Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việt Hằng đưa thẳng ba người Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu và Tô Kiều vào tẩm cung của Trường Đức đế, Trường Đức đế suy yếu nằm trên giường, hai mắt nhìn chòng chọc vào Việt Hằng tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

Bên trong tẩm cung, ngoài họ và Trường Đức đế ra cũng chỉ có Can Vĩnh Phúc canh chừng ở một bên, đây là một kẻ trung thành.

Can Vĩnh Phúc cảnh giác nhìn đám người Giang Lâm rồi mở miệng nói với Việt Hằng: "Lục điện hạ, lúc trước đã nói là đêm nay sẽ cho Hoàng thượng thuốc giải, ngài đang làm cái gì vậy?"

Việt Hằng lấy bình nhỏ ra: "Ta chưa nói không cho, mời họ tới chỉ là muốn có nhân chứng mà thôi."

Còn việc họ sẽ làm nhân chứng cho chuyện gì thì Việt Hằng không nói.

Can Vĩnh Phúc cầm lấy bình nhỏ, đổ viên thuốc ra cẩn thận nhìn một hồi lâu, cảm thấy hẳn là thuốc giải mà lần trước Việt Hằng lấy ra cho họ xem thì lúc này mới bưng nước ấm đút cho Trường Đức đế.

Thuốc có tác dụng rất nhanh, Trường Đức đế ăn xong không bao lâu thì đã khỏe hơn không ít, thậm chí còn có thể xuống giường mắng Việt Hằng nữa.

"Nghịch tử, ngươi và đám phản tặc này lại muốn giở trò gì nữa? Trẫm đã truyền ngôi vị Hoàng đế cho Lão ngũ rồi, cho dù ngươi muốn làm gì cũng đừng hòng thực hiện được!"

Việt Hằng đưa tay ra đỡ Trường Đức đế: "Ta đã nói từ trước là không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế rồi, là chính ngươi không tin thôi."

Trường Đức đế không muốn Việt Hằng đỡ, ông ta hất tay y ra: "Cút ngay, không cần ngươi giả vờ tốt bụng, là trẫm nhìn nhầm, không nghĩ tới ngươi lại là kẻ lòng muông dạ thú như vậy. Nhưng ngươi cũng đắc ý không được bao lâu đâu, chờ Lão ngũ đăng cơ thì hắn thì sẽ trừng trị ngươi."

Trường Đức đế rất tự tin, Lão lục làm nhiều chuyện như thế, còn lòng dạ độc ác, cho dù Lão ngũ thì vì bảo vệ ngôi vị Hoàng đế của mình cũng nhất định sẽ diệt trừ y.

Trường Đức đế lạnh lùng nhìn Việt Hằng, ông ta sẽ chờ ngày chết của Lão lục.

Việt Hằng có lẽ đoán được Trường Đức đế đang suy nghĩ gì, y chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối ở trong lòng mà thôi, một người nhất định phải chết trước mặt y thì mãi mãi cũng không chờ được đến ngày ấy rồi.

Việt Hằng buông tay, vẻ mặt vô tội: "Được rồi, nếu ngươi nhất định muốn nghĩ như vậy thì tùy ý ngươi thôi."

Nhưng y nói như vậy lại khiến Trường Đức đế sinh nghi, ông ta cảm thấy chắc chắn Việt Hằng có mưu đồ gì khác, ông ta dựa vào Can Vĩnh Phúc, duỗi tay chỉ vào Việt Hằng định mở miệng mắng chửi thì lại ho khan một trận kịch liệt.

Trường Đức đế ho đến cong cả eo lại, làm thế nào cũng không ngừng lại được, ngón tay chỉ vào Việt Hằng đang phát run, Can Vĩnh Phúc thấy không đúng thì vội vã muốn gọi người đi mời thái y, nhưng chỉ trong chớp mắt này thì Trường Đức đế đã phun ra một ngụm máu, cả người sụp xuống mặt đất.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài sao vậy? Người đâu, người đâu, mời thái y!" Can Vĩnh Phúc cuống lên, gã ta muốn nâng Trường Đức đế dậy.

