Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Chu Tử Du vốn tưởng rằng, nàng sẽ cùng Thấu Kì Sa Hạ có một đêm thật lãng mạn.

Cái giường này rất lớn, nàng có nhiều cơ hội để hành động theo tiếng lòng của mình.

Ví dụ như dùng tư thế ngủ xấu xa, nàng có thể lăn vào ngực Thấu Kì Sa Hạ, hay là gặp ác mộng chẳng hạn, có thể ngang nhiên dựa vào người Thấu Kì Sa Hạ.

Có nhiều cơ hội làm chuyện mờ ám, Chu Tử Du đều đã tính toán hết trong lòng, nhưng mà cơ hội cứ vậy biến mất.

Thấu Kì Sa Hạ nhận được một cuộc gọi liền đứng dậy thay đồ, ánh mắt xin lỗi nhìn Chu Tử Du.

Thấu Kì Sa Hạ: "Có chuyện gấp, nên phải đi trước."

Chu Tử Du còn làm được gì nữa, đâu giữ người ta được.

Nàng nằm trên giường ngẩng đầu nhìn Thấu Kì Sa Hạ đang mặc quần áo, biểu tình không vui.

"Là chuyện công ty hả?"

Thấu Kì Sa Hạ gật đầu, thấy biểu tình của Chu Tử Du thì muốn xoa đầu nàng.

Nhưng mong muốn chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất, cô mặc áo khoác vào, mở túi của mình lấy đồ ra chuẩn bị trang điểm.

Lúc đi tắm cô đã tẩy trang, nên giờ gặp khách hàng không trang điểm thì không được.

"Để tôi giúp cô, tôi làm nhanh hơn."

Chu Tử Du chống tay từ trên giường đứng dậy, chân trần đạp trên sàn bước đến gần Thấu Kì Sa Hạ.

Thấu Kì Sa Hạ khẽ nhíu mày, cong lưng đem đôi dép bên giường để trước mặt cho Chu Tử Du.

"Mặt đất lạnh lắm."

Chu Tử Du ngoan ngoãn mang dép vào: "Biết rồi."

Túi đồ trang điểm của Thấu Kì Sa Hạ cũng đơn giản, bông dậm phấn, chì kẻ mi, son môi, Chu Tử Du lấy ra, kêu Thấu Kì Sa Hạ nhắm mắt lại, còn mình mau chóng giúp Thấu Kì Sa Hạ trang điểm.

Trước kia Chu Tử Du không biết trang điểm, nhưng sau khi vào giới làm ăn rồi, thì bản thân phải tự đi học lấy, tự tìm lấy màu sắc trang điểm thích hợp nhất cho làn da của chính mình, dùng cái này để ứng phó với trường những trường hợp khác nhau, lúc cần thiết có thể dùng việc trang điểm để thay đổi khuôn mặt tránh được nguy hiểm.

Ngón tay mềm mại nhẹ lướt qua cánh môi, Thấu Kì Sa Hạ nhịn không được mở mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc.

Làn da Chu Tử Du khá tốt, nhìn sáng trong như nước.

Nàng đang chăm chú vẽ mi cho cô, bộ dạng chăm chú khiến Thấu Kì Sa Hạ nhịn không được lại siết chặt ngón tay.

Chu Tử Du giúp Thấu Kì Sa Hạ làm xong, tiễn cô đến cửa.

"Ngày mai rảnh cùng nhau ăn cơm được không?"

Chu Tử Du dựa vào khung cửa, ánh mắt đầy sự mong chờ.

Thấu Kì Sa Hạ gật đầu đồng ý, mang túi đi vào thang máy.

Trước khi cửa thang máy mở, cô quay đầu nhìn thoáng qua phòng, Chu Tử Du vẫn dựa vào đó, nhìn cô vẫy tay.

Khi cửa thang máy đóng lại, Chu Tử Du mới đóng cửa phòng lại.

Phòng tình nhân khổng lồ, chỉ còn mình nàng sử dụng, nghe có vẻ thê lương.

