Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Xuyên thư, chuyện này dường như trở nên kỳ quặc hơn, bất quá Chu Tử Du cũng không tìm được thêm manh mối nào? Đành phải sắp xếp lại suy nghĩ, đem album để về chỗ cũ.

Chu Tử Tịch ôm cánh tay dựa vào cửa cười khẽ nói: "Sao em gái muốn xem album vậy? Không lẽ nhớ lúc nhỏ hả? Chị đây còn nhớ bộ dạng em gái lúc nhỏ bị ta đuổi theo vừa hoảng sợ vừa khóc la um sùm a."

Chu Tử Du dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống nhìn qua Chu Tử Tịch, không thèm đáp lại nàng.

Khung xương của Chu Tử Tịch nhỏ, vóc người không cao, tuy thích dùng cái danh tỷ tỷ đến chọc nguyên chủ, nhưng thật ra cũng chỉ cao 1m55.

Nguyên chủ cao 1m7, hoàn toàn có thể nhìn từ trên xuống.

Chu Tử Tịch thấy Chu Tử Du không có phản ứng gì, thu lại nụ cười trên mặt nói: "Hôm nay tâm tình của cô không tốt hả?"

Trước kia Chu Tử Du hay cãi cọ với nàng, nàng thích xem bộ dạng Chu Tử Du bị nàng chọc tức, nhưng hôm nay Chu Tử Du rất lãnh đạm, dường như không muốn đáp lại nàng.

Chu Tử Du: "Chắc vậy."

Nàng đi lướt qua người Chu Tử Tịch, đi thằng về phòng.

Nàng và Chu Tử Tịch không có xích mích gì, đối với đối phương không có ác cảm gì? Cũng không muốn giả vờ thân quen, cứ vậy thẳng thắn không cần nhìn.

Chu Tử Du về phòng tẩy trang, tắm rửa rồi bắt đầu chỉnh lại tủ đồ của mình.

Thẩm mỹ của nàng và nguyên chủ khác nhau, có nhiều thứ Chu Tử Du nhìn thấy đã muốn cất đi.

Dọn tủ quần áo xong, Chu Tử Du cũng mệt mỏi, nằm lên giường, đón ngày thứ hai đến.

Ngày thứ hai Chu Tử Du thức dậy do có tiếng gõ cửa, nàng nhíu mày đi đến cửa, nhìn Chu Tử Tịch gõ cửa.

Chu Tử Du: "Có việc gì vậy?"

Chu Tử Tịch: "Mẹ ở dưới lầu, ở dưới có khách đến tìm cô, người nào họ Vương á, nói là hôm qua cô đánh người nhập viện."

Chu Tử Du nhớ lại chuyện hôm qua mình làm, thờ ơ gật đầu đi dép vào phòng tắm rửa.

Chu Tử Du rửa mặt xong thay đồ, lúc xuống lầu nhìn thấy mẹ Chu - Vưu Lan Thanh, cùng với một phu nhân xa lạ ngồi đối diện bà.

Người kia vừa thấy Chu Tử Du thì kích động đứng dậy, bộ dạng nổi giận đùng đùng.

"Cô chính là Chu Tử Du hả? Sao hôm qua cô đánh con tôi?"

Vương phu nhân nghĩ đến đầu con trai mình may hết mấy mũi nhìn đáng thương liền nổi giận.

Bà chỉ có một đứa con trai bảo bối, sao có thể cho phép người khác khinh dễ như vậy, bà liền tìm đến nhà.

Chu Tử Du ngồi trên sofa, trước nhìn người lớn trong nhà nguyên chủ cười một cái, rồi nhìn qua Vương phu nhân mở miệng, thành thật nói: "Chính là tôi a."

Vương phu nhân: "Nhìn đi, Chu phu nhân, con gái bà cũng thừa nhận là nó ra tay, bà còn vòng vo với tôi cái gì?"

Vưu Lan Thanh ho nhẹ một tiếng, "Cái này chắc là có hiểu lầm gì rồi? Chị Vương đừng vội nói tính, ngồi xuống rồi nói a."

Vưu Lan Thanh là gái nhà gia giáo, không giỏi cãi vã, có chút tức giận liếc con gái mình một cái, định hòa giải.

Vương phu nhân: "Cái này mà hiểu lầm gì nữa? Con tôi nói chính là cô ta, những người khác cũng nhìn thấy, chính cô ta cũng thừa nhận, nên xin lỗi mới phải a."

Vưu Lan Thanh: "Phải phải phải, nếu Tử Du có lỗi, tôi sẽ kêu con bé xin lỗi, nhất định sẽ đền tiền thuốc men cho con trai bà, nhà chúng tôi nhất định sẽ làm."

Cái giọng của Vương phu nhân cũng không có gì hay ho: "Vương gia chúng tôi mà thiếu tiền này hả?"

Chu Tử Du ngồi trên sofa, chợt mở miệng: "Dì à, nhà các người đúng là không thiếu tiền thuốc men, nhưng mà vô giáo dục a, bà không dạy con trai thì tôi dạy giúp bà thôi mà ~"

Vương phu nhân nổi giận: "Cô còn dám ngang ngược như vậy? Chu phu nhân, nhà mấy người dạy con như vậy đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, còn dám nói nhà chúng tôi dạy dỗ không ra gì?"