Trường Đức đế cuộn tròn lại trên mặt đất, ông ta không chỉ ho khan mà còn đau nữa, đau đến mức khuôn mặt ông ta vặn vẹo, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.

Việt Hằng chắp tay sau lưng giới thiệu với đám người Giang Lâm: "Nếu không dùng thuốc giải thì có lẽ còn có thể ra đi an bình một chút, không đến nỗi phải chịu tội, nói đến cùng thì vẫn phải trách ông ta quá tham lam."

Trường Đức đế rõ ràng nghe thấy Việt Hằng nói, trong miệng khó khăn phun ra vài chữ: "Nghịch... Nghịch tử, ngươi không được..."

"Ta không chết tử tế được, ta biết, ngươi tiết kiệm chút sức lực đi, giữ lại mà hưởng thụ thời gian cuối cùng trước khi chết."

Trường Đức đế bị Việt Hằng chọc tức nên lại ho khù khụ.

"Khụ khụ... Trẫm muốn... muốn giết ngươi khụ... Trẫm đau, đau quá..."

Can Vĩnh Phúc vô cùng đau đớn mắng Việt Hằng: "Lục điện hạ, đây là hành thích Vua, ngài thật to gan!"

"Chuyện ta to gan thì hẳn là Can công công đã biết từ sớm rồi mới đúng, còn hành thích Vua thì phải có chứng cớ, thứ bổn điện hạ đưa cho ngươi là thuốc giải thật sự đấy."

Can Vĩnh Phúc không tin: "Nếu thứ điện hạ cho là thuốc giải thì sao Hoàng thượng lại đau đến mức này, bây giờ còn chưa muộn, điện hạ mau giao thuốc giải thật ra đi, bằng không... nếu phải mang tội danh hành thích Vua này trên người thì sợ là điện hạ sẽ không dễ chịu đâu."

"Được, vậy ngươi cứ chờ xem bản điện sẽ không dễ chịu như thế nào nhé, người đâu, mời thái y."

Can Vĩnh Phúc gọi nửa ngày cũng không có ai nghe lệnh cả, Việt Hằng vừa mở miệng thì lập tức đã có người chạy đi.

Trước khi thái y đến, Can Vĩnh Phúc vất vả mãi mới đỡ được Trường Đức đế lên trên giường, còn Việt Hằng thì ngồi ở bên cạnh ngắm nghía cây quạt, không sốt ruột một chút nào cả.

Ba người Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu và Tô Kiều hoàn toàn trở thành khán giả, Trường Đức đế từ đau đến mức co lại thành một cục đã biến thành đau đến lăn lộn khắp nơi, phát ra tiếng kêu thảm thiết như xé ruột xé gan.

Ông ta muốn mắng người nhưng vì quá đau nên chỉ có thể phun ra từng chữ từng chữ một, không hề có lực uy hiếp.

Can Vĩnh Phúc ở bên cạnh cuống lên mà không làm gì được, thỉnh thoảng gã lại nhìn ra phía cửa, lại sợ đám người Giang Lâm sẽ làm gì Trường Đức đế nên một bước cũng không dám rời đi, cũng sốt ruột đến mồ hôi đầy người.

"Có phải trông ông ta rất đáng thương không? Nhưng những người bị mất mạng chỉ vì một câu nói của ông ta thì có ai mà không đáng thương cơ chứ? Chúng ta không nhìn thấy thì sao biết được liệu trước khi chết, những người kia có giống như vị Hoàng đế làm chủ sự sống chết của tất cả mọi người này, đều đau đớn, khóc lóc cầu xin người ta tha cho họ một mạng, cuối cùng lại bị giết chết một cách tàn nhẫn hay không?"

