Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Đắp bốn cái chăn rồi mà vẫn thấy lạnh như trước, anh nghĩ đến chuyện trong nguyên tác sau khi Hoắc Lệnh Chi bị người hầu đưa đi, anh liền quấn chăn bông cho hắn, sau đó lại giúp hắn xoa tay xoa chân, phải xoa cho cơ thể hắn ấm lên mới miễn cưỡng giữ được một cái mạng cơ.

Nhưng việc anh cần làm bây giờ không chỉ là phải bảo vệ mạng của Hoắc Lệnh Chi mà còn không thể để Hoắc Lệnh Chi bị di chứng, nếu không khoản nợ này kiểu gì cũng tính trên đầu anh.

Thật ra anh đã từng xem rất nhiều phim võ hiệp nam chính bị nội thương nên toàn thân lạnh như băng, thế là nữ chính liền cởi quần áo ôm hắn để truyền nhiệt độ cơ thể qua, nếu thế thì giờ anh cũng có thể dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm Hoắc Lệnh Chi.

Anh do dự một lát, vốn dĩ nằm chung giường với người xa lạ đã không được tự nhiên lắm rồi mà giờ còn muốn ôm người ta nữa lại càng không được tự nhiên.

Nhưng điều kiện thời tiết quá khắc nghiệt, toàn thân anh lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau, anh sợ mình không qua nổi đêm nay quá. Sau đó anh lập tức đưa ra quyết định luôn, chui vào trong chăn Hoắc Lệnh Chi, còn thuận tay đắp chăn của mình lên chăn hai người.

Cơ thể lạnh như băng đúng như dự đoán, Hoắc Lệnh Chi quả thực rất giống một cái bếp lò lớn.

Anh ôm Hoắc Lệnh Chi thấy sướng như đang dựa lên máy sưởi ở nhà, thậm chí anh còn thoải mái nheo mắt lại.

Sau khi cơ thể dần ấm áp hơn, đầu óc cũng tốt hơn nhiều, lúc này anh mới cảm thấy có gì đó sai sai, sao Hoắc Lệnh Chi không phản kháng, thậm chí còn không phát ra bất cứ âm thanh nào, cộng thêm nhiệt độ cơ thể người bình thường có cao hơn nữa cũng không thể cao đến vậy.

Anh sờ trán Hoắc Lệnh Chi, nóng, cơ thể cũng nóng: "Huynh sốt rồi!"

Đây không phải là dấu hiệu tốt, ở hiện đại khi bị sốt chỉ cần uống chút thuốc hoặc đến bệnh viện truyền nước biển là được, nhưng điều kiện y tế ở cổ đại rất kém, chỉ sốt cảm thôi cũng có thể có thể lấy mạng người.

Anh vội vàng quay lại siêu thị, siêu thị vẫn giống như lần vào trước, chỉ có kệ chăn và quầy thu ngân là sáng.

Anh khom lưng lật trong tủ dưới quầy thu ngân thì thấy một hộp thuốc, nhìn thấy cái này anh mới thở phào nhẹ nhõm lấy nó ra: "Mẹ lo lắng tôi không tự chăm sóc bản thân tốt nên mua cho tôi rất nhiều thuốc, nhưng sức khỏe của tôi lại rất tốt, nhiều năm rồi chưa từng bị cảm sốt, còn tưởng rằng những loại thuốc này đã hết hạn rồi chứ."

Anh thuận tay lấy nửa chai nước khoáng và một hộp khẩu trang trên bàn thu ngân quay về.

Ngủ với một người bị sốt, anh sợ mình cũng bị lây nên phải đeo khẩu trang.

Trước tiên phải đo nhiệt độ cho Hoắc Lệnh Chi. 39 độ!

Anh vội vàng lấy thuốc chống viêm và viên nang hạ sốt trong hộp thuốc ra, sau đó dựa theo hướng dẫn sử dụng lấy hai viên chống viêm, ba viên thuốc hạ sốt, trước tiên phải nhét một viên vào miệng Hoắc Lệnh Chi thử xem thế nào đã.

Hoắc Lệnh Chi làm động tác nuốt, nhìn như là đã nuốt thuốc rồi, nhưng khi Lạc Tử Ninh vừa thở phào nhẹ nhõm liền thấy khóe miệng Hoắc Lệnh Chi lén nhả thuốc ra.

Anh ngạc nhiên: "Sao huynh giống Nhị Cẩu Tử nhà ta thế!"

Nhà Lạc Tử Ninh có nuôi một con Husky, mỗi lần anh cho Husky uống thuốc ngoài mặt thì nó nuốt rồi nhưng sau đó lại lén nhổ thuốc ra, lại còn có biểu cảm dương dương đắc ý "nhất định chủ nhân không phát hiện đâu", lần nào cũng làm Lạc Tử Ninh tức xỉu.

Hiện tại anh vô thức lồng mình vào cơn tức giận khi cho Husky uống thuốc, thế là liền bẻ miệng Hoắc Lệnh Chi trực tiếp nhét mấy viên thuốc vào họng hắn, sau đó dùng sức đè cằm hắn lắc lắc, đến khi xác định đã nuốt thuốc rồi thì lại mở miệng hắn nhìn thử, sau khi chắc chắn hắn đã nuốt thuốc mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng anh lại không bình tĩnh được nữa, đây là Hoắc Lệnh Chi, chiến thần khiến mọi người vừa nghe tên đã sợ mất mật kia, hành động vừa rồi của anh thất lễ quá chừng, liệu có bị Hoắc Lệnh Chi ghi thù hay không?