Hiện tại chưa tới 12h, Chu Tử Du nằm trên giường cũng cảm thấy chán, cho nên nàng nhắn tin cho Tôn Thái Anh, nói trong phòng ngoài mình ra không còn ai khác.

Tôn Thái Anh liền gọi điện đến, Chu Tử Du vừa bắt máy thì đã nghe tiếng người này than vãn.

"Người chị em à, xảy ra chuyện vậy? Tôi đặt phòng tình nhân là cho mình bà ngủ hả? Người đâu rồi? Người còn lại đâu?"

Chu Tử Du nhỏ giọng nói: "Cô ấy có việc gấp đi rồi."

Tôn Thái Anh bất lực: "Bà giữ cô ấy lại a, tung đòn quyến rũ đi chứ, phải để cô ấy cảm nhận được ôn nhu của bà chứ."

Chu Tử Du: "Cách đó chỉ có hồ ly tinh mới dùng."

Tôn Thái Anh bên kia trợn mắt, vì cô hội lần này thất bại mà than thở: "Biết rồi, bà là chính cung, cách của hồ ly không xứng dùng."

Chu Tử Du không hùa với nàng, cười khẽ nói: "Sao bà còn gấp hơn tôi vậy?"

Tôn Thái Anh thở dài: "Thì không phải thấy bà đau khổ nhiều năm rồi sao, nếu có tìm được người mình thích rồi thì phải nắm chặt chứ."

Tôn Thái Anh: "Dù sao bà đâm đầu vào đàn ông cũng bẻ đầu chảy máu rồi, lúc đầu tôi cũng thấy Phó Văn Tĩnh rất tốt, nhưng hiện tại thì cảm thấy cũng chả có gì, giả vờ gì chứ, bộ dạng đẹp trai có tiền soái ca các kiểu, giờ người như vậy đầy rẫy."

Tôn Thái Anh không chút lưu tình phỉ nhổ, nàng thừa nhận mình là bisεメual, cho dù người kia tốt thế nào thì ai kêu hắn khiến người chị em của nàng bị tổn thương chứ?

Tôn Thái Anh: "Phi phi phi, sorry, tôi lỡ miệng nói tới hắn."

Chu Tử Du: "Không sao, thật ra bây giờ tôi cũng muốn biết trước kia tôi đã làm việc ngu ngốc gì, nhìn lại hậu quả lúc còn trẻ một chút, bà còn nhớ tôi đã làm những gì không?"

Chu Tử Du dò hỏi, đây chính là mục đích nàng nhắn tin, nếu Tôn Thái Anh không nói đến Phó Văn Tĩnh, Chu Tử Du cũng sẽ chủ động nói đến.

2 tiếng trước Tôn Thái Anh có nói chuyện đó với nàng, nàng vẫn còn đang nghĩ đáp án. Lần đó là ai đánh xỉu Phó Văn Tĩnh, nguyên chủ uống say làm sao tìm được vị trí của Phó Văn Tĩnh?

Từng chút bí mật nhỏ được liên kết, Chu Tử Du muốn biết đáp án, cần phải có thêm nhiều chi tiết tỉ mỉ hơn, nhưng mà trong ký ức đối với Phó Văn Tĩnh chỉ có yêu và hận, không có mẫu chốt làm manh mối.

Tôn Thái Anh nhanh miệng, không lưu tình chê trách Chu Tử Du: "Bà làm nhiều chuyện ngốc còn thiếu nữa hả? Sao bà quên hết rồi?"

Không chờ Chu Tử Du giải thích, Tôn Thái Anh liền tìm lý do cho Chu Dĩ Nhưng tiếp tục chê trách: "Tôi biết rồi, bà đang nghĩ việc mình làm không hề ngốc hả?"

Chu Tử Du không ý kiến cười, âm thanh nhẹ nhàng: "Thì lúc theo đuổi người ta, đại khái cũng không cảm thấy mình đang làm chuyện ngốc."

