Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Anh còn chưa đạp cửa đã nghe được giọng nói của Hoắc Lệnh Chi thế là anh bình tĩnh lại, muốn nghe thử đánh giá của Hoắc Lệnh Chi về anh.

Dù sao trong quyển sách này Hoắc Lệnh Chi mới là nhân vật chính, thái độ của Hoắc Lệnh Chi với anh quyết định sống chết của anh. Anh muốn biết mình có nâng cao độ hảo cảm của Hoắc Lệnh Chi với anh hay không.

Hoắc Lệnh Chi: "Ngươi chỉ cần báo cáo những gì hắn đã làm, không cần phải thêm ý kiến của ngươi vào."

Lạc Tử Ninh vừa nghe, trong lòng tự nhủ thì ra Hoắc Lệnh Chi vẫn để Trần bá theo dõi nhất cử nhất động của anh, chẳng qua coi như Hoắc Lệnh Chi vẫn còn lý trí không dễ dàng bị người ta châm ngòi ly gián.

Trần bá lo lắng: "Chủ tử, không phải do ta có thành kiến với hắn, chẳng lẽ người đã quên trên đường đi hắn dã dùng lời nói để làm nhục người sao? Đôi chân của người bị thương khi chiến đấu với giặc ngoại xâm trên chiến trường, không có người liều mạng nơi tiền tuyến hắn có thể yên tâm học hành tham gia khoa cử Trạng Nguyên à? Nghe hắn nhục mạ người như vậy khiến lão nô hận hắn cả đời."

Lạc Tử Ninh nghe nói như vậy liền hiểu vì sao Trần bá luôn nhắm vào anh, trong nguyên tác chỉ nhắc tới mấy lời nguyên chủ nhục mạ ngược đãi Hoắc Lệnh Chi, nhưng chỉ là một vài câu văn sơ lược không có cảm giác hình ảnh gì cả, càng không có ý thức thay thế* nhưng Trần bá và Hoắc Lệnh Chi lại chính tai nghe được những lời chửi rủa kia.

(*Ý thức thay thế: Nguyên văn là 代入感 chỉ độc giả, khán giả hoặc game thủ nảy sinh cảm giác kỳ lạ như lạc vào thế giới trong game, tiểu thuyết hay tác phẩm truyền hình, thay thế nhân vật trong đó.)

Thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó chân anh bị tàn phế, không cách nào đi lại, không chỉ phải chịu đựng sự đau khổ trên cơ thể mà còn phải chịu áp lực tâm lý. Lúc này nếu có một người ngày nào cũng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh, chửi anh là phế vật, có thể anh đã băm vằm người này từ sớm rồi. Thế mà Hoắc Lệnh Chi lại có thể nhịn đến khi chân ổn rồi mới ra tay, cũng kiên nhẫn thật.

Trần bá và Hoắc Lệnh Chi coi anh là nguyên chủ, tất nhiên cũng đem thù hận với nguyên chủ áp đặt lên người anh.

Anh nhất định phải nói rõ mọi chuyện mới được, nếu không ngày nào Trần bá cũng thì thầm bên tai Hoắc Lệnh Chi những điều không hay về anh. Cho dù mới đầu Hoắc Lệnh Chi không tin, nghe nhiều cũng bị tẩy não thì phải làm sao bây giờ? Vậy thì tất cả những gì anh làm toàn là chuyện vô ích.

Khi anh đang giơ tay chuẩn bị đẩy cửa liền nghe Trần bá nói: "Dù sao Vương phi cũng là nam nhân, chúng ta muốn quản hắn cũng không quản được. Hơn nữa hắn không có biện pháp sinh con, chi bằng Vương gia tranh thủ thời gian nạp thêm mấy thiếp thất chế ngự Vương phi một chút, cũng có thể sinh cho người mấy đứa nhỏ, hài tử lớn lên sẽ che chở người, Vương phi không dám làm thêm chuyện gì bất lợi với người."

Vốn Lạc Tử Ninh còn muốn kiên nhẫn giải thích với ông nhưng nghe nói như vậy liền lập tức nóng nảy "rầm" một tiếng đẩy cửa ra, khiến Trần bá trong phòng còn chưa nói xong liền bị dọa che ngực lại: "Dọa chết ta rồi."