Chu Tử Du: "Nguyên nhân hậu quả chuyện này bà đã nghe hết chưa? Sợ là con trai bảo bối nhà bà không có nói thật với bà a!"

Vương phu nhân: "Cùng lắm chỉ là cãi nhau vài câu, cô cần gì phải động tay."

Chu Tử Du: "Vậy bà có biết hắn nói gì không? Sao lại cãi nhau với tôi? Vì ai mà ra mặt hả? Xớ, dì à, không phải tôi nói bà á, tốt nhất nên coi con trai cưng nhà bà cho kỹ đi, nói cho hắn biết cái loại một khóc hai nháo để hắn ra giúp coi tiền như rác không phải là thứ tốt lành gì đâu, tôi đánh hắn vẫn còn nhẹ chán đó, nếu hắn còn dám đến trêu chọc tôi lần nữa, thì chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu."

Vương phu nhân lúc đến khí thế hung hăng, nhưng nghe Chu Tử Du bình tĩnh nói, khí tràng cũng bị chiếm đi mất, khiến Vương phu nhân cứng họng không nói được gì mà còn khó hiểu, sắc mặt thậm chí có chút do dự.

Vưu Lan Thanh và Chu Tử Tịch ngồi xem ai cũng sững sờ.

Vưu Lan Thanh không ngờ con gái mình lại nói như vậy, Chu Tử Tịch thì đang sợ hãi khí tràng cường đại của Chu Tử Du, so với bộ dạng ngang ngược hung dữ lúc trước thì hoàn toàn khác nhau.

Vương phu nhân tức giận vỗ bàn: "Lại là cái con Thấu Thiến Thiến kia, có đúng không?"

Vương phu nhân bắt đầu có thành kiến có với Thấu Thiến Thiến, bà nghĩ rằng con trai mình nên có người xứng hơn, con gái tiểu tam thì tính cái gì chứ? Nhưng lại không thể ngăn cản Vương Duệ Nguyên yêu thích, cuối cùng còn đi theo khen gọi nàng, Vương phu nhân còn nghĩ cô gái này chắc cũng được.

Dù sao người đó ở Thấu gia cũng không còn, tiểu tam chính thức làm phu nhân cũng là chuyện sớm muộn, về thân phận thì coi như là xứng đôi, nhưng bà không ngờ rằng, nha đầu kia dã tâm lớn, vốn chỉ lôi kéo con trai mình ăn chơi.

Vương phu nhân không biết đã la rầy bao nhiêu lần, ngăn cản không cho Vương Duệ Nguyên đi theo nàng, cho nên dẫn đến mẹ con cãi vã, hiện tại Vương Duệ Nguyên ở trong bệnh viện, cũng không hề nói với bà biết vì ai?

Chu Tử Du che miệng: "Thì ra dì biết hả? không phải chính là cô ta sao? Tôi vốn tính thẳng thắn, không thích mấy người hay nhăn nhó ôm trai ra vẻ ta đây, người đàng hoàng ai lại làm như vậy chứ? Không lẽ sợ mình không xứng với thân phận kia sao?"

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi vốn không định cãi nhau với Vương Duệ Nguyên, nhưng hắn cũng không nên ra mặt bênh vực, còn nói tôi không xứng xách giày cho hắn, tôi đang nghĩ có phải nhà dì cũng nghĩ Chu gia tôi như vậy? Khinh thường Chu gia chúng tôi mở nhà hàng."

Câu cuối Chu Tử Du nghẹn ngào nói ra, bức phá đem chuyện của phú nhị đại đẩy lên tầng cao hơn chính là gia tộc đối đầu, Chu gia kinh doanh ăn uống, Vương gia kinh doanh giải trí, vốn không đụng chạm nhau, Vương gia vốn không đáng đụng chạm đến bọn họ.

Vương phu nhân vừa nghe Chu Tử Du nói vậy liền luống cuống, hôm nay bà đến chỉ muốn nghe lời xin lỗi con trai mình, nhưng lại bị chụp cái mũ khinh thường như vậy, sau này lỡ như gặp mặt không phải sẽ rất ngại sao?

Vưu Lan Thanh nghe vậy cũng có chút tức giận: "Con gái tôi không đáng xách giày cho con trai bà? Cái này cũng thật biết điều đó ha, một hồi nữa tôi sẽ nói cho nhà tôi nghe, xem ra cũng nên đáp lễ với Vương gia các người một chút rồi?"

Vương phu nhân hoảng loạn: "Ây nha nói cái gì vậy a? Đừng nói như vậy a, ai nha con trai tôi hỗn lão nói năng ngu xuẩn, con nít đụng chạm tí thôi mà, tôi về nhà sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, em gái Chu gia, chuyện nhỏ này không cần nói với chồng làm gì, hai bên chúng ta tự giải quyết được mà."