Mà có bao nhiêu người vô tội mất mạng chỉ vì một câu nói của Trường Đức đế? Không ai tính cả, nhưng cho dù không tính rõ ràng thì chỉ dựa vào Lệ phi, Vệ Túc, Tô Nguyên và những tướng sĩ đã chết kia thì sự đau đớn mà Trường Đức đế phải chịu vào lúc này chỉ có thể được miêu tả bằng hai chữ mà thôi: Đáng đời.

Giang Lâm lắc đầu, cậu cũng không cảm thấy Trường Đức đế đáng thương chỗ nào cả, người xấu già đi sắp chết thì cũng là người xấu, không thể tẩy sạch những chuyện độc ác mà kẻ đó từng làm được.

Tô Kiều cũng lắc đầu theo, ánh mắt nàng ta nhìn Trường Đức đế để lộ ra sự lạnh lùng: "Ta vĩnh viễn sẽ không quên hơn trăm người nhà họ Tô và nhà họ Lô chết như thế nào!"

Tuy Vệ Vân Chiêu không lên tiếng, nhưng nghĩ cũng biết, cái chết của Vệ phụ chắc chắn không phải để hắn thương hại Trường Đức đế.

Chỉ có Can Vĩnh Phúc rất bất mãn với lời này, gã nhắc nhở Việt Hằng: "Lục điện hạ, đây là Hoàng thượng, là phụ hoàng ruột thịt của ngài, sao ngài có thể nói như thế được?"

Việt Hằng hơi nhếch khóe miệng lên, sự trào phúng tràn ngập trong mắt.

Trường Đức đế cũng thực kiên cường, đã đau đến lăn lộn mà vẫn còn sức  mắng Việt Hằng một câu nghịch tử, nhưng Việt Hằng không để ý đến mà chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Một lát sau, Trường Đức đế đột nhiên bất động, chỉ mở mắt nằm yên, Can Vĩnh Phúc phát hoảng lên, liên tục gọi Trường Đức đế vài tiếng mà Trường Đức đế đều không đáp lại gã. Ngay khi gã muốn thúc giục cung nhân lại đi gọi thái y thì thái y đến, không chỉ một người mà tất cả những ai đang trực trong Thái Y Viện đều tới cả.

Các thái y lần lượt tiến lên bắt mạch cho Trường Đức đế, khi Can Vĩnh Phúc hỏi tình hình sức khỏe của Trường Đức đế thì tất cả đều sầm mặt lắc đầu.

Viện phán chủ động mở miệng: "Hoàng thượng đã đến số tuổi tuổi, dầu hết đèn tắt, sợ là..."

Can Vĩnh Phúc rõ ràng không thể chấp nhận cách nói dầu hết đèn tắt này, gã lập tức phản bác: "Không thể nào, lúc trước Hoàng thượng còn rất khỏe mạnh, tinh thần cực kì tốt, sao đột nhiên lại dầu hết đèn tắt được? Viện phán đại nhân, đây là Hoàng thượng, không qua loa được đâu."

"Can công công, sao chúng ta sao dám qua loa với long thể của Hoàng thượng được, ngươi có hỏi tất cả thái y ở đây thì kết quả chẩn đoán cũng như  nhau cả thôi."

Trường Đức đế nằm ở trên giường, có thể nghe được viện phán và Can Vĩnh Phúc tranh luận với nhau, ông ta muốn há mồm nói chuyện thì lại phát hiện có thế nào cũng không thể phát ra tiếng được, muốn đứng dậy nhưng dùng sức nửa ngày cũng chỉ có thể động đậy được ngón tay.

'Dầu hết đèn tắt', Trường Đức đế nghĩ đến bốn chữ này thì đã hiểu được tất cả, đây là cái bẫy mà Việt Hằng, đứa con trai tốt kia của ông ta bày ra.

Y chờ đến hôm nay cho ông ta uống thuốc giải để một câu 'dầu hết đèn tắt' của thái y lúc trước tẩy sạch tội danh giết phụ hoàng hành thích Vua của y đây mà.

