Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Mấy chương trước này là còn collab với mí chị xinh đẹp nên tớ để tên editor nhen:>

EDIT: Trang

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lạc Tử Ninh tự mở một siêu thị nhỏ bên dưới lầu căn hộ của mình, trải qua một cuộc sống bình lặng.

Những lúc không có khách thì anh đọc tiểu thuyết, khi khách đông thì còn có thể tán gẫu chuyện phiếm cùng các cụ ông cụ bà.

Vốn tưởng rằng sẽ sống hết một đời hạnh phúc như vậy, ai mà biết mở siêu thị cũng sẽ nguy hiểm.

Hôm nay 10 giờ rưỡi tối, khi anh chuẩn bị đóng cửa hàng trở về nhà ngủ một giấc, một cô bé mặc đồng phục cấp 2 từ bên ngoài chạy vào, cô bé bảo mình vừa tan lớp học bù, trên đường quay về thì bị người bám theo, muốn ở chỗ này của anh trốn một lát, đợi ba mẹ qua đón về.

Đang nói chuyện thì ở cửa lại có ba người đàn ông mang hơi rượu xông vào, nhào đến xô đẩy Lạc Tử Ninh, còn bảo anh đừng lo chuyện bao đồng.

Lạc Tử Ninh sao có thể giao cô gái nhỏ ra được, ban đầu anh ôn tồn khuyên bọn họ rời đi, nhưng ba người đó lại nổi lên cấu xé anh.

Anh vớ lấy cây lau nhà bên cạnh chuẩn bị đánh đuổi người ra ngoài, nhưng không ngờ rằng một người trong đó còn mang theo dao, lao đến đâm một nhát vào eo anh.

Mấy tên đó nhìn thấy máu rồi thì lập tức tỉnh rượu một nữa, quay đầu muốn bỏ chạy, thật khéo bị cảnh sát đi tuần tra bắt lại, Lạc Tử Ninh cũng được đưa đến bệnh viện.

Cảm giác đau đớn khiến đầu óc Lạc Tử Ninh mê man, còn chưa đến bệnh viện thì hai mắt đã tối sầm ngất đi.

Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện mình đã không thể khống chế thân thể được nữa.

Anh lúc này đang đẩy một người đàn ông ngồi xe lăn vào trong nền tuyết, xung quanh là kiến trúc cổ đại đổ nát, gió lạnh rít gào mãnh liệt len vào từng lỗ chân lông trên người anh.

Anh đẩy người đàn ông xuống khỏi xe lăn, sau đó một chân đá xe lăn văng xa.

Anh có thể thấy được người đàn ông trên đất tuy rằng tàn tật nhưng vóc người thẳng tắp, ngũ quan thâm thúy, một đôi mắt như chim ưng tỏa ra ánh sáng u ám lạnh lẽo khiến người sởn tóc gáy.

"Còn trừng ta nữa thì ta sẽ băm nát ngươi ra cho chó hoang ăn!" Thân thể Lạc Tử Ninh bực bội đi tới lui vòng quanh trong tuyết: "Nếu không phải vì tên phế vật như ngươi, thì ta có thể đến cái chỗ quỷ quái chim không thèm ị này sao! Ta khổ cực đọc sách 13 năm thật không dễ gì đổ được trạng nguyên, không phải là để đến làm nam thê cho một kẻ tàn phế như ngươi, đều tại ngươi, khiến ta trở thành trò cười cho người đọc sách toàn thiên hạ."

"Ngươi còn dám trừng ta? Không lẽ ta nói sai? Ngươi không chỉ hai chân tàn tật, ngay cả phương diện kia cũng không được luôn nhỉ, người như ngươi vậy, sống còn có ý nghĩa gì? Hay là sớm chết quách cho xong, cũng đừng liên lụy ta." Trong lòng Lạc Tử Ninh điên cuồng gào lên không được, nhưng miệng anh hoàn toàn không chịu khống chế, trong miệng lời ác độc từng câu từng câu tuôn ra .

Lạc Tử Ninh chỉ có thể mặc kệ cơ thể anh sau khi mắng người xong thì quay lưng trở về phòng.

Theo sau cánh cửa đóng rầm lại, từng đoạn từng đoạn ký ức tràn vào trong não anh.

Trong ký ức là một thiếu niên cổ đại lớn lên giống hệt anh mười phần, cưỡi con ngựa cao lớn dạo phố.