Chu Tử Du tận dụng mọi thứ liền mở miệng: "Vậy thì việc xin lỗi và tiền thuốc men......"

Vương phu nhân đứng dậy: "Chuyện này coi như qua đi, là do tôi không rõ nguyên nhân lỗ mãng chạy đến, hôm nay không làm phiền nữa a."

Vưu Lan Thanh đứng dậy tiễn bà, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Chu Tử Tịch người yếu đuối ngồi trên sofa, Chu Tử Du chỉ nói vài lời liền khiến cho đối phương thay đổi thái độ, đột nhân có cảm giác mặt trời mọc ở hướng tây, cảm giác xa lạ khiến nàng không quen được.

Vưu Lan Thanh quay lại, kêu giúp việc mang hoa quả lên, đút một miếng cho Chu Tử Du, lầm bầm nói: "Tử Du nhà ta thật lợi hại a, càng ngày càng biết nói chuyện rồi. Nhưng mà mấy chuyện như vậy sau này nên nói trước với mẹ a, người khác tìm đến nhà mới biết con chịu ủy khuất a."

Chu Tử Du đã lâu không được người lớn dùng ánh mắt như vậy yêu thương, có chút lúng túng nói: "Không có gì, con tự thu xếp được."

Chu Tử Du cũng không thể gọi mẹ, đơn giản cũng không gọi.

Trong ký ức mẹ của nguyên chủ luôn bảo vệ nàng, hầu như xem nàng là công chúa mà sủng ái.

Vưu Lan Thanh, "Nhưng mà lần sau cũng không cần động thủ a, động thủ sẽ bị thương bàn tay bảo bối nhà chúng ta a."

Chu Tử Du gật đầu: "Con biết rồi, con dùng chai rượu đập mà."

Chu Tử Du cũng không muốn để tay mình chạm đến thứ đó, thay vì dùng tay chạm vào đối phương không bằng dùng dụng cụ để đạt được mục đích,

Vưu Lan Thanh nghe nàng nói vậy cũng dở khóc dở cười: "Cũng không cần động thủ như vậy, chúng ta có nhiều cách để xả giận mà."

Tuy cưng chiều con gái, nhưng Vưu Lan Thanh cũng sẽ dạy nàng đâu là cách quan trọng, Chu Tử Du đối với người mẹ này hảo cảm rất cao, nhất là bà có khí chất khá giống với mẹ mình.

Chu Tử Du ngoan ngoãn gật đầu, Vưu Lan Thanh nhẹ nhàng vỗ tay nàng: "Nếu còn chưa tỉnh ngủ, thì về ngủ thêm một chút nữa đi."

Chu Tử Du ngáp một cái: "Dạ."

Chu Tử Du lên lầu, Chu Tử Tịch nãy giờ không lên tiếng vẫn luôn theo sau nàng.

Chu Tử Du lên hành lang đi về phía trước, Chu Tử Tịch đột nhiên mở miệng: "Cô là ai?"

Chu Tử Du không dừng bước, âm thanh mang chút vội vàng: "Chu Tử Tịch cô lại bệnh nữa à? Đứng qua một bên chơi đi, tránh xa tôi một chút."

Vẫn là thái độ quen thuộc đó.

Chu Tử Tịch khó hiểu nhìn bóng lưng Chu Tử Du, nhưng nghĩ không ra được đáp án.

Chu Tử Du đóng cửa phòng lại, đối với thái độ người bên ngoài mặc kệ, nhắn tin cho Biện Kỷ An.

Biện Kỷ An có nhiều bạn bè, quen biết trên mạng cũng nhiều, nên nghe được chuyện này.

[ Chu Tử Du ]: hôm nay đi đâu thì tình cờ gặp được Thấu Kì Sa Hạ? ông biết không?

[ Biện Kỷ An ]: bà tìm cô ấy làm gì??

[ Chu Tử Du ]: kết bạn.

[ Biện Kỷ An ]: đâu cần vì chọc tức Thấu Thiến Thiến mà làm như vậy chứ?

[ Chu Tử Du ]: Thấu Thiến Thiến? cô ta không xứng.

[ Biện Kỷ An ]: tôi vừa mới biết, hôm nay mấy người trong nhóm anh trai tôi tổ chức một bữa tiệc giao lưu với nàng, lúc đầu ai cũng nghĩ nàng vừa về sẽ rất thảm, nhưng tôi lại nghe anh trai tôi nói, Thấu Kì Sa Hạ rất là lợi hại, bọn họ làm việc nhóm với nhau, tôi cũng không biết nhiều.

Biện Kỷ An đúng kiểu ăn chơi vui vẻ ở nhà, không có chuyện phú nhị đại cẩu huyết kia, gia sản có hắn và anh trai hắn thừa kế, hắn chỉ cần dựa lưng vào đại thụ hưởng lạc vui chơi là được.

[ Chu Tử Du ]: địa chỉ.

[ Biện Kỷ An ]: thiệt đó hả?

[ Chu Tử Du ]: dĩ nhiên rồi.

Đối mặt với bông hoa cao lãnh, đương nhiên phải tự mình chủ động đi hái a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top