Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Chu Tử Du từng thấy cảnh tượng hoành tráng hơn, đối mặt với tình huống như vậy, đành phải bình tĩnh thu hồi chân của mình, quay đầu nhìn Tôn Thái Anh.

Tôn Thái Anh một tay đeo túi một tay khoác vai Chu Tử Du, đưa nàng vào trong, vừa đi vừa nói phòng mình đặt, ngoài những thứ đó, thì hầu gái mang vớ ren trắng vội vàng đáp ứng.

Chu Tử Du: "Không ngờ, bà cũng rành như vậy a, khách quen hả?"

Tôn Thái Anh nhún vai: "Không có, lần thứ hai đến á, lần trước có người nói cho tôi biết chỗ này, có đến một lần, cũng nắm được trình tự rồi."

Nàng nhìn Chu Tử Du thêu mi: "Sao hả? Chỗ này không tệ chứ? Mấy em gái đều là tiêu chuẩn hết đó, tố chất cao, có nhiều dạng, các trò chơi cũng phong phú, thích cái gì thì có cái đó, dĩ nhiên không chỉ chơi gái thôi, người ta không muốn thì bà cũng không được đụng vào đâu."

Chu Tử Du: "Tôi là loại người như vậy hả?"

Tôn Thái Anh chế giễu: "Bà không phải, dù sao bà còn đẹp hơn họ, chỉ cần soi gương ngắm chính mình là được rồi."

Chu Tử Du: "Sao lại dẫn tôi đến đây?"

Tôn Thái Anh: "Không phải nói uống rượu mừng sao, dĩ nhiên phải có không khí một chút chứ, nhìn mỹ nhân để ăn uống a ~"

Các nàng cùng vào phòng đã đặt, vẻ mặt cứng ngắc, chọn món, nhân viên hầu gái tiếp khách có đủ kiểu từ thục nữ cho đến lẳиɠ ɭơ, cần gì có đó.

Nhưng mà cái này khiến Chu Tử Du có cảm giác như mình đi chơi gái.

Nàng không hứng thú với mấy người này, tụt hứng xoa tay với Tôn Thái Anh.

Nhìn những người này, không bằng nàng về mặc đồ hầu gái đi câu dẫn Thấu Kì Sa Hạ cho rồi.

Tôn Thái Anh thấy hành động của nàng, cảm thán một tiếng: "Bà đúng là không thay đổi a."

Có thể do trước đó nàng đa nghi, dù sao theo một người thì sẽ từ chối những người khác, đây chính là tác phong của Chu Tử Du.

Chu Tử Du nghĩ nàng đang hiểu lầm chuyện gì đó, nên không giải thích mà chỉ cong môi cười.

Tôn Thái Anh bị ảnh hưởng của Chu Tử Du, không dám gọi nhiều người, liền gọi một ngự tỷ chân dài biết kéo đàn vào ngồi một bên kéo đàn, sau đó kéo Chu Tử Du uống rượu.

Chu Tử Du nhấp một chút, thấy bộ dạng Tôn Thái Anh uống thì nhăn mày.

Chu Tử Du: "Sao vậy? tâm trạng không vui hả?"

Tôn Thái Anh vô thức phản bác: "Ai nói? Tôi vẫn tốt nha, không phải còn kéo bà đi uống rượu có kỹ nữ hầu đó sao."

Nếu bây giờ là cổ đại, thì chỗ này chính là thanh lâu.

"Này gọi là uống rượu có kỹ nữ hầu hả? Vậy sao bà không đến Xuân Triều uống đi, chỗ đó càng giống nơi ăn chơi hơn."

Chu Tử Du lại uống một hớp, thử miếng cá hấp, mùi vị không tệ.

"Đừng nói cái chỗ đó nũa, nghĩ tới là phiền."

Tôn Thái Anh Nhíu mày, để ly lên bàn.

"Lại là chuyện của bà với em gái nhỏ nhà bà đó à?

Chu Tử Du nhớ đến nữ sinh kia được Tôn Thái Anh cứu được từ Xuân Triều kia.

"Tôi nào dám nói em gái nhà tôi chứ."

Tôn Thái Anh cười tự giễu nói, giữa chân mày chút phần ủy khuất.,

Chu Tử Du: "Vẫn chưa giải quyết xích mích xong hả?"