Anh tiến lại gần nhìn chằm chằm mặt Hoắc Lệnh Chi, phát hiện đối phương chưa tỉnh, nhưng anh vẫn lo lắng nói nhỏ bên tai Hoắc Lệnh Chi vài câu: "Phu quân, huynh ngủ chưa? Phu quân? Tướng công? Chồng ơi?"

Hoắc Lệnh Chi vẫn không có phản ứng gì có điều anh vẫn không thể buông tha cho đối phương, lại nói bên tai đối phương: "Nương tử? Vợ ơi? Ngủ rồi à?"

Đối phương vẫn không có phản ứng như như cũ, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, dường như sốt đến mức hôn mê rồi.

Uống thuốc xong ngủ một giấc là được, sáng mai sẽ hạ sốt thôi.

Cậu cất hộp thuốc và chai nước khoáng kia vào siêu thị, sau đó yên tâm nằm cạnh Hoắc Lệnh Chi, kéo một lớp chăn trên che đầu hai người giữ ấm, chỉ để lộ một khe hở nhỏ tiện cho việc hô hấp.

Làm xong tất cả những chuyện này anh cũng mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Lệnh Chi cũng hạ sốt rồi, hắn vừa mở mắt ra liền hai mắt nhìn nhau với một chú Cừu vui vẻ.

Hắn nhíu mày đập con cừu kỳ quái kia, lúc này mới ý thức được đó là hoa văn trên chăn.

Chăn này không thể giữ ấm được nhưng cơ thể hắn lại đầy mồ hôi, hơn nữa còn có cánh tay trắng như tuyết quấn lấy hắn, một cái chân vắt qua eo hắn, ngực hắn cũng dán lên ngực người khác, vì căn phòng quá yên tĩnh nên hắn có thể cảm thụ được hô hấp phập phồng của đối phương.

Động tác của hắn đã đánh thức Lạc Tử Ninh nằm trong lòng.

Lạc Tử Ninh mơ mơ màng màng chui ra khỏi chăn, mái tóc rối bời tùy ý rũ lên vai, khẩu trang trên mặt không biết rơi xuống từ lúc nào khiến Hoắc Lệnh Chi thấy gò má ửng hồng của anh. Dáng vẻ này của Lạc Tử Ninh khiến người không biết thấy sẽ hiểu lầm tối hôm qua bọn họ đã làm cái gì đó.

"Huynh tỉnh rồi à? Đã hạ sốt chưa?" Một tay Lạc Tử Ninh chống người kề sát, tay kia sờ trán Hoắc Lệnh Chi.

Đúng lúc này một lão bá vẻ mặt đầy sương gió đẩy cửa phòng ra: "Vương gia, lão nô đến trễ, ngài..."

Ông ấy còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy một màn "ướt át" trên giường, sở dĩ dùng từ ướt át này là vì quần áo Lạc Tử Ninh mềm mại rũ xuống để lộ bả vai, rõ ràng là nam nhân mà lại sinh ra vẻ mị cốt quyến rũ.

Lão bá đứng ở cửa nhanh chóng nhìn đi chỗ khác rồi lui ra ngoài đóng cửa rời khỏi.

Hôm qua ông ấy thấy Hoắc Lệnh Chi bị thương quá nặng nên cả đêm ra ngoài tìm đại phu, nhưng để tìm được đại phu ở cái nơi chim không thèm ị này quá khó khăn, gian khổ lắm mới tìm được thì đối phương lại không muốn đến, năn nỉ mãi người ta mới đồng ý chờ trời sáng quay về cùng ông ấy.

Trước khi quay về trong lòng ông ấy trăm mối cảm xúc đan xen, sợ Lạc Tử Ninh ngược đãi vương gia nhà bọn họ, ai ngờ sau khi trở về lại nhìn thấy một màn phu thê tình thâm như vậy, xem ra ông ấy lo lắng nhiều quá rồi.

Không đúng, Lạc Tử Ninh vẫn luôn oán hận vương gia bọn họ, cho dù có tỏ vẻ thân mật với chủ tử bọn họ cũng không phải xuất phát từ thích.

Chẳng lẽ đây là âm mưu của Lạc Tử Ninh? Biết rõ vương gia nhà bọn họ bị trọng thương mà còn quyến rũ vương gia dưới tình huống như vậy, thế không phải là muốn mạng vương gia à!

"Chủ tử, đại phu đang chờ bên ngoài, ta bảo hắn vào chữa thương cho ngài nhé?" Ông ấy sợ vương gia vẫn chưa tận hứng phải đợi một lúc mới nhịn không được nhắc nhở: "Chủ tử, hãy suy nghĩ vì cơ thể mình, ngài nên kiềm chế một chút mới tốt."

Lời này của ông ấy ngoài mặt là nhắc nhở Hoắc Lệnh Chi, thật ra là đang nhắc nhở Lạc Tử Ninh, bảo anh đừng quyến rũ vương gia khi hắn còn đang bị trọng thương, đừng làm vương gia nhà anh mất mạng.

--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top