Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

"Ngươi đi trước đi, ta đẩy vương gia qua đó." Lạc Tử Ninh vòng ra sau Hoắc Lệnh Chi, đẩy xe lăn đi ra ngoài.

"Điều hoàng thượng hy vọng là thấy chúng ta nghèo khổ cả đời, những ý nghĩ vừa rồi của ngươi đều rất thông minh nhưng nếu thật sự làm được, ngươi đoán xem hắn sẽ làm gì?" Giọng điệu Hoắc Lệnh Chi nghe như đặt câu hỏi, nhưng thật ra là đang cảnh cáo anh đừng làm gì quá nổi bật.

Lúc này Lạc Tử Ninh mới nghĩ đến một chuyện quan trọng, nơi đất phong này có nội gián của hoàng thượng.

Theo quy định của triều đại này, vương gia được hưởng quyền thống trị tuyệt đối với đất phong, dân cư và thuế má sản xuất, bọn họ thậm chí còn có thể nuôi binh ở đây.

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Hoắc Lệnh Chi, hắn không chỉ không thể nuôi binh, mà quyền quản lý đất phong còn nằm trong tay tri phủ.

Tri phủ ở đây lại nghe mệnh lệnh của hoàng thượng, nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong mắt hoàng đế. Chỉ cần hơi có chút hành động lớn là ngày mai chết thế nào cũng không biết.

Lúc Lạc Tử Ninh vừa mới xuyên qua còn rất vui vẻ, anh là vương phi, vương gia lại tàn phế. Thế chẳng phải là anh đã thuận lý thành chương* trở thành người quản lý đất phong à, muốn làm thế nào thì làm thế đó nhưng sau khi thật sự muốn làm gì đó, anh mới biết thứ hạn chế anh thật sự quá nhiều.

(*Thuận lý thành chương(顺理成章): viết văn chương, làm việc gì cứ thuận theo lý của việc đó thì sự sẽ thành.)

Lạc Tử Ninh: "Nếu không ta đi mua chuộc tri phủ rồi ta sẽ làm ông chủ thật sự phía sau xưởng rượu, bề ngoài thì khiến người ta tưởng rằng xưởng rượu là của người khác."

Hoắc Lệnh Chi: "Suy nghĩ kỳ lạ."

"Có kỳ lạ hay không, cứ làm là biết thôi." Lạc Tử Ninh nghĩ, chắc chắn khi Hoắc Lệnh Chi vừa mới tới đây đã bị vẻ bề ngoài của tri phủ lừa, nhưng anh đã đọc nguyên tác nên biết tri phủ yêu tiền cỡ nào, chỉ cần cho gã đủ số tiền gã muốn, kêu gã bán luôn linh hồn cho anh còn được.

Nhưng mà ngoại trừ tri phủ, hình như hoàng đế còn có tai mắt khác, chỉ là danh tính người kia khá bí ẩn. Đến cuối cùng tiểu thuyết cũng không nói rõ người nọ là ai, anh nghi ngờ tác giả quên mất nhân vật phụ nhỏ này rồi nên mới không viết ra.

Có điều anh suy đoán tai mắt khác hẳn không phải là người thân cận bên cạnh vương gia, nếu không chuyện vương gia lén lút nuôi binh sao hoàng thượng có thể không biết được.

"Ngươi muốn làm gì thì làm, bổn vương chỉ có một yêu cầu, không được liên lụy đến người trong phủ." Hoắc Lệnh Chi lạnh lùng nói, cách nói chuyện của hắn như hai người bọn họ không phải phu thê vậy.

"Phu quân, chúng ta phu phu nhất thể đồng tâm, chắc chắn ta không hại ngươi đâu." Lạc Tử Ninh nói thật, với anh Hoắc Lệnh Chi như cái chứng minh thư của anh, không có chứng minh thư một bước anh cũng chẳng đi được.

...

Chiều hôm đó Triệu Tiểu Ngư cùng hạ nhân trong nhà nấu một bàn thức ăn lớn.

Lạc Tử Ninh phát hiện Triệu Tiểu Ngư còn có tài năng lãnh đạo, không chỉ nhờ Tiểu Thúy và Tiểu Hồng làm phụ mà còn chỉ huy Trần Nhị đi nhổ lông gà, Trần Đại đốt củi, ngay cả Trần bá cũng được phân công việc cạo vảy cá.

Cả nhà ngoại trừ Lạc Tử Ninh và Hoắc Lệnh Chi, tất cả mọi người đều giúp nàng nấu bữa cơm này.

Lạc Tử Ninh gọi cả nhà thợ thủ công tới đây nhưng lão thợ thủ công không bảo thê tử và nữ nhi mình tới đây, bên này nhiều nam nhân như vậy, ông ấy không yên tâm khi cho nữ nhi nhà mình tới đây.

Lạc Tử Ninh cũng không làm khó người khác, sai người đưa cho cả nhà bọn họ một ít đồ ăn rồi bảo tất cả mọi người ngồi xuống: "Trước khi ăn cơm ta muốn nói vài điều."

Lạc Tử Ninh nói xong lại cảm giác mình nói chuyện như lãnh đạo, trước khi tốt nghiệp anh cũng từng đi thực tập ở công ty lớn. Lúc mới vào công ty vừa hay kịp tham gia bữa tối cùng mọi người trong công ty, trước khi ăn cơm cấp trên còn nói rất nhiều chuyện, thậm chí đồng nghiệp còn nịnh nọt vài câu.

Sau đó suốt bữa cơm, anh khá khó chịu, cấp trên nói xong liền để mấy người mới tự giới thiệu, những người mới khác nói câu nào câu đó rập theo khuôn mẫu hoàn chỉnh mà đến anh lại ấp a ấp úng, trông cứ như một đứa nhỏ thiểu năng trí tuệ.