"Không phải, nàng xin lỗi tôi rồi, nhưng mà....." Tôn Thái Anh cầm ly uống cạn, uống xong còn ho, "Chắc là nàng còn non quá, diễn kích cũng không xong."

Lúc nói xin lỗi, Tôn Thái Anh còn mừng thầm, nhưng đột nhiên em gái nhỏ kia cởi đồ định lấy lòng nàng.

Đúng như Chu Tử Du nói, nàng không chạm vào em gái nhỏ kia, hơn nữa nàng là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, đương nhiên là nằm dưới rồi.

Đối phương chạm vào nàng, Tôn Thái Anh đang hứng thú đột nhiên muốn xem mặt em gái nhỏ này, liền nâng cằm nàng lên, thấy mặt nàng không có cảm giác gì, liền tụt cảm xúc liền đuổi người đi.

"Tôi đang nghĩ, không phải tôi làm chuyện này là tìm vui cho mình sao? Sao lại thành như vậy chứ?"

Tôn Thái Anh uống rượu, chống cằm nhìn Chu Tử Du, vẻ mặt hoang mang.

"Nàng không ở trong giới giải trí, diễn không được là bình thường, bà muốn nàng phải giả tạo lấy lòng bà hay là thích bà thật hả?"

Chu Tử Du nhìn Tôn Thái Anh uống rượu giải sầu, chính mình vừa ăn cơm vừa khuyên nàng.

Tôn Thái Anh lầm bầm: "Tốt xấu thì cũng phải giả vờ vui vẻ chứ, làm gì có kiểu như vậy, thật không chuyên nghiệp gì cả."

Không chờ Chu Tử Du nói, Tôn Thái Anh lại lắc đầu: "Kệ đi, nàng gạt tôi, tôi còn đang buồn đây này, vẫn cứ vậy a."

"Không nói nữa, uống rượu đi, bắt được tên kia là tốt rồi, hắn thực sự làm vậy sao? Tôi không tin hắn không nhận tội."

Tôn Thái Anh nâng ly, kéo Chu Tử Du uống rượu.

Tối nay Chu Tử Du cũng không có việc gì, cùng nàng uống một chút.

Lúc uống say mơ màng, nàng cảm giác có người chạm vào chân mình, nghi ngờ cúi đầu.

Là cô gái chân dài mới kéo đàn, mặc đồ hầu gái, đang ngồi đổi giày cho Chu Tử Du.

"Chủ nhân, thay dép mềm sẽ thoải mái hơn."

Âm thanh nàng ôn nhu, ánh mắt thính thoảng lướt qua khuôn mặt Chu Tử Du, lúc cúi đầu thỉnh thoảng còn dùng ngực cọ cọ vào lòng bàn chân Chu Tử Du, 10 phần ám chỉ.

Trong quán này phần đông đều là lesbian, T như nàng khá nhiều, vừa vào phòng thấy Chu Tử Du thì có ý, Chu Tử Du cũng nhìn nàng, nhưng ánh mắt nhìn kia khiến nàng run chân, nguyện ý vì Chu Tử Du làm P.

Chu Tử Du dẫm ngực nàng, từ trên nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng.

"Ra ngoài."

Người quỳ dưới đất sắc mặt trắng bệch, cắn môi lưu luyến ra ngoài.

Tôn Thái Anh vừa đổi giày xong, thấy vậy thì cười một tiếng: "Quả nhiên bộ dạng đẹp thì chiếm tiện nghi a."

"Nhưng mà nhìn cũng đẹp đó."

Nàng đến gần Chu Tử Du, nâng mặt nàng, lời nói không chút châm chọc, chân thành khen ngợi một câu, sờ mặt Chu Tử Du một cái.

Tay nàng vừa nghiền nát một cánh hoa, dịch hoa đỏ dính trên mặt Chu Tử Du, tạo thành một vệt đỏ, nhưng hai người uống hơi nhiều nên không chú ý.

Chu Tử Du dựa vào sofa, vì ăn no còn uống rượu, híp mắt liền thấy mệt.

Tôn Thái Anh vẫn còn uống, uống đến không say không về.

Chu Tử Du không uống nữa, khuyên nàng uống ít một chút, Tôn Thái Anh không nghe, uống đến xỉn, tinh thần cũng sa sút.