'Nghiệt súc, nghịch tử!', Trường Đức đế tức giận mắng Việt Hằng trong lòng, lòng tràn đầy hối hận, năm đó ông ta nên ném cả y vào lãnh cung tùy Tào thị xử trí, hoặc nên giúp Tào thị một tay để y chết từ khi còn là một đứa trẻ, vĩnh viễn không thể trưởng thành được.

Đúng, còn cả Tào thị nữa, Tào thị cũng bị nghiệt súc này giết chết, trong lòng Trường Đức đế sinh ra sự hoảng sợ mãnh liệt, có phải ông ta cũng sẽ phải chết không?

Như để xác minh suy nghĩ trong lòng ông ta, tiếng tranh luận của đám thái y và Can Vĩnh Phúc bên tai  trở nên mơ hồ, dần dần ông ta không nghe được nữa, mí mắt cũng bắt đầu nặng xuống, ông ta từ từ nhắm mắt lại.

Rồi không mở ra được nữa.

Trường Đức đế chết rồi.

Không đợi được đến lúc các thái y bắt mạch thêm lần nữa đã nhắm chặt mắt lại.

Thậm chí một lúc lâu sau mới được phát hiện, một đám thái y lập tức quỳ xuống.

Mặt Can Vĩnh Phúc tràn ngập vẻ không thể tin tưởng, gã cảm thấy Hoàng thượng sẽ không chết như vậy nên không cam lòng kiểm tra lại hơi thở của ông ta hết lần này đến lần khác, cuối cùng cả người kinh ngạc mà lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống đất.

Có lẽ là bị ngã đau nên lúc này gã mới lấy lại được tinh thần rồi cao giọng gào khóc: "Hoàng thượng!"

Việt Hằng đứng dậy nói với ba người Giang Lâm: "Các ngươi xuất cung trước đi, nhớ đi nói một tiếng với Ngũ ca để huynh ấy mau chóng tiến cung đến."

Mục đích Việt Hằng mời họ tới để cho họ nhìn tận mắt Trường Đức đế chết như thế nào, nhìn ông ta trước khi chết phải chịu đựng đau đớn dằn vặt, nhìn ông ta chết lặng yên không một tiếng động.

Có lẽ như vậy vẫn chưa thể tiêu trừ sự thù hận trong lòng họ, nhưng đây đã là cách tốt nhất mà hắn có thể làm rồi, dù sao cũng không thể thật sự dùng dao cắt ông ta ra từng lát mà chết được, đến cùng thì thân phận ông ta cũng là Vua.

Sau khi bảo Việt Hằng cẩn thận thì ba người Giang Lâm ra khỏi cung.

Họ vừa đi thì các thái y cũng bị Việt Hằng đuổi ra ngoài, trong điện chỉ còn lại hai người Việt Hằng và Can Vĩnh Phúc cùng với thi thể của Trường Đức đế.

Việt Hằng nhìn Can Vĩnh Phúc rồi nở nụ cười: "Can công công đúng là rất trung thành với phụ hoàng."

Can Vĩnh Phúc nghe vậy thì lập tức cảnh giác quay đầu nhìn Việt Hằng: "Ngay cả lão nô mà Lục điện hạ cũng không buông tha sao?"

"Làm sao có thể? Người trung thành như Can công công thì tất nhiên phải giữ lại mới được, dù sao Can công công sống thì mới có thể chứng minh sự trong sạch của bản điện hạ được."

"Thuốc, thuốc kia có vấn đề!" Can Vĩnh Phúc lập tức hiểu được, tại sao Lục hoàng tử lại hoàn toàn không sợ thái y nhìn ra manh mối, nhất định là y đã động tay động chân với viên thuốc kia từ lúc trước rồi.

Việt Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải thuốc, là ông ta đã tận số từ lâu rồi, các ngươi phải cảm ơn thuốc của bản điện hạ đã kéo dài hơi tàn của ông ta lâu như vậy mới đúng, bằng không thì ông ta đã chết từ rồi."