16 tuổi đỗ trạng nguyên, trong cuộc chiến tranh đế vị, hắn đứng về phe Ngũ hoàng tử, nhưng cuối cùng lên ngôi lại là Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử thống hận Ngũ hoàng tử, càng hận cái kẻ bày mưu tính kế cho Ngũ hoàng tử là hắn, vì nhục nhã hắn mà ban hắn cho Tam hoàng tử hai chân tàn phế cũng chính là thân vương Hoắc Lệnh Chi hiện tại để làm nam thê xung hỉ.

Sau khi Nhị hoàng tử đăng cơ, liền tổng cổ Hoắc Lệnh Chi đến chỗ khổ hàn này, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt.

Lạc Tử Ninh giật mình tỉnh táo lại, đưa tay xoa xoa vầng trán đau nhức, thân thể anh cuối cùng cũng nghe anh chỉ huy rồi.

Anh đã xem qua cuốn tiểu thuyết này, trong sách miêu tả Hoắc Lệnh Chi 15 tuổi lãnh binh đánh trận, bách chiến bách thắng, nước láng giềng nghe đến tên hắn đều run rẩy hai chân, vốn dĩ hắn là người có khả năng ngồi lên hoàng vị nhất, nhưng lại bị Nhị hoàng tử hãm hại, mất đi hai chân.

Sau này Nhị hoàng tử đăng cơ, ngoài mặt thì ban đất phong cho hắn, thực ra không kém hơn đi đày biên cương là bao, bên cạnh không có thân tín, lại bị nguyên chủ ức hiếp ngược đãi, nguyên chủ còn từng phóng đãng với người đàn ông khác ngay trước mặt hắn, đội cho hắn cái mũ xanh.

Về sau Hoắc Lệnh Chi trị khỏi hai chân, liên lạc được với bộ hạ thân tín lúc trước, giết ngược về kinh thành, đoạt lại được hoàng vị.

Tên nguyên chủ từng ức hiếp hắn này bị chặt đầu treo lên tường thành.

Lạc Tử Ninh sợ hãi ôm lấy cổ mình, phảng phất như cảm nhận được loại cảm giác đao cắt xuyên qua da thịt ấy.

Vừa nãy anh ném Hoắc Lệnh Chi vào trong tuyết, còn chế nhạo hắn là phế vật, trào phúng hắn phương diện kia không được, tiêu rồi tiêu rồi, đầu anh không còn rồi!

Ngay lúc anh đang phát cuồng, thì phát hiện ra bên phải phía trên mình có một đồ án hình bánh răng, đồ án đó không thuộc về gian phòng này, mà là nằm ở giữa hư không.

Anh thử chạm vào một chút, sau đó liền bị hút vào một không gian khác.

Anh hoảng sợ nhắm mắt lại, sau khi mở mắt lần nữa thì phát hiện anh đã quay trở lại siêu thị của mình: "Không lẽ mình có thể qua lại giữa thế giới tiểu thuyết và thế giới thực sao?"

Điều này khiến anh có chút hưng phấn, nhưng rất nhanh anh liền phát giác ra có gì đó sai sai, bởi vì anh mở không ra cửa cuốn của siêu thị, hơn nữa rất nhiều kệ hàng hóa đều là màu xám.

Chỉ có quầy thu ngân và một kệ hàng bên cạnh là có màu sắc thôi.

Trên quầy thu ngân có thêm một quyển sổ ghi chép, trên sổ có 1 hàng chữ.

"Sống qua đêm nay, Hoắc Lệnh Chi và kí chủ dù là người nào chết thì đều xem như nhiệm vụ thất bại. Nhiệm vụ thành công sẽ khen thưởng khu vực mới"

Lạc Tử Ninh nhìn dòng chữ này rơi vào trầm tư, bình thường sở thích lớn nhất của anh chính là đọc tiểu thuyết, đương nhiên hiểu được cái này là chiêu trò gì.

Anh xuyên vào thế giới tiểu thuyết, mà siêu thị nhỏ này tương tự như không gian tùy thân của anh, lại nói trên quyển sổ này viết chính là nhiệm vụ, sau khi thành công anh mới có thể sử dụng đồ vật trên những kệ hàng khác.

