bạn bè dưới danh nghĩa họ Phó kia, đây là bài của hôm trước nữa, là ảnh chụp lén lúc cô chặt gạch phối với dòng chữ, "Giới thiệu với mọi người một chút, nữ hán tử nhà tôi, vậy mà biết chặt gạch, có đáng yêu quá không?"

Bài đăng này Phó Dũng cũng ấn thích, Phó Minh Lễ như cũ bình luận một cách quái gở: "Anh đây là xâm phạm quyền riêng tư, có tin tôi nói với Tiểu Ngư không!"

Phó Minh Nghĩa trả lời hắn: "Cút."

Phó Tiểu Ngư xem vậy là đủ rồi, cô cho rằng Phó Minh Nghĩa là một người đàn ông rất chính trực rất đứng đắn, nào ngờ hắn lại thích đăng tin lên vòng bạn bè, còn thích khoe em gái, có chút dễ thương cũng có chút không đứng đắn!

Không đợi cô xem hết mấy dòng trạng thái của Anh Cả, thì cũng đã đi gần tới biệt thự nơi tổ chức tiệc bể bơi của Cố Thanh Vẫn rồi.

Mới bắt đầu xế chiều thôi, thời gian vẫn còn sớm.

Phó Minh Lễ dừng xe xong, liền dẫn theo Phó Tiểu Ngư vào biệt thự.

Một đường đi vào, Phó Minh Lễ vừa cùng người quen chào hỏi, vừa nhỏ giọng nói với Phó Tiểu Ngư: "Lát nữa nhìn thấy Cố Thanh Vân, mày liền hành sự tùy theo hoàn cảnh."

Phó Tiểu Ngư có chút ngơ ngác, vội hỏi: "Thấy cái gì cơ? Làm chuyện gì?"

"Đương nhiên là tạo cơ hội thích hợp, để anh với Cố Thanh Vân có càng nhiều thời gian trò chuyện càng tốt." Phó Minh Lễ nói với giọng đương nhiên.

Phó Tiểu Ngư:......

Hai người tìm một hồi lâu, mới tìm thấy chủ của buổi tiệc Cố Thanh Vân đang đứng trong một khoảng đất trống trong hậu viện, cô ấy cùng với vài người trẻ tuổi đang chơi bắn súng ở bên ngoài, nhân viên chuyện nghiệp bắn một phát, Cố Thanh Vân lắp đạn, cũng nhắm chuẩn bia mà bắn, động tác soái khí, kỹ thuật cực kỳ tiêu chuẩn.

Phó Tiểu Ngư híp mắt đánh giá người phụ nữ sắp châm ngòi lửa khiến anh em Phó gia nổ súng tranh đoạt kia, cô ấy rất cao, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, nhìn thấy cũng phải mét tám mấy, nếu như mặc một chiếc váy cổ cao màu đỏ lửa, mặt hoa da trắng, môi đỏ như son, thoạt nhìn thì sẽ tưởng là một đại minh tinh từ trong ti vi bước ra, nếu đứng trong một đám cả trai lẫn gái, thì tuyệt đối hạc trong bầy gà.

Bây giờ cô ấy cột kiểu tóc đuôi ngựa thoải mái, cổ quấn một cái khăn lụa, mặc áo sơ mi màu xanh lục, quần túi hộp cùng màu, chân mang giày quân đội, trang điểm đơn giản, cho dù một người đàn ông mặc bộ này trên người nhìn cũng không được khí thế lắm, nhưng Cố Thanh Vân mặc trên người vừa ngầu vừa đẹp, khiến người ta cảm thấy kinh diễm.

Lại là hai viên đạn đồng thời bắn ra, gương mặt Cố Thanh Vân  nghiêm túc ngắm bắn, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, đoàng đoàng hai tiếng, hai viên đạn liên thanh bắn ra.

Mọi người đồng thời tán thưởng hoan hô.

Cố Thanh Vân ném sung cho mấy người thanh niên nóng lòng muốn thử bên cạnh, nhếch khóe miệng, sau đó thấy cô ấy bước gần về phía anh em nhà họ Phó, cô nhướng mày, trên mặt mang theo tươi cười, gật đầu chào hỏi.

Phó Tiểu Ngư đang chuẩn bị tiến lên chào hỏi với người ta, không ngờ chân đột nhiên bị đá mạnh một cái, cô theo phản xạ có điều kiện mà rụt chân lại, thân thể nháy mắt liền mất thăng bằng, lảo đảo chạy về trước hai bước, liền thẳng tắp ngã về phía trước.

Thấy chuẩn bị sấp mặt luôn, trong lòng Phó Tiểu Ngư đay nghiến mắng mỏ Phó Minh Lễ, tiện nhân này, vì tạo cơ hội nói chuyện với mỹ nữ, vậy mà lại nghĩ ra kế ám toán em gái ruột của mình!!

Nhưng mà lúc sắp ngã xuống, phía trước lại có người nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Phó Tiểu Ngư hoảng loạn vươn tay tìm chỗ bám, kết quả trong lúc vội vàng xảy ra sai sót, một phen liền bắt lấy...... ngực ...... của người đẹp!

Lúc bám lấy, đầu Phó Tiểu Ngư trống rỗng, cảm tưởng duy nhất chính là: Đại mỹ nhân không chỉ đẹp người, mà ngực cũng mềm nữa......

Tác giả có lời muốn nói: Không biết mọi người có chú ý hay không, nam chủ...... Khụ khụ...... Hắn xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top