Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Edit: Trang

Sáng sớm hôm sau, Trần Nhị vội vã đi tìm Lạc Tử Ninh, trái tim Lạc Tử Ninh thoáng cái chìm xuống tận đáy: "Con chuột đó chết rồi à?"

Trần Nhị lắc đầu: "Không phải, còn ngủ khò một giấc nữa kìa, rượu này mạnh vô cùng. Hơn nữa chuột và người cũng không giống nhau, chủ tử, ngài cho ta đi thử rượu nha."

Lạc Tử Ninh nhìn bộ dạng đó của hắn ta: "Ngươi muốn thử độc? Chẳng qua do ngươi thèm rượu chứ gì."

"Chủ tử, ngài để ta thử đi, ta là người mới đến mạng của ta không đáng giá bằng bọn họ." Triệu Tiểu Ngư chen lời.

"Đâu thể nào để một tiểu nha đầu như ngươi mạo hiểm, muốn thử cũng phải là ta thử." Ngay cả Trần Đại cũng đến góp chuyện.

Lạc Tử Ninh cười cười lắc đầu: "Các ngươi đừng vội, buổi tối cùng nhau uống, đi kiếm một cái bàn lớn, dời qua phòng các ngươi, phòng các ngươi rộng, buổi tối Triệu Tiểu Ngư làm một bàn đồ ngon, chúng ta cùng nhau chúc mừng."

"Sao chúng ta có thể ngồi cùng chủ tử được chứ, không có chút phép tắc nào." Trần bá đi tới nói xa xăm.

Lạc Tử Ninh cảm giác câu này của Trần bá đang nhắm vào mình: "Vương phủ chúng ta đều đã vậy rồi, còn nói phép tắc khỉ gì, ta bảo ăn cùng nhau chính là ăn cùng nhau, không thì chúng ta ăn, còn ngươi ra cổng đứng canh?"

Trần bá bị anh nói cho đen mặt, muốn phản bác nhưng Lạc Tử Ninh lại là vương phi, xét về chức vụ cao hơn ông một bậc, ông có đi tìm vương gia tố cáo cũng vô dụng, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện im miệng.

Sau khi anh giao nhiệm vụ xong, Trụ Tử đưa Triệu Tiểu Ngư và Trần Nhị đi mua đồ, Trần Đại và Trần bá đi khiêng bàn, Tiểu Thúy và Tiểu Hồng chuẩn bị chén đũa.

Buổi chiều bọn họ bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Lạc Tử Ninh về phòng, anh thử cảm nhận nhiệt độ trong phòng, gần 30 độ rồi, với nhiệt độ này chắc có thể trồng một ít rau nhỉ?

Anh nhớ mùa đông ở nông thôn sẽ dùng lều lớn bằng nhựa để trồng rau, phòng của anh lấy vải nhựa che kín cửa sổ nên cũng có thể dùng như lều nhựa lớn nhỉ.

Ánh mắt anh nhìn trúng cái bàn bên cạnh cửa sổ, bình thường chẳng mấy khi dùng tới cái bàn này, thỉnh thoảng Hoắc Lệnh Chi sẽ dùng nó để đọc sách, anh thì dùng nó để kê sách viết một ít quy hoạch gì đấy trong tương lai.

Nhưng trong phòng vẫn còn một cái bàn ăn, bình thường lúc không ăn cơm thì có thể dùng như bàn đọc sách, anh liền chuẩn bị lấy cái bàn cạnh cửa sổ trồng ít rau cải.

Anh vào siêu thị lấy mấy hạt ớt chỉ thiên về làm thí nghiệm, thứ nhất là ớt chỉ thiên nhiều, nếu có thất bại thì anh cũng không quá đau lòng. Thứ hai anh là một người cực kỳ thích ăn cay, từ khi tới cổ đại tới giờ không có ớt ăn nên lượng cơm của anh đã ít hơn trước kia rất nhiều.

Anh cẩn thận đặt hạt giống ớt ngay ngắn, sau đó lại đi lấy năm cái ly giấy dùng một lần, đục một lỗ nhỏ có thể rỉ nước dưới đáy ly, anh nhớ khi còn bé bà nội đã trồng rau bằng loại ly giấy dùng một lần này, chờ rau mầm lớn lên thì dời sang vườn rau.

Anh có thể chăm mầm ớt trong ly lớn một chút rồi lại dời vào trồng trong chậu hoa to hơn.

Anh chưa từng trồng rau, mọi thứ đều chỉ như dò đá qua sông.

(*dò đá qua sông: ý là lần mò từng chút mà làm.)

Lạc Tử Ninh vừa đi ra liền gọi Trần Đại: "Lấy cái xẻng đi theo ta."

Trần Đại không lanh lợi như Trần Nhị, tính tình hiền lành, nhưng hắn rất khỏe, con người cũng thật thà, không giống Trần bá luôn hỏi này hỏi nọ, bình thường anh bảo hắn ta làm gì thì hắn ta làm cái đó.

Lạc Tử Ninh đưa hắn ta cùng đi tới hoa viên phía sau vương phủ, anh và Trần Đại dùng củi lửa đốt nóng một khoảng đất để khi đào lên bớt được chút ít phiền phức. Sau đó lấy xẻng sắt xúc một ít đất qua, đổ đầy mỗi một cái ly giấy của anh, rồi đặt lên bàn làm hàng dự phòng.

Hiện tại Hoắc Lệnh Chi đi đứng không tiện, mỗi ngày đều ngồi trong phòng đọc sách, ngắm tuyết trong viện hoặc là trầm tư.