Mà thế giới bên ngoài là mùa đông, vừa nãy anh đã xem qua căn phòng của Hoắc Lệnh Chi và nguyên chủ, phòng cũ nhiều năm không tu sửa, cửa sổ và mặt tường đều bị lọt gió vù vù, không có lò sưởi, không có cách nào sưởi ấm, cho dù có thể thắp lò sưởi thì anh cũng không dám thắp, sợ ngộ độc khí than.

Trên kệ hàng có thể sử dụng ở phía trước mặt anh vừa hay là chăn và một ít đệm giường, có thể giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt.

Bởi vì lân cận có một nhà xưởng, cho nên anh nhập về một lô chăn nệm giá rẻ.

Anh xách 4 tấm chăn và 2 cái đệm giường ra ngoài, trải đệm lên trên giường, lại trải chăn lên xong, như vậy chắc có thể chống đỡ qua một đêm đi.

Vừa nãy anh đã xem thời gian, nữa đêm 12 giờ rồi, chỉ cần kiên trì đến 6 giờ sáng mai là được rồi.

Chuẩn bị tốt mọi thứ xong, anh nhanh chóng ra ngoài tìm Hoắc Lệnh Chi.

Bên ngoài không có đèn, anh bước cao bước thấp dọc theo dấu chân hồi nãy tìm được Hoắc Lệnh Chi đang nằm trong nền tuyết.

Anh vậy mới phát hiện Hoắc Lệnh Chi bây giờ sắc mặt trắng bệch, theo như cốt truyện ban đầu, Hoắc Lệnh Chi không chỉ tàn phế hai chân, mà trên người còn mang trọng thương.

Trong truyện gốc, Hoắc Lệnh Chi bị đông lạnh bên ngoài đến sáng ngày thứ hai, được nô bộc hắn đem tới phát hiện rồi mang đi nên mới không chết, nhưng cũng đã để lại bệnh căn, đây cũng là một nguyên nhân lớn mà Hoắc Lệnh Chi căm ghét nguyên chủ.

Anh thấy sắc mặt nhợt nhạt của Hoắc Lệnh Chi, nhìn như thể người đã chết, anh run rẩy duỗi tay qua muốn thăm dò hơi thở hắn, nhưng tay lại bị Hoắc Lệnh Chi một phát giữ chặt lại.

Tay Hoắc Lệnh Chi vô cùng lạnh, đôi mắt đen kia tựa như ác quỷ, Lạc Tử Ninh đã lầm tưởng như một giây sau hắn sẽ cắt luôn cổ mình xuống, chân anh muốn mềm ra, thiếu chút nữa là mông ngồi luôn xuống đất.

Anh ở thế giới hiện đại dám một mình chấp ba tên say rượu, nhưng trên thân Hoắc Lệnh Chi tự mang theo một cổ áp lực cường đại, giống như là dã thú hùng mạnh, khiến người khác ở trước mặt hắn nhịn một bụng khí cũng không dám thở ra.

Lạc Tử Ninh lộ ra một khuôn mặt cười ngại ngùng, "Ta vừa nãy đẩy huynh vào trong tuyết, lại còn đóng cửa, thực ra là muốn tặng huynh một sự kinh hỉ." (vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không dùng chữ bất ngờ vì mình thấy ko đủ nghĩa)

Anh vừa nói vừa muốn thử rút tay mình về, kéo một chút cũng không có kéo ra được, anh lại thử thêm một hồi mới rút được tay mình về.

Anh vội chạy qua đẩy xe lăn lại, đỡ Hoắc Lệnh Chi ngồi vào trên xe lăn.

"Ngươi lại muốn giở trò lừa bịp gì?" Hoắc Lệnh Chi lạnh lùng nhìn anh, tựa như muốn nhìn thấu cả con người anh.

"Phu quân, sao huynh có thể nghĩ ta như vậy, chúng ta vội vội vàng vàng thành thân, cũng không kịp động phòng thì đã phải xuất phát đi đến đất phong, cho nên hôm nay xem như là ngày đầu tiên chúng ta chung phòng, ta muốn cẩn thận bố trí phòng tân hôn một chút." Lạc Tử Ninh đẩy hắn về phòng, chỉ vào đệm chăn mới tinh đã trải xong trên giường, "Huynh xem, chăn trên giường chính là đồ cưới mà ta mang đến, vì huynh ta đã lấy toàn bộ ra dùng luôn rồi."

Hoắc Lệnh Chi nhìn cái chăn in hình Cừu vui vẻ và Cừu xinh đẹp màu hồng trên giường: "..."

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top