Tôn Thái Anh: "Lần đó bà vì muốn còn bầu sớm uy hϊếp hắn cưới bà, chuyện này đúng là ngu ngốc á, bà vốn đâu ngủ được với người ta, không biết là dụ bà nữa, khi đó tôi khuyên thế nào cũng không nghe, còn cãi nhau với tôi, làm tôi tức chết á."

Chu Tử Du: "Chuyện này là khi nào?"

Chu Tử Du đè huyệt thái dương. Cố gắng tìm ký ức đó, cho dù là nguyên chủ cãi nhau với Tôn Thái Anh hay là nguyên chủ nói chuyện với Phó Văn Tĩnh, hoặc là vì sao nguyên chủ lại có suy nghĩ này, chỉ cần có một ít cũng được, nhưng đáng tiếc không có gì.

"1 năm trước? Nửa năm trước? Tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng mà chuyện đã xảy ra như vậy á, nhưng mà sao một chút ấn tượng bà cũng không có vậy?"

Tôn Thái Anh lầm bầm, cảm thấy có chút kỳ quái.

Chu Tử Du bình tĩnh đáp: "Chắc là mấy suy nghĩ này trong đầu quá nhiều đó mà."

Tôn Thái Anh: "Khổ, dù sao cũng qua rồi, lần đó không thành, bà bị ném ra khỏi phòng cùng cái chăn, sau đó gọi điện cho tôi mang quần áo đến cho bà, cũng may Phó Văn Tĩnh không nói chuyện này ra bên ngoài, chắc người khác cũng không biết."

Tim Chu Tử Du chợt co rút đau đớn, nàng ấn ngực, ngón tay siết chặt gối.

Khuôn mặt Phó Văn Tĩnh chợt hiện lên trong đầu nàng, tin nhắn kỳ quái, đồ thủy tinh rơi xuống đất bị vỡ, máu giọt xuống đất, cả người bị ném ra cùng chăn, cửa phòng đóng lại.

Cả người Chu Tử Du toát mồ hôi lạnh, Chu Tử Du nằm trên giường, tựa như cá sắp chết vì không có nước.

Tôn Thái Anh nghe điện thoại không có âm thanh thì kêu vài tiếng, không nghe thấy đáp lại thì âm thanh liền lớn hơn.

"Chu đại tiểu thư, bà sao vậy? Còn đó không? Hello? Chu Chu? Du Du?"

Chu Tử Du bình tĩnh lại lên tiếng.

Tôn Thái Anh: "Sao bà không nói tiếng nào vây, làm tôi hết hồn."

Chu Tử Du: "Đi vệ sinh rửa tay."

Tôn Thái Anh: "Uh, tôi tưởng bà thấy cảnh sinh tình rồi lau nước mắt."

Chu Tử Du ngồi dậy, cầm di động đến phòng khác, vừa đi vừa nói chuyện: "Ồ, Tiểu Tôn nhà chúng ta còn biết nói thành ngữ nha."

Tôn Thái Anh: "Có gì đâu, tôi vì em gái nhỏ nên cố đọc sách lớp 12...... mà kệ đi, nói đến nàng làm gì."

Chu Tử Du còn nhớ thứ mình vừa thấy, mặt suy tư mở ngăn kéo lấy giấy viết, vừa nói chuyện phiếm với Tôn Thái Anh vừa ghi lại vật mình vừa thấy.

Chu Tử Du: "Vậy bà đinh làm thế nào, trả người về hả?"

Tôn Thái Anh bên kia lắc đầu nói: "Trả về rồi nàng bị bán cho người khác à? Nhưng tôi thấy tiếc, tôi còn chưa đụng sao có thể để người khác đụng được."

Chu Tử Du nhướng mày: "Cũng được một thời gian rồi mà còn chưa đụng vào, hình tượng Tiểu Tôn bà trong lòng tôi thăng cấp rồi nha."

Âm thanh Tôn Thái Anh chợt nhỏ lại: "Bà cũng biết tôi mà, ưu tiên hưởng lạc, nàng đụng tôi không được, nàng...."