Không biết Trần bá bận rộn cái gì mà không đến đẩy Hoắc Lệnh Chi ra ngoài, Hoắc Lệnh Chi ở lại trong phòng buộc phải nhìn Lạc Tử Ninh trồng rau.

"Trồng gì đấy?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Ờ..." Lạc Tử Ninh cũng không thể nói thẳng ra là ớt, nói ra rồi làm sao giải thích đây: "Cái đó, ngày trước ở trên đường gặp được một thương nhân người Hồ đang bán ít thứ, tiện tay mua vài hạt giống, nghe nói là rau cải, lại còn là thứ mà chỗ chúng ta không có."

"Không biết là cái gì?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Là vì không biết có thể trồng ra cái gì, cho nên sau này mới thấy bất ngờ đó." Lạc Tử Ninh đặt mấy hạt giống kia vào một cái chậu nhỏ, tưới ít nước vào trong chậu, cuối cùng đậy một tấm vải thưa thoáng khí lên trên.

Lúc nhỏ anh từng thấy bà nội dùng phương pháp này khiến hạt giống nảy mầm, sau khi nảy mầm thì dời mỗi mầm sang một ly.

Nếu sớm biết bây giờ phải tự trồng rau thì lúc nhỏ anh đã nhờ bà nội dạy rồi.

"Ngươi làm được rượu rồi à?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Ừ, tối nay ăn cơm thì cùng nhau uống, vết thương của vương gia đã khá ổn rồi, có thể uống thêm hai ly." Lạc Tử Ninh cong môi, giọng nói hân hoan mang theo chút tự hào nho nhỏ: "Chắc chắn ngon hơn rượu trước kia huynh uống."

Hoắc Lệnh Chi: "Sau này ngươi có dự định gì không?"

"Trước tiên cứ làm nhiều ở nhà trữ, sau đó tìm mấy thương đội bán cho họ, để xem bán được không rồi tính tiếp. Nếu bán được, thì ta sẽ mở một xưởng rượu, tuyển những bách tính nghèo khổ ở đất phong vào làm việc." Lạc Tử Ninh biết rượu của mình đứng đầu ở thế giới này, nếu làm tốt công tác bảo mật thì trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện tiệm thứ hai, cho nên chắc chắn bán được.

"Lần đó ra ngoài, ta chỉ dạo qua con đường phồn hoa nhất, cả con đường đó đều lung tung lộn xộn, càng đừng nói tới mấy nơi nghèo khổ khác, chờ kiếm được tiền rồi, ta sẽ cải tạo lại khu vực trong thành, phải xây đường xá nhà cửa cho thật ngay ngắn chỉnh tề." Lạc Tử Ninh càng nói càng phấn khởi, ngày trước anh từng chơi một trò chơi, đó là tùy ý quy hoạch trong bản đồ một thành phố, có thể xây nhà, làm ruộng, mở trường tư thục và nhà hàng, nhìn một thành phố từ trống không được xây dựng trở nên phồn vinh, xinh đẹp, khiến anh cực kỳ có cảm giác thành tựu, giờ đây anh đã thực sự có một tòa thành có thể quy hoạch, tuy rằng thực tế khó hơn so với trò chơi, nhưng nếu thật sự làm được thì sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn.

Lạc Tử Ninh nói đến độ mặt mày đỏ bừng, vừa quay đầu thì phát hiện Hoắc Lệnh Chi đang dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn anh.

"Sao thế? Không phải là cảm thấy ta khoác lác đấy chứ?" Lạc Tử Ninh ngượng ngùng gãi gãi đầu hỏi hắn.

"Chỉ là cảm thấy, ngươi rất khác trước kia, trước kia ngươi ích kỉ, cay nghiệt, thật khó tưởng tượng ngươi sẽ suy nghĩ cho bách tính nghèo khổ trong thành." Hoắc Lệnh Chi nhìn anh, ánh mắt đó như thể muốn nhìn thấu anh: "Nếu không phải sớm chiều luôn ở bên ngươi, bản vương chắc chắn đã nghi ngờ ngươi đã bị đổi thành một người khác."

Lạc Tử Ninh nghe thấy câu này, trong lòng lộp bộp một phát, sợ nhũn cả chân.

Hoắc Lệnh Chi sẽ không phát hiện anh đã đổi thành người khác đâu nhỉ?

Không có thân phận vương phi này, trên người lại không một xu, không có chỗ dừng chân, dù cho anh có hoài bão tham vọng to lớn hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Anh ấp úng giải thích: "Thực ra, thực ra trước đây ta đều diễn kịch cả đấy, nếu ta không có lòng báo ơn đất nước, thì ta thi trạng nguyên làm gì chứ, huynh cũng biết hoàng thượng không ưa ta, tống cổ ta tới nơi khổ hàn này, thế nhưng người nhà của ta vẫn còn đang ở kinh thành mà, nếu ta tỏ ra đối xử rất tốt với huynh, ta sợ hoàng thượng sẽ càng không vui, gây bất lợi cho người trong nhà ta."

Lạc Tử Ninh chưa soạn trước bản thảo, giải thích linh tinh rối loạn, anh cũng không biết Hoắc Lệnh Chi có tin hay không, sau đó Hoắc Lệnh Chi cũng không nói nữa, bầu không khí trong phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.

May mà có Trần Nhị tới đánh vỡ sự tĩnh mịch trong phòng: "Chủ tử, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta qua đó đi ạ."

-------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top