"Bà nói xem tôi có nên quay đầu không?"

Ánh mắt Tôn Thái Anh mờ mịt nhìn Chu Tử Du, xoay người trên sofa, mặt đã đỏ.

Chu Tử Du nghi hoặc hỏi: "Quay đầu?"

Tôn Thái Anh mơ màng nói: "Phải, ba mẹ bà biết bà thích con gái thì chắc cũng không chặt chân bà, dù sao bọn họ cũng chiều bà vậy mà, chuyện gia đình bà cũng không cần phải lo, bà có anh chị lo hết rồi, nhưng mà tôi.... tôi không biết."

Con đường này so với quá khứ thì dễ đi hơn nhiều, nhưng trong mắt thế tục thì là ly kinh phản đạo, rất khó chấp nhận.

Ánh mắt Chu Tử Du có chút thanh tỉnh, vuốt vuốt đuôi thỏ bông, âm thanh có chút thờ ơ: "Vậy phải xem chính bà rồi, tương lai của bà là của bà, không phải của người khác, bà muốn biết mình thích cái gì, thì không nên dễ dàng thỏa hiệp."

Tôn Thái Anh là bisεメual, trước kia còn rủ Chu Tử Du đi ngắm trai đẹp, cảm giác là gái thẳng 100%, kết quả lại xuất hiện một em gái nhỏ, nàng lại đổi hướng.

Chu Tử Du chỉ gặp cô gái kia một lần, không thể bình phán nàng là hạng người gì, nhưng là bạn với Tôn Thái Anh, nàng cũng hy vọng mọi chuyện sẽ tốt với Tôn Thái Anh.

"Tôi cũng không biết.... tôi hơi thích nàng, nhưng nàng không thích tôi, thật phiền quá, Tử Du, thích một người phiền quá à."

Tôn Thái Anh nắm áo Chu Tử Du gào, tóc xỏa lung tung.

"Thích một người không có phiền, nhưng không có được đáp án thì mới phiền."

Chu Tử Du dựa vào sofa, xoa đầu chó của nàng.

Tôn Thái Anh ngẩng đầu hỏi nàng: "Vậy bà thấy phiền không? Thấu Kì Sa Hạ nhìn có vẻ khó cua a, lạnh như băng, đừng nói lên giường, tôi cảm thấy hai người còn chưa hôn nữa kìa."

Lời này khiến Chu Tử Du không thể phản bác được, chỉ biết im lặng.

Một hồi sau Chu Tử Du mới nói: "Dục tốc bất đạt."

Tôn Thái Anh lầm bầm: "Nhìn cô ấy khó mà cong được, hơn nữa nghe nói có ai muốn hẹn hò với cô ấy."

Chu Tử Du đang say nghe vậy thì tỉnh liền, nhìn chằm chằm Tôn Thái Anh hỏi: "Là ai?"

Không phải là Phó Văn Tĩnh chứ?

Cốt truyện bắt đầu rồi sao?

Tôn Thái Anh uống nhiều, cũng không rõ, bị Chu Tử Du hỏi vậy liền cố nhớ là ai.

Nàng ợ rượu: "Không nhớ."

Chu Tử Du: "Là Phó Văn Tĩnh hả?"

Tôn Thái Anh suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không phải bà kêu đừng nhắc đến hắn sao, không phải hắn."

Chu Tử Du vui vẻ nhìn Tôn Thái Anh, đứa nhỏ này ngoan thật, uống say vẫn nhớ lời nàng dặn.

Chu Tử Du yên tâm, chỉ cần không phải là Phó Văn Tĩnh thì những người khác đều không sao cả, Chu Tử Du không để vào mắt.

Chu Tử Du: "Được rồi Tiểu Tôn, đừng uống nữa, về nhà thôi."

Nàng vỗ vỗ khuôn mặt Tôn Thái Anh uống đến nóng hổi, định kéo nàng dậy.

Tôn Thái Anh không biết có nghe lời Chu Tử Du nói không? Bị kéo đi thì cứ lầm bầm gì đó, không ai nghe rõ là cái gì.

Chu Tử Du kêu người mang giày cho Tôn Thái Anh, tự mình đến quầy trả tiền.