Tôn Thái Anh cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà qua chuyện hôm nay, nghĩ đến nàng muốn đụng vào tôi chắc cũng không thấy thoải mái gì, hôm nay còn giả vờ không quen tôi, bà nói xem có phải nàng rất ủy khuất không? Bị ép bán thân, bị ép hầu hạ một nữ nhân có vóc dáng không đẹp như tôi, vậy mà tôi còn hay lẽo đẽo theo nàng, luôn chu cấp đầy đủ cho nàng, Tôn Thái Anh tôi muốn đàn ông hay đàn bà nào thì có thiếu gì chứ? Bà đây yêu nàng sao?"

Tôn Thái Anh càng nói càng tức, suýt chút là khóc.

"Đừng giận, luyến tiếc nàng thì càng dày vò mình, coi như bà làm việc thiện đi, cùng lắm coi như là cho mượn tiền để giúp đỡ là được, không vui thì cắt là được."

Chu Tử Du vừa vẽ bố cục nhìn thấy trên giấy, vừa suy nghĩ giúp Tôn Thái Anh.

Tôn Thái Anh: "Nhưng tôi không cam lòng a, chuyện này nói trắng ra không phải nàng xài tiền của tôi, thì nàng phải lấy lòng tôi sao? Vì sao giờ tôi phải tức giận còn nàng thì vui vẻ chứ?"

Chu Tử Du thờ ơ nói: "Vậy bà cứ nói với nàng bà không vui, ra quy định, để nàng biết rõ vị trí của mình."

Thực tế xã hội chính là như vậy, đã nhận cái gì thì phải trả lại tương ứng.

Chu Tử Du nhắc nhở: "Tốt nhất bà nên xác định vị trí của bà, người ta ngon ngọt với bà chắc là vì tiền của bà thôi, nếu bà muốn yêu đương với người ta thì phải nõi cho rõ, để khỏi bị hiểu lầm."

Nàng nhìn cảnh vật mình vẽ trên giấy, trong mắt mang theo suy nghĩ sâu xa.

Ly thủy tinh là Phó Văn Tĩnh làm bể, máu cũng là của Phó Văn Tĩnh, hình như là đang ép bản thân tỉnh táo, sau đó thì đuổi nguyên chủ ra ngoài.

Hình ảnh chợt lóe lên rồi lại mờ nhạt, nguyên chủ thấy tin nhắn thì đến đó, khi nguyên chủ đến, Phó Văn Tĩnh ở trong phòng ý thức cũng đã không rõ.

Là ai muốn hại Phó Văn Tĩnh, hay là có người muốn giúp nguyên chủ?

Âm thanh của Tôn Thái Anh trong di động lại vang lên, lộ ra chút ngại ngùng: "Tôi không thèm yêu đương với nàng đâu."

Nàng bắt đầu nói sang chuyện khác: "Phải rồi, sắp tới sinh nhật Hàn Nguyệt Di rồi đó, có người nói Phó Văn Tĩnh sẽ đi, cô ta nói sẽ mời bà đi, chắc là cô ta không yên lòng rồi, bà tốt nhất không nên đi nha."

Chu Tử Du suy nghĩ một hồi mới nhớ ra Hàn Nguyệt Di là ai? Là tình dịch của nguyên chủ, người theo đuổi nam chính.

Chu Tử Du mặc kệ nói: "Cô ta mời thì tôi đi thôi, bà nghĩ cô ta muốn khi dễ tôi hả?"

Tôn Thái Anh: "Cũng phải, không quan trọng, tôi uống rượu đây, bye."

Nếu Phó Văn Tinh đi, Chu Tử Du cũng sẽ đi, nàng muốn hỏi Phó Văn Tĩnh chuyện đánh thuốc mê và thuốc kí©ɧ ɖụ© kia, có lẽ hắn biết gì đó.

Trong lòng nghĩ vậy, Chu Tử Du tạm biệt Tôn Thái Anh, nhắn tin cho Thấu Kì Sa Hạ.

[ Chu Tử Du ]: Sa Hạ, công việc bận lắm hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top