Trần bá bình tĩnh lại, thấy người tới là Lạc Tử Ninh, biểu cảm lại tăng thêm vài phần xấu hổ khi nói xấu sau lưng mà bị người ta phát hiện: "Lão nô còn có việc, lui xuống trước."

Lạc Tử Ninh giơ tay chống lên khung cửa, ngăn cản đường đi của Trần bá: "Nghe nói mấy năm trước mẹ của đám Trần Nhị đổ bệnh qua đời nên Trần bá cô đơn quá đúng không? Có muốn ta giúp ngươi mai mối, tìm một người khác không?"

Trần bá nghe nói vậy, gương mặt xấu hổ đỏ bừng: "Lão nô đã từng tuổi này rồi, không phiền Vương phi phí tâm."

Lạc Tử Ninh thấy ông xấu hổ muốn chết, hạ tay xuống không ngăn cản ông nữa: "Ngươi không muốn ta quản chuyện của ngươi thì sao ngươi lại quản chuyện của phu phu chúng ta? Nếu không ngươi chuyển chăn đệm của ngươi đến phòng chúng ta nằm giữa ta và Vương gia đi, ngươi thấy thế nào?"

"Lão nô không dám." Trần bá bị anh làm cho khó chịu, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.

"Chờ một chút." Lạc Tử Ninh gọi ông lại: "Có một câu ta phải nói cho rõ ràng, lúc trước trên đường ta nói câu làm nhục vương gia, đó là làm cho hoàng thượng xem. Tất nhiên nhiên ta có khổ tâm của ta, sau khi tới đây ngươi có thấy ta nói những lời kia không?"

Trần bá nghe nói như vậy sửng sốt một lát, quả thật sau khi vương phi đến đất phong không còn nói những lời cay nghiệt kia nữa, mọi người đều trở nên hiền hòa hơn rất nhiều. Cho dù nói chuyện cùng đám nha hoàn sai vặt kia đều nói chuyện với ngữ khí ôn hòa, hoàn toàn giống như biến thành người khác.

Hơn nữa vương phi không chỉ không nói những lời cay nghiệt còn giúp đỡ bọn họ rất nhiều, lấy vật liệu tốt như vậy ra cho bọn họ dán cửa sổ. Còn tìm người đến làm lò sưởi, lấy công thức tổ truyền của mình làm rượu cho bọn họ uống, nếu không phải từng chứng kiến một mặt xấu xa nhất của vương phi, ông tuyệt đối không có thành kiến lớn như vậy với vương phi.

Chẳng lẽ ông thật sự hiểu lầm vương phi?

Trần bá hiểu lầm vương phi, không biết vương phi có phải đang giở thủ đoạn gì mà đung đưa lay động hay không.

Lạc Tử Ninh đi tới phía sau Hoắc Lệnh Chi, tay đặt lên vai Hoắc Lệnh Chi, bày ra bộ dáng thân mật nói với Trần bá: "Ta mặc kệ ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Không được nhắc lại chuyện trước kia nữa, cũng không được nói xấu ta với phu quân, nghe hiểu không?"

Trần bá bị khí thế mạnh mẽ của anh đè xuống, còn chưa kịp phản ứng liền vội vàng gật đầu, như thoa mỡ vào chân* bị dọa chạy ngay lập tức.

(*脚底抹油(Bôi dầu dưới bàn chân): Lặng lẽ chuồn đi, chạy trốn.)

Sau khi người đi rồi, Lạc Tử Ninh vội vàng chạy tới đóng cửa lại: "Khí lạnh đã tràn vào rồi, để lâu coi chừng hỏng mất ớt của ta."

Sau khi đóng cửa lại anh liền chạy đến xem một hàng chồi non ớt trên bàn.

Mấy hạt giống anh ngâm trước đó đã nảy mầm, thế là anh đem hạt giống nhỏ đã nảy mầm vào cốc giấy để trồng, có thể là khí hậu không đúng, có thể khí hậu không thích hợp nên sinh trưởng tương đối yếu ớt và chậm chạp.

Có điều mọc được đã chính là cổ vũ lớn nhất với anh rồi, anh nằm sấp trên bàn nhìn một hàng chồi non nhỏ xanh mướt cười ngây ngôvtrong lòng tự nhủ không biết có thể trồng thêm chút đậu tương, đậu xanh để lấy chút giá ăn không. Từ khi anh đến đây ngoại trừ thịt ra rau có thể ăn được cũng chỉ có củ cải bắp cải, anh còn có thể rảnh rỗi đi siêu thị gặm dưa chuột ăn trái cây nhưng người khác lại không được tốt như vậy, anh sợ những hạ nhân này sẽ bị suy dinh dưỡng.