Sau khi người mới tự giới thiệu, những đồng nghiệp làm lâu năm đều rất có mắt nhìn, không chỉ kính rượu cấp trên mà còn nói mấy lời ngon tiếng ngọt kính rượu khiến cấp trên vô cùng vui vẻ.

Lạc Tử Ninh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, giờ kêu anh nói những lời này thì anh thà dùng ngón chân đào hai bộ lâu đài Barbie còn hơn.

Sau khi ăn cơm xong, anh trở về suy nghĩ cả đêm, cảm thấy mình không thích hợp với cuộc sống nơi công sở này, sau đó liền từ chức về nhà mở siêu thị tự quản.

Vậy mà bây giờ anh lại biến thành dáng vẻ mà anh ghét nhất, vì vậy anh nói: "Ta nói ngắn gọn thôi, rượu này có thể làm thành công hay không đều nhờ vào các ngươi. Ta cũng không giấu giếm gì các ngươi, tương lai ta dự định làm rượu bán, một mình ta thì không thể làm được nhiều rượu nên phải dựa vào các ngươi rồi, mong mọi người hãy làm việc chăm chỉ để có một cuộc sống tốt đẹp hơn."

Anh nói xong liền giao rượu cho Trần Nhị, bảo hắn ta rót cho mỗi người một chén.

Cả nhà thợ thủ công vốn không có nơi nào để đi nên mới tới vương phủ nương nhờ, vốn tưởng rằng sẽ bị cắt lưỡi, không ngờ vương phi lại đối xử với bọn họ tử tế như vậy. Cho bọn họ nhà ở cho bọn họ ăn cơm, cũng không đánh mắng bọn họ, mỗi lần nói chuyện với bọn họ đều dùng kính ngữ, đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được tôn nghiêm làm người.

Tưởng rằng chuyện này thôi đã đủ tốt rồi, không ngờ vương phi lại làm được loại rượu ngon như vậy, đã thế còn chia cho bọn họ uống. Vương phi thật có tâm địa Bồ Tát, sau này họ nhất định phải toàn tâm toàn ý dốc sức làm việc cho Lạc Tử Ninh!

Sau khi rót rượu vào chén, mùi hương kia lập tức phả vào mặt, ai cũng không dám bưng lên nếm thử, ánh mắt đều không chớp nhìn chằm chằm rượu trong chén, đây đâu phải là loại rượu mà họ thường thấy, đây quả thực là quỳnh tương ngọc dịch* đó.

(*琼浆玉液: Quỳnh là một loại mỹ ngọc. Quỳnh tương là chất nước từ mỹ ngọc chế thành. Truyền thuyết cổ đại cho rằng, uống quỳnh tương có thể thành tiên. Thần thoại Trung Quốc cũng cho rằng "Quỳnh tương ngọc dịch" là thức uống trong hội Bàn đào của Vương Mẫu Nương Nương.)

Trần Nhị không nhịn được nói ra, Lạc Tử Ninh suy nghĩ: "Chi bằng chúng ta gọi nó là Quỳnh Tương Tửu hoặc là Ngọc Dịch Tửu..."

Nói đến Ngọc Dịch Tửu, anh liền nghĩ đến rượu Ngọc Dịch Cung Đình, không nhịn được mà bật cười, nhưng mà với tình huống hiện tại của bọn họ nhất định không thể dùng hai chữ cung đình: "Vậy gọi là Ngọc Dịch Tửu đi."

"Tên hay." Trần Nhị vỗ tay, chờ mong nhìn Lạc Tử Ninh nói có thể uống.

Lạc Tử Ninh không dài dòng nữa, nâng chén rượu lên cụng chén với bọn họ.

Trước kia Lạc Tử Ninh không muốn uống rượu trắng chút nào, nhưng đây là rượu do chính tay anh tự ủ ra, nó mang một ý nghĩa khác, cho nên anh phải uống thử.

Rượu nóng hổi chảy dọc theo yết hầu, sặc đến mức anh phải ho khan, những người khác không nỡ uống sạch một ngụm như anh nên chỉ nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, thấy anh như vậy liền không nhịn được bật cười.

Anh cũng không tức giận, mà còn cười đùa cùng mọi người.

Sau khi uống rượu no nê, Lạc Tử Ninh lại hơi choáng váng, muốn đi dạo cho bớt mùi rượu. Những người khác cũng say ngã trái ngã phải, Trần bá còn giữ lại chút tỉnh táo đẩy vương gia về phòng.

Anh không gọi người khác mà đi dạo một mình trong hoa viên hậu viện, tuy mùa đông không có hoa cỏ có thể xem nhưng trong vườn lại trồng rất nhiều cây thông, hình ảnh tuyết đè trên cành thông trông rất nên thơ, anh cảm giác giờ anh mà nhìn thêm một lúc nữa là có thể làm được một bài thơ.

Có điều anh không có khiếu làm thơ mấy, anh vừa đọc xong mấy bài thơ liền nghe thấy tiếng vỗ cánh, một con bồ câu đậu lên cánh tay anh: "Trời lạnh như này mà còn có bồ câu á?"

Anh cho rằng mình say nên nhìn nhầm, đến khi cầm con bồ câu trong tay rồi mới phát hiện dưới chân bồ câu còn buộc lá thư, lúc anh lấy lá thư ra xem hơi men lập tức bay luôn, tức khắc tỉnh táo hẳn: "Thì ra mình mới là tai mắt mà hoàng thượng cài cắm bên cạnh vương gia?"

----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top