"Bản điện hạ đã nói rồi đấy, là do các ngươi tham lam vô độ mà thôi."

"Can công công, bây giờ ngươi đã tin chưa?"

Can Vĩnh Phúc ngơ ngác nhìn Việt Hằng, không biết nên phản ứng thế nào, cũng không biết trong những lời y nói thì câu nào là thật câu nào là giả, điều duy nhất mà gã có thể xác định là có vẻ như Lục hoàng tử thật sự không chuẩn bị giết gã.

"Được rồi, Can công công là người thông minh, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, truyền tin tức phụ hoàng băng hà ra đi, đừng khiến người khác sốt ruột chờ."

Việt Hằng nói xong thì xoay người rời đi, không thèm liếc thi thể của Trường Đức đế một cái nào cả, hoàn toàn không có một chút cảm xúc đau thương khi phụ hoàng chết.

Tin Trường Đức đế băng hà nhanh chóng truyền khắp mọi nơi, từ hôm qua truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử thì các vị đại thần và cung phi trong hậu cung đều đã chuẩn bị tâm lý cả rồi nhưng tin tức này vẫn xuất hiện quá nhanh.

Ngũ hoàng tử Việt Thành vào cung chủ trì đại cục, Lục hoàng tử Việt Hằng hỗ trợ ở bên cạnh, tất cả đều đâu vào đấy.

Người tinh ý đã nhìn ra, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cũng không có ý định tranh giành, thậm chí có thể nói là Lục hoàng tử có ý ủng hộ nên Tân đế chỉ có thể là Ngũ hoàng tử thôi.

Hoàng đế đại tang, tất cả quan lại khóc ba ngày, dân chúng mặc đồ trắng, ăn chay một tháng, cấm uống rượu mua vui, kết hôn, sát sinh trong bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Dòng họ hoàng thất đều phải để tang một năm để bày tỏ sự tôn kính.

Vì Trường Đức đế băng hà mà Thịnh Kinh vốn náo nhiệt trở nên quạnh quẽ, bách tính cũng sợ phạm huý nên cũng rất khi ra ngoài, người đi lại trên đường rất ít.

Trừ việc Tiền thái tử dùng thân thể ốm yếu cố gắng đến trước bài vị của Trường Đức đế khóc kể bị đối xử bất công, sau đó bị Việt Hằng tới nói mấy câu dọa ngất ra thì những chuyện khác đều được tiến hành rất thuận lợi.

Vào ngày đầu thất, Đại hoàng tử Việt Qua vất vả mệt mỏi trở về từ biên quan.

Từ khi băng hà đến khi đưa tang kéo dài hơn nửa, cuộc sống của quan lại và dân chúng Thịnh Kinh cũng phải mất cả tháng mới khôi phục lại sự bình tĩnh như xưa.

Sau một tháng, chọn ngày lành tháng tốt, Tân đế đăng cơ, các quan lại làm lễ, đổi niên hiệu Vĩnh Ninh, gọi là Vĩnh Ninh đế.

Vệ Vân Chiêu mặc triều phục trở về nhà, Giang Lâm ở cửa đón hắn, cậu thấy hắn đến gần thì vui vẻ nhào tới: "Lần đầu tiên thấy ngươi mặc triều phục trở về, phu quân của ta thật là đẹp."

Vệ Vân Chiêu siết tay cậu rồi cúi đầu hôn một cái, hắn cười nói: "Phu nhân của ta cũng thật đẹp, là người đẹp nhất trong lòng ta."

"Đương nhiên là như thế rồi!"

Giang Lâm tỏ vẻ tự hào, cậu kéo Vệ Vân Chiêu vào cửa, bước vào trong sân, ngẩng đầu là ánh mặt trời ấm áp rạng rỡ, tuy trong ngày mùa đông nhưng vẫn rất tươi đẹp.

Giang Lâm đưa tay chỉ lên phía trên: "Ngươi xem, bầu trời thay đổi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top