Tôn Thái Anh nghe vậy, mò túi của mình, âm thanh vang lên: "Để tôi trả tiền, hôm nay tôi mời bà."

Chu Tử Du giữ nàng lại, tự mình lấy tiền ra thanh toán, đỡ Tôn Thái Anh ra ngoài.

Khi vừa ra cửa Tôn Thái Anh lại nổi tính trẻ con, muốn chụp hình với Chu Tử Du.

Chu Tử Du không khuyên được nàng đành đồng ý: "Được, chụp thì chụp."

Chụp xong, Tôn Thái Anh mới im lặng một chút.

Nàng gọi xe, trước đưa Tôn Thái Anh về nhà.

Khi ở trên xe, Tôn Thái Anh mắt say lờ đờ cầm di động đăng hình lên mạng xã hội.

Thật vất vả đến nhà Tôn Thái Anh, khi Chu Tử Du định nói Tôn Thái Anh dùng vân tay mở khóa thì cửa đột nhiên mở từ bên trong.

Em gái nhỏ mặc đồ ngủ, tự tay đỡ Tôn Thái Anh.

Chu Tử Du: "Chăm sóc nàng cho tốt."

Em gái nhỏ gật đầu, bộ dạng chuẩn bị tiễn khách.

Tôn Thái Anh một bên còn kêu Tử Du, Chu Tử Du buồn cười trấn an nàng, nhìn ánh mắt tiểu cô nương kia, cảm giác có chút sâu xa.

Lúc này, ở nơi khác trong thành phố, đang có bữa tiệc linh đình.

Thấu Kì Sa Hạ mới uống không ít rượu, tránh được đám người, ngồi trong góc cho tỉnh rượu.

Bên cạnh có người đang gọi điện thoại, cô vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của người khác, cho đến khi người kia kêu cái tên quen thuộc.

"Thiến Thiến, bà đoán xem tôi vừa thấy cái gì?"

"Được rồi tôi không cô thừa nước đục thả câu, Chu Tử Du và Tôn Thái Anh mới vô quán lesbian chơi á, không phải bà không ưa hai đứa nó sao? Cái này điểm yếu đó, lần tới thấy hai đứa nó thì chửi nó đồng tính luyến ái cho chết luôn, xem bọn nó còn dám khi dễ bà không!"

"Chắc chắn mà, sao tôi lừa bà được, bà nhìn tường nhà của Tôn Thái Anh trên mạng xã hội thì biết, nó uống say rồi đăng hình đó, tôi có mấy người bạn đồng tính, cũng có gửi đến mấy tấm, tôi có so sánh rồi nhất định không sai đâu."

"Được, để tôi gửi hình cho bà!"

Thành Nghi Giai vui vẻ cúp máy, lấy ảnh vừa lưu gửi cho Thấu Thiến Thiến, đột nhiên phát hiện có ánh mắt nhìn mình, xoay người thì thấy khuôn mặt lạnh lùng.

"Thấu Thấu Thấu...."

Nàng không biết vì sao lại chột dạ, không dám nhìn Thấu Kì Sa Hạ.

Nàng biết đây là tỷ tỷ cùng cha khác với Thấu Thiến Thiến, theo Thấu Thiến Thiến không ít lần nói xấu sau lưng người ta, nhưng khi đối mặt thì nàng không có dũng khí mắng người, chỉ biết sợ hãi nhìn Thấu Kì Sa Hạ.

Thấu Kì Sa Hạ: "Điện thoại di động."

Thành Nghi Giai đưa điện thoại tới, vừa đưa thì mới phát hiện không ổn, cắn đầu lưỡi của mình, tự chửi mình ngu, sao phải nghe lời đưa di động chứ? Bên trong còn có tin nhắn chửi Thấu Kì Sa Hạ a!

Thấu Kì Sa Hạ nhìn tin nhắn cũng không có biểu hiện gì, mở tấm hình kia ra.

Là tấm hình chụp ở góc tối, mặc dù vậy trong hình người bị túm chỉ lộ sườn mặt thì vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt xinh đẹp đó.

Thấu Kì Sa Hạ nhìn chằm chằm trên sườn mặt Chu Tử Du có một vệt đỏ, ánh mắt không tự chủ trầm lãnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top