Anh đang nghĩ buổi tối có nên lén quay về siêu thị xem bếp gas trong siêu thị có xài được hay không, anh có thể dùng nấu chút lẩu ăn liền nghe Hoắc Lệnh Chi phía sau mở miệng hỏi anh: "Vừa rồi lúc chúng ta nói chuyện ngươi nghe được bao nhiêu?"

"Chỉ nghe ông ấy nói nạp thiếp cho huynh, sinh con." Lạc Tử Ninh thầm nghĩ cho dù huynh có nạp thiếp, cơ thể huynh không được, cũng không có cách nào làm người khác sinh con, chi bằng đợi vài năm sau khi gặp được thần y trong sách trị xong rồi lại tìm.

Đến lúc đó anh cũng có năng lực tự lập môn hộ, ly hôn với Hoắc Lệnh Chi, Hoắc Lệnh Chi yêu ai cưới ai thì đi cưới người đó, anh cũng không cần kẹp ở giữa để mà rước khó chịu.

"Ngươi rất để ý?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Đương nhiên là để ý, trên đời này làm gì có ai nguyện ý cho phu quân mình cưới người khác đâu? Chắc huynh không muốn nói là ta không rộng lượng mà phải không? Cho dù huynh có nói như vậy đáp án của ta cũng chỉ là dù có thêm một người cũng không được, ta chỉ có thể chấp nhận một thê một phu, nhiều hơn một người cũng không chấp nhận được." Mấy năm nay Lạc Tử Ninh còn muốn phát triển kinh tế nên anh cần thân phận vương phi này, hơn nữa để anh làm vương phi với Hoắc Lệnh Chi cũng có lợi.

Xa không nói, chỉ nói trong nguyên tác mấy năm nay Hoắc Lệnh Chi bị đói chịu lạnh, mà anh để Hoắc Lệnh Chi ở trong phòng ấm áp như vậy, uống rượu ngon như vậy, sang năm còn ở trong phòng anh tu sửa, đây chính là chỗ tốt lớn nhất anh cho Hoắc Lệnh Chi. Hai người bọn họ mỗi người đều có nhu cầu riêng, cũng không thể không cho anh lợi ích để anh làm việc cho Hoắc Lệnh Chi.

Hoắc Lệnh Chi nghe được câu trả lời của anh lại nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Lạc Tử Ninh nổi giận đùng đùng đẩy cửa, nếu không phải thật lòng thích một người thì sao có thể ghen chứ?

Lúc hắn còn là hoàng tử, bao nhiêu quý nữ danh môn chen lấn rách đầu đều muốn gả cho hắn. Nhưng khi hắn nghèo túng những người từng nịnh hót hắn đều trốn xa, hắn không oán hận những người đó, không muốn gả cho một người tàn phế như hắn là chuyện thường tình của con người.

Phụ thân, thúc bá của Lạc Tử Ninh đều là trọng thần trong triều, cũng lớn lên trong cẩm y ngọc thực, những chuyện xảy ra trên đường kia không nhắc tới nữa. Sau khi đến bên này, cùng hắn trải qua những ngày khổ sở như vậy thế nhưng không có một câu oán trách, còn ngày nào cũng vui vẻ hớn hở, bận trước bận sau suy nghĩ vì cái nhà này.

Chịu khổ cùng hắn, quan tâm hắn chiếu cố hắn, còn ghen tuông với người khác, đủ loại chứng cứ bày ra trước mặt Hoắc Lệnh Chi làm hắn không thể không tin Lạc Tử Ninh thích mình.

"Ta sẽ không nạp thiếp." Hoắc Lệnh Chi là một người trọng tình trọng nghĩa, trước kia hắn vẫn luôn đối xử tử tế với những tướng sĩ và thuộc hạ vào sinh ra tử cùng hắn, cũng không keo kiệt khi ban thưởng cho bọn họ. Tuy rằng hắn không có tình cảm với Lạc Tử Ninh nhưng nếu đã thú, vậy tất nhiên không thể phụ lòng.

-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top